Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình dạo chơi bên bờ biển cà buổi chiều, đợi tới gần tối, Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Chu Hân Mính, trong điện thoại. Chu Hân Mính nói cho Diệp Lăng Phi biết bố cồ muốn hẹn Diệp Lăng Phi tới nhà ăn cơm.

- Tối nay thì không được rồi, anh phải về nhà!

Diệp Lăng Phi nói tới đây, bỗng hắt hơi một tiếng, hắn dùng tay lau lau mũi. Bạch Tình Đình liền lấy cho hắn ít giấy lau măt. Diệp Lăng Phi lau lau nước mũi, mỡ miệng nói:

- Anh trúng gió rồi, chiều nay dẫn Tình Đình chơi cả buổi chiều trên bãi biển, bị trúng gió biển cảm rồi, giờ, anh muốn cùng Tình Đình về nhà, anh thấy bố em cũng không phải chi muốn mời anh ăn cơm đâu, chắc tìm anh có việc thôi!

- Để anh đoán đúng rồi, bố em đúng là tìm anh có việc đó.

Chu Hân Mính nói:

- Thế bao giờ anh có thời gian?

- Trưa mai đi, để bố em chọn địa điểm, anh đi gặp ông!

Diệp Lăng Phi nóiẵ

- Được, để em nói với bố xem thế nào, lát em gọi điện cho anh!

Cúp máy xong. Diệp Lăng Phi liền cuộn khăn lau mũi lại, ném ra ngoài cửa xe. Nói với Bạch Tình Đình đang ngồi bên cạnh:

- Bà xã, về nhà anh muốn uống một bát nước gừng!

- Được, để em bảo Trương Vân làm!

Bạch Tình Đình nói.

- Không, anh muốn uống nước gừng do chính tay bà xã làm, như thế mới mau khỏi được!

- Nể tình anh dẫn em đi chơi cả buổi nay, ok!

Bạch Tình Đình nói.

Diệp Lăng Phi cười nói: *

- Đúng là có vợ tốt thật, ừm, bà xã, thế chúng ta mau về nhà thôi, anh muốn nhanh nhanh để được uống canh nước gừng do bà xã đích thân nấu lắm rồi.

Diệp Lăng Phi vừa định nổ xe. Chu Hân Mính lại gọi điện tới. Diệp Lăng Phi vừa nhận điện thoại xong, liền thân thiết nói:

- Hân Mính bảo bối, Thị trưởng Chu à, cháu cứ tưởng là Chu Hân Mính chứ!

Diệp Lăng Phi không ngờ người gọi điện lại là Chu Hồng Sâm. Diệp Lăng Phi hiện nhiên có chút ngượng ngùng. Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh thấy dáng bộ ngượng ngùng này của Diệp Lăng Phi, liền đưa tay che miệng cười.

Chu Hồng Sâm hiển nhiên cũng nhận ra ý của Diệp Lăng Phi, liền thản nhiên cười nói:

- Giới trẻ các cậu toàn nói chuyện thế này thồi nhỉ. Đúng là tôi già mất rồi. Tạm thời không sao theo kịp cách xưng hồ của giới trẻ rồi.

Diệp Lăng Phi thấy chuyện đă đến nước này, hắn cũng ra vẻ mặt dày thường ngày của mình, bá đạo cười khà khà nói:

- Thị trưởng Chu sao đã già được chứ. Cháu thấy người như thị trưởng chắc cũng tân tiến như giới trẻ chúng cháu thôi, đúng không ạ?

Chu Hồng Sâm cười nói:

- Mấy kiểu gọi đùa này chỉ có giới trẻ các cậu nói thồi. Sao tôi theo kịp chứ.

Nói tới đây. Chu Hồng Sâm liền chuyển luồn chủ đề, nói về chuyện chính:

- Tiểu Diệp, mai tôi định gặp riêng cậu nói chuyện lát, cậu có thời gian không?

- Mai ạ, chắc chắn có ạ. Thị trưởng Chu đã chọn được thời gian và địa điểm chưa ạ?

Diệp Lăng Phi nói.

- 10 giờ ngày mai, tại khách sạn Hoài Hải.

Chu Hồng Sâm nói.

- Vâng, không vấn đề gì!

Diệp Lăng Phi lập tức nhận lời. Nói chuyện xong với Chu Hồng Sâm. Diệp Lăng Phi liền thở dài ngao ngán nói:

- Lần này phiền phức thật rồi, không biết thị trưởng Chu sẽ nói gì về anh đây?

- Ông xã, anh cũng có lúc phải sợ à, thật hiếm thấy!

Bạch Tình Đình thấy bộ dạng này của Diệp Lăng Phi liền cố ý nói:

- Em thấy trong lòng anh chắc đang mừng thầm nhỉ, thị trưởng Chu mà biết quan hệ giữa anh và Hân Mính, không biết có gả Hân Mính luồn cho anh không, thế chẳng họp ý anh quá còn gì?

- Anh chính là nghĩ như thế, có được không?

Trước mặt Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi không cần phải giấu cách nghĩ của hắn về Chu Hân Mính, dù sao quan hệ của hắn và Chu Hân Mính cũng đã được phơi bày cà rồi, thế nên cứ nói thẳng ra cho nhanh. Hơn nữa. Bạch Tình Đình cũng đồng ý quan hệ của hắn và Diệp Lăng Phi, thế nên Diệp Lăng Phi cũng không lo Bạch Tình Đình sẽ tức giận.

- Anh nghĩ hay rồi, em thấy lần này Hân Mính bị anh hại chết rồi!

Bạch Tình Đình nói.

- Ông xã, mai xem anh thể hiện thế nào đây, phải làm thị trưởng Chu vui mới được đó.

- Anh biết rồi, cùng lắm anh chơi ba tăng, ăn, uống, nói chuyện, bán chút sắc của mình là được chứ gì!

Diệp Lăng Phi nói tới đây, bỗng nhiên lại hắt hơi hai tiếng liền. Diệp Lăng Phi lầm bầm nói:

- Tèo rồi, nhất định là thị trưởng Chu đang mắng mình đây!

- Thồi, anh đừng nghĩ nhiều nữa!

Bạch Tình Đình nói.

- Ông xã, chúng ta nhanh về thôi, anh cảm rồi, đợi về nhà xong, em lấy thuốc cho anh, uống thêm bát canh gừng rồi đi ngủ sớm đi, như thế mới nhanh khỏi được!

- ừm, bà xã, ngồi cẩn thận nhé, anh lái xe đây!

Diệp Lăng Phi dặn dò một tiếng, rồi lái xe về!

Nấu canh gừng nghe chừng rất dễ, làm mới thấy vất vả. Bạch Tình Đình vốn chỉ nghĩ đơn giản cho gừng vào nước nấu là xong, ai ngờ lúc Bạch Tình Đình bưng bát canh gừng ra, Trương Vân thấy liền vội vàng nói:

- Cô chủ, thế này không uống được đâu!

- Tôi nói rồi mà, gọi tôi Tình Đình được rồi!

Bạch Tình Đình không muốn Trương Vân cứ gọi mình mãi cồ chủ, cồ chủ, cồ nói xong, liền hỏi:

- Trương Vân, canh ngừng phải nấu thế nào!

Trương Vân nghe xong liên cười nói:

- Tiêu thư Tình Đình, nấu canh ngừng không phải là nấu thế này đâu, cồ phải bắm gừng ra, rồi dùng nước nóng đổ vào, nếu sợ cay thì cho ít đường phèn vào.

Trương Vân nói xong. Bạch Tình Đình mới biết mình nấu canh gừng không đúng, cười nói với Trương Vân:

- Được, tôi biết rồi!

- Tiểu thư Tình Đình, hay cồ cứ ngồi đi, để tôi nấu cho!

Trương Vân nói.

- không cần đâu, để tôi tự nấu đi!

