- Chu đại công tử, không còn cách nào cả, chúng tôi cũng chỉ phụng mệnh hành sự thôi, tôi nghĩ trong chuyện này có chút hiểu lầm, chờ sau khi đến cục cảnh sát, cục trưởng chúng tôi sẽ với tự mình giải thích với anh!
Chu La Quân nghe vậy thì sa sầm mặt, quát:
- Ta muốn xem ai dám bắt ta, các ngươi không xem đây là chỗ nào à, dấm chạy đến địa bàn của ta để bắt ta sao, lá gan của các ngươi lớn quá đấy nhì, chẳng lẽ các ngươi không cân nhắc hậu quả của việc mình làm sao?
Chu La Quân không nói mấy lời này còn đỡ, chờ hắn nói xong, chỉ nghe Vương Trác cười lạnh nói:
- Chu đại công tử, tôi đã bảo là còn chưa hiểu tình hình bây giờ mà, anh còn tưởng rằng mình có thể vô pháp vô thiên ở đây sao, anh có đi ra ngoài xem không, trời hôm nay sẽ phải thay đổi, không thể nào mịt mù sương khói mãi được, sẽ có lúc nhìn thấy mặt trời thôi, hiện giờ đã đến lúc đó rồi. Chu đại công tử, vừa rôi tôi lại thấy thêm một hành vi phạm tội khác của anh, anh đang uy hiếp cảnh sát, đây là tội lớn đó!
Vương Trác nói xong lại nhìn hướng cái kia bốn gã cảnh sát, trong miệng lạnh lùng nói:
- Tất cả chúng ta đều hiểu tình hình bây giờ như thế nào, nếu lúc này chúng ta không biểu hiện cho tốt, ai biết được chúng ta có bị liên lụy vào chuyện này không, tôi tin rằng có lẽ các anh còn chưa đợi được biến chuyển ở nơi đây thì tất cả đã bị bắt rồi!
Vương Trác nói những lời này không phải đang hù dọa người khác, những viên cảnh sát này khi đến đây đều có chút thấp thỏm, lần này không phải làm bộ làm tịch nữa, nhất định sẽ có hành động lớn, như vậy thì sẽ khiến cho cục diện trở nên phức tạp hơn, nếu bây giờ mà bọn họ vẫn còn tỏ ra sợ hãi Chu La Quân thì rất dễ bị liệt vào dạng đối tượng cần quan sát trong lần hành động sau, bên trong hệ thống đã có tin đồn, đều nói chuyện lần này không đơn giản, có lẽ tiếp theo sẽ triển khai hành động lớn. Bốn viên cảnh sát này tuy không muốn làm như vậy, nhưng bọn họ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể làm theo mệnh lệnh, đến bắt Chu La Quân. Chu La Quân không thể tin được lại còn có cảnh sát dám bắt mình, lúc trước hắn đã từng bị bắt một lần rồi, lúc kia là vì cha hắn và Liêu Hoa Thắng đều ở đấy, Chu La Quân không thể làm khác nên mới bị bắt, nhưng hiện giờ lại không phải như vậy, thậm chí có vài tên cảnh sát dám bắt hắn, đó chẳng phải là nghịch thiên sao? Chu La Quân chửi bới:
- Các ngươi có phải bị điện rồi không, các ngươi có biết ta là ai không, ta sẽ giết các ngươi...!
Chu La Quân vẫn còn tiếp tục chửi bới, lúc này, Chu Bội đã đi ra. Lúc nãy Chu Bội còn chưa đi ra, ông ta cần phải cân nhắc cho thật kỹ, chỉ như vậy Chu Bội mới có thể hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Hiện giờ Chu Bội thật sự cảm thấy khó hiểu, ông ta có cảm giác giống như chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi chuyện đều thay đổi, thay đổi đến nỗi làm cho ông ta không thể tin được đó là sự thật, nhất là khi Chu Bội nghe giọng điệu của những viên cảnh sát ở bên ngoài, Chu Bội hiểu rõ, chuyện lần này tuyệt đối sẽ không dễ dàng, ít nhất là theo Chu Bội thấy, nếu không phải những tên cảnh sát đó đã nhận được tin tức chuẩn xác, Chu Bội tin tưởng cho dù cho mấy người bọn họ thêm mười lá gan, bọn họ cũng không dám đến bắt Chu La Quân đâu. Chu Bội biết một khi cảnh sát đã tới cửa thì mọi chuyện không ổn rồi. Điều ông ta đang suy nghĩ là định lên tiếng hỏi rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Liêu Hoa Thắng bị nước vào não sao, chuyện như vậy mà cũng dám làm. Chu Bội cảm thấy khó nén được sự bực tức liền gọi điện thoại cho Liêu Hoa Thắng, nhưng không ngờ Liêu Hoa Thắng lại không chịu nghe máy, chuyện đó khiến cho Chu Bội lạnh cả người, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ lần này Liêu Hoa Thắng muốn cùng mình cá chết lưới rách sao?”
Chu Bội bắt đầu cân nhắc lại hành vi của mình, ông ta nghĩ ra giọng điệu của mình khi nãy không ổn lắm, không phải vì mình ép Liêu Hoa Thắng quá gắt, mới khiến Liêu Hoa Thắng trở mặt như bây giờ sao? Chu Bội không liên lạc được với Liêu Hoa Thắng, chỉ có thể để điện thoại xuống, ông ta đứng dậy, đi ra bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài Chu La Quân đang bị vài viên cảnh sát giữ lấy, Chu La Quân đang đứng đó chửi bới, ở bên cạnh Chu La Quân, Vương Trác đang lạnh lùng quan sát hắn, trong tay Vương Trác còn cầm một cái bút ghi âm. Chu Bội thấy tình cảnh đó, trong lòng thầm mắng chửi thằng con vô tri của mình hàng chục lần, ông ta đang trách tại sao con mình lại ngốc như vậy, chẳng lẽ không nhìn ra lần này cảnh sát cố ý làm như vậy để có bằng chứng chống lại Chu La Quân sao? Chu Bội không muốn dể con của mình lại tiếp tục như vậy nữa, ông ta đi đến trước mặt Chu La Quân, giơ tay lên tát Chu La Quân một cái, chỉ nghe “bốp” một tiếng, cái bạt tay này khiến cho Chu La Quân lập tức ngậm miệng lại, nhìn cha mình với vẻ khó hiểu, Chu La Quân không biết tại sao cha mình lại đánh mình. Chu Bội mắng:
- Cái thằng ranh con này, mày vừa nói cái gì hả, cho dù cảnh sát có cái gì không đúng, mày cũng không thể nói như vậy với cảnh sát được. Mày nhớ kỹ cho tao, những cảnh sát này đều là người chấp pháp, mày phải tôn kính với bọn họ, cho dù là trong quá trình chấp pháp bọn họ có chút thô lỗ, mày cũng không thể nói như vậy với người ta được, mày nhớ kỹ cho tao!
Chu Bội nói xong thì Chu La Quân, Chu La Quân mặt sưng vù giống như quả cà chua, tinh thần uể oải. Chu La Quân nghe cha mình nói như vậy thì nhất định là có đạo lý, tuy hắn còn chưa hiểu tại sao cha mình phải tức giận như vậy, nhưng Chu La Quân hiểu rằng, một khi cha mình tức giân, biện pháp tốt nhất là không nói cái gì cả, như vậy thì chờ cho cha mình nguôi giân, tất cả mọi chuyện sẽ qua thôi. Vương Trác cất bút ghi âm đi, ánh mắt anh ta nhìn về phía Chu Bội, cười nói:
- Ông chủ Chu, ông nói như vậy có khi làm khổ đám cảnh sát chúng tôi rồi đấy, ông nói như vậy rõ ràng muốn ám chỉ trong quá trình thực thi pháp luật chúng tôi đã thô bảo phải không, nhưng mà cũng không sao cả, tôi tin rằng con ông bị tình nghi giết người, chỉ riêng cái này tội danh đó đã đủ để cho con ông ngồi chơi xơi nước trong tù một khoảng thời gian rồi, nói không chừng trong tù còn có mấy người bạn của con ông đấy. Ông chủ Chu, tôi tin rằng con trai ông vào đó ở nhất định sẽ rất thoải mái!
Chu Bội nhìn Vương Trác, nhẹ nhàng nói:
- Anh cảnh sát, anh nói như vậy chẳng phải giống như là lấy việc công để trả thù tư sao, tôi biết giữa anh và con trai tôi từng có chút mâu thuẫn, nhưng mà trong mắt tôi đó chẳng qua chỉ là chút hiểu lầm thôi, nếu vì những chuyện đó mà anh lấy việc công trả thù tư, tôi cảm thấy như vậy không phải cho lắm?
Vương Trác cười cười, nói:
- Ông chủ Chu đúng là chủ Chu, bất kể là chuyện gì mà từ miệng ông chủ Chu trong đều trở thành rất có đạo lý nhỉ, chỉ có điều, tôi nghĩ lần này ông nhất định phải thất vọng rồi, tuy tôi một mực luôn muốn tâm sự với con trai ông nhưng mãi mà tôi không có cơ hội làm như vậy, hôm nay tôi hoàn toàn chỉ là chấp hành công vụ thôi. Tôi vừa mới nói rất rõ ràng rồi đấy, chúng tôi có đầy đủ bằng chứng có thể chứng minh con ông bị tình nghi giết người!
Chu Bội nghe Vương Trác nói như vậy thì nhìn thẳng vào mắt Vương Trác, nói:
- Anh cảnh sát, anh có biết là tôi rất thân với cục trưởng của các anh không, tôi nghĩ nếu con tôi xảy ra chuyện gì, tôi mới là người thứ nhất biết con tôi xảy ra chuyện, chứ không phải như bây giờ, thông qua những gì cảnh sát nói mới biết, tôi cho rằng anh đây là đang lấy việc công để trả thù tư!
Vương Trác nhún nhún vai, nói:
- Ông chủ Chu, nếu ông cứ khăng khăng là tôi lấy việc công để trả thù tư thì tôi cũng không biết làm thế nào, thế này đi, tôi sẽ đứng ở đây, ông gọi điện thoại cho cục trưởng của chúng tôi. Nếu cục trưởng của chúng tôi bảo tôi phải rời khỏi chỗ này, chúng tôi sẽ lập tức đi ngay, nếu không thì chúng tôi đành phải đưa con ông về cục cảnh sát để thẩm vấn thôi!
Chu Bội lấy điện thoại di động ra đến, bấm điện thoại ở ngay ở ngay trước mặt Vương Trác, điện thoại của tay cục trưởng cục cảnh sát đó cũng giống như Liêu Hoa Thắng, điện thoại cũng trong trạng thái không có người nghe máy, điều đó chính là điều mà Chu Bội không muốn nhìn thấy, điện thoại không có người nghe máy tức là đã xảy ra chuyện quan trọng nào đó. Hiện giờ Chu Bội cảm thấy mình không có người nào để gọi hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vương Trác trông bộ dạng đó của Chu Bội, anh ta cười cười, nói:
- Ông chủ Chu, nếu ông không có ý kiến gì thì chúng tôi sẽ đưa người đi, ông có thể đến cục cảnh sát để dẫn con ông về nhé!
Vương Trác nói đến đây, phất phất tay, mấy viên cảnh sát kia đưa Chu La Quân đi. Chu Bội nhìn theo đến khi bóng lưng con mình đi khuất, ông ta cắn môi, gọi một gã thủ hạ đến thì thầm vào trong miệng mấy câu, tên đó lập tức đi làm theo. Trong mắt Chu Bội lóe lên một vẻ hung ác, ông ta cảm thấy mình phải làm như vậy.