Diệp Lăng Phi lại đang nghĩ xem nếu Bạch Tình Đình bước vào và nhìn thấy người mình đang *** cùng với Chu Hân Minh ở đây thì nên làm thế nào? Tuy Bạch Tình Đình đã chấp nhận Chu Hân Minh nhưng nếu nhìn thấy mình và Chu Hân Minh đang chơi trò uyên ương trong phòng tắm thì ít nhiều cũng cảm thấy tủi thân. Trong lòng Diệp Lăng Phi đang tính kế có nên đợi lúc cửa mở, lao tới ôm lấy Bạch Tình Đình vào lòng, tận dụng tất cả các thủ đoạn khiến Bạch Tình Đình ý loạn tình mê, thừa cơ kiểm soát Bạch Tình Đình.
- Tình Đình, mình đang tắm mà, không tiện ra mở cửa.
Chu Hân Minh tìm một lý do rất "củ chuối", ngay đến cả Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy lý do này quá trẻ con. Chu Hân Minh đường cùng nên mới tìm ra lý do như thế, trong lòng cô hiện giờ đang rất loạn, lại thấy Diệp Lăng Phi đang ngồi đơ trong bể tắm, không thèm ý kiến gì, khiến cô tức nổ đom đóm mắt.
- Hì hì, tớ chỉ đùa với cậu thôi, được rồi, cậu cứ từ từ mà tắm, đợi khi nào tắm xong thì bảo tớ một tiếng nhé.
Bạch Tình Đình cười nói.
Nghe thấy những bước chân đang dần xa của Bạch Tình Đình. Chu Hân Minh và Diệp Lăng Phi cùng lúc thở phào nhẹ nhõm. Chu Hân Minh lúc này mới khe khẽ bước tới cửa phòng tắm, xác định không còn tiếng gì nữa cô mới giục Diệp Lăng Phi, nói:
- Ra ngoài, ra ngoài ngay.
Diệp Lăng Phi còn chưa kịp đi dép, lắc lắc người **, đang chuẩn bị mặc quần áo, nghe thấy Chu Hân Minh giục, Diệp Lăng Phi chỉ đành cầm áo và dép rồi chạy ra ngoài.
Chu Hân Minh đóng cửa phòng tắm lại, lưng dựa vào cửa phòng tắm, thở dài nhẹ nhõm.
Có điều, trong lòng Chu Hân Minh lại cảm thấy một cảm giác rất lạ, cô cảm thấy mình và Diệp Lăng Phi như đang vụng trộm yêu, rất kích thích và đầy hưng phấn.
Diệp Lăng Phi thân người ***, chỉ mặc có cái quần xịt, tay xách quần áo chạy thẳng một mạch về phòng ngủ, Diệp Lăng Phi vừa chạy tới cửa phòng ngủ thì nghe thấy tiếng bước chân từ phía hành lang vọng tới, hắn sợ tới mức lao thẳng vào cửa. Trong chốc lát hắn đã lao thẳng vào phòng ngủ của mình. Động tác cực đẹp và dứt khoát, vừa vào tới phòng hắn liền lộn một vòng rất nghệ thuật và lao thẳng tới bên giường. Hắn ngồi cạnh mép giường, phì phì phò phò thở.
Hổn hển thở một lúc, Diệp Lăng Phi mới cởi chiếc quần nhỏ của mình xuống, trần truồng cầm chiếc khăn tắm lau lau những giọt nước bám trên người, vừa lau vừa nghĩ:
- Thật là nguy hiểm quá, lần sau không thể thế này được.
- Ông xã, anh về rồi à?
Tiếng của Bạch Tình Đình vọng lên từ phía cửa phòng ngủ, còn chưa đợi Diệp Lăng Phi trả lời. Bạch Tình Đình đã cười cười nói nói bước vào phòng:
- Ông xã, ý kiến của anh rất hay, em...A. Sợ quá!
Khi Bạch Tình Đình nhìn thấy rõ mồn một Diệp Lăng Phi đang trần truồng không mảnh vải vắt thân ở trong phòng, nhất là hạ bộ của hắn lại đang đối diện thẳng với mình, cô lập tức đóng băng nụ cười của mình, cô nào nghĩ được chuyện thế này sẽ xảy ra chứ.
Bạch Tình Đình kêu lên một tiếng, giơ hai tay che mắt, cô vẫn không thể chấp nhận được sự thực khi nhìn thấy về hạ bộ của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ban đầu cùng giật mình, ngay sau đó liền có vẻ đùa cợt, chọc ghẹo bước qua phía Bạch Tình Đình, cố ý ôm chặt lấy cô, đưa tay tóm lấy tay Bạch Tình Đình, kéo xuống hạ bộ của mình. Bạch Tình Đình đỏ ửng cả mặt. Ngay khi sờ tới hạ bộ của Diệp Lăng Phi thì cô không thể chịu được nữa, vội vàng chạy thẳng ra ngoài.
Diệp Lăng Phi phì cười còn Bạch Tình Đình thì một hơi chạy thẳng về phòng mình, đóng xong cửa phòng, hổn hển hổn hển thở. Tim cô đập thình thịch, tay phải đặt lên tim mình, mật ửng đỏ, thở dốc một hồi lâu mới khiến cô bình tĩnh lại được.
Trong lòng Bạch Tình Đình đang rất mâu thuẫn. Một mặt khi cô sờ tới hạ bộ của Diệp Lăng Phi thì cảm thấy mình kích động khác thường. Cô rất thích cảm giác đó, hoàn toàn không có ý muốn rời ra. Nhưng mặt khác, Bạch Tình Đình lại lo lắng nếu vật đó mà lao vào trong người mình thì không biết mình sẽ đau tới mức nào.
Bạch Tình Đình nghe thấy tiếng gõ cưa, cô liền quay người lại, hỏi vọng ra:
- Ai?
- Tình Đình, là tớ đây. Cậu làm gì thế?
Chu Hân Minh thấy Bạch Tình Đình hành động bất thường, liền hỏi.
- A, không có gì, không có gì.
Bạch Tình Đình mở cửa. Thấy Chu Hân Mình tay cầm khăn tắm đang lau lau đầu. Thấy Bạch Tình Đình. Chu Hân Minh ngạc nhiên hỏi:
- Tình Đình, mặt cậu sao đỏ thế, cậu bị sốt à?
- Không. Mình có sao đâu.
Bạch Tình Đình hai tay ôm mặt, cảm thấy mặt minh đang nóng bừng bừng, cô liền nói:
- Hân Minh, cậu tắm xong rồi à. Vậy để mình đi tắm nhé. A, đúng rồi. Hân Minh, cậu ăn cơm chưa?
Chu Hân Minh nói:
- Tình Đình, mình về phòng trước đây. Hôm nay mình hơi mệt, muốn đi ngủ sớm.
- Ừ, thế cậu đi đi.
Bạch Tình Đình giục nói, lúc Chu Hân Minh vừa bước tới cửa phòng mình thì Bạch Tình Đình đột nhiên hỏi:
- Hân Minh, chờ chút.
Chu Hân Minh dừng lại, quay người, hỏi:
- Tình Đình, cậu có chuyện gì à?
- Hân Minh, ba cậu có bận lắm không'?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Ừ, ba mình cũng hơi bận chút, sao thế, có chuyện muốn tìm ba mình sao?
Chu Hân Minh hỏi.
Bạch Tình Đình gật đầu nói:
- Có chút chuyện, có thể vào tuần sau, Hân Minh, tới lúc đó giúp mình hẹn với ba cậu nhé?
- Ừ, được thôi.
Chu Hân Minh đồng ý nói.
- Hân Minh, thế mình đi tắm đây, cậu xem nghỉ sớm đi.
Bạch Tình Đình ban nãy định hỏi Chu Hân Minh chuyện quan hệ lần đầu tiên của con gái thì như thế nào, nhưng cuối cùng cô vẫn không sao hỏi được, chỉ đành tìm một cớ nào đó. Chu Hân Minh cũng không nghĩ nhiều tới vậy, cô chỉ cho rằng Bạch Tình Đình có chuyện muốn hỏi cha mình mà thôi. Nhìn thấy Bạch Tình Đình đi tắm, Chu Hân Minh mới quay về phòng của mình. Cô cảm thấy rất mệt, vừa nãy cùng với Diệp Lăng Phi ân ái trong phòng tắm khiến cô tiêu hao không ít sức lực, giờ cô chỉ muốn nằm lên giường ngủ một giấc thật đã, chẳng muốn nghĩ gì cả.
Vu Đình Đình tắm xong, bước vào phòng ngủ. Cô bước tới trước tủ quần áo, cầm chiếc áo ngủ của mình ra, nhưng vừa đưa tay vào tủ quần áo, Vu Đinh Đình lại dừng lại, quay người cười nói:
- Xem trí nhớ của em này, thật là, em cử tưởng đây là phòng trọ của mình, còn ngốc ngếch tới mức muốn lấy áo ngủ từ trong tủ quần áo nữa chứ.
Vu Đình Đình nói xong, mặc quần áo nhỏ sát người, bước tới trước giường, cởi dép, leo lên giường.
Tóc của Đường Hiểu Uyển còn chưa khô hẳn. Cô đang ôm con thỏ nhung của mình dựa nửa người vào đầu giường, thấy Vu Đình Đình nói thế, Đường Hiểu Uyển cười hì hì nói:
- Lúc đầu chị cũng không quen, à, Đình Đình, em giờ có buồn ngủ không?
- Em không, trước khi ở trong kí túc xá phải tầm 10 rưỡi em mới ngủ.
Vu Đình Đình cười nói:
- Chị Hiểu Uyển, chúng ta nằm nói chuyện nhé.
Đường Hiểu Uyển kéo chăn lên, cô và Vu Đình Đình nằm trên giường. Vóc dáng cô thon nhỏ hơn Vu Đình Đình nhưng ngực cô lại lớn gấp đôi Vu Đình Đình. Đường Hiểu Uyển đặt con thỏ của mình qua một bên, nghiêng người hỏi:
- Đình Đình, nói chị nghe chuyện của em và Diệp đại ca đi. Chị thấy em và Diệp đại ca quan hệ rất thân thiết, có phải em thích Diệp đại ca không?
Vu Đình Đình lộ ra nụ cười hạnh phúc, gật đầu nói:
- Chị Hiểu Uyển, em không dám giấu chị, em rất thích Diệp đại ca, em thế này có ngốc lắm không, rõ ràng biết Diệp đại ca đã có vợ, vậy mà em vẫn thích huynh ấy.
- Không, chị không thấy em ngốc, chị lại cảm thấy Diệp đại ca là người đàn ông rất đáng để các cô gái yêu.
Đường Hiểu Uyển nhìn Vu Đình Đình, hỏi:
- Nói chị nghe xem, em và Diệp đại ca đã đến mức nào rồi?
Vu Đình Đình ngượng chín mặt, cô thè thè lười nói:
- Em... em ngại lắm.
Vừa nói, Vu Đình Đình vừa lảng tránh câu hỏi, hỏi vặn lại:
- Chị Hiểu Uyển, chị có thích Diệp đại ca không?
Đường Hiểu Uyển giật mình, rồi cười nói:
- Đình Đình, sao em lại hỏi chị thế?
- Chị Hiểu Uyển trả lời em trước đã.
Vu Đình Đình cố hỏi tới.
Đường Hiểu Uyển cười, đưa tay khẽ đẩy Vu Đình Đình một cái, nói:
- Đình Đình, em thích hỏi thế sao, em muốn biết gì nào?
- Nói chuyện của chị với Diệp đại ca đi.
Vu Đình Đình thấy Đường Hiểu Uyển không chịu nói, cô liền chuyển ngay câu hỏi.
Đường Hiểu Uyển cười, cô từ từ kề chuyện gặp gỡ và quen biết giữa mình và Diệp Lăng Phi cho Đình Đình nghe. Vu Đình Đình vừa nghe, thi thoảng lại hỏi mấy câu, hoặc phát biểu quan điểm của mình. Lúc Đường Hiểu Uyển kể xong, Vu Đình Đình mới che miệng, thầm cười trộm. Đường Hiểu Uyển không hiểu, hỏi:
- Đình Đình, em cười gì thế?
- Em cười chị Hiểu Uyển rõ ràng thích Diệp đại ca, lại còn ngại không dám nói với em.
Vu Đình Đình cười nói:
- Chị Hiểu Uyển, thế là chị không tốt nhé, em đã thành khẩn nói lên bí mật của mình thế mà chị lại không muốn nói cho em biết.
Đường Hiểu Uyển bị Vu Đình Đình nói trúng tim đen, cô không nghĩ Vu Đình Đình có thể nhìn ra mình thích Diệp đại ca, chẳng lẽ mình thể hiện ra ngoài rõ vậy sao? Đường Hiểu Uyển lại nghĩ đến chuyện của mình, cô vốn đã buộc chặt mình với Diệp Lăng Phi, chỉ cần những tin tức gì họ nghe được, họ đều nói cho Diệp Lăng Phi, vô hình chung, sớm đã tự nhận mình là người của Diệp Lăng Phi. Đường Hiểu Uyển vốn là cô gái rất ngoan hiền trong mắt người khác. Nếu Đường Hiểu Uyển không thích Diệp Lăng Phi như thế này, thậm chí còn sùng bái một cách mù quáng thì cô nhất định sẽ không để cho người khác nhìn thấy tình cảm của mình.
Đường Hiểu Uyển thấy mình không thể giấu được nữa, đành nói:
- Đình Đình, chị thích Diệp đại ca.
Vu Đình Đình vừa nghe thấy mắt liên sáng lên, cô dựa vào Đường Hiểu Uyển, cười hì hì nói:
- Chị Hiểu Uyển, thế chúng ta cùng nhau thích Diệp đại ca nhé.
Đường Hiểu Uyển nhìn Vu Đình Đình, chỉ nói có ba chữ, liền mím môi cười vui vẻ. Vu Đình Đình len lén hỏi:
- Chị Hiểu Uyển, chị và Diệp đại ca đã có....gì gì chưa?
- Không có.
Đường Hiểu Uyển nghĩ rất đơn giản, cô vốn không nghĩ Vu Đình Đình hỏi câu này với mục đích gì. Cô còn cho rằng Vu Đình Đình muốn biết xem Diệp đại ca có phải là tên trăng hoa hay không, nên Đường Hiểu Uyển ánh mắt ẩn tình, dịu dàng nói:
- Diệp đại ca là người tốt nhất mà chị từng gặp, anh ấy không hề cưỡng ép chị làm việc mà chị không thích.
Vu Đình Đình nhìn bộ dạng này của Đường Hiểu Uyển thì phì cười nói:
- Chị Hiểu Uyển, chị đã yêu say đắm Diệp đại ca rồi, giống em.
- Tiểu nha đầu, em còn đi học đó, nói tới chuyện yêu mà không xấu hổ sao.
Vu Đình Đình được Đường Hiểu Uyển chọc cười hả hê, vòng tay chọc buồn Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển kẹp chặt tay lại, cũng không chịu thua, vòng tay cù buồn Vu Đình Đình, hai người bắt đầu nô loạn lên