Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi cuối tuần đầu tiên sau đợt nghỉ lễ dài ngày mùng 1 tháng 5, xe cộ trên đường tấp nập, mọi con đường của thành phố Vọng Hải đều bị tắc nghẽn. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình hôm nay định lái xe ra đường, nhưng buổi sáng nghe thấy báo đài nói tình hình giao thông hôm nay tắc đường rất nghiêm trọng, hai người liền bỏ luôn ý định lái xe đi, chuyển sang bắt xe bus.

Quen lái xe rồi, thi thoảng thể nghiệm chút cảm giác ngồi xe bus cũng hay. Dạo này, công việc của Bạch Tình Đình rất bận, cần phải tuyển Phó Tổng giám đốc mới, xử lý hạng mục Trang viên Dương Quang, một loạt vấn đề khiến Bạch Tình Đình rất đau đầu, còn Bạch Cảnh Sùng lại vừa đi Bắc Kinh, tham gia Hội nghị do bộ Công nghiệp quốc gia tổ chức thảo luận về vấn đề phát triển ngành công nghiệp bất động sản, Bạch Tình Đình là Phó Tổng giám đốc của Tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, cần phải xử lý toàn bộ công việc của Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế khi Tổng giám đốc đi vắng.

Bạch Tình Đình tạm thời vứt bỏ toàn bộ công việc sang một bên, định cùng Diệp Lăng Phi trải qua một ngày thứ bảy vui vẻ, cô và Diệp Lăng Phi đi bộ ra trạm xe bus, vừa nhìn, đã thấy trạm xe bus đã chật kín người. Bạch Tình Đình thấy nhiều người như thế thì không muốn chen, cô không sợ bị người khác chen, mà cô rất lo lắng việc có kẻ nhân lúc chen lấn xô đẩy sờ mó mình.

Bạch Tình Đình đứng trước trạm xe bus do dự nói:

- Ông xã, hay chúng ta quay về lái xe đi đi, ở đây nhiều người quá.

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình, thấy một cô gái đẹp như Bạch Tình Đình mà ngồi trên xe bus, thì thật không dám đảm bảo không có kẻ lợi dụng sờ mó cô. Trên xe bus, ngươi biết ai chen lấn, ngươi lại có thể nói ai được. Nhưng bây giờ đã ra ngoài rồi, không thể lại quay về, Diệp Lăng Phi nghĩ một lát, nói:

- Hay thế này đi, cứ ở đây đợi một lát, anh nghĩ thế nào cũng có xe không đông, em thấy phải không?

Bạch Tình Đình nghĩ thấy cũng đúng, cô gật đầu đồng ý, nhìn Diệp Lăng Phi. Hắn đã bước lùi ra đứng trước luống hoa phía sau trạm xe bus. Đặt mông ngồi xuống, vỗ vỗ tay, gọi Bạch Tình Đình nói,

- Bà xã, qua đây.

Bạch Tình Đình lưng đeo một chiếc túi màu trắng bước qua, thấy Diệp Lăng Phi ra hiệu mình ngồi lên đùi hắn, do dự nói:

- Ông xã, ở đây đông người.

- Sợ gì chứ, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi mà, em không nghĩ tới nữa là xong.

Diệp Lăng Phi đâu thèm quan tâm tới chuyện đó, tay phải kéo bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình, lôi cô ngồi xuống trên đùi mình. Hôm nay, Bạch Tình Đình cố ý mặc chiếc áo phông và chiếc quần soóc màu vàng tràn ngập ánh nắng mặt trời, đầu đội chiếc mũ che nắng màu trắng, tóc buông xuống hai vai, hiện lên một vẻ đẹp trẻ trung, thanh thoát. Đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người là cặp đùi trắng hồng, thẳng tấp đang lộ ra ngoài của cô. Trên cặp đùi thon dài, nõn nà đó của Bạch Tình Đình không hề có bất kể một sẹo nào, trắng nõn nà không khác làn da của em bé mới sinh. Đôi chân tuyệt đẹp của nàng lại không hề mang tất, chỉ đi có đôi guốc cao gót màu trắng, những ngón chân trắng nõn như pha lê hiện ra trước mắt, khiến người ta không khỏi mộng tưởng.

Bạch Tình Đình nhìn trước ngó sau, thầm nghĩ tại sao mình không thể giống như bao người bình thường khác tự do tự tại cùng chồng lãng mạn bên ngoài, nghĩ tới đây, Bạch Tình Đình liền mạnh dạn, thoải mái ngồi lên đùi Diệp Lăng Phi, hai tay đặt lên trên cái túi nhỏ của mình, cặp mông trắng hồng kiêu kì lay động, hiện lên đôi nét tinh nghịch của thiếu nữ.

Tay trái Diệp Lăng Phi đặt lên phần eo thon thả của Bạch Tình Đình, tay phải nhéo đầu ngón chân trái của Bạch Tình Đình, nói:

- Bà xã, em cũng là người bình thường mà, sao cả ngày cứ phải để ý xem người khác nhìn mình thế nào vậy, bọn họ thích nhìn em thế nào thì nhìn, liên quan gì tới mình đâu.

Bạch Tình Đình nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, mình suốt ngày cứ chú ý tới nhất cử nhất động, từnh cử chỉ, từng lời nói của mình, lúc nào cũng sợ mình có điểm nào bất lịch sự bị giới truyền thông bắt được, thật sự cứ thế này cũng rất đau đầu. Dứt bỏ thân phận của mình, mình cũng chỉ là một cô gái bình thường, tại sao không thể giống những cô gái bình thường khác tự do tự tại chứ?

Bạch Tình Đình nghĩ tới đây, ngả đầu dựa vào lòng Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, hôm nay chúng ta đi công viên nhé, em rất ít khi tới công viên, à, em còn muốn ngồi xích đu, còn muốn….

- Được, hôm nay em muốn đi đâu chơi, anh sẽ đưa em đi.

Tay phải Diệp Lăng Phi vuốt nhẹ dọc theo sống chân từ ngón chân lên tới đùi cô, xoa xoa đôi chân dài thẳng khiến người đàn ông nào cũng phải thèm thuồng, mê đắm, nói:

- Chúng ta còn có thể giễu cợt người khác, bà xã, có muốn quậy phá một chút không?

Bạch Tình Đình trước nay vốn chỉ là cô gái rất ngoan hiền, trong mắt người ngoài, cô luôn là một cô gái cao quý, cử chỉ hào phóng, nào đâu nghĩ tới chuyện quậy phá bao giờ, nghe Diệp Lăng Phi nói thế, Bạch Tình Đình phấn khởi hẳn lên, gật đầu lia địa nói:

- Được đó, em sẽ nghe lời ông xã.

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ngồi đây tám chuyện yêu đương, gây không ít sự chú ý của một số người, thậm chí còn có người thảo luận. Diệp Lăng Phi đâu thèm để ý tới những người đó nói gì về mình, hắn lại nhìn thấy một chiếc xe bus đi tới, người trên chiếc xe này không nhiều, vội vàng nói:

- Bà xã, chúng ta lên xe thôi.

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lên xe, tìm đến chỗ ngồi phía cuối xe. Bạch Tình Đình ngồi ở vị trí sát cửa sổ, Diệp Lăng Phi ngồi sát chặt bên cạnh Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình chủ động dựa người vào người Diệp Lăng Phi, mắt long lanh đầy tình cảm yêu thương. Hai người nắm chặt tay nhau, Bạch Tình Đình rất thích cảm giác này, giờ cô mới phát hiện, chỉ cần được bên cạnh người mình yêu, dù có phải ngồi xe bus cô cùng cảm hạnh phúc.

Người trên xe mỗi lúc một đông, mỗi khi tới trạm xe bus, là lại lên cả một toán người, còn người xuống xe thì lại chẳng đáng mấy. Người trên xe có thói quen thích đứng chen chúc nhau ở giữa và đầu xe, những người đứng cuối xe rất ít. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi có chỗ ngồi nên cảm thấy trong xe chẳng có gì là chặt chội cả.

Chiếc xe bus cứ thế nhích chặt đầy người đi trên đường, trong xe đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở:

- Đề nghị mọi người giữ gìn cẩn thận đồ của mình, đề phòng mất cắp.

Tiếng nhắc nhở này lặp đi lặp lại ba lần mới tắt. Bạch Tình Đình dựa vào lòng Diệp Lăng Phi, dịu dàng hỏi:

- Ông xã, sao phải lặp đi lặp lại nhiều lần như thế?

Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình, tay phải nắm lấy bàn tay của Bạch Tình Đình, nói:

- Cái này cũng phải hỏi sao, nhất định là trên xe có trộm, anh thấy tài xe đã phát hiện ra nên mới nhắc nhở mọi người cẩn thận.

- Có trộm sao?

Bạch Tình Đình nheo mày, không hiểu, hỏi:

- Nếu đã phát hiện ra sao không bất lấy tên trộm nộp cho sở cảnh sát?

Diệp Lăng Phi mỉm cười nói:

- Ngốc ơi, chẳng lẽ em cho rằng những người này thích lo mấy chuyện bao đồng sao, theo anh thấy, dù người bị mất có biết tên trộm là ai cùng không dám to gan công khai, bà xã, xã hội này không giống như em tưởng tượng đâu, rất nhiều người không có tinh thần trách nhiệm xã hội, gặp những trường hợp như thế này chỉ lo giữ bản thân mình thôi, anh thấy người lái xe đó đã làm rất tốt rồi, ít nhất cũng có thể nhắc nhở mọi người. Như anh thấy thì dù có bắt được tên trộm, người bị mất cũng chẳng dám đứng ra làm chứng, họ sợ bị trả thù.

Bạch Tình Đình vuốt vuốt mũi, bất bình nói:

- Xã hội bây giờ sao lại biến thành như thế được. em thật sự không biết.

Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi ngồi đằng sau nói chuyện phiếm, một thanh niên tầm mười tám, mười chín tuồi từ phía đầu xe chật chội chen tới, tên thanh niên đó đi chen đến đâu thì những người gần hắn đều nắm chắc túi quần và túi đồ của mình, mọi người tuy rất đề phòng nhìn tên thanh niên nhưng lại không một ai dám lên tiếng. Tên thanh niên chen tới gần cuối xe, rút ra một chiếc điện thoại, trông dáng vẻ như đang nhắn tin.

Chiếc xe bus lại lái qua một điểm nữa, lúc vừa tới vịnh Hoa sen, chiếc xe bus vừa mở cửa phía sau xe thì thấy hai thanh niên tầm hai mươi tuổi hùng hùng hổ hổ bước lên xe, không thèm nói một lời, bước thẳnh tới chỗ người lái xe vừa đánh vừa đá. Còn tên thanh niên lúc nãy cùng từ cửa sau xe chen qua, nắm nắm đấm đánh về phía người lái xe.

Khách trên xe không ai dám nói một lời, đều tránh tới bên cửa xe. Diệp Lăng Phi cau mày lại, buông tay đang ôm Bạch Tình Đình ra, chen qua những vị khách phía trước mình nói:

- Nào, những ai xem trò thì nhường cho qua cái coi, đế tôi qua cái nào.

Vừa nói, hắn vừa chen lên phía trước.

Vừa nhìn thấy người lái xe bị đánh tới tím tái mặt mày, người lái xe đó miệnh không ngớt hô:

- Các người làm ai thế hả?

- Mẹ mày chứ, ai bảo mày xen vào chuyện của người khác hả?

Trong đó có một tên đầu trọc mặc chiếc áo sơ mi hoa, để nhúm râu trước cằm, miệng hùng hùng hổ hổ mắng:

- Mày lái xe thì cứ lái xe, liên quan chó gì tới mày hả, thích lo chuyện bao đồng này.

Diệp Lăng Phi vừa lúc bước tới, nghe thấy tên thanh niên đó nói vậy, Diệp Lăng Phi liền quát một tiếng:

- Dừng tay, bọn mày làm gì thế hả, sao dám tùy tiện đánh người chứ?

Ba tên tiểu tử đang đánh người lái xe, nghe thấy có người chen vào, tên đầu trọc có một nhúm râu kia liếc mắt ngườm một cái, mở miệng quát:

- Mẹ mày, liên quan gì tới mày hả, mày không muốn chết thì biết đi cho ông, đúng là cái đồ chỉ biết giả bộ, dám tới quản chuyện của ông mày hả.

Diệp Lăng Phi nghe thấy câu này của tên đầu trọc thì sầm mặt xuống, hai tay túm lấy áo tên vừa này nhắn tin trên xe, một tay ném thẳng tên thanh niên đó qua ngoài cửa xe trước. Ngay sau đó hai tay nắm lại, xông thẳng về phía tên đầu trọc đấm một phát trúng cằm, chỉ cú đấm này đã đánh bay tên đó lên, ngã vật qua cửa xe. Tên còn lại ngẩn người, bị Diệp Lăng Phi một cú đá thẳng vào bụng, giống hai tên trước bay thẳng khỏi xe bus.

Diệp Lăng Phi thế vẫn chưa xong, bước mạnh mấy bước cũng xuống xe, đứng ngay trước trạm xe bus, hiơ chân phải lên, đá lia địa về phía ba tên tiểu tử đang nằm dưới đất. Trước trạm xe bus vây lại không ít người, thấy cảnh này không ai dám qua, chỉ vây lại xem.

Lúc này, người lái xe cũng bước xuống xe, thấy ba tên kia bị đánh tới nằm dí đất, anh ta chạy qua, nói:

- Anh gì ơi, cảm ơn anh, anh không nên dính tới chuyện này.

Vừa nói, người lái xe vừa xả cơn tức giận lúc này bị đánh lên ba tên tiểu tử, giơ chân, đá mạnh qua.

Diệp Lăng Phi thấy thế thì dừng lại, thản nhiên châm thuốc hút, nhìn người lái xe đánh ba tên thanh niên, lúc này, những vị khách trong xe cũng lên tiếng nói:

- Đáng đời, đánh mấy tên đó mạnh vào, lũ kiêu ngạo.

Diệp Lăng Phi liếc nhìn mấy vị khách, ý nói sao chỉ thấy nổ phía sau thế, này thì chẳng thấy các ngươi nói một lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK