- Hiểu Lộ, người ai mà chẳng chết, ông chỉ là một người bình thường, ông cũng sẽ phải chết thôi. Đừng khóc nữa, nếu như ông nội đi thật, cháu cứ coi là ông đi du lịch đi, dù sao đã lâu lắm rồi ông chưa đi du lịch, cháu ngoan, đừng khóc nữa mà!
Bành Nguyên càng nói như vậy, Bành Hiểu Lộ lại càng khóc to hơn, lúc này Diệp Lăng Phi không thể không nói chen vào:
- Lão già, ông không thể nói như vậy được, ông càng nói như vậy, cháu gái bảo bối của ông sẽ càng không dữ hơn đấy, ông phải học tôi đây này!
Diệp Lăng Phi nói xong liền quay sang bảo Bành Hiểu Lộ:
- Hiểu Lộ, em có biết là bộ dạng khóc lóc bây giờ của em rất khó coi không, ông nội của em vốn không sao cả, nhưng mà nhìn thấy em khóc như vậy, trong lòng ông nội em sẽ không dễ chịu, kết quả là sẽ xảy ra chuyện bất trắc. Vì ông nội em, em không nên khóc nữa, nào, cười một cái, giống như bình thường cười một cái xem nào!
Diệp Lăng Phi nói mấy câu này quả là có tác dụng, Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này, quả nhiên lau nước mắt, vành mắt cô đỏ hoe, nhìn ông nội của mình, nói:
- Ông nội, Hiểu Lộ không khóc, Hiểu Lộ sẽ ở bên cạnh ông nội, cả đời ở cùng với ông nội!
- Nha đầu ngốc này, sao cháu có thể ở bên ông già này cả đời được chứ, cháu cũng phải có gia đình của mình. Để ông nói nhé, cháu có thể tìm một người đàn ông như Tiểu Diệp, ông thấy cậu ấy cũng không tồi, làm người ổn trọng, lại trung thực!
Nghe Bành Nguyên nói đến hai chữ trung thực, Bành Hiểu Lộ bỗng nhiên mỉm cười, cô nói:
- Ông nội, anh ta chẳng trung thực chút nào cả, nhất định là ông bị anh ta lừa rồi!
Bành Nguyên cũng cười, nói:
- Vậy sao, Hiểu Lộ, chuyện đó thì đúng là ông không biết, từ trước tới giờ ông luôn cho rằng Tiểu Diệp làm người thành thật, nhưng thật không ngờ Tiểu Diệp lại là một người không thành thật chút nào cả. Vậy sau này cháu cần phải chú ý nhiều hơn, không thể tìm những người không trung thực như vậy được!
Bành Nguyên cũng chỉ định đùa một chút mà thôi, ông ta không muốn làm cho không khó ở đây trở nên căng thẳng quá. Lúc này Bành Hiểu Lộ lườm Diệp Lăng Phi một cái, sau đó kéo tay Bành Nguyên, nói:
- Ông nội, chuyện ông bảo Diệp Lăng Phi làm anh ta còn chưa giải quyết xong đâu, có lẽ ông nên truy hỏi anh ta, ông không biết chứ, anh ta chỉ nghe lời ông thôi, nếu ông không hỏi đến, anh ta sẽ không cố gắng giải quyết chuyện đó đâu!
Chuyện mà Bành Hiểu Lộ nhắc đến chính là chuyện mà lúc trước Bành Nguyên trước từng nhờ Diệp Lăng Phi giúp mình giải quyết, Cửu Long triều thánh, lúc đó, Bành Nguyên đã cảm giác được thân thể của mình không ổn lắm, ông ta muốn giải quyết hết khúc mắc của mình, tự mình đến thành phố Vọng Hải gặp Diệp Lăng Phi, hi vọng Diệp Lăng Phi giúp ông ta tìm kiếm Cửu Long triều thánh trong truyền thuyết. Diệp Lăng Phi vẫn luôn tập trung xử lý, chỉ là chuyện này không phải Diệp Lăng Phi có thể khống chế được, vì Cửu Long triều thánh mà đã xảy ra không ít chuyện, chết không ít người. Bành Nguyên quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, ông ta cười cười, nói:
- Tiểu Diệp, chuyện đó tôi cũng không muốn biết đáp án nữa, có cũng tốt, không có cũng tốt, tôi không thể đem kết quả này xuống cửu tuyền, càng không thể nói bạn già của tôi biết được rồi. Nhưng mà như vậy cũng tốt, bớt một việc thì đỡ phải đau đầu một phần, tôi không muốn phải tiếp tục lo nghĩ nữa, cứ để tôi thanh thản ra đi thôi!
- Lão già, sao ông cứ thích nói đến chuyện ra đi thế nhỉ, tôi đã nói rồi, ông không thể ra đi sớm như vậy được!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tôi đang giải quyết chuyện Cửu Long triều thánh, chỉ là nhân vật mấu chốt đã ra nước ngoài mất rồi, tôi không thể ra nước ngoài được, chỉ đành đợi thôi!
- Không sao đâu, Tiểu Diệp, tôi nói rồi, chuyện đó là quá khứ thôi!
Bành Nguyên nói,
- Tôi không muốn biết kết quả, bây giờ tôi chỉ muốn nói chuyện nhiều hơn, tôi cảm thấy thể trạng mình hôm nay rất tốt!
Bành Nguyên nói xong liền quay sang Bành Hiểu Lộ, nói:
- Hiểu Lộ, cháu gọi điện thoại cho lão Nhạc, hỏi xem hôm nay lão già đó có thời gian không, ông muốn gặp ông ta!
Lão Nhạc mà Bành Nguyên nói đến chính là Nhạc Lâm Sơn, Bành Hiểu Lộ nghe xong, vội vàng đáp:
- Dạ!
Ngay lúc Bành Hiểu Lộ chuẩn bị đi gọi điện thoại, Bành Nguyên nói thêm:
- Tiện thể gọi điện thoại cho Trương Dược luôn, đã lâu rồi ông chưa được gắp lão già đó, không biết lão già đó sức khỏe thế nào, nếu như vẫn còn tốt thì thay ông truyền đạt mệnh lệnh, bảo cậu ta lập tức đến Bắc Kinh ngay hôm nay, ông muốn gặp cậu ta!
Mắt Bành Hiểu Lộ vẫn còn ươn ướt, cô vụng trộm lau một cái, nói:
- Ông nội, mấy hôm nay Trương gia gia luôn ở Bắc Kinh, ngày hôm qua ông ấy còn nói chuyện với ông mà, hôm nay còn chưa đến, cháu nghĩ ông ấy sẽ tới nhanh thôi!
Bành Hiểu Lộ nói xong liền đưa mắt nhìn về phía nhóm người kia, tìm kiếm Trương Dược ở trong số đó, khi cô nhìn thấy Trương Dược đang đứng ở trong đám người, Bành Hiểu Lộ vội vàng nói:
- Trương gia gia, ông nội cháu gọi ông ạ!
- Lão tư lệnh!
Trương Dược dường như đã sớm chờ câu này, vừa nghe thấy Bành Hiểu Lộ nói Bành Nguyên tìm ông ta, Trương Dược vội vàng đã đi tới, Trương Dược nhìn Bành Nguyên, nói:
- Lão tư lệnh, mấy hôm nay tôi luôn ở Bắc Kinh, tôi sẽ không rời đi, tôi đảm bảo bất cứ khi nào ngài gọi tôi là tôi sẽ lập tức có mặt, giống như năm đó, tôi luôn sẵn sàng đợi lệnh!
Bành Nguyên nắm chặt lấy tay Trương Dược, nói:
- Trương Dược, lần này thì tôi không được nữa rồi, tôi cảm thấy trạng thái của mình hôm nay tốt quá, tốt đến mức khác thường. Bất kể như thế nào, quen với cậu lâu như vậy rồi, tôi chỉ muốn nói tôi sẽ sang bên kia trước, lần này cậu không cần đi theo tôi nữa đâu, tôi hi vọng cậu sẽ sống thêm vài chục năm nữa!
- Lão tư lệnh!
Trương Dược lại hô một tiếng, lúc này Diệp Lăng Phi rốt cục cũng nói:
- Lão già, ông đừng nói nhiều như vậy nữa, sao tôi cứ cảm thấy bây giờ ông giống như đang cáo biết mọi người vậy, ông chưa nghe người ta nói là dựa vào ý chí để sống sao, nếu ý chí của ông kiên cường thì nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!
Bành Nguyên cười cười, nói:
- Tôi cũng hy vọng là như vậy, nhưng tôi biết rõ lần này tôi không chịu được nữa rồi!
Bành Nguyên không nói tiếp đoạn sau, ông tay kéo tay Trương Dược, nói:
- Đi, chúng ta gọi Cảnh Sùng, Khiếu Thiên, mặc quân trang, nhớ lại những ngày tháng trước kia!
Lần này Diệp Lăng Phi không đi cùng, đúng như những gì Bành Nguyên vừa mới nói, đó là lúc bọn họ nhớ lại những chuyện trước kia, mà những chuyện đó Diệp Lăng Phi chưa hề trải qua, Diệp Lăng Phi biết rõ Bành Nguyên bây giờ cần những chiến hữu đã vào sinh ra tử với mình, ông ta muốn nhớ lại những năm tháng hào hùng của quá khứ. Lúc này Bạch Tình Đình cũng đã đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô thấp giọng hỏi:
- Ông xã, anh thấy tình hình của Bành gia gia như thế nào?
Đến lúc này Diệp Lăng Phi mới khẽ thở dài, tay phải hắn ôm eo Bạch Tình Đình, khẽ nói:
- Tình Đình, tình hình của lão gia tử thật không tốt, anh sợ...!
Hắn không nói tiếp đoạn sau, nhưng Bạch Tình Đình cũng hiểu được ý tứ của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình cũng khẽ thở dài, chỉ có thể nép sát vào trong ngực Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình, Trương Lộ Tuyết ở lại bệnh viện đến tận tối, ba người trở lại khách sạn ăn qua loa một chút, vừa mới tắm rửa xong định đi ngủ, đúng lúc đó, điện thoại Diệp Lăng Phi đổ chuông đầu tiên, sau đó là tiếng chuông điện thoại của Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình. Lúc Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, không biết làm sao trong lòng hắn cảm thấy đau nhói, giống như là hắn đã biết sẽ có chuyện như vậy, hoặc có thể nói, hắn đã biết được điện thoại sẽ báo tin tức gì. Diệp Lăng Phi không nghe máy, chỉ cầm điện thoại trong tay. Bạch Tình Đình nhận nghe điện thoại, sau khi cô nghe người ở bên kia báo tin, Bạch Tình Đình "a" một tiếng, mắt mở trừng trừng, một lúc sau mới lên tiếng:
- Con biết rồi!
Nói xong, cô dập máy, lúc này Diệp Lăng Phi cũng đã nhận nghe điện thoại, phản ứng của hắn tỉnh táo một cách kỳ là, thấp giọng nói:
- Anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại, đi thẳng đến chỗ cửa sổ, đúng vào thời khắc này, hắn nhìn thấy một ngôi sao băng xẹt qua, mọi người thường nói lúc sao băng xẹt qua tức là có một người vừa ra đi, có lẽ đó chỉ là chuyện trùng hợp, nhưng không thể phủ nhận một ngôi sao lớn đã rơi, ông ta từng tham gia trực tiếp vào việc sáng lập một Trung Quốc mới, với tư cách khai quốc công thần, ông ta luôn luôn vì quốc gia này mà phấn đấu, giờ phút này, ông ta đã theo ngôi sao đó mà vẫn lạc. Diệp Lăng Phi cảm thấy lòng mình quặn đau, hắn thật sự không ngờ mình lại đau đớn như vậy, thế cho nên hắn cứ nắm chặt điện thoại trong tay, thật lâu vẫn không chịu buông ra, ánh mắt nhìn về phía bầu trời đêm ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:
- Lão già, ông đi mạnh giỏi nhé!