Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Johann Vương nhìn Diệp Lăng Phi, nhưng không lên tiếng phản bác, Diệp Lăng Phi tiếp tục nhìn Johann Vương, nói:

- Ta biết có một tổ chức rất lợi hại tồn tại, tổ chức đó luôn là truyền thuyết đấy! Johann Vương, ta tin là ngươi không muốn nói chuyện này ra ngoài, ta cũng không muốn, ta nghĩ chúng ta không nên nói chuyện tiếp ở chỗ này, còn ngươi ấy à, về trước mà nghĩ cho kỹ đi, nếu ngươi muốn bàn lại với ta thì cứ tới, lúc nào ta cũng sẵn sàng tiếp đón ngươi!

Diệp Lăng Phi vừa nói những lời này, sắc mặt Johann Vương hơi thay đổi, Johann Vương liếc nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Chúng sẽ còn gặp lại đấy, Diệp Lăng Phi, ngươi khiến ta cảm thấy rất bất ngờ!

- Vậy sao, thế thì tốt quá, Johann Vương, ngươi thích chơi quy tắc đúng không, ta đây cũng thích chơi quy tắc, chỉ cần ngươi tuân thủ quy tắc, ta cũng sẽ tuân thủ, ta tin là chúng ta sẽ sống rất hợp đấy!

Diệp Lăng Phi giơ tay lên, chỉ về phía cửa ra vào, nói:

- Johann Vương, cửa ở chỗ đó, ngươi có thể đi được rồi, nhớ kỹ, đây chính là quy tắc của ta, cho dù ngươi muốn nhằm vào ta, cho dù là ai ta cũng không cự tuyệt, nhưng nếu ngươi muốn liên lụy đên người nhà của ta, vậy xin lỗi, ngươi không tuân thủ quy tắc, ta cũng sẽ không tuân thủ quy tắc đấy, đừng tưởng rằng mình là thượng đế!

Johann Vương không nói thêm gì nữa, ôm Trác Văn Quân đi ra ngoài, Diệp Lăng Phi thấy Johann Vương đi ra ngoài, hắn ngồi xuống chỗ vừa nãy, nheo nheo mắt, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Bạch Tình Đình vừa thấy bộ dạng Diệp Lăng Phi nói chuyện vừa rồi, trong lòng lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ hiểu lầm cô và Johann Vương có quan hệ gì đó, vội vàng giải thích:

- Ông xã, em không có quan hệ gì với hắn ta cả, em cũng không biết làm sao hắn lại đến chỗ này....!

Trông bộ dạng vội vội vàng vàng giải thích của Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính không nhịn được cười, nói:

- Tình Đình, cậu thấy ông xã có giống như đang giận không, cậu ấy à, cứ như một cô nhóc vậy, nóng lòng giải thích, có cái gì mà phải giải thích chứ, chẳng lẽ ông xã anh ấy không hiểu chuyện gì sao!

Chu Hân Mính nói đến đây, kéo tay Diệp Lăng Phi, lại nói với Diệp Lăng Phi:

- Ông xã, có phải là anh đã đoán được thân phận của hắn không, nếu không thì thì tại sao anh thành công đuổi hắn đi chứ!

Diệp Lăng Phi cười khanh khách, nói:

- Nói như thế nào đây nhỉ, quả thật là anh đã đoán một chút, nhưng anh thật sự không biết hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào, vừa rồi anh cũng chỉ lừa gạt hắn, thật không ngờ anh lại gạt được hắn, đúng là một chuyện thú vị. Bà xã, em đoán thử xem, hắn sẽ làm gì tiếp theo?

- Làm sao em biết được!

Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, cười nói:

- Ông xã, anh đừng vòng vo với em nữa, cứ nói thẳng ra với em đi!

- Nói thật là anh cũng không biết!

Diệp Lăng Phi cười ha ha, giờ phút này tâm tình của Diệp Lăng Phi rất tốt, rất khác so với trước kia, theo Chu Hân Mính thấy, Diệp Lăng Phi tuyệt đối không phải không biết như những gì hắn nói, nếu không thì tâm tình của Diệp Lăng Phi không tốt như vậy, chỉ có điều, Diệp Lăng Phi không chịu nói, Chu Hân Mính cũng không tiện hỏi, Diệp Lăng Phi đã nói không có chuyện gì nữa, cô cũng không cần phải lo lắng thêm. Nhưng là Bạch Tình Đình vẫn còn chưa hiểu rốt cuộc có chuyện gì, nhưng nhìn thấy Diệp Lăng Phi cười, Bạch Tình Đình cũng cảm thấy an tâm, gắp một miếng thịt đưa lên bên miệng Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, ăn đi!

Diệp Lăng Phi cố ý nhìn vào bộ ngực của Bạch Tình Đình, hắn đặt tay lên đùi Bạch Tình Đình vỗ một cái, nói:

- Bà xã, chúng ta ăn cơm xong thì đi ra ngoài tản bộ, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau về nhà, buổi tối hôm nay bất kể em muốn thế nào cũng phải về cùng với anh, nói cái gì cũng nên kỷ niệm khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau, bà xã, em thấy có đúng không?

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy liền gật đầu, nói:

- Được rồi, chỉ có điều, em nói trước, không phải là em muốn dọn về, chỉ là em không muốn khiến anh mệt mỏi vì chạy khắp nơi mà thôi, ông xã, anh đừng nghĩ rằng em đã dọn về với anh, em vẫn còn giận anh đấy, em chưa nguôi giận đâu!

- Được, được, chuyện đó thì tùy em thôi!

Diệp Lăng Phi ghé môi đến bên tai Bạch Tình Đình, sau khi nói thầm hai cầu, Bạch Tình Đình thẹn thùng gật gật đầu, Diệp Lăng Phi cười cười, lại thì thầm vào tai Chu Hân Mính mấy câu, phản ứng của Chu Hân Mính không khác Bạch Tình Đình lắm, trái lại thì Diệp Lăng Phi lại cười rất vui vẻ....

Johann Vương ôm Trác Văn Quân đi ra khỏi nhà hàng, vừa ra ngoài nhà hàng, Johann Vương buông Trác Văn Quân ra, tức giận lấy điện thoại di động, Trác Văn Quân thấy Johann Vương như vậy, trong lòng có chút bất an, cô ta không dám nhiều lời, chỉ lẽo đẽo đi theo sau Johann Vương, Johann Vương gọi điện thoại cho Đường Yên, đầu dây bên kia vừa bắt máy, Johann Vương lập tức nói:

- Làm sao mà hắn biết được thân phận của tôi?

Tiếng cười của Đường Yên vang lên trong điện thoại, chỉnghe Đường Yên cười nói:

- Johann Vương, chẳng lẽ anh cho rằng là tôi nói cho hắn biết sao, phải biết rằng ngay cả tôi cũng không biết thân phận của anh, tôi chỉ biết anh là một kẻ thích đóng vai thượng đế, nhưng ngoài chuyện đó ra tôi không hiểu rõ về anh lắm! Tất nhiên, nếu anh muốn cho để tôi hiểu rõ anh hơn, tôi cũng không ngại đâu, thế nào, có hứng thú chấm dứt trò chơi giữa chúng ta không?

- Bây giờ hứng thú của tôi đối với Diệp Lăng Phi đã vượt qua giữa trò chơi chúng ta, vừa rồi nghĩ lại, có lẽ hắn cũng không biết thân phận của tôi, có lẽ hắn chỉ đang đoán, có lẽ hắn đang nói bừa, tóm lại, tôi không cần lo lắng như vậy!

Đường Yên cười, nói:

- Johann Vương, anh làm sao vậy, anh bây giờ không giống như mà Johann Vương tôi quen trước kia, anh bây giờ khiến tôi có cảm giác anh là một kẻ đáng thương, không có chút tự tin nào, anh vẫn là Johann Vương thích sắm vai thượng đế đó sao?

- Tất nhiên tôi vẫn là tôi rồi, chỉ là tôi muốn suy nghĩ một chuyện!

Johann Vương nói,

- Diệp Lăng Phi ở trước mặt tôi chung quy lại cũng chỉ là một con thú cưng mà thôi, cho tới bây giờ tôi không nghĩ có con thú cưng nào có thể gây ra phiền toái cho tôi, bây giờ tôi chỉ nghĩ xem thế nào để trò chơi giữa hai bọn tôi càng thêm thú vị, đơn giản vậy thôi, đúng, chỉ đơn giản vậy thôi!

Đường Yên nghe Johann Vương nói như vậy xong thì càng cười vui vẻ, nói:

- Johann Vương, anh thật sự rất thú vị, chính anh không có ý thức được bây giờ anh đã thua rồi sao, quy tắc của trò chơi là do anh đặt ra, anh lại không ý thức được mình đã thua! Johann Vương, anh không thèm để ý đến việc Diệp Lăng Phi biết rõ bối cảnh của anh, điều anh quan tâm là làm sao mà Diệp Lăng Phi lại biết bối cảnh của anh, tiếp sau Diệp Lăng Phi còn có thể làm cái gì, anh cảm thấy mình đang mất đi sự khống chế với Diệp Lăng Phi, đó mới là điều mà anh lo lắng nhất, anh thích đóng vai thượng đế, thượng đế có thể khống chế vận mệnh của người khác, nhưng anh lại không có năng lực như vậy, đúng không?

- Cô nói bậy, tôi chính là thượng đế!

Johann Vương hừ lạnh nói,

- Tôi chỉ sơ sót một điểm, hành tung của tôi khiến hắn ta biết có thể tôi đến từ đâu, như vậy mà hắn đã cho rằng có thể thoát khỏi tay tôi sao, Diệp Lăng Phi, lần này ngươi sai rồi, ta muốn cho ngươi biết ngươi đã rất sai lầm!

Đường Yên nói:

- Johann Vương, anh phải biết rằng chính anh đặt ra quy tắc, anh phải tuân thủ, nếu anh phá vỡ quy tắc thì điều đó có nghĩa là anh đã sợ Diệp Lăng Phi, sợ hãi, Johann Vương, chẳng lẽ đó mà cái anh gọi là thượng đế, bây giờ tôi không thể không đánh giá lại năng lực của anh!

- Cô nói bậy!

Johann Vương nghe những lời đó của Đường Yên, đột nhiên ném di động xuống đất. Điện thoại vừa mới rớt xuống đất, lập tức vỡ tung ra! Đường Yên ở đầu dây bên kia để điện thoại xuống, trong tay của cô cầm một ly rượu vang, nở nụ cười, miệng thì thào:

- Johann Vương, ngươi thua rồi, ngươi không ý thức được ngươi đang phẫn nộ sao?

Thật ra thì Johann Vương cũng đã ý thức được, ngay trong khoảnh khắc ném điện thoại xuống đất, Johann Vương đã hiểu ra, giống như hắn thích dùng ngôn ngữ để sai khiến người khác, vừa rồi Đường Yên cũng dùng ngôn ngữ để điều khiển Johann Vương, trước đây, Đường Yên không có bất kỳ cơ hội nào, Johann Vương căn bản là sẽ không cho Đường Yên cơ hội như vậy, nhưng lần này, Johann Vương lại không lưu ý vừa nãy hắn đã bị Đường Yên chi phối rồi.

- Một người phụ nữ đáng sợ!

Johann Vương lại khôi phục vẻ bình tĩnh, giống như là chưa xảy ra bất cứ chuyện gì vậy, chỉ tự lẩm bẩm với mình:

- Có lẽ mình phải đánh giá lại người phụ nữ này rồi, cô ta không giống như những gì ta tưởng tượng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK