- Em trai, làm sao vậy?
- Chị Ngọc Đình, em ngồi xe của chị, em không muốn lái xe.
Diệp Lăng Phi nói.
Trần Ngọc Đình gật đầu, nói:
- Lên xe đi.
Diệp Lăng Phi vòng qua bên kia mở cửa và bước lên xe. Diệp Lăng Phi vừa thắt dây an toàn vừa nói:
- Trong lòng em thấy thật phiền phức, lúc nào cũng bị tiểu nha đầu Trương Lộ Tuyêt cũng làm náo loạn cả lên. Chị Ngọc Đình, chúng ta tìm một nơi tán gẫu đi.
- Được thôi, tùy cậu.
Trần Ngọc Đình đương nhiên biết được Diệp Lăng Phi nói muốn tìm một chỗ nào đó nói chuyện là có ý gì, cô cũng không biết rốt cuộc mình làm sao nữa. Cô đồng ý không một chút do dự, có lẽ, trong thâm tâm cô, rất khao khát được xảy ra chuyện như vậy.
Diệp Lăng Phi và Trần Ngọc Đình chạy thẳng đến trước khách sạn lớn Cửu Châu, Trần Ngọc Đình dừng xe lại rồi, nhưng chưa tháo dây an toàn ngay, mà nhìn về khách sạn, lúc cô thu hồi ánh mắt lại trong vô ý đã nhìn thấy bức ảnh gia đình treo trên đỉnh xe, Trần Ngọc Đình do dự nói:
- Em trai, hay là chúng ta tìm một quán cà phê để nói chuyện?
Từ lúc Diệp Lăng Phi vừa bước lên xe đã nhìn thấy bức ảnh này. Diệp Lăng Phi vẫn không hề nhắc đến chuyện của chồng Trần Ngọc Đình, lo lắng mình sẽ kích động Trần Ngọc Đình. Diệp Lăng Phi không phải là đứa ngu ngốc mà không thể nhìn ra Trần Ngọc Đình và chồng rất tình cảm, lúc đầu Trần Ngọc Đình phát sinh quan hệ với mình cũng đã gọi tên chồng của cô.
Diệp Lăng Phi vừa rồi nhìn thấy khoảnh khoắt ánh mắt của Trần Ngọc Đình dừng lại bức ảnh này trong lòng hắn đã hiểu. Tuy Trần Ngọc Đình đối với Diệp Lăng Phi mà nói thì quả thật là một phụ nữa xinh đẹp, trên giường càng khiến cho người ta ***, nhưng Diệp Lăng Phi có cảm giác mình cùng Trần Ngọc Đình phát sinh quan hệ chẳng qua chỉ vì mình giống chồng của Trần Ngọc Đình, mình chỉ là một kẻ thay thế, Diệp Lăng Phi rất không thích loại cảm giác này. Trong đầu hắn cùng đã từ bỏ ý niệm phát sinh tình cảm với Trần Ngọc Đình. Lại cộng thêm chuyện của Trương Lộ Tuyêt khiến hắn có chút phiền, vì vậy hắn gật đầu, nói:
- Vậy chúng ta đến quán cà phê Mộng Viên đi, Khả Hân cũng ở đó.
Trần Ngọc Đình vốn định giải thích một chút, nhưng nhìn thấy Diệp Lăng Phi đưa ánh mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, hình như là đang suy nghĩ, cô cùng không giải thích, mà lái xe thẳng đến quán cà phê Mộng Viên theo địa chỉ Diệp Lăng Phi nói.
Trần Ngọc Đình đậu xe trước cổng quán cà phê Mộng Viên, Diệp Lăng Phi xuống xe, bước vào quán cà phê trước. Hôm nay là sáng thứ hai, giờ này có rất ít người phiếm chuyện trong quán. Vì thế, khi Diệp Lăng Phi bước vào quán cà phê thì nhìn thấy có một đôi tình nhân đang ngồi ở một góc thì thầm của quán cà phê rất lớn này. Lý Khả Hàn chán chường ngồi dựa vào cửa sổ, trước mặt cô đặt một cuốn tạp chí. Lý Khả Hân lại không xem tạp chí, mà là nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi Diệp Lăng Phi bước vào, Lý Khả Hân nở nụ cười tươi trên mặt. Vội vàng chào:
- Anh Diệp, lại đây ngồi.
Diệp Lăng Phi gật đu. Nói với Lý Khả Hân:
- Xem anh dẫn ai đến nè.
Sau khi Trần Ngọc Đình xuất hiện. Gương mặt Lý Khả Hân tươi cười rạng rỡ. Cô vội vàng đứng lên, bước nhanh tới trước mặt Trần Ngọc Đình, nhiệt tình chào hỏi:
- Phó tổng Trần, sao chị lại tới đây. Mau lại đây ngồi.
Nói xong Lý Khả Hân gọi nữ phục vụ của quán mang lên hai tách cà phê.
Lúc Trần Ngọc Đình đột nhiên nhìn thấy Lý Khả Hân, có chút giật mình. Cô biết Lý Khả Hân đã nghỉ việc rồi. Trần Ngọc Đình và Lý Khả Hân chỉ là có gặp gỡ trao đổi chút ít trong công việc. Cô biết đây là nhân vật chủ chốt rất có năng lực nghiệp vụ ở phòng thị trường. Chỉ là sau đó nghe nói đã rời khỏi phòng thị trường. Trần Ngọc Đình vẫn rất lấy làm tiếc cho Lý Khả Hân. Trần Ngọc Đình không ngờ Lý Khả Hân lại xuất hiện ở chỗ này. Nhìn ngữ khí nói chuyện của Lý Khả Hân. Hình như quán cà phê này là do cô ây mở mà. Trần Ngọc Đình mang theo một loạt nghi vấn. Bị Lý Khả Hân kéo đến chỗ mà lúc này Lý Khả Hân đã ngồi cạnh cửa sổ.
Trần Ngọc Đình cầm túi xách đứng bên cạnh, hỏi Lý Khả Hân:
- Khả Hân. Quán này là của cô mở à?
Lý Khả Hân nhìn Diệp Lăng Phi ngồi đối diện. Cười nói:
- Xem như là thế đi. Nhưng mà bỏ tiền ra đầu tư vào quán cà phê này lại là một người khác. Em chỉ là quản lý giúp thôi. Nói trắng ra cũng chỉ là làm công cho người ta mà thôi.
Lý Khả Hân nói xong lại liếc mắt qua nhìn Diệp Lăng Phi một cái. Muốn biết Diệp Lăng Phi có kể hoạch thế nào. Có nên nói với Trần Ngọc Đình là ông chủ đứng đằng sau quán cà phê này chính là Diệp Lăng Phi hay không. Nhưng Lý Khả Hân nhìn thấy Diệp Lăng Phi vốn không có ý muốn nói ra nên cô cũng không có nói gì nữa cả.
Trần Ngọc Đình đâu có thể ngờ được ông chủ đứng sau quán cà phê này là Diệp Lăng Phi. Cô nghe Lý Khả Hân nói như vậy cũng không truy hỏi gì nữa. Mà là cười nói:
- Khả Hân. Không tồi đó. Nếu cố gắng buôn bán làm ăn hẳn là kiếm được nhiều hơn so với ở công ty.
- Vừa mới bán được vài ngày, hầu như chưa kiếm được tiền.
Lý Khả Hân cười cười, lập tức hỏi:
- Phó tổng Trần, hôm nay chị với Diệp Lăng Phi không đi làm sao, sao lại đến chỗ của em?
Lúc này, cô phục vụ kia bưng hai tách cà phê nóng hôi hổi tới, Trần Ngọc Đình cầm lấy tách cà phê và nói tiếng cám ơn. Cô đặt tách cà phê trước mặt mình, liếc nhìn Diệp Lăng Phi một cái, rồi mới nói:
- Tôi vừa cùng với giám đốc Diệp từ công ty ra, định ghé thăm nhà xưởng một chút. Đột nhiên giám đốc Diệp đề nghị muốn đến đây ngồi, kết quả là đã tới rồi đây.
- Ồ, là vậy à.
Lý Khả Hân cười nói.
- Vậy em không quấy rầy hai người nữa, chắc hai người cần nói chuyện công việc, em lại là người ngoài, tốt hơn là không nên nghe.
Lý Khả Hân vừa nói vừa thu dọn tạp chí, có ý qua chỗ khác ngồi, thì nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Khả Hân, không sao, cô cũng không phải là người ngoài, cứ ngồi đi.
Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho Lý Khả Hân thấy thật ấm áp trong lòng, vì những gì Khả Hân vừa nghe thì câu nói này của Diệp Lăng Phi chính là nói cho mình biết, Diệp Lăng Phi đã xem Khả Hân là người một nhà. Lý Khả Hân vốn đã nhổm dậy định rời chỗ ngồi, sau khi nghe được câu nói này của Diệp Lăng Phi, cô ngồi xuống lại, cười nói:
- Anh Diệp, vậy em không đi thiệt đó nghe.
- Tiểu nha đâu, cứ ngồi đó đi.
Diệp Lăng Phi cười, hắn cầm lấy chiếc muỗng nhỏ khuấy cà phê, nhìn sang Trần Ngọc Đình ngồi đối diện, chủ động nói:
- Chị Ngọc Đình, có phải chị cảm thấy chuyện lúc này em làm ở công ty là sai phải không, rằng không nên ra tay với thư ký của tổng giám đốc?
Câu nói "chị Ngọc Đình" này của Diệp Lăng Phi làm cho Lý Khả Hân và Trần Ngọc Đình đều ngây ngẩn cả người. Lý Khả Hân vốn không biết mối quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Trần Ngọc Đình. Theo như cô thấy, Diệp lăng Phi nói câu chị Ngọc Đình này có chút bất ngờ, trong lúc nhất thời không thể phản ứng lại. Còn Trần Ngọc Đình thì nghe Diệp Lăng Phi gọi mình là chị Ngọc Đình trước mặt Lý Khả Hân. cô có chút gì đó không thích ứng.
Nhưng Trần Ngọc Đình đã phản ứng lại rất nhanh, cô ừ một tiếng, đầu tiên là uống một ngụm nhỏ cả phê, rồi từ từ đặt xuống. Cô len lén quan sát phản ứng của Lý Khả Hân, nhưng sau khi nhìn thấy biểu tình của Lý Khả Hân không lộ vẻ kinh ngạc mấy. Trần Ngọc Đình mới bình tĩnh lại nói:
- Giám đốc Diệp,...chị cảm thấy nói thế nào thì Trình Quảng Minh cũng là thư ký của chủ tịch, cậu không nên làm hắn ướt chèm nhem trong công ty, như vậy sẽ khiến cho hắn thấy mất mặt, hơn nữa, nói thế nào thì cậu cũng là giám đốc của bộ phận, sao có thể không chú ý đến hình tượng như vậy chứ, rất dễ khiến cho người khác có ý kiến với cậu thì sẽ bất lợi cho công việc ờ trong tập đoàn.
Lý Khả Hân nghe Trần Ngọc Đình nói như vậy, thấy kì lạ nên hỏi thăm:
- Phó tổng Trần, anh Diệp lại gây ra chuyện gì thế?
Trần Ngọc Đình nghiêng mặt, nói với Lý Khả Hân:
- Còn có thể làm gì nữa, chính là vừa rồi anh ta đem một thùng nước to, xối từ trên xuống dưới ướt hết người thư ký của chủ tịch.
Lý Khả Hân nghe xong thì bật cười khanh khách, cô nhìn sang Diệp Lăng Phi nói:
- Anh Diệp, tính khí của anh vẫn không hề thay đổi à?
- Tính khí này của anh hết cách thay đổi rồi, chỉ cần nhìn thấy những việc chướng mắt, anh liền nhúng tay vào, Khả Hân, đó là em chưa nhìn thấy tên thư kí của chủ tịch đó, nếu để cho em nhìn thấy hắn, anh cam đoan là em sẽ tức chết người đi được. Một tiểu tử còn đang mọc lông vừa mới tới tập đoàn cách đây có vài ngày, tự cho mình là thư ký của chủ tịch tập đoàn nên chẳng xem ai ra gì cả, em không nhìn thấy giọng điệu của hắn khi nói chuyện với chị Ngọc Đình đó, mẹ ơi, thật là xem mình như là một nhân vật lớn lắm ấy. Anh lức lên đem cả thùng nước tạt vào người hắn cho hắn ướt như chuột lột rồi.
Lý Khả Hân cười ha hả nói:
- Anh Diệp, anh cũng quá có khả năng đắc tội người ta đây, em thấy lần này anh lại đắc tội với người ta rồi, cẩn thận kẻo người ta cho anh mang giày nhỏ đây.
- Chỉ sợ là hắn không có cơ hội này rồi, anh đã cho hắn cút đi rồi.
Diệp Lăng Phi nói.
- Không phải đó chứ, anh bảo thư ký của chủ tịch cút đi rồi, chủ tịch Trương nghe anh sao?
Lý Khả Hân hỏi.
Trần Ngọc Đình cười nói:
- Khả Hân, tôi cũng buồn bực chuyện này đây. Chủ tịch Trương thật đúng là đồng ý cho hắn từ chức rồi.
Trần Ngọc Đình nhìn Diệp Lăng Phi, thắc mắc hỏi:
- Giám đốc Diệp, anh rốt cuộc là có quan hệ gì với chủ tịch Trương, chị có cảm giác như là chủ tịch Trương rất thiên vị cậu vậy hả, cho dù anh gây ra chuyện lớn, chủ tịch Trương cũng bênh vực cậu, đối với điều này chị thật sự không giải thích được.
- Ai biết được. Sao em biết được chứ!
Diệp Lăng Phi bưng cà phê, uống một hớp lớn, rồi lại buồn bực mà nói:
- Bây giờ em đau đầu nhất là Trương Lộ Tuyết, tiểu nha đầu này đánh không được, chửi cũng không xong, em thật sự hết cách với cô ta rồi.
- Xem ra đúng thật là cần phải có nhân vật số một như vậy thì mới đối phó với cậu được, nếu không tập đoàn Tân Á không có ai có thể đối phó với cậu được.
Trần Ngọc Đình cười nói.
- Lúc này sao chị nghe thấy phó giám đốc Trương phẫn nộ trong phòng làm việc, không phải là cậu lại bắt nạt người ta đó chứ, chị không tin chỉ vì việc cậu không đồng ý cách sắp xếp công việc của cô ấy mà có thể khiến cho Phó giám đốc Trương phẫn nộ đến mức đó.
- Chị Ngọc Đình, trời đất chứng giám, thật sự em không có bắt nạt cô ấy. Lúc nãy em cũng không hiểu tại sao Trương Lộ Tuyết đột nhiên tức giận đến như vậy em nhớ là cô ây nói muốn thay đổi kỷ luật làm việc lỏng lẻo của bộ phận tổ chức. Em không đồng ý, cô ấy liền nổi cáu, còn làm vỡ cả đồ vật, hừ, em thật không biết sao lại đụng đèn cô ta chứ.
Diệp Lăng Phi vừa nhắc đến chuyện này, liền tỏ ra vẻ mặt uất ức. Nếu như là người không hiểu Diệp Lăng Phi thì sẽ tưởng những gì hắn nói đều là sự thật, nhưng Lý Khả Hân và Trần Ngọc Đình đều không tin những gì Diệp Lăng Phi nói. Bởi vì hai người này đã quá hiểu tính cách của Diệp Lăng Phi rồi.