Bạch Tình Đình nói:

- Tôi thông minh lắm, vừa nãy cồ nói tôi đều biết rồi.

- Thế tôi về phòng rồi!

Trương Vân nói.

Trương Vân vừa đi khỏi. Bạch Tình Đình liền vội vàng trờ vào bếp, tuy trước cồ cũng nấu cháo rồi, nhưng cháo lần đó khó ăn chết được. Lần này cô muốn nấu canh gừng cho Diệp Lăng Phi, lại vừa nghe Trương Vân thuyết giải một hồi về cách làm canh gừng xong, cô nghĩ nấu canh ngừng chẳng qua chi có thế thồi à, đơn giàn quá đi. Thế là, cồ dùng dao cắt gừng thành từng miếng lớn nhò khác nhau. Song, Bạch Tình Đình cảm thấy mình cắt cũng không tôi. Sau khi cắt gừng xong, cô đặt vào bát, rồi đồ nước vào, thấy những miếng gừng nổi lên. Bạch Tình Đình lại vỗ vỗ đầu, nói:

- Suýt chút nữa thì quên bỏ đường phèn!

Bạch Tình Đình tìm đi tìm lại trong phòng bếp mãi cũng không thấy đường phèn đâu, định đi hòi Trương Vân, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi. Cồ bỗng nhìn thấy bên cạnh lọ muối có cái gì bột bột màu trắng. Bạch Tình Đình nghĩ chắc là đường. Theo Bạch Tình Đình, trong bếp ngoài muối ra chắc cái bột màu trắng kia là đường thôi.

Bạch Tình Đình cũng không nghĩ nhiều, cầm thìa xúc đầy một thìa rồi cho vào bát canh gừng. Bạch Tình Đình sợ không đủ ngọt, thế là, lại thêm một thìa nữa, khuấy đều xong. Bạch Tình Đình hài lòng gật gật đầu.

Cồ cẩn thận bưng bát canh gừng tới phòng ngủ của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi tắm xong liền nằm trên giường, thấy Bạch Tình Đình bưng bát canh gừng nóng bốc hơi ngùn ngụt lên. Diệp Lăng Phi vội vàng ngồi dậy, đưa tay đón lấy bát canh gừng.

Tuy thấy những lát gừng nồi trên bát canh chẳng ra sao, nhưng dù sao đây cũng là canh gừng do chính Bạch Tình Đình nấu. Diệp Lăng Phi mờ miệng nói:

- Cảm ơn bà xã!

Bạch Tình Đình ngồi xuống cạnh giường của Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, xem anh còn khách sáo với em kìa, mau uống đi, em vừa nấu xong đó!

- ừm!

Diệp Lăng Phi gật đầu mạnh một cái, hắn một hơi uống bát canh gừng, uống xong. Diệp Lăng Phi tay cầm bát, lẩm bẩm lầm bầm, kỳ lạ nói:

- Bà xã, sao canh gừng này lạ lạ thế nào ấy, cảm giác cứ có vị gì kỳ kỳ à!

- Kỳ kỳ là sao, anh chỉ được cái nói bừa!

Bạch Tình Đình có chút không vui, cồ nhận lấy bát canh gừng, nói:

- Người ta vì anh mới nấu canh gừng mang lên, anh lại nói thế à, sau không nấu gì cho anh nữa!

Nói xong. Bạch Tình Đình liền đứng dậy, định bước đi. Diệp Lăng Phi vội vàng đưa tay nắm lấy tay Bạch Tình Đình, vội vàng nói:

- Bà....!

Diệp Lăng Phi vừa nói được mỗi từ, liền nấc một cái, đang định nói tiếp, hắn lại nấc cái nữa, dường như vẫn chưa hết, cử thế nấc không thồi.

- Ông xã, anh sao thế?

Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi cứ nấc hoài, vội vàng nói:

- Ông xã, anh có chỗ nào không ổn à?

- Anh thấy bụng anh cử trương lên, như nhiều hơi lắm vậy!

Diệp Lăng Phi xoa xoa miệng, vừa nấc vừa nói:

- Bà xã, liệu có phải em cho anh uống thuốc gì không đó!

- Anh nói bừa gì thế hà, ngoài gừng ra em có cho gì đâu chứ, chỉ cho thêm có ít đường thôi!

Bạch Tình Đình nói tới đây, bỗng nghĩ ra điều gì, cũng không nói nhiều với Diệp Lăng Phi nữa, vội vàng chạy ra khỏi phòng của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng không sao nằm xuống giường được nữa, bước xuống giường, ra khỏi phòng.

Bạch Tình Đình vội vàng chạy xuống phòng bếp dưới nhà, cầm cái lọ chứa cái bột trắng trắng lúc này, lấy đầu ngón tay dính dính một ít, đưa lên miệng, dùng lười nếm thử. Bạch Tình Đình lúc này nghĩ chắc mình cho sai cái gì rồi, lúc này. Trương Vân cũng bước vào. Trương Vân nãy ở trong phòng thấy tiếng bước chân vội vàng của Bạch Tình Đình, nên mới chạy ra, muốn biết xảy ra chuyện gì rồi.

Trương Vân vừa bước vào bếp, thấy Bạch Tình Đình trên tay đang cầm baking soda, cồ liền hỏi:

- Tiểu thư Tình Đình, cồ cầm baking soda làm gì vậy?

Chương 687: Đây là âm mưu (Phần g)

- Baking soda? Cô bảo đây là baking soda!

Bạch Tình Đình hỏi.

- Vâng, đây là baking soda, đường vừa mới dùng hết xong!

Trương Vân nói.

- Chết rồi, chết rồi.

Bạch Tình Đình sắc mặt tái nét, cô không biết cho nhầm bakinh soda thì hậu quả sẽ thế nào, vội vàng hỏi:

- Trương Vân, nếu cho nhiều baking soda quá thì sẽ thế nào?

- Cũng chẳng có gì, chỉ là sẽ nấc liên tục thôi!

Trương Vân không biết lúc nãy Bạch Tình Đình đã cho hai thìa baking soda vào trong bát canh gừng cho Diệp Lăng Phi.

- Chỉ nấc thôi chứ?

Bạch Tình Đình lại hỏi lại.

Trương Vân gật đầu, nói:

- Tôi chỉ biết sẽ liên tục nấc tôi, không nguy hiểm lắm tói cơ thể, dù sao, chúng ta ăn cũng chỉ cho chút baking soda thôi.

- ồ, thế hà!

Bạch Tình Đình thấy Trương Vân nói vậy, mói yên tâm. Trương Vân không biết Bạch Tình Đình hỏi mình cái này để làm gì, liền hỏi:

- Tiểu thư Tình Đình, rốt cục là có chuyện gì thế?

- Không có gì!

Bạch Tình Đình không nói cho Trương Vân biết mình đã cho rất nhiều baking soda cho Diệp Lăng Phi uống, cô liền bảo Trương Vân cứ về phòng ngủ đi. Trương Vân ồ một tiếng liền quay người về phòng, vừa tới phòng khách, Trương Vân liền thấy Diệp Lăng Phi cứ nấc nấc không dứt.

Trương Vân, có cách gì trị nấc không!

Diệp Lăng Phi dùng tay xoa xoa bụng, nói:

- Cô không biết, nãy tôi uống xong bát canh ngừng liền cứ nấc liên tục à, giờ đau chết được, cứ thấy bụng trương trương lên.

- Cái này....

Trương Vân là người thông minh thế nào chứ, vừa nghĩ tới câu hỏi lúc nãy của Bạch Tình Đình, liền đoán ngay Bạch Tình Đình đã cho nhầm baking soda thay đường vào trong bát canh gừng của Diệp Lăng Phi, Trương Vân nhìn vào trong bếp, lúc này Bạch Tình Đình cũng vừa bước ra.

Trương Vân cũng không nói gì, Bạch Tình Đình liền nói:

- Ông xã, xin lỗi!

- Xin lỗi?

Diệp Lăng Phi ngạc nhiên.

- Sao thế?

Bạch Tình Đình đứng trước mặt Diệp Lăng Phi, xấu hổ, xin lỗi nói:

- Thật sự xin lỗi ông xã, nãy em định cho đường vào bát canh gừng, nhưng, kết quà lại cho baking soda vào.

- Hà, baking soda, không phải đó chứ!

Diệp Lăng Phi há hốc miệng, nhìn Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình xấu hổ nói:

- Ông xã, em không biết đó là baking soda, có điều, nãy em hỏi Trương Vân rồi, người ăn phải baking soda không sao cả, chỉ là sẽ nấc thôi!

- Bà xã, em giận anh thì cứ nói ra, đừng làm thế với anh chứ!

Diệp Lăng Phi khổ sở kêu, vừa nấc vừa nói:

- Bà xã, em xem anh giờ thế này rồi, em còn bảo không sao sao?

- Ông xã, xin lỗi, xin lỗi!

Bạch Tình Đình liên tục nói xin lỗi.

- Giờ nói gì cũng vô dụng thôi!

Diệp Lăng Phi cứ vừa nấc vừa nói:

- Tình Đình, nếu em thật muốn xin lỗi, chỉ còn một cách thôi!

Bạch Tình Đình nghe xong, liền vội vàng nói:

- Ông xã, em biết em làm sai rồi, lần này, anh muốn đánh muốn mắng đều được!

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình một cái, nói:

- Bà xã, anh xin em, nhanh lấy cho anh chút nước lại đây, càng nhiều càng tốt, anh thế này mãi không ổn rồi!

"ực, ực, ực." Diệp Lăng Phi từng ngụm từng ngụm uống cạn cốc nước tro ng tay, thêm một bình rồi thêm một bình, tổng cộng hắn đã uống hết mười bình nước khoáng, tất cả nước khoáng trong nhà đều đã bị Diệp Lăng Phi uống cạn.

Hắn vỗ vỗ cái bụng đầy nước của mình, từ ahế sofa đứng dậy. Bạch Tình Đình và Trương Vân đều ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi đíma dậy, vội vàng hỏi:

- ông xã, anh định đi đâu thế?

- Đi vệ sinh!

Diệp Lăng Phi nói.

- Hôm nay anh không cần ngủ, nhất định phải rửa sạch toàn bộ baking soda trong người

Diệp Lăng Phi cả đêm đúng là không ngủ được chút nào, không phái do hắn nấc liên tục nên không ngủ được, mà vì mấy chai nước kia, chốc chốc hắn lại phải dậy đi vệ sinh.

Đợi tới gần lúc trời sáng, Diệp Lăng Phi mới ngu được. Kết quả vừa ngu được ba bốn tiếng đã bị Chu Hân Mính gọi dậy. Diệp Lăng Phi hai tròng mắt đỏ ngầu, uể oải nói:

- Alo, cô tìm ai?

- Diệp Lăng Phi, anh sao thế, sao nghe giọng anh lại yếu ớt vậy!

Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi nói với aiọng uể oái liền hỏi.

Diệp Lăng Phi lật người, bò ngồi dậy, vừa nhắm mắt vừa uể oải nói:

- Hân Mính, đừng hòi nữa, đều là Tình Đình hại cả, cả tối qua anh có ngu được đâu, aiờ buồn ngủ chết được.

- Chẳng lẽ hai người tối qua lại cãi nhau à?

Chu Hân Mính hỏi.

- Không phải, là Tình Đình cho anh uống baking soda, nên anh cứ nấc suốt, không nói nữa. Hân Mính, em có chuyện gì thế?

Diệp Lăng Phi nói.

- Baking soda. Tình Đình sao lại cho anh uông baking soda chứ?

Chu Hân Mính lầm bầm nói, lập tức cô lại hòi:

- Diệp Lăng Phi, em hói anh, anh nói với bố em quan hệ của chúng ta rồi hả?

- Không sao?

Diệp Lăng Phi hói.

Đầu dây bên kia Chu Hân Mính kỳ lạ nói:

- Em cũng thấy làm lại, bố em bỗng nói em chú ý hành động lời nói một chút, đùng đề người ngoài nhìn vào nói này nói nọ, em chăng hiểu gì cả, sao bố em tự nhiên lại nói thế?

Diệp Lăng Phi tro ng lòng hiểu rất rõ là chuyện gì, nhưng hắn không nói cho Chu Hân Mính biết, chi nói:

- Chắc bố em muốn em nên chú ý cách ăn nói chút thôi, ừm. Hân Mính, thôi không nói chuyện nữa nhé, anh dậy thu dọn chút đã, lát còn đi aặp bố em nữa!

- ô, khônasao!

Chu Hân Mính nói:

- Em gpi điện thoại bảo anh em sẽ ở nhà vài ngày, lâu rồi em không về nhà rồi, nên mấy ngày này em sẽ không về đâu, anh nói với Tình Đình tiếng nhé!

- ừ, anh biết rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

Nói xong điện thoại vói Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi liền từ giường bò dậy, còn chưa tỉnh hẳn bước tới trước cửa phòng tắm, vừa mờ cửa phòng tắm, liền thấy Bạch Tình Đình đề trần đang tấm trong phòng.

Diệp Lăng Phi nhất thời không biết phản ứng thế nào, hắn nghĩ mình hoa mắt, liền dụi dụi mắt, lại nhin thân thể nõn nà, yêu kiều của Bạch Tình Đình cái nữa, hắn liền giật mình, lặng người!

- Anh làm gì thê hả!

Bạch Tình Đình thấv Diệp Lăng Phi đứng ngoài cửa, vội 'àng một tay che ngực, một tay che phía dưới, nói:

- Sao anh lại chạy tới phòng tắm của em hả?

- Phòng tắm của em, chẳng lẽ anh đi lộn?

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa bước vào, nói:

- Nhầm thì nhầm vậy, chúng ta tắm chung nhé!

- Ra ngoài, ra ngoài mau, ai tắm chung với anh hả!

Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi lại định giờ trò, cô cũng chẳng quan tâm che che những bộ phận quan trọng trên người nữa, hai tay đẩy Diệp Lăng Phi về phía sau. Diệp Lăng Phi tro ng chốc lát nhìn hết tất cả, hắn cùng không để ý việc Bạch Tình Đình cả người đầy

- Bà xã, ai bảo em hôm qua khiến anh không ngu được chứ, đây coi như em bồi thướng cho anh đi, hôm nay anh muốn tấm ở đây!

- Anh ra ngoài ngay!

Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi ôm chật tro ng lòna, ngực cô dính chật vào ngực Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hai tay ôm eo Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình liền cảm thấy tro ng lòng hơi hơi nóng lên.

Diệp Lăng Phi cố tình dùng tay nhéo nhéo cặp mông nõn nà của Bạch Tình Đình, mờ miệng nói:

- Bà xã, anh bảo đám không có ý đồ gì với em đâu, chi là để chúng ta tắm chung thôi mà!

- Em nói rồi, không được, anh còn nói nữa, sau em không thèm để ý tới anh nữa!

Bạch Tình Đình đưa tay ra đòn sát thũ.

Bạch Tình Đình vừa nói tới đây, chi thấy Diệp Lăng Phi bỗng thân người lắc lư, suýt ngã. Bạch Tình Đình vội vàng đưa tay đờ Diệp Lăng Phi, vội vàng nói:

- óng xã, anh sao thế?

- Anh cùng không biết, chi thấy chóng chóng mặt, buồn nôn, cả tối qua không sao ngủ được, cứ thấy cả người chẳng có chút lực gì cả!

Diệp Lăng Phi nói tới đây cả người dính chật vào người Bạch Tình Đình, nói:

- Sao anh cứ thấy cả người chăng thoải mái chút nào vậy!

Bạch Tình Đình lo lắng do di chứng tôi qua Diệp Lăng Phi uống báking soda, tuy Trương Vân nói không sao, baking soda không có hại gì cho người cả, nhưng Bạch Tình Đình vẫn lo lắna; vì đây là lỗi của cô, khiến người Diệp Lăng Phi không được khóe. Giờ thấy bộ dạng này của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình

- ỏng xã, giờ em đưa anh đi viện!

- Anh không đi đâu!

Diệp Lăng Phi nói:

- Bà xã, anh chi muốn tắm một lát thôi!

Nói tới đây. Diệp Lăng Phi bỗng thờ dài, nói tiếp:

- Bà xã, anh biết em không muốn anh tắm ở đây, không sao, anh về phòng tắm của anh

Nói xong, Diệp Lăng Phi giãy ra khòi lòng Bạch Tình Đình, nhưng người hắn lại lắc lư, lại ngả vào nsarời Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình hoảng hốt, nói:

- Ông xã, anh tắm ở đây đi, không cần qua đó nữa đâu, em cùng tắm xong rồi!

- Nhưna, anh cứ thấy trong người khó chịu lắm, chãng còn chút sức lực nào cả, ngay cả sức để tắm cũng khôna!

Diệp Lăng Phi yếu ớt nói:

- Anh sợ mình anh tắm ở đây, nhỡ không may ngã xuống không đứng dậy được thì làm thế nào!

- Cái này....!

Bạch Tình Đình không biết nói thế nào. Diệp Lăng Phi lại nhân cơ hội nói tiếp:

- Bà xã, em giúp anh tắm đi, chi lần này thôi!

- Anh...

Bạch Tình Đình cắn cắn môi, sật đầu. Diệp Lăng Phi trong lòng thầm mừng, nhưng mặt lại ra vẻ uể oài, mệt nhọc, hắn được Bạch Tình Đình dìu đến trước bồn tắm. Diệp Lăng Phi cởi hết đồ rồi nằm vào trong bồn tấm. Bạch Tình Đình nhin hạ thân của Diệp Lăng Phi đang dựng lên, mặt cô liền đỏ ửng lên. Cô gấng không nhìn hạ thân của Diệp Lăng Phi, tay cầm khăn tắm, cứ chà đi chà lại phần trên của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi liền nhắc nhở, nói:

- Bà xã, phía dưới của anh còn chưa lau nữa!

Bạch Tình Đình cắn cắn môi, chi cố dán mắt vào đùi Diệp Lăng Phi, lau lau hai cặp đùi của hắn. Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng này của Bạch Tình Đình, nhịn không được đành cười phá lên. Bạch Tình Đình nghe thấy tiếng cười của Diệp Lăng Phi, biết nãy Diệp Lăng Phi giả vờ, cô tức giận ném khăn tắm lên người Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh tự lau đi, em không thèm để ý tới anh nữa!

Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình định đi, liền đưa tay giữ Bạch Tình Đình lại, kéo Bạch Tình Đình vào tro ng bồn tắm. Hạ thân của Bạch Tình Đình bị hạ thân của Diệp Lăng Phi chọc phải, hai người liền nsơ ngác, hạ thân của Diệp Lăng Phi nhô nhô lên vừa đúng tầm chạm phái hạ thân của Bạch Tình Đình, đây là lần đầu tiên hai người chính thức để hạ thân của mình chạm vào nhau, cảm aiác cứng cứng đó như có luồng điện, khiến cả người Bạch Tình Đình ran lên, bỗng cô ngồi dậy, hơi thờ gấp sáp hắn, a một cái, rồi kêu lên.

Diệp Lăng Phi trong lòng hoảng loạn, hắn biết trong lòng Bạch Tình Đình vẫn còn để ý chuyện lần trước, nhưng không ngờ lại vẫn mãnh liệt như vậy, ngay khi Diệp Lăng Phi định nói vài lời an ủi Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình liền nhảy ra khói bồn tắm, aiống như con thó con bị hoang sợ, để trần cả người, cùng không để ý gì cứ vậy chạy, lo lắng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK