Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Trương Lộ Tuyết này xuất hiện, trong lòng liền nhảy lên một chút, thầm kêu một tiếng không xong. Nhưng bây giờ cho dù hắn muốn tránh, cũng không có chỗ trốn, không thể làm gì khác hơn là kiên trì đến cùng đứng ở bên cạnh Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình nhìn thấy Trương Lộ Tuyết xuất hiện ở đây, cũng là hơi giật mình, nàng thấy Trương Lộ Tuyết vừa xuống xe, liền đi thẳng đến chỗ mình, nhìn bộ dáng như là tìm mình. Bạch Tình Đình vừa mới khóc ở trong phòng làm việc, tuy nói đã thoáng trang điểm nhẹ, nhưng Bạch Tình Đình vẫn lo lắng sẽ bị Trương Lộ Tuyết nhìn ra, nàng cũng lấy ra kính mát từ trong túi xách, đeo lên.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy, thầm nghĩ: "Khá lắm, bây giờ đã bắt đầu so rồi." Hắn cũng biết, hai cô gái này gặp nhau không phải chuyện tốt, nếu lần nào không ầm ĩ, vậy nhất định là hai cô gái này đồng thời bị bệnh.

Bây giờ Diệp Lăng Phi lo lắng chính là một khi Trương Lộ Tuyết đem chuyện mình làm ngày hôm qua nói ra, Bạch Tình Đình sẽ có phản ứng gì? Diệp Lăng Phi đến lúc này cũng không có biện pháp, chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Trương Lộ Tuyết không để ý tới Diệp Lăng Phi, vẫn đi tới trước mặt Bạch Tình Đình. Đêm qua vừa về nhà, nàng đã đem chính mình nhốt trong phòng, ngay cả cơm tối cũng là để người giúp việc đưa đến phòng nàng. Lần đầu tiên của con gái đều rất đau, Trương Lộ Tuyết một bên uống thuốc giảm đau, một bên mắng Diệp Lăng Phi.

Sáng sớm hôm nay nàng tỉnh lại, hạ thân cũng không còn quá đau. Trương Lộ Tuyết nằm ở trên giường, suy nghĩ tới suy nghĩ lui, nói chung cảm giác không thể cứ như vậy là xong việc. Trương Lộ Tuyết nghĩ đến lần đầu tiên của mình cứ như vậy mất đi, cũng không thể bỏ qua vô cùng đơn giản như vậy, tuy nói Diệp Lăng Phi này có chút đáng ghét, nhưng Diệp Lăng Phi tốt xấu gì cũng là chồng Bạch Tình Đình.

Trương Lộ Tuyết càng nghĩ càng thấy phải trả thù Diệp Lăng Phi một chút, ít nhất phải nói ra chuyện này trước mặt Bạch Tình Đình. Theo tính tình Bạch Tình Đình, sẽ không dễ dàng buông tha Diệp Lăng Phi. Mà mình từ đó kích bác, làm cho Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi ly hôn, rồi mình lại nhân cơ hội hung hăng bỏ đá xuống giếng, làm cho Diệp Lăng Phi muốn bao nhiêu bi thảm sẽ có bấy nhiêu bi thảm.

Trương Lộ Tuyết cảm giác ý nghĩ này của mình không tồi, trong mắt Trương Lộ Tuyết, ít nhất hạnh phúc một nửa của mình đã bị Diệp Lăng Phi này làm hỏng, nàng cũng phải trả thù Diệp Lăng Phi.

Sau khi quyết định chủ ý. Nàng liền thu thập đơn giản một chút, thay một bộ quần áo rộng thùng thình, lái xe tới tòa nhà tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Thật trùng hợp, vừa định đỗ xe, liền nhìn thấy Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đang ở bãi đỗ xe, lúc này nàng mới đem xe đỗ ở trước mặt Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình.

Trương Lộ Tuyết đi thẳng đến phía Bạch Tình Đình. Khi nàng vừa đi đến trước mặt Bạch Tình Đình, còn không chờ Trương Lộ Tuyết nói chuyện, từ ngoài bãi đỗ xe có một cô bé chạy vào cầm một bó hoa. Cô bé kia nhìn bộ dáng khoảng mười tuổi, mặc quần áo mộc mạc, có vẻ hơi đơn bạc.

Cô bé cầm hoa chạy đến giữa Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết, làm cho Trương Lộ Tuyết không có cơ hội nói chuyện, nàng càu mày, trong lòng thầm nghĩ từ đâu lại xuất hiện cô bé bán hoa này chứ. Sao hết lần này tới lần khác lại chạy tới vào lúc này. Trương Lộ Tuyết có chút bất mãn, nhưng lại không thể đuổi cô bé đi, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại chờ, mà Diệp Lăng Phi lúc này lại len lén lau mồ hôi. Hắn nhìn ra được là Trương Lộ Tuyết định tới tìm Bạch Tình Đình, bây giờ bị cô bé bán hoa này quấy rầy, ngược lại cho Diệp Lăng Phi cơ hội suy nghĩ, đầu hắn dùng tốc độ nhanh nhất để suy nghĩ, nghĩ xem có biện pháp nào tránh cho Trương Lộ Tuyết đem chuyện hôm qua nói với Bạch Tình Đình.

- Tỷ tỷ. Mua một bó hoa đi!

Cô bé kia đem hoa giơ lên. Năn nỉ Bạch Tình Đình mua một bó hoa. Bạch Tình Đình cười cười, nói với cô bé kia:

- Tiểu muội muội. Tỷ tỷ không mua hoa. Em đi chỗ khác bán hoa đi.

- Tỷ tỷ. Mua bó hoa đi.

Cô bé lại cầu khẩn nói.

Bạch Tình Đình vẫn mỉm cười. Tỏ vẻ không mua. Cô bé kia lại đưa hoa về phía Diệp Lăng Phi, năn nỉ nói:

- Thúc thúc. Mua bó hoa đi.

Diệp Lăng Phi nhìn nhìn, cười nói:

- Được rồi. Bao nhiêu tiền?

- Một bó hoa hai mươi đồng.

Cô bé nói.

Diệp Lăng Phi không cầm bó hoa kia. Mà là từ trên người lấy ra hai mươi đồng. Đưa tới tay cô bé. Bạch Tình Đình vừa nhìn Diệp Lăng Phi bỏ tiền mua hoa. Nàng bản năng đã nghĩ đưa tay nhận hoa này. Trong suy nghĩ của Bạch Tình Đình, ông xã mình dùng tiền mua hoa. Đương nhiên là đưa cho chính mình. Nhưng ngay khi Bạch Tình Đình mới vừa vươn tay. Trương Lộ Tuyết lại nhận bó hoa trong tay cô bé kia. Bạch Tình Đình trong lòng không vui. Nghĩ thầm Trương Lộ Tuyết lần này quá đáng nha. Nói như thế nào cũng là ông xã ta mua hoa. Từ phương diện nào mà nói cũng không tới phiên ngươi cầm bó hoa đó.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy Trương Lộ Tuyết cầm bó hoa kia, trong lòng thầm kêu hỏng bét. Trương Lộ Tuyết rõ ràng muốn tới tìm chuyện. Diệp Lăng Phi không có cách nào. Cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến. Ngay khi Diệp Lăng Phi chuẩn bị nhìn xem Trương Lộ Tuyết chuẩn bị làm sao, đột nhiên nhìn thấy cô bé bán hoa kia sau khi bán xong bó hoa. Xoay người bỏ chạy.

Diệp Lăng Phi sửng sốt, chuyện này cũng quá kì quái đi, một cô bé bán hoa sao lại vào chỗ này? Lúc này, Trương Lộ Tuyết đã cầm hoa, miệng nói:

- Ừm, ta muốn ngửi xem hoa này thơm không nào?

Ngay khi Trương Lộ Tuyết muốn đưa mũi tiến đến bó hoa kia ngửi ngủi, Diệp Lăng Phi đột nhiên phản ứng lại, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh rơi bó hoa Trương Lộ Tuyết cằm trong tay.

- Ngươi tên lưu manh này, ngươi muốn làm gì?

Trương Lộ Tuyết hiểu lầm Diệp Lăng Phi là vì mình cầm hoa vốn nên thuộc về Bạch Tình Đình mới đánh rơi bó hoa này, đang muốn phát hỏa, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi nói:

- Hoa này có chuyện.

Ngay sau đó, Diệp Lăng Phi nhảy hai ba bước, liền đuổi theo cô bé mới vừa chạy ra không xa kia, Diệp Lăng Phi dùng cánh tay phải tóm lấy cô bé, lớn tiếng quát:

- Nói mau, là ai phái ngươi tới.

Diệp Lăng Phi nếu hung ác lên, thì chính là mặc kệ người lớn hay trẻ con, hắn hù dọa cô bé kia đến khóc lên. Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đều không nhịn được, hai cô gái này đều đi tới, nói với Diệp Lăng Phi:

- Anh làm gì vậy, hù dọa một cô bé bán hoa.

- Cô bé?

Anh thấy con bé này cũng không đơn giản.

Diệp Lăng Phi đưa tay lấy hai nút bông trong mũi cô bé ra, hừ lạnh nói:

- Anh mới vừa cảm giác con bé này nói chuyện có vấn đề, thì ra bịt kín lỗ mũi, như vậy sẽ không ngửi phải hương của bó hoa kia, ngươi mau nói cho ta biết là ai phái ngươi tới, nếu như ngươi không nói, bây giờ ta sẽ lấy mạng ngươi.

Cô bé kia bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, trợn mắt, môi run run, không nói được một câu, vẫn là Bạch Tình Đình đem cô bé kia từ cánh tay Diệp Lăng Phi ôm tới, ngon ngọt hỏi:

- Tiểu muội muội, nói cho ta biết đây là xảy ra chuyện gì?

Cô bé kia mắt nhìn Diệp Lăng Phi, vẻ mặt vẫn kinh hoảng. Bạch Tình Đình đẩy Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Anh ra xa một chút, đứa nhỏ này bị anh hù dọa rồi.

Diệp Lăng Phi trong lòng sót ruột, hắn cảm giác rất có khả năng là Mã Tử Yến ở phía sau màn, rất có khả năng Mã Tử Yến ngay phụ cận, nhưng cô bé này không nói lời nào, thì biết đi đâu tìm Mã Tử Yến. Diệp Lăng Phi không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đi hai bước về phía trước, móc ra một điếu thuốc, bắt đầu hút.

Bạch Tình Đình ôn nhu hôi cô bé kia, cô bé này lắp bắp nói ra. Cô bé nói là có một dì xinh đẹp giao cho bé ấy một bó hoa, bảo bé bán cho Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, hơn nữa nói nữ nhân kia cho nó rất nhiều tiền. Cô bé kia chỉ ra chỗ bà dì xinh đẹp vừa đứng, đến khi Diệp Lăng Phi chạy nhanh qua, thì đã nhìn không thấy bóng người.

Căn cứ cô bé miêu tả, Diệp Lăng Phi lập tức xác định nữ nhàn này chính là Mã Tử Yến. Nhưng bây giờ lại không phải lúc truy Mã Tử Yến chạy đi đâu, mà nên lập tức đến bệnh viện tiến hành kiểm tra, ai biết bó hoa kia đến cùng là có thứ gì. Diệp Lăng Phi cũng lập tức gọi điện thoại cho Chu Hân Minh, bảo Chu Hân Minh khẩn cấp đem bó hoa này đi kiểm tra.

Ngay trong bệnh viện, Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình đều làm kiểm tra, trong đó Trương Lộ Tuyết hơi hơi có dấu hiệu trúng độc, nhưng cũng không phải rất nặng. Mà bên đại đội cảnh sát kia cũng truyền đến tin tức, bó hoa kia qua kiểm tra, phát hiện có một loại khí độc tác động đến thần kinh, đó là một loại độc dược gây loạn thần, người bình thường chỉ cần ngửi thấy mùi thơm của hoa, sẽ trúng độc. Nếu như không kịp thời trị liệu, để độc tố khuếch tán, nhẹ thì si ngốc, nặng thì bị mất mạng.

Nghe tin tức đó, ba người Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đều hít vào một hơi khí lạnh, cũng may Trương Lộ Tuyết chỉ hơi trúng độc, trải qua truyền dịch đơn giản có thể hoàn toàn loại bỏ độc tố. Trương Lộ Tuyết ờ lại trong bệnh viện truyền dịch, hai người Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi tạm thời lưu lại chăm sóc Trương Lộ Tuyết.

Trương Lộ Tuyết nằm ở trên giường bệnh, treo một bình dịch, Bạch Tình Đình ngồi ở bên cạnh, hai người ai cũng không nói lời nào. Trương Lộ Tuyết chỉ cần truyền hết bình dịch, và cầm ít thuốc về uống, sẽ không có chuyện gì. Trương Lộ Tuyết vốn đang nghĩ muốn đem chuyện giữa mình và Diệp Lăng Phi nói cho Bạch Tình Đình, nhưng hiện tại, nàng lại bỏ đi ý nghĩ này, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tóm lại rất loạn. Lần này nếu như không có Diệp Lăng Phi, sợ rằng tính mạng của nàng đã gặp nguy hiểm. Trương Lộ Tuyết không phải đứa ngốc, sao không rò là Diệp Lăng Phi cứu mệnh nàng, nhưng trong lòng Trương Lộ Tuyết đã có một gút mắc, cái gút mắc này không phải dễ dàng có thể cởi ra như vậy.

Lúc này Diệp Lăng Phi cũng không có tâm tư đi quan tâm Trương Lộ Tuyêt nói cái gì với Bạch Tình Đình, hắn hoàn toàn bị Mã Tử Yến chọc giận rồi. Diệp Lăng Phi đứng ở cửa sổ hành lang phòng bệnh, cầm điện thoại di động, quát với Dã Thú:

- Dã Thú, mày lập tức tìm con điếm Mã Tử Yến cho tao, mặc kệ dùng bao nhiêu tiền, cũng phải lôi con điếm này ra cho tao, lão tử sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Dã Thú vội đáp ứng:

- Lão đại, em biết làm gì rồi, chỉ cần con điếm này còn ở thành phố Vọng Hải, em cam đoan không tới hừng đông ngày mai, là có thể tìm được con điếm này.

- Dã Thú, mặc kệ bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không sao cả.

Diệp Lăng Phi nói tới chỗ này, lại bổ sung một câu nói:

- Tốt nhất đừng đưa xác cho lão tử, ta muốn đích thân gặp mặt con điếm này.

- Lão đại, anh yên tâm đi, em biết phải làm gì!

Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, đứng ở cửa sổ, nhìn ra phía ngoài.

- Mã Tử Yến, tao sẽ cho mày đi gặp với chồng con mày, tao cho một nhà mày đoàn tụ.

Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói,

- Sai lầm lớn nhất đời này của mày chính là chọc tới tao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK