Vừa mới trở về phòng làm việc, Trương Lộ Tuyết lập tức hưng phấn ca ngợi.
- Diệp Lăng Phi, em thật sự không ngờ vừa rồi anh lại có thể nói ra những câu tuyệt vời như vậy!
Diệp Lăng Phi ngồi xuống ghế salon trong phòng, gác chân lên, nhìn Trương Lộ Tuyết, cười nói:
- Cái anh vừa nói không phải là diễn thuyết gì cả, đó chỉ là những lời nói trong lòng anh thôi. Tiền đối với những kẻ giàu sang có thể chỉ là đống giấy vụn hoặc mấy con số, nhưng đối với những người bình thường mà nói, đây chính là thứ để đảm bảo cuộc sống. Anh đã trải qua cuộc sống của những bần cùng nên hiểu rất sự cực khổ của họ. Nhưng mà anh cũng không cao thượng đến mức đem tiền của mình chia cho những người nghèo đâu, điều anh có thể làm được là cố hết sức để giúp những người hết lòng vì công việc nhận được sự đền đáp xứng đáng!
Đôi mắt xinh đẹp Trương Lộ Tuyết lóe lên ý khen ngợi và sự dịu dàng. Tay cô cầm lấy hai cốc giấy, cho cà phê vào, đi tới trước máy uống nước rót nước nóng vào hai cốc, sau đó đặt xuống chiếc bàn trước ghế salon.
- Anh lúc nào làm cho người ta cảm thấy bất ngờ, em thật sự không ngờ anh có thể nói ra những câu hay như vậy, sau này em cũng muốn học, uống nước nhớ nguồn, câu này thật là hay!
Trương Lộ Tuyết ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi, cặp chân thon dài ép sát vào nhau. Cô cầm một cốc cà phê, đặt ở bên mép, thổi cho đỡ nóng, sau đó nhấp một ngụm nhỏ. Lúc cô đặt cốc cà phê xuống thì phát hiện ra Diệp Lăng Phi vẫn đang nhìn mình, ánh mắt thâm thúy đó khiến cho Trương Lộ Tuyết cảm giác tim mình đập nhanh hơn, cô cố ý gắt giọng:
- Anh nhìn cái gì vậy?
- Anh đang suy nghĩ một việc!
Diệp Lăng Phi nói xong liền đứng dậy, đi vòng qua bàn, ngồi xuống bên người Trương Lộ Tuyết. Tay phải Diệp Lăng Phi ôm vòng eo thon nhỏ co dãn của Trương Lộ Tuyết, quay mặt về phía cô, nói:
- Nếu ai cưới em thì nhất định sẽ rất hạnh phúc!
- Anh nói cái này làm gì, tương lai em gả cho ai không liên quan gì đến anh cả, anh cũng đừng mong chiếm tiện nghi của em, mau buông tay ra, không phải em đã em nói rồi, em ghét nhất cái đồ tồi nhà anh, em...!
Trương Lộ Tuyết còn chưa kịp nói xong, môi của cô đã bị Diệp Lăng Phi dùng miệng bịt chặt lại. Trương Lộ Tuyết thoáng cái trợn tròn cả mắt, tay cô giơ lên một lúc lâu, cuối cùng thì từ từ ôm lấy bờ vai rộng của Diệp Lăng Phi, đôi môi Diệp Lăng Phi mang theo một chút nước bọt của Trương Lộ Tuyết rời đi. Trương Lộ Tuyết vẫn trợn trừng mắt, mãi cho đến khi Diệp Lăng Phi rời môi đi, hàng mi thật dài của Trương Lộ Tuyết hơi chớp chớp, bộ dạng phục tùng, trong mắt ẩn hiện một tầng hơi nước, tai cô thì đỏ hồng lên. Bộ ngực cao vút của cô phập phồng rung động, vùng cổ trắng nõn nhẵn nhụi hơi run run, dường như đang cố sức nuốt cái gì đó.
Diệp Lăng Phi rất thích nhìn dáng vẻ e lệ mê người của Trương Lộ Tuyết, nghĩ tới Trương Lộ Tuyết suốt ngày trừng mắt lạnh lùng với mình, giờ phút này trông Trương Lộ Tuyết lại càng thêm động lòng người. Diệp Lăng Phi không nhịn được, bàn tay của hắn tiến vào dò xét trong áo Trương Lộ Tuyết, bổn cũ soạn lại, lại cõi nịt ngực của Trương Lộ Tuyết ra. Hơi thở ấm nồng của Trương Lộ Tuyết phà vào mặt Diệp Lăng Phi, ánh mắt vừa xấu hổ lại như giận dữ nhìn Diệp Lăng Phi, đôi môi kiều diễm hé mở, gắt giọng:
- Cái tên dê xồm nhà anh, sao anh cứ bắt nạt em như vậy, anh không sợ bạn trai của em sẽ tìm anh để báo thù sao?
- Bạn trai của em à, em có bạn trai từ lúc nào thế?
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Sẽ không phải là cái ông xã gì đó trong trò chơi em nói lần trước chứ!
- Liên quan gì đến anh!
Trương Lộ Tuyết gắt giọng.
- Nếu như em nói có người bắt nạt em nhất định sẽ có người giúp em báo thù đó!
- Được lắm, bây giờ em tìm người đi, anh ức hiếp em rồi đây!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, đột nhiên vén áo Trương Lộ Tuyết lên, hai tay ôm eo Trương Lộ Tuyết, hé miệng ra cắn lên bộ ngực cao vút của Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết có vóc người hình chữ S đáng kiêu ngạo, bộ ngực đẹp của cô không giống bộ ngực mềm mại xệ xuống của những người phụ nữ thành thục, nó vươn cao đứng thẳng trông giống như búp măng vậy. Thật khó tưởng tượng được rằng Trương Lộ Tuyết lại có một bộ ngực đẹp như vậy. Diệp Lăng Phi sau khi ngậm nhũ hoa hồng hồng của cô không nỡ nhả ra nữa. Trương Lộ Tuyết hai tay ôm chặt vai Diệp Lăng Phi, từ cái miệng anh đào phát ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ, trong đó còn kèm theo những tiếng cầu xin hỗn loạn không rõ ràng, chỉ là Diệp Lăng Phi hoàn toàn không có để ý đến, rất nhanh, trên bộ ngực ngạo nhân của Trương Lộ Tuyết đã dính đầy nước bọt của Diệp Lăng Phi. Lúc đó Diệp Lăng Phi mới chịu rời môi đi, ra sức hôn lên môi Trương Lộ Tuyết.
Trong lúc Diệp Lăng Phi hôn Trương Lộ Tuyết. Trịnh Khả Nhạc gõ gõ cửa phòng. Trương Lộ Tuyết vội vàng cố sức đẩy Diệp Lăng Phi ra, nói với giọng hơi bối rối:
- Chờ một chút!
Trương Lộ Tuyết vừa thẹn vừa giận liếc xéo Diệp Lăng Phi một cái, trên mặt hiện lên vẻ oán trách, cô nhanh chóng mặc lại nịt ngực, vội vội vàng vàng quay trở lại bàn làm việc, lúc này mới nói:
- Vào đi!
Trịnh Khả Nhạc đẩy cửa ra, dẫn theo một thanh niên khoảng chừng 27, 28 tuổi, trông bộ dạng cũng là một anh chàng đẹp trai, trên mặt sạch sẽ không hề có chút bụi bẩn, mặc một bộ vest màu xanh, cầm theo một cặp tài liệu màu đen.
- Tổng giám đốc Trương, vị này là luật sư Trương của văn phòng luật sư Đại Thành, hôm nay đã có hẹn trước với ngài rồi!
Trong lúc nói, Trịnh Khả Nhạc nháy mắt với Trương Lộ Tuyết, ý bảo Trương Lộ Tuyết rằng y phục ở chỗ ngực cô còn hơi xộc xệch. Trương Lộ Tuyết hơi chỉnh trang lại cổ áo, sau đó nói:
- Anh là luật sư Trương đúng không, vốn là chiều nay tôi đã hẹn gặp anh, nhưng bên chỗ tôi vừa này sinh chút chuyện, không biết sáng mai anh có rảnh không?
Luật sư Trương khẽ cười nói:
- Không có vấn đề gì đâu, vậy sáng mai tôi quay lại đây!
Chờ Trịnh Khả Nhạc đưa luật sư Trương ra khỏi phòng làm việc. Diệp Lăng Phi mới đến trước mặt Trương Lộ Tuyết, hỏi:
- Lộ Tuyết, sao em lại tìm luật sư vậy?
- Làm cố vấn pháp luật chứ sao, để có gì còn đi kiện cáo!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Một công ty lớn tất nhiên sẽ phải có cố vấn pháp luật của mình, cố vấn pháp luật của tập đoàn Tân Á chúng ta chính là văn phòng luật sư Đại Thành, em có chút vấn đề về mặt pháp lý muốn bàn bạc thêm với luật sư Trương!
- À, hóa ra là như vậy!
Tay Diệp Lăng Phi lại muốn táy máy sờ mó ngực của Trương Lộ Tuyết, lại bị Trương Lộ Tuyết ngăn lại,
- Anh đừng làm bậy nữa, không phải là hôm nay anh vừa mới trở về thành phố Vọng Hải sao, sao không về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, anh cẩn thận đấy, nếu anh ở đây lâu quá không sợ Tình Đình sẽ tức giận sao!
- Tình Đình biết anh tới tìm em, cô ấy nói anh phải đến tập đoàn Tân Á để xử lý công việc ở đây!
Trong khi nói chuyện Diệp Lăng Phi dùng hai tay mạnh mẽ ôm lấy eo Trương Lộ Tuyết, bế Trương Lộ Tuyết lên đặt cô ngồi lên trên bàn làm việc.
- Tình Đình còn nói để anh tiếp xúc với em nhiều hơn một chút!
- Thật vậy sao?
Trương Lộ Tuyết không quá tin tưởng hỏi lại.
- Anh lừa em làm gì!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Anh có cần thiết phải gạt em sao?
- Cái đó thì còn chưa chắc!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Ai biết kẻ như anh thì trong lòng đang nghĩ cái gì, tóm lại là em không hiểu rõ!
- Từ từ rồi em sẽ hiểu thôi!
Diệp Lăng Phi ôm Trương Lộ Tuyết, cố ý khiêu khích cô, hắn dùng môi của mình nhẹ nhàng cọ cọ vào bờ môi khêu gợi của Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết bỗng nhiên há miệng ra, nhẹ nhàng cắn vào môi Diệp Lăng Phi một cái, hừ lạnh nói:
- Nếu anh cứ đưa môi lại đây thì em sẽ cắn chết anh đó!
- Lộ Tuyết, không phải dạo này em ăn ít thịt đấy chứ, sao ngay cả tí thịt trên môi anh mà em cũng muốn ăn vậy!
Mặt Diệp Lăng Phi gần như dán sát vào mặt Trương Lộ Tuyết. Diệp Lăng Phi vừa nói. Trương Lộ Tuyết lập tức cảm thấy gương mặt mình bị hơi thở của Diệp Lăng Phi quét qua, cô đột nhiên vươn tay phải ra nắm lấy hạ thân đang ngóc dậy thành một khối của Diệp Lăng Phi, nói rằng:
- Nếu như anh còn tiếp tục đùa giỡn em nữa, em sẽ kéo đống thịt này xuống, để anh cả đời đừng nghĩ tới chuyện làm đàn ông!
Diệp Lăng Phi vừa thân mật với Trương Lộ Tuyết, hạ thân đã bắt đầu trở nên cương cứng, tuy là giữa chừng bị cắt đứt, nhưng Diệp Lăng Phi cũng chỉ hơi mềm xuống thôi, bây giờ bị Trương Lộ Tuyết nắm lấy. Diệp Lăng Phi không chỉ không tỏ vẻ sợ sệt, ngược lại còn cười xấu xa, nói:
- Anh không sợ đâu. Lộ Tuyết à, em có thể bỏ tay ra được sao?
- Sao lại không bỏ được cơ chứ!
Trương Lộ Tuyết hơi dùng sức, lại thấy vẻ mặt Diệp Lăng Phi trở nên cực kỳ hèn hạ bỉ ổi, miệng thì thản nhiên nói:
- Em dùng lực mạnh hơn một chút!
- Biến thái, dê cụ!
Trương Lộ Tuyết bị Diệp Lăng Phi triệt để đánh bại rồi, cô buông tay ra. Diệp Lăng Phi ngược lại tỏ ra rất hứng thú, bàn tay to bè của hắn mò tới bên hông Trương Lộ Tuyết cởi thắt lưng của cô ra. Trương Lộ Tuyết thì sống chết cũng không chịu, cuối cùng thì Diệp Lăng Phi mạnh mẽ cởi thắt lưng của Trương Lộ Tuyết ra. Chuyện kế tiếp không cần nghĩ cũng biết. Trương Lộ Tuyết kẹp chặt hai chân mình lại, không chịu để cho Diệp Lăng Phi dễ dàng đắc thủ. Trương Lộ Tuyết càng làm như vậy, ngược lại khiến cho Diệp Lăng Phi bị kích thích, dục hỏa đại thịnh, mạnh mẽ tách hai chân của Trương Lộ Tuyết ra, ghé môi hôn tới.
- Cái tên dê xồm nhà anh, bây giờ em sẽ gọi điện thoại Bạch Tình Đình, nói cho cô ấy biết anh đang cường bạo em!
Trương Lộ Tuyết tựa hồ thực sự tức giận, cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc, xem ra là sẽ gọi điện. Diệp Lăng Phi vốn cho rằng Trương Lộ Tuyết chỉ giả vờ giả vịt mà thôi, không phải là phản kháng thực sự, nhưng trông bộ dạng của Trương Lộ Tuyết lúc này thì hình như là đang phản kháng lại thật, không nguyện ý làm chuyện này với mình. Diệp Lăng Phi vừa thấy mình đã thực sự chơi với lửa rồi, vội vàng rời môi khỏi hạ thân của Trương Lộ Tuyết, lui về phía sau một bước, cuống quýt nói:
- Lộ Tuyết, anh không cố ý làm như vậy đâu!
Trương Lộ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi biết sợ rồi, cô để điện thoại xuống, mặc lại chiếc quần lót bị Diệp Lăng Phi cởi ra. Trương Lộ Tuyết từ trên bàn làm việc đi xuống, hai tay giữ quần, đeo thắt lưng vào, từ đầu chí cuối không hề liếc nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cảm giác bầu không khí có chút xấu hổ, vừa rồi dường như minh đã quá tự tin, hắn vốn tưởng rằng Trương Lộ Tuyết đã rất thân mật gắn bó với mình rồi, nhưng không không ngờ được rằng cuối cùng mọi chuyện lại trở nên như thế này.
- Lộ Tuyết, anh…ngày 15 tháng này anh cử hành hôn lễ với Tình Đình, nếu như em có thời gian thì nhớ đến tham dự nhé!
Diệp Lăng Phi quay người lại, vốn định ra đi, nhưng rồi lại đứng lại, quay người nói với Trương Lộ Tuyết:
- Anh hy vọng em có thể đến, sau này chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau!
Diệp Lăng Phi nói xong câu đó, khẽ thở dài, xoay người, vừa mới đi được một bước chợt nghe thấy Trương Lộ Tuyết nói:
- Anh cứ như vậy mà đi sao?
Diệp Lăng Phi dừng bước, hắn quay người lại, thấy Trương Lộ Tuyết đã chỉnh trang lại y phục, ngồi ngay ngắn trước máy vi tính, vẫn không nhìn đến Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, nói:
- Em hỏi anh, rốt cuộc anh coi em là cái gì?
- Coi em là cái gì?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, khó hiểu nhìn Trương Lộ Tuyết.
Trương Lộ Tuyết quay ra nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh sờ mó hôn hít xong rồi là coi như không có chuyện gì sao, em nói cho anh biết. Trương Lộ Tuyết này không phải là một cô nàng mê trai đâu, nếu anh đã chạm vào em rồi thì đừng mơ có thể dễ dàng thoát thân như vậy. Em muốn làm bạn gái của anh nhưng không phải là tình nhân, xin anh nhớ kỹ điều này!
Diệp Lăng Phi gãi gãi đầu, tựa hồ không hiểu được ý tứ của Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết gắt giọng:
- Anh là thằng ngốc à, cả cái này mà cũng không hiểu. Nào có bạn gái bị anh đối xử như vậy chứ, như vừa rồi thì em không phải bạn gái của anh mà chỉ là tình nhân, muốn thì đến, không muốn thì ném em một mình cả một khoảng thời gian không gặp. Diệp Lăng Phi, anh thử nghĩ lại xem đàn ông phải làm thế nào để nịnh bạn gái đi!
- Lộ Tuyết, cái này thì anh thực sự không hiểu lắm!
Diệp Lăng Phi hơi khó xử nói.
- Ngay cả Tình Đình anh cũng chưa nịnh!
- Anh và Bạch Tình Đình đã là vợ chồng, anh làm gì với cậu ấy em mặc kệ, nhưng mà quan hệ giữa hai chúng ta là bạn trai bạn gái, anh đương nhiên là phải dỗ dành em rồi. Em sẽ không để anh dễ dàng đắc thủ đâu, em lớn thế này rồi còn chưa có yêu đương lãng mạn gì cả. Diệp Lăng Phi, em muốn được yêu!
Nghe Trương Lộ Tuyết nói như vậy. Diệp Lăng Phi đã hoàn toàn minh bạch ý tứ của Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết đơn giản là muốn nói cho Diệp Lăng Phi biết cô muốn được yêu, mà đối tượng của cô chính là Diệp Lăng Phi. Sở dĩ vừa rồi Trương Lộ Tuyết cự tuyệt Diệp Lăng Phi, đơn giản là muốn hưởng thụ cảm giác khi yêu, nếu như hai người cứ chỉ như thế này thôi thì không có được cảm giác yêu thương này rồi. Trương Lộ Tuyết còn muốn bày ra bộ dáng rất khó theo đuổi, muốn cho Diệp Lăng Phi biết nếu như không nịnh cô thì đừng có hòng cưa được cô.
Diệp Lăng Phi sau khi hiểu ra, cảm giác mất mát to lớn trong lòng biến mất trong nháy mắt. Hắn bước nhanh tới trước mặt Trương Lộ Tuyết, ôm lấy thân thể mềm mại của cô, hôn lên đôi môi kiều diễm của Trương Lộ Tuyết một cái, nói:
- Anh biết rồi, bảo bối Lộ Tuyết của anh, hôm đó em có thời gian tham gia hôn lễ của bạn trai em không vậy?
- Cái này thì em còn phải nghĩ đã!
Trương Lộ Tuyết nói.
- ít nhất phải để em cảm thấy mình đang yêu!
- Cái này!
Diệp Lăng Phi hơi chần chừ nói.
- Dạo này anh cũng không có thời gian, còn có nhiều việc phải giải quyết, làm gì có....!
Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết câu. Trương Lộ Tuyết đã lập tức sầm mặt xuống, cố sức đẩy Diệp Lăng Phi ra, vùng vằng:
- Anh đi đi, sau này cũng không cần để ý đến em nữa, vừa lúc anh cũng không muốn để ý đến em mà, đều là do em không may, chưa yêu nhau thì đã phát sinh quan hệ với người ta, còn mang thai đứa con của người ta nữa chứ, sao mà em lại bất hạnh thế này, em...!
Diệp Lăng Phi vội vàng dỗ dành:
- Lộ Tuyết, thế này đi, ngày mai anh đến họp ở công ty bảo hiểm Dân An, sau khi họp xong, buổi chiều anh sẽ cùng em đi xem phim, như vậy có được không?
- Cái này à, để em suy nghĩ lại đã!
Trương Lộ Tuyết nghiêm trang nói.
- Em đã nói rồi, cưa em khó lắm đó, nếu như anh muốn cưa được em thì phải tốn công sức đó. Mà hình như em còn chưa thấy hoa, sao có thể đáp ứng anh được, ít ra chờ ngày mai khi có hoa rồi thì nói sau!
Diệp Lăng Phi trong lòng ngầm hiểu, hắn gật đầu, nói:
- Được rồi, ngày mai nói sau, bây giờ anh đi trước nhé!
Trương Lộ Tuyết gật đầu, nói:
- Anh đi đi, em là một cô gái khó bị cưa đổ lắm đấy, đừng tưởng rằng em thích anh ở lại chỗ này, anh mau về đi, mau về đi!
Sau khi rời khỏi tòa nhà của tập đoàn Tân Á. Diệp Lăng Phi mới thở phào nhẹ nhõm, con gái bây giờ trong lòng nghĩ cái gì? Diệp Lăng Phi vẫn không biết được rốt cuộc Trương Lộ Tuyết trong lòng nghĩ cái gì nữa, nhớ tới phản ứng đầy mâu thuẫn vừa rồi của Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi cảm thấy hôm nay mình đến tập đoàn Tân Á đúng là một sai lầm, nếu như mình không đến tập đoàn Tân Á, có thể sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế này. Nhưng mà chuyện đã xảy ra rồi, dù cho Diệp Lăng Phi có muốn hối cũng không kịp nữa. Diệp Lăng Phi lên xe, tháo hết các miếng băng trên cổ ra, thứ này không thể mang về nhà được, nếu như để Bạch Tình Đình nhìn thấy, ai biết Bạch Tình Đình sẽ suy nghĩ cái gì. Tuy vậy. Diệp Lăng Phi lại cảm thấy hình như thái độ của Bạch Tình Đình với Trương Lộ Tuyết thay đổi rất nhanh, hắn cũng không đoán được nếu như Bạch Tình Đình biết vết thương trên cổ minh là do Trương Lộ Tuyết cắn mà ra thì không biết sẽ có hậu quả gì nữa.
Diệp Lăng Phi đang định khởi động xe thì chuông điện thoại vang lên. Diệp Lăng Phi vừa thấy là do Trương Lộ Tuyết gọi tới, lập tức nhận điện thoại, nghe thấy trong điện thoại truyền đến giọng nói uể oải của Trương Lộ Tuyết:
- Trưa mai em định đi ăn cơm Tây!
Trương Lộ Tuyết nói xong câu đó lập tức cúp máy. Diệp Lăng Phi cười khổ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ cô nàng Trương Lộ Tuyết quả thực là rất hợp với thân phận bạn gái đó. Diệp Lăng Phi lái xe đến cửa hàng bán hoa trước, dự định bắt đầu từ ngày mai mua hoa tươi cho đến tận cuối tháng. Hắn yêu cầu cửa hàng bán hoa mỗi ngày trước bảy giờ sáng, đều phải đưa một bó hoa hồng tới địa điểm mà hắn đã chỉ định. Diệp Lăng Phi để lại địa chỉ nhà của Trương Lộ Tuyết, đồng thời thanh toán một nửa số tiền, nửa còn lại đến giữa tháng sẽ thanh toán nốt.
Bận rộn cả một ngày, Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng có thể quay trở lại biệt thự. Hắn vừa về đến nhà thì thấy Bạch Tình Đình đang ngồi ở trong phòng khách nói chuyện phiếm cùng Chu Hân Mính. Bạch Tình Đình cầm một quyển tạp chí, đang đàm luận chuyện bảo dưỡng chăm sóc gì gì đó. Diệp Lăng Phi không dám ở đây lâu, chỉ nói một câu "Anh đã về rồi" xong vội vội vàng vàng chạy lên gác. Bạch Tình Đình nhìn dáng vẻ gấp gáp của Diệp Lăng Phi, kỳ quái nói:
- Hân Mính, sao mình cứ cảm thấy hôm nay anh ấy cứ là lạ thế nào ý?
Chu Hân Mính thì không cảm thấy khác thường, thuận miệng đáp:
- Có thể là do anh ấy mệt mỏi quá nên muốn về phòng sớm để nghỉ ngơi thôi mà!
- Mình thấy chưa chắc đã là như vậy!
Bạch Tình Đình đặt tờ tạp chí xuống ghế salon, đứng dậy, nói:
- Hân Mính, để mình lên gác xem anh ấy thế nào!
Bạch Tình Đình đi lên gác, khi cô đẩy cửa phòng ngủ của mình ra thì thấy Diệp Lăng Phi đang cúi người, vục đầu vào bên trong tủ quần áo để tìm cái gì đó. Bạch Tình Đình đi vào, nói:
- Ông xã, anh đang làm cái gì vậy, anh muốn tìm quần áo gì để em tìm giúp anh!
- Không cần, không cần đâu, để anh tự tìm là được, anh đang muốn tìm một cái áo cao cổ để mặc, anh cảm thấy trong nhà quá lạnh, cổ anh sắp đóng băng rồi!
Diệp Lăng Phi cũng không buồn ngẩng đầu lên, khi nói vẫn đưa lưng về phía Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình đứng sau lưng Diệp Lăng Phi, cô thầm thấy buồn cười, trong nhà rất ấm áp, không chỉ có hệ thống sưởi mà còn bật cả điều hòa, bảo lạnh thì chắc chắn là nói linh tinh. Bạch Tình Đình cảm thấy nhất định Diệp Lăng Phi có chuyện gì đó, cô đứng sau lưng Diệp Lăng Phi, trên mặt hiện lên một nụ cười tinh quái, nói:
- Ông xã, em muốn nói cho anh một chuyện, em…em đã có thai rồi!
- Cái gì cơ?
Diệp Lăng Phi vừa nghe, vội vàng ngẩng đầu lên, xoay người lại. Trong lúc Diệp Lăng Phi vừa quay người thì Bạch Tình Đình liếc mắt nhìn thấy vết thương ở trên cổ Diệp Lăng Phi.