Diệp Lăng Phi vừa đi vào nhà ăn thì thấy Bạch Tình Đình đang ngồi ăn sáng. Diệp Lăng Phi ngồi đối diện với Bạch Tình Đình, hắn chú ý quan sát Bạch Tình Đình cầm một chiếc bánh bao, chuẩn bị đưa lên miệng. Thấy hành động kỳ quái của Diệp Lăng Phi, nàng hỏi:
- Anh làm gì vậy?
- Tôi xem có đúng là cô bị bệnh hay không, nhìn sắc mặt thì không giống.
Diệp Lăng Phi nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái nói.
- Anh bị bệnh thì có.
Bạch Tình Đình đang bực mình, đêm qua nàng chờ hắn quay về, Cô Ngô phải ra trước cửa để căn dặn Bạch Tình Đình cố nén giận, khuyên nàng không nên vì những chuyện như thế này mà bực mình. Biết được Diệp Lăng Phi cố ý để phần cơm cho mình, trong lòng Bạch Tình Đình cũng có chút cảm động. Nàng nghĩ Diệp Lăng Phi ngoại trừ việc thích trêu chọc mình ra thì cũng không phải là người xấu.
Nàng đợi đến nửa đêm chính là muốn nói tiếng cảm ơn với Diệp Lăng Phi. Nhưng đâu ngờ rằng đêm qua mình lại có một chút cảm tình với Diệp Lăng Phi, sáng sớm hôm nay lại bị Diệp Lăng Phi trêu chọc như vậy toàn bộ cảm tình của nàng đối với hắn trong nháy mắt đã tiêu tan toàn bộ. Nàng thầm nghĩ:
- Tôi vốn muốn giảm bớt chút căng thẳng với anh, tên khốn kiếp nhà anh lại dám nói tôi có bệnh, được rồi, cứ coi như là tôi có bệnh đi, từ nay về sau anh đừng có mong tôi vui vẻ với anh.
Bạch Tình Đình tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nàng nhét chiếc bánh mì vào miệng ra sức nhai, thoạt nhìn có vẻ như nàng coi Diệp Lăng Phi là chiếc bánh mì để nàng trút giận.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy bộ dạng như vậy của Bạch Tình Đình, trong lòng thầm nghĩ:
- Ta biết chắc chắn Bạch Tình Đình sẽ không đối xử quá tốt với ta, nếu như ta cho nàng có cơ hội thì với bản tính của nàng chắc chắn nàng sẽ chỉnh ta. Chuyện này phải cẩn thận hơn một chút mới được, tránh việc thanh danh cả một đời của ta lại bị hủy hoại trong tay một tiểu cô nương.
Diệp Lăng Phi ăn bánh kem, tiện tay lấy tờ báo “ Vọng Hải báo “ trước mặt Bạch Tình Đình, giở ra xem, không thèm để ý đến Bạch Tình Đình đang trừng mắt nhìn hắn. Hắn phải biết rằng đọc báo sáng là thói quen hàng ngày của Bạch Tình Đình, những tin tức trên tờ báo có thể giúp nàng biết được có những sự việc gì xảy ra ở Vọng Hải, thậm chí cả những cửa hàng nào mới khai trương cũng có thể biết được.
Bạch Tình Đình cảm thấy rất tức giận, nhưng đang ăn bữa sáng, nàng không tiện nổi giận, đành phải cố gắng ăn xong bữa sáng, sau đó nhất định tìm Diệp Lăng Phi để tính toán vụ này.
Diệp Lăng Phi lật xem tờ báo, hắn đang cắn một miếng bánh mì cùng với một chút bánh kem trong miệng thì đột nhiên phun hết ra, bánh kem trong miệng văng hết ra ngoài.
- Anh làm gì thế?
Bạch Tình Đình vốn đã không định cãi nhau với Diệp Lăng Phi trong bữa sáng thế nhưng hết lần này tới lần khác, Diệp Lăng Phi lại không để cho nàng được yên. Hoàn toàn không có một chút giáo dục nào, không nhịn được nữa, đem đĩa trứng vẫn chưa ăn xong đẩy ra phía trước, nàng thở hổn hển, nói:
- Tên khốn kiếp nhà anh, tôi nhịn anh nhiều lắm rồi, rốt cuộc anh muốn cái gì?
Diệp Lăng Phi vẻ mặt oan ức, lần này Bạch Tình Đình đã đổ oan cho hắn, Diệp Lăng Phi đâu có cố ý làm như vậy mà tại vì hắn vừa mới đọc được một cái tít trên tờ báo: “ Đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc Auner tới Vọng Hải ”.
Diệp Lăng Phi chưa kịp đọc nội dung bên trong, mới chỉ nhìn qua cái tiêu đề đã phun hết những thứ trong miệng ra ngoài. Thấy Bạch Tình Đình hiểu lầm mình như vậy nên vội vàng giải thích:
- Tôi thấy đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc đến Vọng Hải nên cảm thấy hết sức bất ngờ.
Nói xong liền đẩy tờ báo về phía Bạch Tình Đình, chỉ ngón tay vào tiêu đề nói:
- Lão bà, cô nhìn đi, tôi không cố ý thật mà.
Bạch Tình Đình chỉ nhìn lướt qua tờ báo, coi thường nói:
- Có cái gì mà bất ngờ, chẳng có gì quan trọng cả. Dù sao thì Vọng Hải cũng là một thành phố lớn trong nước, việc một người như vậy đến đây cũng là chuyện bình thường. Cách đây hai năm, APC còn tổ chức hội nghị thượng đỉnh ở đây, khi đó có rất nhiều thủ tướng của các quốc gia tham dự.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Lão bà, tôi làm sao có thể so với cô được, cô là người nổi tiếng, còn tôi chỉ là một tiểu nhân vật, vừa mới nhìn thấy đại sứ Liên Hiệp Quốc thì đã bất ngờ rồi.
Bạch Tình Đình biết rằng những lời Diệp Lăng Phi nói đều không đáng tin tưởng, thế nhưng nghe những lời nịnh hót này của Diệp Lăng Phi, nàng cũng cảm thấy hết sức hài lòng. Bực tức lúc nãy giờ đã tiêu tan hoàn toàn. Bạch Tình Đình là cô gái như vậy, mau giận nhưng chóng quên.
- Hừ, bây giờ tôi mới biết được anh lại bất ngờ vì chuyện này, đúng là hiếm thấy.
Diệp Lăng Phi biết Bạch Tình Đình đã hết giận, nếu như trước đây, hắn sẽ lại cố ý chọc cho nàng giận thêm chút nữa, nhưng nhìn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, hắn lại không lỡ làm như vậy nữa. Tròng lòng Diệp Lăng Phi đang chú ý đến Auner, thầm tính toán:
- Không có việc gì tại sao tự nhiên người này lại đến Vọng Hải, lẽ nào có mục đích gì đặc biệt?
Bạch Tình Đình đâu biết trong đầu Diệp Lăng Phi đang suy tính chuyện này, nàng còn tưởng rằng Diệp Lăng Phi vì chuyện đại sứ Liên Hiệp Quốc tới Vọng Hải mà thấy hưng phấn. Thấy Diệp Lăng Phi cứ nhìn chằm chằm vào tờ báo, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng kiêu hãnh, thầm nghĩ:
- Hừ, anh đúng là loại thật thà, nhìn anh như vậy chắc chưa từng gặp qua người nổi tiếng bao giờ.
Bạch Tình Đình cảm thấy rất ngon miệng tiếp tục lấy thêm một chút thức ăn nữa, nàng vừa ăn trứng vừa nói:
- Đại sứ Liên Hiệp Quốc đến thì làm sao, chắc lại muốn tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế của chúng tôi quyên tiền chứ gì. Dù sao thì anh cũng được coi là tân giám đốc của tập đoàn Tân Á, lẽ nào lại không biết hai buổi tối cuối tuần này sẽ tổ chức tiệc rượu để quyên tiền tại tòa nhà Năm Châu Quốc Tế sao? Lúc đó sẽ mời đại diện của tất cả các công ty, tập đoàn lớn tới. Chẳng qua, tập đoàn Tân Á không để anh làm đại diện mà thôi. Thôi được rồi, chờ đến hôm đó, khi tham gia tiệc rượu tôi sẽ giúp anh xin chữ kí của đại sứ Liên Hiệp Quốc, chắc sẽ làm cho anh thỏa mãn chứ?
Diệp Lăng Phi nghe được những lời này của Bạch Tình Đình, thiếu chút nữa đã ngã ngửa xuống đất. Trong bụng nghĩ:
- Cái gì, tôi mà lại muốn xin chữ kí à, thật là nực cười.
Diệp Lăng Phi thấy tâm tình Bạch Tình Đình rất tốt, nên cũng không muốn tranh cãi, mặc cho Bạch Tình Đình muốn nói gì thì nói.
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi không lên tiếng, cho rằng Diệp Lăng Phi ngầm đồng ý, trong bụng cảm thấy rất đắc ý, nàng nghĩ cuối cùng người này cũng phải nhờ vả mình.Mang theo vẻ mặt đắc ý, nàng ăn xong đĩa trứng, đứng lên đối diện với Diệp Lăng Phi nói:
- Hôm nay tôi muốn đi dạo phố cùng với Hân Mính, anh có muốn đi cùng không?
Diệp Lăng Phi đang mải suy nghĩ không biết vì sao Auner lại muốn tới Vọng Hải, nghe thấy Tình Đình hỏi hắn có muốn đi dạo phố hay không, hắn thuận miệng trả lời:
- Tôi còn có việc.
Bạch Tình Đình xua tay nói:
- Tùy anh, hiếm khi nào tôi có lòng tốt như vậy, muốn đưa anh đi shopping cùng, anh không đi thì thôi.
Nói xong, nàng xoay người đi lên tầng hai.
Diệp Lăng Phi trấn tĩnh lại, lúc này mới nhớ tới Bạch Tình Đình vừa nói muốn dẫn mình đi dạo phố, cảm thấy hơi lạ, tại sao tự nhiên Bạch Tình Đình lại đối tốt với mình như vậy? Rất nhanh, hắn đã hiểu được tâm tư của nàng, nhất định là trong cuộc tranh luận lúc nãy, Bạch Tình Đình đã chiếm được ưu thế, nên muốn chứng tỏ trước mặt Chu Hân Mính một phen.
Diệp Lăng Phi cười cười, thầm nghĩ:
- Nữ hài tử đúng là nữ hải tử, suy nghĩ của nàng làm cho người ta không thể hiểu được, cứ để cho nàng đi thôi.
Hắn đang suy tính xem lần này Auner đến đây vì mục đích gì, không biết vì sao, Diệp Lăng Phi có cảm giác lần này Auner sẽ mang đến phiền phức cho hắn, nhưng rốt cuộc là phiền phức gì thì hắn không thể nói ra được.