Chu Hồng Sâm là được bí thư Trương cho chút ám hiệu nên khi trở về thành phố Vọng Hải mới dám làm như vậy. Diệp Lăng Phi thì chẳng cảm nhận được điều gì, lần này hắn lên tỉnh chì là vì phải đi cùng Chu Hồng Sâm. Vừa về tới thành phố Vọng Hải, Diệp Lăng Phi lại bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ. Bên thành phố Vọng Hải này đã chuẩn bị xong hết, không còn gì nữa, chỉ cần tìm ngày hợp lý để đi chụp ảnh cưới nữa mà thôi, tất cả những việc khác đều do công ty tổ chức hôn lễ đảm nhận hết. ảnh cưới cũng là do công ty tổ chức hôn lễ phụ trách. Diệp Lăng Phi chỉ cần cùng Bạch Tình Đình đi chụp ảnh là xong. Nhưng ở bên thành phố Đông Hải thì vẫn chưa chuẩn bị xong, một đống việc cần phải giải quyết. Diệp Lăng Phi về tới thành phố Vọng Hải, hắn cũng chưa hề nghỉ ngơi, hắn bảo Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính thu xếp hành lý đơn giản một chuyến, rồi hắn lái xe trở hai người tới thành phố Đông Hải. Bọn họ ba người hơn 2h chiều đã lái xe rời khỏi thành phố Vọng Hải. Vừa lên tới đường cao tốc, Diệp Lăng Phi cho xe chạy nhanh tăng tốc. Bạch Tình Đình ngồi đằng sau cứ trách móc:
- Ông xã, anh đi chậm thôi. Chu Hân Mính đang mang thai đó. Anh lái nhanh như thế này, anh không sợ Hân Mính cơ thể không kịp thích ứng sao?
- Tình Đình, không sao đâu!
Chu Hân Mính đáp:
- Tớ mới mang thai có mấy tháng, người ta mang thai bụng to vượt mặt vẫn còn tự lái xe đi chơi nữa là!
- Hân Mính, cậu đừng có nhìn người ngoài như vậy!
Bạch Tình Đình nói:
- Mấy người phụ nữ chửa to như vậy mà vẫn đi xe một mình chắc chắn là người chồng đó không có trách nhiệm. Cậu nghĩ mà xem, bụng to vượt mặt như thế, còn để bà xã đi lung tung, làm gì có ông xã nào nhẫn tâm như vậy chứ! Ông xã, anh nói xem em nói thế có đúng hay không?
- Tất nhiên là đúng rồi!
Diệp Lăng Phi lái xe chậm lại, nói:
- Anh phải học xem cách làm thế nào để trở thành một ông chồng tốt. Sau này ở nhà có hai cô vợ đẹp, áp lực làm chồng này của anh lớn thật đấy!
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đều cười lớn, Diệp Lăng Phi cũng cười theo. Bình thường mà nói, đi đường cao tốc thì mất hơn 2 tiếng là tới thành phố Đông Hải rồi. Nhưng Diệp Lăng Phi cố tình lái xe chậm, đi trên đường cao tốc mà vẫn phải mất 3 tiếng mới tới nơi. Xuống hết đường cao tốc, vẫn phải đi thêm 1 tiếng nữa mới vào tới thành phố Đông Hải. Thành phố Vọng Hải và thành phố Đông Hải đều là hai thành phố ven biển, chỉ là hai thành phố này thuộc về hai tỉnh khác nhau. Thành phố Đông Hải thuộc về tỉnh Hải Đông,mặc dù thành phố Đông Hải rất gần thành phố Vọng Hải, nhưng điều kiện kinh tế rõ ràng không thể bằng thành phố Vọng Hải. Thành phố Vọng Hải có nguồn tài nguyên trời cho dồi dào phong phú, đồng thời lại nhận được sự ủng hộ hết mình của tỉnh ủy. Vì vậy thành phố Vọng Hải mới phát triển nhanh như vậy, nhưng thành phố Đông Hải thì ngược lại, kinh tế không hề phát triển được như vậy. Mặc dù nói là có một khu công nghiệp lớn, nhưng chỉ có vài thương gia Nhật Bản tới đầu tư, mấy năm gần đây nền kinh tế của Nhật Bản đang đi xuống, quy mô đầu tư của các doanh nghiệp Nhật Bản cũng bị thu hẹp dần, thậm chí một số doanh nghiệp đã bỏ thành phố Đông Hải mà ra đi. Về quy mô thành phố, thì diện tích đất liền của thành phố Đông Hải nhỏ, diện tích phát triển vì thế cũng nhỏ, những nơi có thể ở được ở thành phố Đông Hải cũng không nhiều. Dân số cũng không vượt quá 300 vạn người. So với những tòa nhà cao ốc ở thành phố Vọng Hải, thì những tòa nhà ở thành phố Đông Hải không thể bằng được, nhưng ở thành phố Đông Hải lại có một điều kiện môi trường du lịch lý tưởng tự nhiên. Rất nhiều những người giàu có lắm tiền nhiều của thích mua những căn biệt thự ở gần biển của thành phố Đông Hải để làm nơi nghỉ mát mùa hè. Diệp Lăng Phi sở dĩ chọn vùng trung thành phố Đông Hải này là bởi vì điều kiện sinh hoạt ở vùng thành phố Đông Hải này không khác biệt mấy so với điều kiện sống ở thành phố Vọng Hải. Dù sao Diệp Lăng Phi cũng không ở thành phố Đông Hải này làm ăn công tác gì nên điều kiện kinh tế của nơi này có ra sao cũng chẳng liên quan. Đi sâu vào trong thành phố Đông Hải, trời đã bắt đầu tối, đèn đường cũng sáng lên. Lưu lượng xe của thành phố Đông Hải không hề nhiều như ở thành phố Vọng Hải, ở thành phố Vọng Hải vừa tới gần tối, tình trạng đi lại vô cùng khó chịu, hiện tượng tắc đường ở đâu cũng có thể gặp. Tình trạng này ở thành phố Đông Hải rất hiếm gặp, trên đường xe đi lại không nhiều, tâm trạng của Diệp Lăng Phi cũng khá hơn rất nhiều.
ở thành phố Đông Hải không có khách sạn năm sao, khách sạn sang nhất có tên là khách sạn Đông Hải, nhiều nhất chỉ có thể coi là khách sạn 3 sao. Tất nhiên không thể nói rằng thành phố Đông Hải không có nhà cao tầng. Chỉ là chưa tìm hiểu kĩ về thành phố Đông Hải, chưa thể tìm hiểu được những dãy nhà cao tầng đó nằm ở chỗ nào. Mỗi một thành phố đều có một góc tối riêng, chỉ là những góc tối đó bị che giấu đi bởi những góc độ khác nhau, và được phủ ngoài bằng những tấm biển khác nhau mà thôi. Diệp Lăng Phi lái xe tới một cái ngã ba đường Thập Tự, rõ ràng là đèn xanh nhưng lại nhìn thấy ở đó có một anh cảnh sát ra dấu hiệu bảo Diệp Lăng Phi dừng xe lại.
- Ông xã chuyện gì xảy ra vậy?
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ngồi ở ghế sau đều đã ngủ thiếp đi, nhưng khi hai người đột nhiên thấy có cảm giác dừng xe, Bạch Tình Đình nhìn thấy tên cảnh sát phía trước ra hiệu cho Diệp Lăng Phi dừng xe lại. Thì cứ cho rằng Diệp Lăng Phi đã vi phạm luật giao thông.
- Anh không rõ!
Diệp Lăng Phi nói:
- Rõ ràng là đèn xanh, lại không cho người ta đi qua, ngay cả anh cũng cảm thấy kì lạ!
Diệp Lăng Phi vừa dứt lời thì nhìn thấy một chiếc xe màu đen đi qua, rõ ràng chiếc xe đó phải dừng lại, bởi vì bên đó đang là đèn đỏ. Nhưng điều khiến Diệp Lăng Phi kì là là đèn đỏ sáng lên, tất cả các chiếc xe khác đều dừng lại, chỉ có một chiếc xe đen đó vượt qua đèn đỏ ngay trước mặt cảnh sát. Điều khiến Diệp Lăng Phi kì lạ hơn nữa là dường như tất cả lái xe ở thành phố Đông Hải này đều biết ai là chủ của chiếc xe đó, đều nhường đường cho nó vượt đèn đỏ. Mãi cho tới khi chiếc xe đó đi qua, những chiếc xe còn lại thấy vẫn còn đỏ bèn vội vàng lái qua.
- Kì lạ thật! Chiếc xe đó rốt cuộc là xe của ai? Lại có bản lĩnh lớn đến như vậy!
Diệp Lăng Phi khởi động xe, miệng lẩm bẩm.
- Thời này loại người nào chẳng có, ai mà biết được ở thành phố Đông Hải này ai đang làm mưa làm gió chứ!
Bạch Tình Đình quay ra nói với Chu Hân Mính:
- Hân Mính, hay là chúng ta cứ sống ở thành phố Vọng Hải thôi, đừng tới thành phố Đông Hải này nữa. ở thành phố Vọng Hải tốt hơn nhiều, ở đó chúng ta thân thuộc, làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn nhiều!
Chu Hân Mính lắc đầu, nói:
- Tình Đình, cậu không hiểu đâu. Nếu tớ sống ở thành phố Vọng Hải sẽ ảnh hưởng tới bố tớ rất nhiều. Bố tớ là bí thư thị ủy, nếu có người biết con gái ông chưa chồng mà chửa, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới bố tớ. Tớ cũng không thể cứ ở trong nhà mãi được. Tớ chỉ muốn ở thành phố Đông Hải này sinh đứa con ra, còn chuyện sau này thì sau này nói!
Bạch Tình Đình đưa bàn tay mát lạnh của mình ra nắm lấy cánh tay Chu Hân Mính, dịu dàng nói:
- Hân Mính, tớ biết cậu phải chịu gánh nặng nhiều quá!
Chu Hân Mính cười đáp:
- Tình Đình, bây giờ tớ cảm thấy rất hạnh phúc!
Chu Hân Mính vừa nói vừa nhìn Diệp Lăng Phi đang lái xe, cô lại nhìn Bạch Tình Đình nói:
- Chỉ cần tớ được sống cùng hai người, tớ đã hạnh phúc rồi!
- Ukm. Chúng ta là chị em tốt! Cả đời này cũng không xa nhau!
Bạch Tình Đình cảm động nắm chặt tay Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, tớ nghĩ kĩ rồi, nếu cậu thật sự tới thành phố Đông Hải này sống vậy tớ cũng sẽ dọn tới đây ở cùng cậu. Còn về bên thành phố Vọng Hải, cứ để Diệp Lăng Phi anh ấy lo. Tới lúc đó để anh ấy mỗi tối đều phải về nhà trả bài!
- Như vậy thì anh ấy sẽ mệt lắm!
Chu Hân Mính lo lắng nói:
- Tớ sợ anh ấy mệt quá mất!
Bạch Tình Đình nhíu nhíu lông mày, nhìn Diệp Lăng Phi, đôi môi hồng của cô lạnh nhạt nói:
- Ai bảo anh ấy muốn lấy hai bà vợ đây là cái giá phải trả cho sự tham lam!
Chu Hân Mính nghe xong thì bật cười, cô không nghĩ rằng Bạch Tình Đình sẽ nói như vậy. Chu Hân Mính bắt đầu lo lắng cho Diệp Lăng Phi, nếu thật sự bắt Diệp Lăng Phi làm như những gì Bạch Tình Đình nói, vậy thì cơ thể Diệp Lăng Phi chịu sao nổi. Diệp Lăng Phi có hối hận khi cưới hai bà vợ không? Diệp Lăng Phi dừng xe trước khách sạn Đông Hải, xuống xe, Bạch Tình Đình đỡ tay Chu Hân Mính, đi sau Diệp Lăng Phi vào trong khách sạn Đông Hải.
- Có phòng không?
Diệp Lăng Phi tới trước quầy lễ tân hỏi.
- Có ạ!
Lễ tân đáp:
- Chỗ chúng tôi, phòng hào hoa nhất, sang trọng nhất là 580 nhân dân tệ một đêm, xin hỏi ông cần mấy phòng?
- Một phòng!
Diệp Lăng Phi nói. Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình, và Chu Hân Mính vừa đi tới thang máy, thì có một người đàn ông từ phòng chờ đi ra. Trên người anh ta mặc bộ vest màu xanh, trên ngực đeo tấm card ghi hai chữ giám đốc. Ông ta có lẽ ngoài bốn mươi, béo lùn. Người đàn ông này là giám đốc của khách sạn, ông ta đi về phía quầy lễ tân. Đưa tay vỗ mông cô lễ tân vừa nãy, nói:
- Ba người vừa nãy là ba người ở đâu tới vậy?
- Đăng ký của người đàn ông thì là ở thành phố Vọng Hải!
Cô lễ tân đưa tấm thẻ đăng ký cho tên béo đó xem.
- Họ Diệp à? Là người ở thành phố Vọng Hải, lẽ nào anh ta không có chứng minh thư đăng ký?
Tên giám đốc béo hỏi.
- Không có ạ!
Cô lễ tân đáp:
- Không phải ông đã dặn, ai thuê phòng sang trọng thì không cần chứng minh thư sao?
- A đầu này, trước đây anh từng nói như vậy. Nhưng mà, cẩn thận một chút vẫn hơn!
Tên đàn ông béo nói:
- Ông chủ lớn đã dặn dò, gần đây phải đặc biệt cẩn thận, phàm là người đã vào khách sạn Đông Hải chúng ta thuê phòng đều cần phải đăng ký cẩn thận!
Cô gái lễ tân nhìn bốn phía không có người mới hỏi nhỏ:
- Giám đốc, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, xem ra rất gấp rút đó!
Giám đốc béo lại đưa tay bóp mông cô gái đó, nói nhỏ:
- Cô đừng có hỏi nhiều như vậy! Không có gì tốt cho cô đâu. Tóm lại cô chỉ cần biết tình hình bây giờ rất căng thẳng, nếu như bên chính phủ các lãnh đạo có động tĩnh gì, ông chủ lớn sẽ thông báo sau. Cứ cẩn thận một chút!
- Em, biết rồi thưa sếp!
Cô gái đó vội trả lời.
- Anh biết nha đầu này rất hiểu chuyện mà, biết làm người, anh mới nói cho mà nghe, đừng có nói linh tinh!
Gã béo nói:
- Đợi khi nào có cơ hội thích hợp, anh sẽ cân nhắc em lên làm trợ lý, không cần cả sáng tới tối phải đứng ở chỗ này!
- Em biết, em cảm ơn giám đốc!
Cô lễ tân vội vàng cảm ơn. Gã đàn ông béo ra ám hiệu:
- Khi nào giao ca thì tới phòng anh, anh kể cho em nghe chuyện khác!
Ám thị kiểu này ai cũng nghe thấy hết, cô gái đó thì càng không cần phải nói, gã đàn ông này mỗi khi thèm đều nói như vậy.
Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình, và Chu Hân Mính tới phòng. Diệp Lăng Phi bĩu bĩu môi, nói:
- Thì ra đây chính là phòng hào hoa sang trọng sao? Anh thấy chẳng ra làm sao, lại còn một đem 580 nhân dân tệ, khách sạn này kiếm lời quá nhỉ!
Bạch Tình Đình cũng nói:
- Em thấy đúng là như vậy, cái khách sạn Đông Hải này thật chẳng ra làm sao cả, ông xã anh nói xem cái khách sạn Đông Hải này có phải hắc điếm không?
- Hắc điếm?
Diệp Lăng Phi nghe xong, bèn nói:
- Không phải chứ! Lẽ nào khách sạn sịn nhất thành phố Đông Hải lại là một hắc điếm?
- Cái này cũng có thể lắm chứ, em vừa cảm thấy vừa vào đã không thấy dễ chịu rồi!
Bạch Tình Đình ngồi trên ghế sô pha nói:
- Ông xã, ngày mai chúng ta sẽ làm xong mọi chuyện, về thành phố Vọng Hải thôi! em không thích cái khách sạn Đông Hải này!
- Vậy cũng phải đợi làm xong chuyện mới được!
Diệp Lăng Phi nói:
- Cứ đặt đồ xuống trước đã, chúng ta tới nhà ăn của khách sạn Đông Hải này ăn chút gì đã!
Bạch Tình Đình gật đầu, bọn họ đặt đồ xuống, liền đi ra ngoài ngay. Nhà hàng của khách sạn Đông Hải ở lầu một, khi Diệp Lăng Phi dẫn theo hai người đẹp đi vào trong nhà hàng, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của mọi người. Xinh đẹp giống như Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi chỉ cần dẫn theo một cô cũng đủ khiến người khác đố kỵ rồi. Chứ đừng nói cùng một lúc dẫn cả hai cô. ở đây không phải thành phố Vọng Hải, cô không cần phải che giấu quan hệ với Diệp Lăng Phi, cô đường đường chính chính ôm cổ Diệp Lăng Phi cùng đi vào nhà hàng, cảm giác này khiến Chu Hân Mính thật sự hạnh phúc.
Sau khi rời khỏi thành phố Vọng Hải, Chu Hân Mính cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, những áp lực bấy lâu nay bỗng nhiên tan biến hết. Lúc còn ở thành phố Vọng Hải, Chu Hân Mính lúc nào cũng cảm thấy áp lực, chỉ lo có người biết cô mang thai, một khi có người truy vẫn đứa con này là của ai, Chu Hân Mính cũng không biết phải trả lời như thế nào. Nhưng khi tới thành phố Đông Hải thì hoàn toàn khác, ở đây chẳng có ai quen biết Chu Hân Mính, Chu Hân Mính có thể quang minh chính đại sánh bước bên cạnh Diệp Lăng Phi, không quan tâm người khác nhìn cô như thế nào. Sau khi gọi một bàn ăn xong, Diệp Lăng Phi đặt tay lên bàn, cười nói:
- Các bà xã! Ăn gì bây giờ nào?
- Tùy anh, bụng em đói quá!
Bạch Tình Đình nói:
- Ngồi hơn 3 tiếng đồng hồ, bụng sớm đã cồn cào rồi. Buổi trưa ăn ít quá. Ông xã, anh gọi cái món gì mà có thể nhanh lên là được. Tóm lại bây giờ em đói lắm rồi!
Diệp Lăng Phi lại nhìn sang Chu Hân Mính, Chu Hân Mính cũng chống cằm. Diệp Lăng Phi thấy cả Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính không ai chịu gọi món, vậy hắn đành phải tự mình gọi món thôi. Diệp Lăng Phi chọn bừa ba món ăn, gọi cả canh, rất nhanh thức ăn đã được bê lên. Sau khi phục vụ đi khỏi, Bạch Tình Đình áp sát người vào Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, em cứ thấy có ai đang nhìn em, có phải hôm nay em mặc đẹp quá không?
- Đó là tất nhiên rồi, Tình Đình em là tiên nữ đấy, tới đâu cũng giống như ngôi sao màn bạc vậy, có người nhìn em cũng là bình thường thôi mà!
Diệp Lăng Phi nói:
- Nếu như không có người nhìn em như vậy mới có vấn đề đó!
- Khiếp, dẻo mép thấy sợ!
Bạch Tình Đình nghe thấy mấy câu đó của Diệp Lăng Phi, trong lòng thấy sướng vô cùng, có cô gái nào không thích được khen là đẹp. Kể cả bây giờ đã trở thành vợ chồng trên thực tế với Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình vẫn thích được Diệp Lăng Phi khen là đẹp. Trong lúc ăn cơm, Diệp Lăng Phi nhận được cuộc gọi từ thành phố Vọng Hải gọi tới. Diệp Lăng Phi tay trái cầm điện thoại, tay phải dùng đũa gắp thức ăn đưa vào miệng, vừa ăn vừa nói:
- Ukm, đi tới tập đoàn cho tôi, khi nào? Ngày mai hả? Ngày mai không được! Bây giờ tôi đang ở thành phố Đông Hải, thế này đi, ngày kia nhé, chiều ngày kia tôi tới công ty. Ukm. Đúng, đúng, đúng, tốt. Cứ quyết như vậy đi!
Diệp Lăng Phi cúp máy, Bạch Tình Đình quay về phía Diệp Lăng Phi, tò mò hỏi:
- Ông xã, là ai gọi điện thoại cho anh vậy?
- Trương Lộ Tuyết!
Diệp Lăng Phi coi như không có chuyện gì, nói tiếp:
- Trương Lộ Tuyết bảo anh về ngay tập đoàn Tân Á, cô ấy nói là sắp có cái kế hoạch khen thưởng gì đó, nói trắng ra là vấn đề muốn thăng lương cho mấy nhân viên của tập đoàn Tân Á. Anh lại không quản lý tập đoàn Tân Á, anh vốn muốn cô ấy làm, kết quả cô ấy nhất định muốn anh về, nói cái gì mà đây là do cổ phần của công ty quyết định. Còn làm cái gì mà phương án dự trữ nữa, phiền chết đi được. Bà xã, em nói xem, những chuyện như thế này em có cần phải tham gia không?
Bạch Tình Đình nghe xong thì bật cười, nói:
- Ông xã, những chuyện như thế này là tất nhiên rồi, anh là đại cổ đông của tập đoàn Tân Á, bây giờ là cuối năm rồi, nên đi chia tiền đi thôi. làm gì có chuyện chỉ đầu tư mà không chia lãi chứ. Ông xã, năm ngoái lãi của tập đoàn Tân Á quả không ít đâu, lần này anh kiếm được khối tiền. Tới lúc đó, anh trích một phần nhỏ ra làm quỹ tiền thưởng cuối năm cho nhân viên. Còn về phần đãi ngộ là do anh quyết định. Nếu anh muốn kiếm nhiều tiền, thì hạ lương nhân viên, nếu anh muốn tăng lương cho nhân viên thì anh phải chấp nhận kiếm ít tiền đi một chút. Nhưng mà, anh nên tăng lương cho nhân viên, bây giờ tỷ giá cổ phiếu của tập đoàn Tân Á đang cao, không tăng lương cho người ta làm sao mà được?
- Ukm, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Nói trắng ra, là gọi anh về lấy tiền!
Diệp Lăng Phi vừa dứt lời, điện thoại của hắn lại reo. Lần này Diệp Lăng Phi nói:
- Chuyện như vậy mà cũng không thể quyết định được, thế tôi dùng tới các cậu vô dụng à, lẽ nào chỉ biết cầm tiền thôi à. Cái gì? đây là nguyên tắc, phiền chết đi được. Được rồi, được rồi, tôi biết rồi. Ngày kia các cậu tới công ty, tôi sẽ gặp các cậu ở đó.........À, đúng rồi, đem hết cả các kế hoạch của các cậu lên. Chắc không cần tôi phải chỉ đường tới công ty chứ!
Diệp Lăng Phi dập máy, nhìn thấy Bạch Tình Đình đang nhìn mình, lần này Diệp Lăng Phi không đợi Bạch Tình Đình hỏi, mà hắn nói luôn:
- Lại là chia tiền!
Sau đó, Diệp Lăng Phi lại cười nói:
- Bà xã đại nhân, không biết tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ khi nào mới chi tiền đây?