Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Diệp Lăng Phi trở lại nhà trọ thì cũng đã quá mười một giờ đêm rồi. Lúc Diệp Lăng Phi vừa mới tiến vào phòng khách thì Trương Vân đã mở tung cánh cửa phòng ngủ ra, Trương Vân mặc một bộ quần áo ngủ màu kẻ carô đứng trước cửa.

- Vẫn còn chưa đi ngủ à?

Diệp Lăng Phi vẫn còn mùi rượu, cởi chiếc áo khoác ra, treo lên trên cái móc áo.

- Diệp tiên sinh, tôi…tôi có việc muốn nói với ngài.

Trương Vân ngập ngừng nói.

- A, được rồi.

Diệp Lăng Phi đáp lại, hắn đang ngồi trong phòng khách. Trương Vân vội vàng đi rót một chén nước cho Diệp Lăng Phi, đặt lên mặt bàn thủy tinh trước mặt Diệp Lăng Phi, có phần không được tự nhiên khi đứng cạnh Diệp Lăng Phi. Hai tay nàng đưa lên chà xát vào với nhau, che lấp đến nửa khuôn mặt của nàng.

- Ngồi đi, đứng làm gì?

Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng ấp úng của Trương Vân, vỗ vỗ vào bên cạnh mình, ý bảo Trương Vân ngồi xuống.

Trương Vân chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi, chỉ cúi đầu nhìn xuống bàn trà, ấp úng nói:

- Diệp…Diệp tiên sinh, tôi không muốn làm.

Diệp Lăng Phi sửng sốt, vốn đã định đưa chén nước lên miệng lại đặt xuống bàn, khó hiểu hỏi:

- Làm sao vậy, lẽ nào tiền lương không đủ nên cuộc sống khó khăn?

Trương Vân lắc đầu, nói:

- Cũng không phải.

- Hay là đã tìm được việc khác tốt hơn.

Trương Vân lắc đầu, thấp giọng nói:

- Không có.

Việc này khiến cho Diệp Lăng Phi càng trở lên hồ đồ, không biết làm thế nào cho êm đẹp. Nghĩ lại bản thân mình cũng chưa có làm gì không phải đối với Trương Vân. Ngoại trừ lần trước vô tình nhìn thấy Trương Vân ngay trên giường, nhưng lúc đó hai người đâu có chuyện gì. Chẳng lẽ lại vì chuyện này à? Diệp Lăng Phi tuy có uống rượu, đầu óc không được tỉnh táo nhưng vẫn nghĩ đến chuyện này.

Trương Vân dường như lấy hết dũng khí, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Diệp tiên sinh, tôi biết anh là người tốt, đối với tôi cũng rất tốt. Tôi ở đây cũng cảm thấy rất vui, chỉ là tôi nhớ nhà nên muốn về nhà.

- Thì ra là nguyên nhân này sao.

Diệp Lăng Phi nở nụ cười, ngả người về phía sau, dựa lưng vào ghế, đưa chân lên vắt chéo, nói:

- Tôi cho rằng cô có chuyện gì gạt tôi, con người tôi không thích có người nói dối trước mặt mình.

Trương Vân vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, vội vàng giải thích:

- Diệp tiên sinh, tôi thật không có chuyện gì lừa anh cả. Tôi chỉ là không muốn để Diệp tiên sinh phải khó xử, tôi biết mình đã làm sai chuyện, mà Diệp tiên sinh thì là người tốt, tuy rằng không thích nhưng cũng không chịu nói ra.

- Lời này là có ý tứ gì?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Trương Vân mặt đỏ bừng, cúi đầu, tiếng cô nói nghe như muỗi kêu:

- Tối hôm đó, tôi…tôi…tại chuyện trên giường, ngài đều…đều đã thấy hết, ngài nhất định rất tức giận, nếu không phải vậy thì hàng ngày ngài đâu có về muộn như vậy, tôi…tôi biết mình đã làm sai. Tôi đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định rời khỏi đây.

- A, sự việc hôm đó à, tôi đều đã quên hết rồi. Còn việc tôi hay về muộn, không phải là vì tôi tức giận mà là do tôi có việc.

Diệp Lăng Phi giải thích.

- Tôi đã nghĩ rồi.

Trương Vân ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Tôi biết tôi đã làm sai nên tôi phải gánh chịu, tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa, tôi…tôi không muốn ngày nào cũng như vậy nữa.

- Tôi…tôi không thể tiếp tục được nữa, tôi cảm thấy tôi rất xấu, thế mà lại đi làm những việc như thế nữa.

Toàn thân Trương Vân run rẩy, cúi đầu khóc.

Diệp Lăng Phi đưa tay ôm lấy vai Trương Vân, dịu dàng nói:

- Thôi được rồi, tôi không biết ruốt cuộc cô đang trách mình cái tội gì đây. Nhưng nếu cô muốn đi thì tôi sẽ không ngăn cản cô. Thế nhưng tôi nghĩ nếu như con người có thể chịu được khổ thì sẽ không còn sợ cái gì nữa. Hơn nữa cô còn trẻ, nếu như cô cần tôi giúp đỡ việc gì thì cứ nói.

Diệp Lăng Phi cố gắng an ủi, vỗ về thế nhưng Trương Vân lại càng khóc nhiều hơn trước. Cơ thể nàng run lên dữ dội, vừa khóc vừa nói:

- Diệp tiên sinh, ngài không nên đối tốt với tôi như vậy, tôi rất xấu, lại còn rất hư hỏng nữa.

- Tại sao cô lại nói như vây, tôi xem cô là người thật thà, chịu khó, nếu người như cô mà là người xấu thì cả thiên hạ này chắc không có đến một người tốt.

Diệp Lăng Phi vỗ vỗ nhẹ vào lưng Trương Vân, cười nói:

- Tôi tin rằng người tốt sẽ gặp được may mắn.

- Diệp tiên sinh, ngài không biết.

Trương Vân rốt cuộc cũng đã ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Tôi…tôi..ban đêm thường xuyên nghĩ đến việc cùng…cùng với ngài..ngài…

Trương Vân vừa nói xong, liền quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Lăng Phi.

- Diệp tiên sinh, ngài đối với tôi tốt như thế mà tôi còn làm như vậy, tôi thực sự xin lỗi ngài.

Diệp Lăng Phi trong lòng chấn động, nhìn cơ thể đầy đặn của Trương Vân, trong lòng bỗng thấy rối loạn. Hắn không thể nào ngờ rằng Trương Vân lại coi mình là người yêu trong mộng của nàng, có ba phần men say trong người, Diệp Lăng Phi đưa tay đỡ Trương Vân đứng dậy, tay phải ôm ngang eo nàng, ép nàng vào ngực mình. Trương Vân thoáng chốc hoảng hốt, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi. Cảm giác toàn bộ cơ thể như tan chảy.

Diệp Lăng Phi ôm Trương Vân, nhẹ nhàng nói:

Trương Vân, thích một người không có gì là xấu cả, tôi chằng bao giờ trách tội cô đâu. Cô còn trẻ, có thể kiếm được một người đàn ông tốt, cho nên cô không có gì sai cả.

- Ngài không trách tội tôi?

Trương Vân không thể ngờ được.

- Tôi…Tôi không biết vì sao, nhưng tôi rất…rất thích được nhìn thấy ngài.

- Đồ ngốc, đó là bởi vì tôi giúp đỡ cô, cô đối với tôi chỉ là cảm kích mà thôi.

Diệp Lăng Phi nói.

- Không, tôi biết không phải là như thế. Từ khi chồng tôi chết đến bây giờ, đối với bất kỳ một người đàn ông nào tôi chưa bao giờ có cảm giác như thế này. Tôi…

Trương Vân ngượng ngùng dúi đầu vào ngực Diệp Lăng Phi, tay phải ôm lên vai Diệp Lăng Phi, toàn thân run rẩy.

Diệp Lăng Phi cảm nhận được bộ ngực đầy đặn của nàng đang chạm vào ngực hắn, mềm mại, dục hỏa thoáng chốc đã bừng lên. Hắn dùng tay trái nâng cầm Trương Vân lên, nhìn khuôn mặt đầy vẻ quyến rũ mê hoặc của một thục nữ, nhịn không được cúi xuống hôn nàng. Lần này giống như củi khô lâu ngày gặp lửa, Trương Vân liều lĩnh ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, môi hai người dính chặt vào nhau.

Kiềm chế dục vọng đã lâu, Trương Vân cảm giác toàn bộ cơ thể như đang bừng cháy. Kích thích của một người đàn ông đã làm cho đầu óc nàng trống rỗng, cho dù một lần cũng tốt, chỉ một lần thôi cũng là đủ rồi. Toàn bộ thân thể của Trương Vân đang chìm đắm trong những cái vuốt ve, âu yếm của Diệp Lăng Phi, khi Diệp Lăng Phi chạm đến chỗ ** trên đùi nàng thì toàn thân nàng giãy dụa, uốn éo.

Diệp Lăng Phi không ngờ thường ngày Trương Vân dịu dàng như vậy mà bây giờ lại trở nên điên cuồng như thế này. Hắn cũng bị nhiễm phải dục vọng của Trương Vân, tay phải từ từ cởi nút thắt chiếc áo ngủ của Trương Vân ra, chỉ còn lại nội y trên thân thể nàng.

Diệp Lăng Phi cũng đã phải kiềm chế dục hỏa rất lâu rồi, ba lần bảy nữa được mỹ nữ câu dẫn nhưng cuối cùng lại buông tha. Lần này gặp phải Trương Vân, có thể nói củi khô gặp được lửa mạnh, hai người hôn nhau nồng nhiệt. Chẳng mấy chốc toàn bộ làn da trắng mịn của Trương Vân đều đã lưu lại dấu vân tay của Diệp Lăng Phi.

Môi của hai người tách ra, miệng của Trương Vân đang rên rỉ tỏ ra rất thỏa mãn. Nàng nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi.

- Diệp tiên sinh, tôi thích anh, tôi biết tôi không xứng với anh, nhưng chỉ cần một lần thôi, chỉ cần một lần cùng với anh, tôi bất chấp dù có phải trả cái giá gì đi nữa tôi cũng sẽ không hối hận.

Trương Vân lẩm bẩm, nàng rên lên sung sướng, Diệp Lăng Phi lại một lần nữa cúi xuống hôn lên môi nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK