Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc ngồi ở trong xe. Phía trước là cột đèn đỏ, Trương Lộ Tuyết ngừng xe lại. Khi Trương Lộ Tuyết đang chờ đèn đỏ thì người phụ nữ tóc đen người ngoại quốc lúc trước đã theo dõi Trương Lộ Tuyết bước xuống xe taxi.

Khi đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, thì mọi xe cộ trên đường đều nghiêm túc thực hiện, những chiếc xe đều dừng lại ở trên đường. Người phụ nữ ngoại quốc tóc đen kia lợi dụng lúc này, cô ta đi về phía Trương Lộ Tuyết, tay phải của cô ta để trong ngực, cầm chặt khẩu súng.

Cô ta muốn nhân cơ hội cơ hội này xông tới rồi dùng vũ lực ép chế đối phương và mau chóng rời khỏi đây. Trong lòng cô ta đã tính toán như vậy, cô ta đang cầm trong tay khẩu súng và đi đến gần chiếc xe của Trương Lộ Tuyết, lúc này không biết một chiếc xe gắn máy từ nơi nào xông tới, chiếc xe gắn máy kia xuyên qua dòng xe đang đậu, người thanh niên mặc áo vàng chở theo phía sau một cô bé, hoàn toàn không để ý đến quy tắc giao thông ở đây cứ đâm thẳng qua đường.

Khi hắn nhìn thấy trước mặt có một người phụ nữ tóc đen đang đứng trên đường, hắn định tránh cũng tránh không kịp. Chiếc xe gắn máy đó tông thẳng vào người phụ nữ tóc đen đó, người phụ nữ tóc đen bị tông bay lên rồi ngã trên mặt đất. Lúc này, đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh. Trương Lộ Tuyết đã lái xe chạy qua ngã tư đường.

Người phụ nữ tóc đen kia lảo đảo từ mặt đất đứng dậy, lúc này, tên thanh niên lái xe motor kia đụng phải cô ta đã sớm bỏ chạy. Cô ta lảo đảo đi đến vệ đường, cô ta lại vẫy một chiếc taxi, muốn tiếp tục đuổi theo xe Trương Lộ Tuyết.

Cô ta cảm thấy cả người đều ê ẩm, khi cô ta ở nước Pháp đâu có gặp phải những tình huống giống như ở thành phố Vọng Hải đâu. Lần đầu là khi đi đến Tòa nhà Quốc Tế Thế Kỷ muốn bắt cóc bà xã của Diệp Lăng Phi, nhưng bởi vì nguyên nhân là khi dùng thang máy chuyên chở hàng thì bị nhốt lại trong đó thiếu chút nữa thì chết mất. Vì đầu tóc màu vàng rất dễ bị nhận ra, chỉ có thể tìm một hiệu làm tóc nhuộm đen tóc lại, kết quả là khi nhuộm tóc xong hiệu cắt tóc kia đã lấy cô tám ngàn tám trăm đồng tiền, nếu như không phải lo lắng cảnh sát địa phương tóm được thì cô ta đã ra tay giết chết người đàn ông tỏ ra vẻ rất lương thiện đó, không còn cách nào khác vì hoàn thành nhiệm vụ cô ta chỉ có thể bỏ tiền túi ra mà thôi.

Vốn tưởng rằng chuyện xui xẻo mà mình gặp cũng đã đủ rồi, nhiệm vụ sẽ được hoàn thành một cách thuận lợi, nhưng không ngờ ở trên đường cũng có thể bị xe đụng phải. Trong lòng cô ta cảm thấy rất khó hiểu, rốt cuộc quy tắc giao thông ở cái thành phố này là thế nào vậy, sao mà khi dừng xe vẫn còn có xe gắn máy chạy trên đường cái.

Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc cũng không biết được, các cô mới vừa thoát khỏi cái chết, nếu như không phải là tên thanh niên kia vi phạm luật giao thông thì nói không chừng hai cô đã bị bắt cóc rồi.

Trương Lộ Tuyết lái xe đến nhà hàng đó, cô dừng xe lại, Trương Lộ Tuyết cũng không vội vàng lập tức đẩy cửa xe để xuống xe, cô nhìn đồng hồ rồi mới lên tiếng:

- Vẫn chưa đến giờ, Khả Nhạc, có muốn đi dạo một chút hay không?

Trịnh Khả Nhạc nghe Trương Lộ Tuyết nói như vậy thì cô gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với đề nghị này của Trương Lộ Tuyết. Cô và Triệu Đào đã hẹn đúng sáu giờ, bây giờ còn 20 phút nữa mới đến sáu giờ. Phụ nữ đa số thường thích cho đàn ông phải đợi, cho dù cô ta đã đến rồi nhưng cô ta cũng sẽ cố ý kéo dài thời gian, mục đích chính là muốn người đàn ông phải đợi, để thể hiện vị trí của cô không giống nhau. Dĩ nhiên, Trương Lộ Tuyết sở dĩ không vào, cũng không phải là muốn cho Triệu Đào cảm thấy cô không giống những người khác. Cô đối với người đàn ông chưa từng gặp đó không có bất kỳ cảm giác gì, hôm nay, chẳng qua là đi cùng Trịnh Khả Nhạc tới đây mà thôi. Tối nay mục đích thực sự của cô là Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết tin Diệp Lăng Phi nhất định sẽ tới.

Ở phố buôn bán bên cạnh nhà hàng lúc này chỉ mới hơn năm rưỡi tối, đây cũng vốn không phải là thời điểm buôn bán đông nhất ở đây. Trương Lộ Tuyết không muốn mua thứ gì cả, cô giống như đại đa số phụ nữ có thói quen đi shopping. Không phải là nói đi shopping thì nhất định phải mua đồ. Trịnh Khả Nhạc dĩ nhiên cũng thích đi shopping, nhưng cô đi shopping khác với Trương Lộ Tuyết, Trịnh Khả Nhạc đi shopping mục đích là muốn xem xem có đồ trang điểm gì tốt, áo quần gì đẹp không…, sau đó ghi nhớ những thứ ấy rồi sau đó lên mạng tìm tòi, giá cả trên mạng so với ở chợ thì rẻ hơn, ở đây vừa ít tốn chi phí đồng thời lại ít phí lưu thông, thuế má… Như vậy cho dù mua thì cũng sẽ tiết kiệm được một ít tiền.

Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc đi vào một tiệm bán hàng độc, Trịnh Khả Nhạc hỏi:

- Chị Lộ Tuyết, chị muốn ra ngoài tập thể thao sao?

Trịnh Khả Nhạc hỏi những lời này thì không đợi Trương Lộ Tuyết nói, Trịnh Khả Nhạc nở nụ cười. Cô biết mình hỏi như vậy thật quá buồn cười, Trương Lộ Tuyết cười nói:

- Khả Nhạc, chị thấy Chủ nhật chúng ta có thể cùng đi chơi bóng, em thích đánh cầu lông không?

- Cũng được đấy!

Trịnh Khả Nhạc nói,

- Ở trường em cũng từng học đánh cầu lông, sau nãy vẫn chưa chơi lại!

Trịnh Khả Nhạc cầm một chiếc áo khoát trong, cô liếc nhìn chiếc áo khoát đó và nói:

- Quần áo thể thao này lâu rồi em cũng chưa mặc lại!

- Được, vậy hôm nào chúng ta ra ngoài đánh cầu lông đi!

Trương Lộ Tuyết khi nói chuyện, cô đã cầm bộ quần áo thể thao Li Ning trước mặt trong tay, cô khoa tay múa chân một chút và nói,

- Khả Nhạc, đến lúc đó phần thưởng chính là quần áo thể thao!

Trịnh Khả Nhạc trong lúc đó nhất thời không nghe Trương Lộ Tuyết nói cái gọi là phần thưởng rốt cuộc là có ý gì, Trương Lộ Tuyết nói phần thưởng chính là quần áo thể thao. Phải biết rằng những lời nói này bao hàm rất nhiều nghĩa, Trương Lộ Tuyết có thể là nói ai thua thì người đó sẽ mua quần áo thể thao. Trịnh Khả Nhạc không có tiền nhiều giống như Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết có thể mua một bộ quần áo thể thao của hãng Li Ning ngay trong chớp mắt, nhưng Trịnh Khả Nhạc lại không thể. Vì vậy, khi Trịnh Khả Nhạc nghe Trương Lộ Tuyết nói như vậy thì cô không nhịn được hỏi:

- Chị Lộ Tuyết, chị không phải muốn em bỏ tiền mua đấy chứ, nhưng em nói trước em không có đồng nào trong tay đâu!

Trương Lộ Tuyết nghe Trịnh Khả Nhạc nói những lời này thì nhịn không được bật cười lên. Cô nhìn thoáng qua Trịnh Khả Nhạc và nói:

- Khả Nhạc, em yên tâm đi, chị sẽ không để em bỏ tiền ra đâu!

Trịnh Khả Nhạc nghe Trương Lộ Tuyết nói như vậy thì cô gật đầu và nói:

- Em vốn không có tiền, không phải là em không muốn bỏ tiền, thật sự là tình hình kinh tế của em gần đây rất căng thẳng!

- Khả Nhạc, lương tháng của em không đủ sao?

Trương Lộ Tuyết vừa nói ra câu này thì thấy Trịnh Khả Nhạc cúi đầu, hai tay cô loay hoay và cô thấp giọng nói:

- Chị Lộ Tuyết, chị đã biết như vậy thì chi bằng chị tăng tiền lương của em lên một chút đi!

Trương Lộ Tuyết không biết phải nói với Trịnh Khả Nhạc thế nào là tốt, cô cười cười và nói:

- Khả Nhạc, em không phải là không biết, chuyện tăng lương không phải một mình chị nói là được, em còn phải tìm Diệp Lăng Phi, chuyện này anh ấy nói là được, nếu chị tăng lương cho em thì ai biết Bạch Tình Đình có thể ở sau lưng nói chị là công tư không phân minh!

Trịnh Khả Nhạc nghe Trương Lộ Tuyết nói tăng tiền lương thì đó cũng chỉ là cô thuận miệng nói như vậy thôi, Trịnh Khả Nhạc cũng không muốn Trương Lộ Tuyết tăng lương cho cô thật. Trịnh Khả Nhạc tuy vẫn có cảm giác rất thiếu tiền. Nhưng cô chưa đến mức chủ động đề nghị Trương Lộ Tuyết tăng lương, Diệp Lăng Phi là người có tiền, nếu như Trịnh Khả Nhạc thật sự không có tiền xài, chỉ cần gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi thì Diệp Lăng Phi sẽ giúp cô.

Trịnh Khả Nhạc vội vàng nói:

- Chị Lộ Tuyết, khi nãy em chỉ là tùy tiện nói thôi!

Trịnh Khả Nhạc vừa mới nói đến đây, điện thoại của cô liền vang lên. Trịnh Khả Nhạc lấy điện thoại của cô ra, vừa nhìn màn hình hiển thị thì Trịnh Khả Nhạc đã xoay mặt sang phía Trương Lộ Tuyết và nói:

- Chị Lộ Tuyết, là Triệu Đào gọi điện thoại tới, có thể là cậu ta hỏi em lúc nào đến đấy!

Trịnh Khả Nhạc quả nhiên không đoán sai, Triệu Đào gọi điện thoại chính là hỏi Trịnh Khả Nhạc khi nào đến. Triệu Đào bây giờ đã đến rồi, Trịnh Khả Nhạc nói:

- À, mình và bạn của mình đến ngay đây, ừ, cậu tìm chỗ ngồi nào tốt tốt trước đi, ừ, mình biết rồi!

Trịnh Khả Nhạc trả lời rồi để điện thoại xuống.

Trịnh Khả Nhạc vừa để điện thoại xuống thì không cần cô nói Trương Lộ Tuyết cũng đã hiểu nhất định là cái tên bạn học của Trịnh Khả Nhạc giục Trịnh Khả Nhạc rồi, Trương Lộ Tuyết cầm bộ quần áo thể thao Li Ning trong tay trả trở lại và nói:

- Khả Nhạc, chúng ta có phải là đi ngay bây giờ không?

- Dạ, cậu ấy gọi điện thoại giục rồi!

Trịnh Khả Nhạc nói,

- Chị Lộ Tuyết, chúng ta đi đến đó thôi, em thấy đói bụng rồi đấy!

Trương Lộ Tuyết cười nói:

- Được rồi, vậy chúng ta đi thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK