Chuyện Hoàng Việt muốn gặp Diệp Lăng Phi khiến người ta cảm thấy ở đây có một vài chuyện gì đó, nên biết trước đây giữa Hoàng Việt và Diệp Lăng Phi không có hợp tác gì, thậm chí đến cơ hội nói chuyện cũng rất ít, Diệp Lăng Phi cũng không có ấn tượng gì tốt lắm đối với con người Hoàng Việt này. Bây giờ Hoàng Việt lại muốn gặp mặt Diệp Lăng Phi, điều này khiến người ta nghi hoặc không thể giải thích được.
- Diệp tiên sinh, chuyện này càng ngày càng lớn rồi đây!
Triệu Đào sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi hắn tố khổ với Diệp Lăng Phi, Điền Vị Dân đã giao trách nhiệm ổn định thành phố Vọng Hải cho Triệu Đào, ý của Điền Vị Dân là Triệu Đào có thể khi cần dùng cách khác để duy trì trị an của thành phố Vọng Hải, nên giao quyền lực cho Triệu Đào, nhưng quyền lực càng lớn thì áp lực cũng càng lớn, Triệu Đào bắt đầu cảm thấy Điền Vị Dân tín nhiệm hắn, ủy thác cho hắn trọng trách lớn lao nhưng sau đó Triệu Đào lại có ý nghĩ khác, đây không phải đơn giản chỉ là vấn đề tín nhiệm, ở đây còn liên lụy đến trách nhiệm, ngộ nhỡ thành phố Vọng Hải xảy ra chuyện lớn thì Điền Vị Dân sẽ xử phạt nặng tay đối với hắn.
Hy vọng bây giờ của Triệu Đào là thành phố Vọng Hải tốt nhất là đừng xảy ra chuyện, nếu xảy ra chuyện thì hắn sẽ chịu không nổi, Triệu Đào càng lo lắng xảy ra chuyện thì kết quả lại càng xảy ra chuyện, đặc công từ Bắc Kinh đến bị người ta tập kích, hơn nữa còn bị người ta tập kích ở Vọng Hải, Triệu Đào sau khi nghe tin này hắn đau hết cả đầu, thật là càng lo lắng cái gì thì càng xảy ra cái ấy.
Triệu Đào vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì lập tức trách móc. Diệp Lăng Phi nỏ nụ cười, nghe thấy Triệu Đào đứng trước mặt hắn trách móc, còn Mộ Văn thì đi gặp Hoàng Việt trước, Mộ Văn có cách nghĩ riêng của cô ấy. Mộ Văn cũng cảm thấy ở đây có một vài chuyện rất kỳ lạ, phải gặp Hoàng Việt để hỏi cho rõ ràng.
Diệp Lăng Phi móc trên người ra một điếu thuốc, sau khi mồi thuốc, Diệp Lăng Phi đưa điếu thuốc vào trong miệng, hắn nhìn Triệu Đào và nói:
- Cục trưởng Triệu, khi nãy anh nói với tôi không ít, bây giờ tôi nói hai câu, anh có nghe hay không là chuyện của anh, tôi chỉ đứng đây với tư cách là bạn bè muốn giúp đỡ anh thôi!
Triệu Đào vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy hắn vội nói:
- Diệp tiên sinh, anh đừng khách khí với tôi, nếu anh có chuyện gì thì cứ nói!
- Cục trưởng Triệu, anh chẳng qua chỉ là Cục trưởng Cục cảnh sát bình thường, mà bây giờ Thành phố Vọng Hải xuất hiện một đám người lai lịch không nhỏ, là lính đánh thuê quốc tế, những người này không phải một Cục trưởng Cục cảnh sát như anh có thể đối phó được, anh nói xem những viên cảnh sát thủ hạ của anh, nếu bọn họ có thể phá được án, nếu bọn họ đánh nhau với lính đánh thuê quốc tế như vậy không được. Tôi thấy bây giờ thế cục này đã rất tốt rồi, chí ít cảnh sát thủ hạ của anh không xảy ra chuyện gì, nhưng tôi không bảo đảm sau này vẫn sẽ như vậy, cho nên anh cần phải móc nối với bên quân đội một chút, dùng nhiều võ cảnh, quân đội, dùng ít cảnh sát một chút, đây không phải là chuyện nhỏ, à, vẫn còn cần giới nghiêm nữa, bây giờ thành phố Vọng Hải rất loạn, đương nhiên loạn mà tôi nói là chỉ thế cục ở đây!
Diệp Lăng Phi nói những suy nghĩ của mình ra trước mặt Triệu Đào, suy nghĩ của Diệp Lăng Phi rất đơn giản, chính là muốn Triệu Đào gia tăng khống chế thành phố Vọng Hải, phát động tin tức cảnh báo càng nhiều người và tìm ra lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm.
Kiến nghị này có chút cực đoan, theo Diệp Lăng Phi thấy nên tiến hành điều tra toàn bộ thành phố, không bỏ qua bất cứ một nơi nào ở thành phố Vọng Hải, như vậy có thể tìm ra những tên lính đánh thuê đó, nếu tìm ra những tên lính đánh thuê đó thì có thể bắt toàn bộ bọn chúng rồi, Triệu Đào cũng không cần chịu áp lực lớn như bây giờ nữa.
Triệu Đào nghe Diệp Lăng Phi nói thì hắn do dự vốn không lập tức phát biểu ý kiến. Diệp Lăng Phi thấy Triệu Đào vẫn im lặng, hắn lại hút một hơi thuốc và nói:
- Cục trưởng Triệu, anh từ từ mà suy nghĩ, tôi đi thăm tên đặc công đó trước đây!
Triệu Đào gật đầu, sau khi thấy Diệp Lăng Phi đi khỏi Triệu Đào mới thở dài, những ý kiến Diệp Lăng Phi vừa nói trước đây Triệu Đào vốn không phải là không nghĩ đến nhưng có những chuyện không dễ dàng như Diệp Lăng Phi nói, ngộ nhỡ nếu dẫn đến khủng hoảng xã hội thì không chỉ là trách nhiệm mà Cục trưởng Cục công an phải gánh vác sao.
Khi Diệp Lăng Phi nhìn thấy Hoàng Việt thì Hoàng Việt đang nằm trên giường truyền dịch, Mộ Văn ngồi bên cạnh Hoàng Việt đang nói chuyện với Hoàng Việt. Nhưng khi Diệp Lăng Phi vừa mới bước vào Mộ Văn liền đứng dậy và nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi có chuyện muốn nói với anh!
- Cô muốn nói chuyện với tôi à?
Diệp Lăng Phi sau khi nghe Mộ Văn nói như vậy thì hắn nhìn Hoàng Việt thì thấy Hoàng Việt cũng đang nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi gật gật đầu và trả lời:
- Vậy được, Mộ Văn chúng ta có thể đi ra ngoài nói chuyện, nhưng thời gian của tôi không nhiều, tôi không muốn lãng phí nhiều thời gian ở đây đâu!
- Anh yên tâm, sẽ không lãng phí nhiều thời gian của anh đâu!
Mộ Văn nói rồi đi ra ngoài trước, Diệp Lăng Phi nhìn Hoàng Việt một cái và nói:
- Xem ra tôi phải đi nói chuyện với cộng tác của cậu trước rồi, Hoàng Việt có chuyện gì lát nữa chúng ta nói vậy!
Diệp Lăng Phi chẳng qua chỉ là khách khí với Hoàng Việt mà thôi, trong lòng Diệp Lăng Phi hắn luôn không muốn giao tiếp với con người như Hoàng Việt, lần này sở dĩ Diệp Lăng Phi đến bệnh viện gặp Hoàng Việt chỉ là Diệp Lăng Phi cảm thấy có hơi kỳ lạ nên muốn đến gặp Hoàng Việt để chứng thực mà thôi.
Hoàng Việt nằm trên giường nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Diệp tiên sinh, tôi ở đây không gấp gáp gì, chỉ cần Diệp tiên sinh chịu nghe tôi nói là được rồi, Diệp tiên sinh đã chịu đến đây tôi cũng cảm thấy bất ngờ rồi!
Diệp Lăng Phi không nói thêm gì nữa, hắn quay lưng đi ra khỏi phòng bệnh. Khi nãy Hoàng Việt nói những lời này rất giả tạo, chí ít theo Diệp Lăng Phi những lời của Hoàng Việt chỉ là khách khí vốn không có ý gì nhiều, Diệp Lăng Phi không tin Hoàng Việt sẽ cảm thấy bất ngờ, nên nói mình có thể đến đã nằm trong dự liệu của Hoàng Việt. Mọi chuyện đã thay đổi rất phức tạp nhưng càng phức tạp như vậy càng có nhiều đầu mối có thể giúp bạn làm sáng tỏ mọi việc.
Diệp Lăng Phi đi ra khỏi phòng bệnh thì thấy Mộ Văn đang đứng trước mặt khoảng năm sáu mét, Diệp Lăng Phi bước đến. Hắn vừa định nói thì đã nghe Mộ Văn nói:
- Serena đã tập kích Hoàng Việt, khi nãy Hoàng Việt nói Serena vốn định giết anh ấy nhưng Serena lại không động thủ!
Serena hạ thủ, Diệp Lăng Phi nghe thấy câu nói đó hắn chau mày trên mặt hiện lên một nụ cười khó đoán được. Diệp Lăng Phi nhìn sân thượng trước mặt một cái, hắn nói:
- Chúng ta sang bên đó nói chuyện, không khí ở đây không tốt lắm, tôi cảm thấy mùi ở đây khiến tôi muốn buồn nôn!
Diệp Lăng Phi nói xong câu này cũng không quan tâm Mộ Văn sẽ nói như thế nào, Diệp Lăng Phi đã cất bước đi về phía sân thượng, Mộ Văn thấy Diệp Lăng Phi đi cô ta dừng lại một chút rồi cũng cất bước đi theo.
Diệp Lăng Phi đi đến trước sân thượng, hắn hít sâu một cái rồi sau đó hai tay Diệp Lăng Phi đặt lên lan can sân thượng, cơ thể thả lỏng, nhìn về phía trước.
- Mộ Văn, cô nghe nói qua chưa, nếu muốn tiêu diệt ai đó thì cách tốt nhất là tiên phát chế nhân!
Diệp Lăng Phi bất thình lình nói ra những lời đó, những lời Diệp Lăng Phi vừa nói khiến Mộ Văn không hiểu gì, Mộ Văn đứng sau lưng Diệp Lăng Phi nhìn Diệp Lăng Phi và hỏi:
- Diệp Lăng Phi, anh nói với tôi những lời đó rốt cuộc là có ý gì, bây giờ người bị thương là Hoàng Việt, anh lại nói với tôi như vậy, tôi thật sự không hiểu, trong lòng anh rốt cuộc là đang nghĩ gì?
- Ý của tôi đã biểu đạt rất rõ rồi, nếu cô còn không hiểu thì chỉ có thể nói là cô quá ngốc thôi!
Diệp Lăng Phi xoay người lại, hắn nhìn vào mắt Mộ Văn và hỏi:
- Mộ Văn, tôi hỏi cô, cô cho rằng Hoàng Việt là một người bất cẩn như vậy sao?
- Chuyện này…!
Mộ Văn chần chừ một chút, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Chuyện này cũng chưa chắc, Hoàng Việt không nghĩ nhiều, càng không ngờ Serena sẽ âm thầm đánh lén hắn, bị thương như vậy cũng không kỳ lạ. Diệp Lăng Phi, tôi biết anh luôn có thành kiến đối với Hoàng Việt, tôi hy vọng anh có thể tỉnh táo lại, từ từ suy nghĩ về chuyện này, chứ đừng lấy cảm giác của mình mà phán đoán, anh như vậy rất dễ phạm phải sai lầm đấy!
Diệp Lăng Phi bĩu môi, lạnh lùng nói:
- Mộ Văn, cô đang dạy đời tôi à, tôi thích dùng cảm giác mà phán đoán thì sao, Mộ Văn, tôi có thể nói chính xác với cô là tôi không cảm tình gì tốt với Hoàng Việt con người này. Chuyện lần này tôi cho rằng hắn là kẻ ác nhân cáo trạng trước!
- Anh thực sự là người không thể nào thuyết phục được!
Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói kiên quyết như vậy cô ta nói:
- Nếu anh kiên quyết cho rằng Hoàng Việt có vấn đề thì tôi cũng không có gì để nói, tôi chỉ hy vọng anh đừng dùng thành kiến mà coi chúng tôi…!
Khi Mộ Văn nói đến đây thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đã đi qua người cô, Mộ Văn thu lại câu nói phía sau và nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đi đâu đấy?
- Đi gặp Hoàng Việt!
Diệp Lăng Phi nói với Mộ Văn mà không quay người lại, hắn nói:
- Khi nãy cô không phải nói là đừng để tôi lấy thành kiến mà nhìn bọn cô sao? Bây giờ tôi đi gặp Hoàng Việt, xem anh ta có thể nói gì với tôi, cô đi theo tôi hay ở lại đây!
- Điều này còn phải nói sao, tôi đương nhiên phải đi rồi!
Mộ Văn nói,
- Tôi dù sao cũng là cộng sự của Hoàng Việt, đi thăm anh ấy cũng nên làm thôi, điều quan trọng nhất là Hoàng Việt bây giờ cũng bị thương, ngộ nhỡ anh ức hiếp anh ấy, tôi có thể giúp đỡ!
Diệp Lăng Phi nói một cách lạnh lùng:
- Điều này thì cô yên tâm, tôi không có hứng thú với đàn ông, tuyệt đối sẽ không ức hiếp hắn đâu!
Diệp Lăng Phi nói đến đây rồi lại nói thêm:
- Tôi cũng không có hứng thú đối với những cô gái như cô, cho nên cô yên tâm tôi cũng tuyệt đối không ức hiếp cô đâu!
Mộ Văn ngạc nhiên, hiển nhiên, cô ta không ngờ Diệp Lăng Phi lại trêu chọc cô ta như vậy, khi cô ta lấy lại tinh thần thì Diệp Lăng Phi đã sớm đi đến cửa phòng bệnh rồi, Mộ Văn vốn định mở miệng gọi Diệp Lăng Phi nhưng cô ta lại thôi, chỉ có thể nhìn trừng trừng Diệp Lăng Phi. Khi Diệp Lăng Phi đi vào cửa phòng hắn xoay mặt nhìn Mộ Văn, đúng lúc Mộ Văn đang trừng hắn, Diệp Lăng Phi cười cười không để ý Mộ Văn đang trừng hắn và đi vào trong phòng.
- Thật là một tên đàn ông biến thái!
Mộ Văn sau khi nhìn Diệp Lăng Phi như vậy cô ta thầm thì:
- Sao lại thấy giống con nít thế nhỉ, cứ hay nhỏ nhặt như vậy, tôi không chấp vặt như anh vậy đâu!
Mộ Văn nói ra câu đó e rằng đến chính cô ta cũng không tin được, Mộ Văn dừng lại một chút rồi lập tức cất bước đi đến phòng bệnh, khi cô ta bước đến cửa phòng thì nghe tiếng của Diệp Lăng Phi từ bên trong vọng ra:
- Hoàng Việt, cậu nói với tôi hay thật, cậu nói Serena tập kích cậu?
- Đúng vậy!