Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mới không gặp một thời gian mà đã phải nhìn với con mắt khác. Diệp Lăng Phi cảm thấy sự thay đổi của nhạc mẫu hắn khiến hắn không dám tin, thay đổi quá nhiều với hình tượng nhạc mẫu trong ấn tượng của hắn. Mới không lâu mà đã thay đổi thành như vậy, Diệp Lăng Phi không biết có phải nước ở tỉnh thành quá sâu hay không, bất luận người nào đến tỉnh thành đều sẽ không dứt ra được.

Nhớ lại cách đối nhân xử thế trước đây của Chu Hồng Sâm, lại nhìn vào cách đối nhân xử thế bây giờ của Chu Hồng Sâm, khiến Diệp Lăng Phi không tránh được có suy nghĩ đó. Diệp Lăng Phi liền cười:

- Nhạc mẫu, mẹ thật sự trẻ hơn rất nhiều, nếu mẹ và Hân Mính cùng ra ngoài đi dạo nhất định sẽ có người cho rằng hai người là chị em.

Diệp Lăng Phi bèn nói những lời mà mẹ của Chu Hân Mính muốn nghe, còn việc Chu Hân Mính và mẹ cô ta cùng đi dạo liệu có người nói như vậy không, điều đó không liên quan đến Diệp Lăng Phi.

Quả nhiên, Diệp Lăng Phi vừa nói vậy, mẹ của Chu Hân Mính vui mừng ra mặt, dẫn Diệp Lăng Phi ra phòng khách, Chu Hồng Sâm đã ngồi ở sô pha trong phòng khách đợi Diệp Lăng Phi đến.

Chu Hồng Sâm đeo kính tay cầm tờ báo trong ngày, thấy Diệp Lăng Phi đến, Chu Hồng Sâm để tờ báo xuống, ngả người về sau dựa vào thành ghế, nhìn Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tiểu Diệp, con đến rồi hả, mau ngồi xuống đi.

Hai bình rượu mao đài mà Diệp Lăng Phi mua đã bị cô gái tên tiểu Linh cầm đi rồi, Diệp Lăng Phi đi thêm hai bước về phía Chu Hồng Sâm, thấy chiếc sô pha ở bên cạnh Chu Hồng Sâm thích hợp để ngồi, hẳn là Chu Hồng Sâm cũng muốn để Diệp Lăng Phi ngồi ở trên chiếc sô pha đó, Diệp Lăng Phi đi thẳng đến chiếc sô pha đó rồi ngồi xuống.

Chu Hồng Sâm tháo cặp kính ra, thò tay lấy bao thuốc để ở bên phải, rồi rút lấy một điếu thuốc đưa cho Diệp Lăng Phi. Ông ta cũng tự rút lấy một điếu, vừa cầm bật lửa vừa nói với Diệp Lăng Phi: Tiểu Diệp, lúc con gọi điện cho bố, bố đang họp, công việc ở tỉnh thành nhiều hơn Vọng Hải nhiều, áp lực phái đối mặt cũng lớn hơn nhiều, con nhìn tóc của bố đấy, bạc mất nhiều khá nhiều rồi.

Diệp Lăng Phi ngồi bắt chéo chân, trên người hắn có bật lửa nên không cần lấy bật lửa ở chỗ Chu Hồng Sâm. Hắn nhét thuốc vào mồm rồi châm thuốc, Diệp Lăng Phi cầm điều thuốc, khẽ nói:

- Nhạc phụ đại nhân, con thấy tóc bố rất đen đấy chứ, lẽ nào do mắt con nhìn nhầm?

Chu Hồng Sâm chẳng qua chỉ là nói những lời khách khí với Diệp Lăng Phi mà thôi, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại hỏi lại thật, về mặt này Chu Hồng Sâm rất có kinh nghiệm, cho dù là Diệp Lăng Phi hỏi ông ta như vậy, Chu Hồng Sâm cũng không hề có chút ngại ngùng nào, miệng đáp rằng:

- Đây không phải là tóc nhuộm hay sao? Dù sao cũng không thể mang cái đầu bạc đi gặp người khác.

- Nhạc phụ đại nhân, nếu bố xuất hiện trước mọi người với mái tóc bạc, thì ảnh hưởng sẽ rất lớn, bảo đảm không ít người sẽ nói nhạc phụ đại nhân vì tỉnh thành mà lao tâm khổ tứ, nói không chừng bố vì điều đó mà được thăng chức nữa đấy.

Diệp Lăng Phi vừa nói vậy, Chu Hồng Sâm chỉ cười, nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Tiểu Diệp, con càng ngày càng biết ăn nói đấy, được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, tiểu Linh…

Cùng với tiếng gọi của Chu Hồng Sâm, cô gái cầm ấm trà trên tay rảo bước đi tới, cái miệng nhỏ xinh của cô ta ngọt ngào nói:

- Chú, chú gọi cháu ạ?

Ban nãy khi Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy cô gái đó, trong lòng có phần kỳ lạ, hắn luôn cảm thấy lời nói của cô gái này không giống với một bảo mẫu bình thường, lúc này, hắn nhìn kỹ cô gái kia trong lòng đột nhiên thấy chột dạ, chỉ là Diệp Lăng Phi không nói ra, hắn hút một hơi thuốc để che giấu đi những suy nghĩ ban nãy trong lòng.

Chu Hồng Sâm kẹp điếu thuốc ở giữa hai ngón tay phải, mắt hơi ngẩng lên nhìn tiểu Linh cười nói:

- Tiểu Linh, chú không phải đã dặn cháu rồi sao? nhất định phải mang loại chè long tỉnh thượng hạng ra đây, tiểu Diệp đến đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa mang chè ra.

Khẩu khí của Chu Hồng Sâm dường như muốn trách tiểu Linh, nhưng Diệp Lăng Phi thấy, những lời đó không phải là ngữ khí trách móc gì, tiểu Linh nghe Chu Hồng Sâm nói mấy câu, trên mặt không hề có chút sợ hãi, cái miệng nhỏ xinh của cô ta ngọt ngào nói:

- Chú, ban nãy cháu đi lấy chè, bây giờ không phải là đã pha xong rồi sao.

Vừa nói, tiểu Linh để chén chè xuống trước mặt Diệp Lăng Phi và Chu Hồng Sâm, bỏ lá chè vào rồi rót nước sôi…, Tiểu Linh làm xong, cô ta đứng bên cạnh Chu Hồng Sâm nói:

- Cháu còn phải làm gì nữa?

Chu Hồng Sâm dường như bất lực trước tiểu Linh, ông ta nghe tiểu Linh nói vậy xong, bất giác liếc nhìn Diệp Lăng Phi, dường như rất lo lắng phản ứng của Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi lại hút thuốc, không hề quan tâm đến Chu Hồng Sâm và tiểu Linh, Chu Hồng Sâm nói với tiểu Linh:

- Tiểu Linh, cháu đi chơi đi, ở đây không có việc của cháu nữa, cháu và gì cháu nhanh tay lên, đồ ăn không thể để muộn quá.

- Vâng, cháu biết rồi.

Tiểu Linh đồng ý một tiếng, quay người đi ra khỏi phòng khách. Diệp Lăng Phi từ đầu đến cuối không nói gì, cho đến khi tiểu Linh ra khỏi phòng khách, Diệp Lăng Phi bỏ đầu thuốc vào trong gạt tàn, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Chu Hồng Sâm hỏi một cách kỳ lạ:

- Nhạc phụ, cô gái đó là ai vậy? Lẽ nào là bảo mẫu trong nhà bố?

Ban đầu Chu Hồng Sâm hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu nói:

- Tiểu Diệp, tiểu Diệp là họ hàng với bố, năm nay mười bảy tuổi, trước đây ở quê, lần này chỗ bố thiếu một nữ bảo mẫu, trong lòng nghĩ, nếu để bà con đến làm bảo mẫu sẽ yên tâm hơn.

Khẩu khí của Chu Hồng Sâm có phần né tránh, mặc dù miệng Chu Hồng Sâm nói tiểu Linh là bảo mẫu nhưng Diệp Lăng Phi thấy tiểu Linh không phải là một bảo mẫu đơn giản.

Diệp Lăng Phi cũng không vạch trần, nếu Chu Hồng Sâm đã nói vậy thì Diệp Lăng Phi cũng cho là như vậy. Hắn khẽ cười nói:

- Thì ra là vậy, ban nãy con còn không rõ.

Diệp Lăng Phi nói đến đây đột nhiên chuyển ngữ khí nói:

- Nhạc phụ đại nhân, Hân Mính sắp sinh rồi, hai người là bố mẹ của Hân Mính, không biết khi nào có thể về Vọng Hải thăm Hân Mính, con nghĩ nếu bố mẹ ở bên cạnh Hân Mính sẽ tốt hơn gấp nhiều lần con ở bên cạnh Hân Mính.

- Như thế nghĩa là bố sắp được làm ông ngoại rồi.

Câu nói này xuất phát từ tình cảm của Chu Hồng Sâm, ông ta không ngờ lại nhanh có cháu ngoài đến vậy, niềm vui sướng thể hiện ra lời nói. Chu Hồng Sâm gật đầu đồng ý nói:

- Tiểu Diệp, điều đó là đương nhiên, Hân Mính là đứa con gái duy nhất của bố mẹ, bố mẹ đương nhiên phải quay về chăm sóc cho Hân Mính. Ừm…thế này đi, để mẹ Hân Mính quay về Vọng Hải trước chăm sóc cho Hân Mính, bố ở đây sắp xếp công việc xong sẽ đến Vọng Hải.

- Nhạc phụ, vậy là tốt nhất.

Khi Diệp Lăng Phi nói không hề kỳ vọng Chu Hồng Sâm sẽ lập tức đồng ý quay về Vọng Hải, hắn cũng chỉ hỏi như vậy thôi, nhưng không ngờ Chu Hồng Sâm lại đồng ý ngay. Từ đó có thể thấy trong lòng Chu Hồng Sâm vô cùng yêu quý con gái mình. Sự lo lắng trong lòng Diệp Lăng Phi đột nhiên tiêu tan, trước đây hắn còn lo lắng hắn có khả năng sẽ trở thành kẻ thù với Chu Hồng Sâm, đến lúc đó không biết sẽ phải đối diện với Chu Hân Mính như thế nào, nhưng lúc này, Diệp Lăng Phi nghĩ dù sao Chu Hân Mính cũng là con gái duy nhất của Chu Hồng Sâm, Chu Hồng Sâm rất yêu quý con gái mình, nói cách khác, suy nghĩ đến hạnh phúc của con gái, ở một số việc Chu Hồng Sâm sẽ suy nghĩ rất kỹ, không đến mức làm ra những việc ép Diệp Lăng Phi phải lựa chọn.

Diệp Lăng Phi vốn định qua Chu Hồng Sâm biết được một số chuyện về về Từ Nguyệt Như, nhưng lúc này, Diệp Lăng Phi lại không có ý định đó nữa, cho dù Từ Nguyệt Như thật sự có quan hệ với nhạc phụ của hắn, thì chuyện đó cũng không có gì lớn, đàn ông có dịp thì chơi, điều đó khó tránh, hơn nữa nhạc phụ của hắn lại là người ở địa vị cao, chỗ để chơi quá nhiều, nhạc phụ của hắn đều không quan tâm nhưng chuyện đó, bản thân hắn cần gì phải quan tâm chứ?

Nhưng thân phận của tiểu Linh khiến Diệp Lăng Phi vô cùng hoài nghi, Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy thân phận của tiểu Linh không đơn giản. Trước đó Diệp Lăng Phi từng nghĩ, có thể cô gái tên tiểu Linh trước đây có hành vi thân mật với Chu Hồng Sâm, đương nhiên, suy nghĩ đó của Diệp Lăng Phi không tránh được có phần ác ý, nhưng hắn lúc đó nghĩ như vậy, từ khẩu khí của tiểu Linh và Chu Hồng Sâm, Diệp Lăng Phi cảm thấy suy nghĩ trước đó của hắn không đúng, Diệp Lăng Phi thấy dường như quan hệ giữa tiểu Linh và Chu Hồng Sâm rất thân mật, quan hệ thân thiết đó giống như cha con. Bản thân Diệp Lăng Phi bị chính suy nghĩ này của hắn làm cho kinh ngạc, giả dụ Chu Hồng Sâm còn có một người con gái, như vậy không phải là Chu Hồng Sâm còn có một người con gái riêng hay sao, một khi để Chu Hân Mính biết, không biết Chu Hân Mính sẽ có phản ứng như thế nào. Trong lòng Diệp Lăng Phi quyết định, bất luận thế nào cũng không được để Chu Hân Mính tức giận, còn về thân phận của tiểu Linh, bản thân hắn cũng chưa tìm hiểu rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK