- Tiểu Ngọc, sao cô lại hỏi tôi, những lời này có lẽ cô nên hỏi chính mình thì hơn!
- Tự hỏi chính mình?
Thái Tiểu Ngọc không rõ ý của Mộ Văn, cô hỏi:
- Tự hỏi cái gì?
- Cô đã từng nghĩ tới chưa, tại sao Tiểu Cửu lại muốn nổ súng với cô, tại sao cậu ấy lại rời đi?
Mộ Văn hỏi ngược lại.
- Anh... anh ấy làm vậy vì sự xuất hiện của chị, anh ấy thích chị?
Thái Tiểu Ngọc vừa nói ra câu này, chợt nghe thấy Mộ Văn bậy cười, tiếng cười của Mộ Văn khiến cho Thái Tiểu Ngọc càng thêm nghi hoặc, cô ta hỏi:
- Chị cười cái gì vậy?
- Tôi cười cô đều đến lúc này, cô vẫn còn chưa rõ rốt cuộc Tiểu Cửu nghĩ gì, Tiểu Cửu thật sự rất đáng thương, cậu ấy luôn luôn hy sinh thầm lặng, nhưng vẫn không làm người khác coi trọng. Tôi thừa nhận, tôi rất tàn nhẫn, nhưng cô còn tàn nhẫn hơn, Tiểu Cửu ở bên cạnh cô lâu như vậy, cậu ấy không cãi nhau với cô, không phải là cậu ấy không dám, mà là cậu ấy không muốn mất đi cô. Khi đó cậu ấy cầm súng chĩa vào cô, không phải vì cậu ấy thích tôi, đó là vì cậu ấy không muốn mất tôi. Trong lòng cậu ấy chỉ hy vọng hai chúng ta có thể sống thật tốt, điều cậu ấy coi trọng nhất chính là tình cảm của chúng ta trong quá khứ, tới bây giờ mà cô vẫn không hiểu. Thái Tiểu Ngọc, cô nói xem, có phải là cô quá ngốc không, cô chỉ thấy được ơn dưỡng dục của Thái Duyệt, lại không để ý đến Tiểu Cửu luôn luôn ở bên cạnh cô!
Mộ Văn nói ra những lời này, đầu dây bên kia không có tiếng đáp lại. Mộ Văn cũng không nói tiếp, chờ Thái Tiểu Ngọc lên tiếng, một lúc lâu sau mới nghe thấy Thái Tiểu Ngọc mở miệng:
- Mộ Văn, chị có thể nói cho tôi biết Tiểu Cửu ở chỗ nào không, tôi gọi điện thoại, anh ấy không nghe máy, tôi thật sự rất lo lắng. Trước kia, tôi đã không coi trọng anh ấy, từ giờ tôi sẽ không thế nữa, tôi nhất định sẽ chiếu cố đến anh ấy, ít ra sẽ không nói những lời kiểu đó nữa!
- Tôi không biết cậu ấy đi đâu, cậu ấu muốn quên quá khứ, bắt đầu cuộc sống thực sự của mình, cậu ấy chưa từng nói với tôi cậu ấy sẽ sống như thế nào, cô có biết không?
Mộ Văn hỏi. Thái Tiểu Ngọc dừng lại một lát rồi mới lên tiếng:
- Anh ấy từng nói với tôi là anh ấy muốn sống trong một nông trang, sống một cuộc sống thật đạm bạc an nhàn, tôi không biết anh ấy sẽ đi đâu!
Thái Tiểu Ngọc nói đến đây còn bổ sung,
- Tôi thật sự không biết chuyện sẽ thành ra thế này, nếu biết trước thì tôi tuyệt đối không nói như vậy, tôi sẽ nói với Tiểu Cửu, tôi thật sự rất quan tâm đến anh ấy, tôi không thể nào rời xa anh ấy được!
- Nói mấy câu này để làm gì chứ, cô không cảm thấy nói mấy thứ này với tôi không có tác dụng gì sao?
Mộ Văn nghe đến đây, hừ lạnh nói:
- Thái Tiểu Ngọc, tôi không biết rốt cuộc quan hệ giữa cô và Thái Duyệt là như thế nào, nhưng không thể nghi ngờ, ở trong mắt Tiểu Cửu, tay Thái Duyệt đó không phải dạng tốt lành gì, cậu ấy ở lại, chỉ vì muốn bảo vệ cô. Thật ra, cô đã làm cho cậu ấy khó xử, hiện giờ, cậu ấy đã buông tha, cô có thể đi làm những chuyện mình thích rồi, không ai có thể ngăn cản cô nữa. Về phần tôi, cô yên tâm, tôi sẽ không xung đột chính diện với cô đấy!
- Mộ Văn, chúng ta còn có thể là bạn không?
Thái Tiểu Ngọc hỏi.
- Chúng ta vẫn luôn là bạn, chỉ tiếc là, Tiểu Tam Nhi năm xưa đã chết rồi!
Mộ Văn nói,
- Thái Tiểu Ngọc, cô hãy nghĩ cho kỹ, có thể cô sẽ tìm được Tiểu Cửu đấy. Tôi nhìn ra được, Tiểu Cửu vẫn không muốn rời xa cô!
Thái Tiểu Ngọc không nói gì nữa Mộ Văn cúp máy, cầm lấy chai rượu, rót thêm nửa ly nữa. Mộ Văn cảm thấy tức cười, dường như là mình nói lại y nguyên những gì Diệp Lăng Phi nói với mình cho Thái Tiểu Ngọc nghe. Mộ Văn uống một ngụm rượu vang, chờ điện thoại của thủ trưởng, khi điện thoại đổ chuông, Mộ Văn biết rõ, cô có thể hành động được rồi.
......................
Chuyện lẻn vào chỗ này đối với Diệp Lăng Phi mà nói không khó, nếu đổi lại là Diệp Lăng Phi trước kia, nó lại càng là dễ dàng, nhưng bây giừo rõ ràng tố chất thân thể của hắn đã kém đi, làm sao mà sánh được với Tôn Hổ. Diệp Lăng Phi trong lòng thầm cảm thấy may mắn, lần này dẫn theo Tôn Hổ đến đây, nếu không thì cái chuyện bò bò trốn trốn này chắc hắn không thể chịu được. Diệp Lăng Phi lại nghĩ tới Dã Thú, Dã Thú năm đó lợi hại hơn Dã Thú bây giờ rất nhiều, Dã Thú bây giờ tối đa chỉ là một con dã thú bị nhổ hết nanh vuốt, ngoại hình thì vẫn không thay đổi mấy, nhưng uy phong đã sớm không còn như xưa. Diệp Lăng Phi thầm cười, xem ra đã quen với cuộc sống an nhàn trong đô thị, khó có thể làm quen lại với những việc có hệ số nguy hiểm cao thế này. Số bảo vệ ở trong trụ sở huấn luyện có lẽ không nhiều lắm, đều ở bên ngoài, ở tận trong cùng là một tòa nhà nhỏ hai tầng, ẩn ở trong rằng. Vừa rồi Diệp Lăng Phi và Tôn Hổ nhìn thấy ngọn đèn được phát ra từ chính chỗ đó, Tôn Hổ đi đến gần căn nhà đó, xác nhận ở trong này có bốn người. Điều này đã nằm trong dự liệu của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi không tin Thái Duyệt lại không phái người trông coi chỗ này. Bề ngoài Thái Duyệt tỏ ra mình là một giáo sư lịch sử bình thường, nhưng chẳng ai có thể ngờ, đằng sau bộ mặt đó Thái Duyệt lại là một con buôn cổ vật điên cuồng, mà kiểu buôn bán cổ vật của lão lại không giống những người buôn cổ vật khác, Thái Duyệt tự mình trộm mộ, sau đó buôn lậu những thứ đồ cổ trộm được ra nước ngoài, như vậy thì những thứ đồ cổ đó ở trong nước người ta không thể nào điều tra được, Thái Duyệt cũng không cần lo lắng bị cảnh sát chú ý đến. Từ trước tới giờ, Thái Duyệt luôn làm như vậy, không xảy ra chuyện gì. Lần này, nếu như không phải Thái Duyệt có liên quan đến Cửu Long triều thánh, chắc Thái Duyệt vẫn không việc gì. Nhưng vấn đề là Thái Duyệt lại có dính dáng đến ngọc bội, cho nên mới bị người ta điều tra. Thủ hạ của Thái Duyệt không chỉ có hai người Tiểu Cửu và Thái Tiểu Ngọc, nếu như chỉ có hai người này, Thái Duyệt cũng không thể nào âm thầm buôn lậu ra nước ngoài. Sau khi Tôn Hổ báo cáo lại tình hình của tòa nhà hai tầng cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi suy nghĩ một lát, sau đó ra hiệu cho Tôn Hổ, ý muốn nói là cố gắng đánh ngã thôi. Bốn người ở bên trong, không rõ ràng thân thủ mấy người đó như thế nào, chỉ có điều, chuyện này không làm khó được Tôn Hổ, Tôn Hổ đứng dưới tòa nhà hai tầng, anh ta quan sát địa hình, dùng cả tay cả chân, tay không leo đến chỗ cửa sổ tâng hai, ở bên ngoài chỗ cửa sổ đó không có rào, Tôn Hổ đã leo lên ban công. Diệp Lăng Phi đứng ở gần ngôi nhà, trước kia những chuyện như thế này phần lớn là hắn phải làm, nhưng bây giờ đã có Tôn Hổ, Diệp Lăng Phi không cần tự mình động thủ nữa, hắn ngược lại an nhành thoài mái. Diệp Lăng Phi rất tin tưởng bản sự của Tôn Hổ, hắn tin tưởng Tôn Hổ có thể xử lý gọn ghẽ mấy tên kia, hắn kiên nhẫn chờ ở bên ngoài, ước chừng hơn mười phút đồng hồ sau, chợt nghe thấy cửa chính của tòa nhà bị mở ra, sau đó, Tôn Hổ đứng tại lầu ở chỗ cửa ra vào lấy tay ra hiệu với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hiểu điều này có nghĩa là Tôn Hổ đã đắc thủ rồi, hắn bước nhanh vào trong tòa nhà, sau đó đóng cửa phòng lại. Bên trong phòng khách ở tầng một có hai tên đã ngất đi, ở trong phòng vệ sinh tầng một có một tên, tên còn lại ở tầng hai. Tổng cộng bốn người, Tôn Hổ xử lý gọn gàng, ba người bị anh ta đánh bất tỉnh, chỉ có một người vẫn còn tỉnh táo, nhưng hắn đã bị Tôn Hổ bịt kín mắt, trói chặt hai tay, căn bản không thể nào nhìn thấy được diện mạo của Diệp Lăng Phi và Tôn Hổ. Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, cảm thấy rất hài lòng về Tôn Hổ, đây mới là một thủ đoạn thực sự của bộ đội đặc chủng, không để lại dấu vết, cho dù tên kia hoàn toàn tỉnh táo cũng không biết được thân phận của người đã tập kích là. Diệp Lăng Phi ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vào mặt tên kia, hỏi:
- Nhà ngươi làm gì ở đây vậy?
- Tôi.... tôi là bảo vệ, tôi làm việc ở đây!
Nghe gã đó nói như vậy, Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng, bảo,
- Ngươi coi ta là đứa trẻ nít lên ba hả, làm việc ở đây, đúng là buồn cười. Ngươi đã không muốn nói, vậy ta cũng không hỏi nhiều, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, Thái Duyệt giấu số cổ vật ở đâu?
- Tôi không biết!
Người đàn ông kia đáp. Diệp Lăng Phi cười lạnh, nói:
- Ta biết là nhà ngươi sẽ nói như vậy mà, không sao, ta không thiếu thời gian, ta sẽ chậm rãi chơi với ngươi. Không biết ta cho nha ngươi chảy máu từ từ sẽ hậu quả gì, ta thật sự chưa thử qua, bây giờ ta muốn xem ngươi sẽ đến gần cái chết như thế nào đây!
Trong lúc nói chuyện, Diệp Lăng Phi cũng lấy Thế Đao Kình ra, cầm ở trong tay. Diệp Lăng Phi đặt Thế Đao Kình lên mặt gã kia, hỏi:
- Nhà ngươi có chịu nói hay không đây?
- Tôi nói... nói cái gì chứ, tôi không biết!