Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói giỡn kiểu đấy, cô lập tức nói:
- Nếu như anh dám gọi như vậy thật, vậy thì em cũng chấp nhận, cùng lắm thì em nói ra toàn bộ chuyện giữa hai chúng ta, sau đó em muốn xem đến lúc đó anh định làm như thế nào. Em thì không sợ đâu, đã đến nước này rồi, em còn gì phải lo lắng nữa chứ!
- Đừng, đừng, em chớ nói lung tung nói đấy!
Diệp Lăng Phi vội vàng nói,
- Chúng ta không nói gì là tốt nhất, vốn là đang không có vấn đề gì, nếu như em nói chuyện đó ra, vậy thì tất cả sẽ bị khui ra đấy, anh chịu thua, anh chịu thua....!
Diệp Lăng Phi cười nói với Bành Hiểu Lộ, lái xe quẹo trái quẹo phải ở trong quân khu, chỗ này khá lớn. Diệp Lăng Phi chạy xe khoảng chừng hai mươi phút ở trong quân khu mới đến khu vực an dưỡng, chỉ thấy nơi này có lác đác vài tòa nhà, còn lại, dõi mắt nhìn khắp nơi chỉ thấy những cây xanh và hoa, đặt mình ở nơi này, giống như là được ở giữa thiên nhiên xanh tươi rộng lớn, ở trong một thành phố phồn hoa đô hội rất khó tìm được như vậy một vùng phong cảnh tự nhiên như thế này. Bành Hiểu Lộ chỉ vào căn nhà màu trắng phảng phất có bóng dáng kiến trúc châu Âu ở phía trước, nói:
- Chính là chỗ kia đấy, Diệp Lăng Phi, anh nhanh nhanh thêm một chút đi, anh lái xe chậm thật đấy, lề mà lề mề, mãi mới tới được đây!
Diệp Lăng Phi không lên tiếng, hắn dựa theo chỉ dẫn của Bành Hiểu Lộ, lái xe đến chỗ căn nhà kia, khi xe gần tới nơi, Diệp Lăng Phi đột nhiên phanh gấp. Bành Hiểu Lộ không hề có chuẩn bị, bị Diệp Lăng Phi cái bất ngờ thắng gấp khiến cho giật mình, sau khi Diệp Lăng Phi dừng xe lại, Bành Hiểu Lộ giơ tay lên, giống như là một tiểu cô nương, cấu một cái thật mạnh tay của Diệp Lăng Phi, mở miệng oán trách:
- Anh làm cái gì vậy, làm em sợ muốn chết!
- Em sợ à?
Những lời đó của Bành Hiểu Lộ hoàn toàn nằm ngoại dự liệu của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi bản ý chỉ muốn đùa với Bành Hiểu Lộ một chút, là vì trả thù Bành Hiểu Lộ vừa mới oán trách hắn lái xe chậm, nhưng không ngờ Bành Hiểu Lộ lại nói là cô bị dọa ngay trước mặt hắn. Điều này khiến cho Diệp Lăng Phi có cảm giác rất khó hiểu, thử nghĩ xem cô nàng Bành Hiểu Lộ này từng là huấn luyện viên của lính đặc chủng, hơn nữa bản thân còn là quân nhân, có thể nói sợ là sẽ sợ chứ? Chỉ là Diệp Lăng Phi nhìn bộ dáng của Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ không hề giống như là giả vờ, Diệp Lăng Phi trong lòng vẫn có chút áy náy, lần này bị Bành Hiểu Lộ cấu, Diệp Lăng Phi cũng không so đo với Bành Hiểu Lộ, chỉ thản nhiên nói:
- Anh biết rồi!
Vừa nói, hắn tháo dây an toàn ra. Bành Hiểu Lộ cũng tháo dây an toàn ra, cô vừa định đẩy cửa bước xuống xe, bỗng nhiên sửng sốt, Bành Hiểu Lộ không thể ngờ được rằng mẹ mình lại đứng ở ngay trước cửa nhà khách. Lúc Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi vừa tới đây, Bành Hiểu Lộ căn bản không có chú ý tới chỗ cửa nhà khách, lại càng không nhìn thấy mẹ mình không biết đã đứng ở đó từ lúc nào. Khi cô đẩy cửa xe ra, Bành Hiểu Lộ mới nhìn thấy mẹ mình, Bành Hiểu Lộ trong lòng có chút bất an, cô không biết mẹ mình có nhìn thấy cảnh mình vừa náo loạn với Diệp Lăng Phi không.
- Mẹ, sao mẹ lại ở đây thế?
Bành Hiểu Lộ bước nhanh tới, lúc cô đi còn nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi cũng đang bước tới, trông bộ dạng của Diệp Lăng Phi thì dường như không có ý muốn tới chào hỏi mẹ của Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ trong lòng cũng hơi cuống, bảo Diệp Lăng Phi tới chào hỏi mẹ mình thì tốt hay là không chào mới đúng đây. Mẹ của Bành Hiểu Lộ đã đứng ở cửa được một lúc rồi, thấy Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi hai người đi tới đây, bà hướng ánh mắt nhìn về phía Diệp Lăng Phi, dường như là đang đánh giá Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ thấy mẹ mình như vậy, trong lòng cô lại càng cảm thấy bất an, cô đi tới trước mặt me mình, nói:
- Xe của bọn con gặp trục trặc nên mất một khoảng thời gian, nếu không thì bọn con đã sớm tới đây rồi!
Mẹ của Bành Hiểu Lộ vẫn không nói gì, bà chỉ nhìn Diệp Lăng Phi đang đi tới. Diệp Lăng Phi cũng chỉ chào mẹ của Bành Hiểu Lộ một tiếng, sau đó cất bước đi vào. Chờ Diệp Lăng Phi đi vào trong nhà khách, mẹ của Bành Hiểu Lộ lúc này mới hỏi:
- Hiểu Lộ, rốt cuộc con có quan hệ như thế nào với cậu ta vậy?
- A.... con và anh ấy... con và anh ấy chỉ là bạn bình thường thôi!
Bành Hiểu Lộ nghe mẫu thân mình hỏi như vậy thì đáp quanh co,
- Mẹ, con và anh ấy không có quan hệ gì, anh ấy đã kết hôn rồi, à, lần trước, chẳng phải mẹ đã gặp vợ của anh ấy sao? Hôm nay vợ của anh ấy cũng tới, quan hệ giữa con và Tình Đình cũng không tệ!
Bành Hiểu Lộ giải thích một phen, cũng không xóa được sự nghi ngờ trong lòng mẹ cô. Bành Hiểu Lộ cũng không có ý muốn tiếp tục nói chuyện về Diệp Lăng Phi với mẹ mình ở đây, cô chỉ sợ nếu mình nói chuyện tiếp nữa, lại lỡ mồm câu nào thì sẽ càng khiến cho mẹ mình đem lòng sinh nghi, chi bằng không nói thì tốt hơn. Bành Hiểu Lộ vội vàng chuyển sang chủ đề khác, hỏi xem ông nội mình có ở bên trong không. Diệp Lăng Phi một mình đi vào, trong nhà khách đã có không ít quân nhân, nơi này vốn là quân khu, nhìn thấy nhiều quân nhân như vậy cũng không phải chuyện lạ. Bành Nguyên tới đây sau liền lập tức vào nghỉ trong một gian phòng ở nhà khác. Bành Nguyên đã báo là sau khi Diệp Lăng Phi tới đây thì đến phòng tìm ông ta. Sức khỏe của Bành Nguyên bây giờ không cho phép ông ta làm gì nhiều, chỉ vận động một chút thôi mà đã vô cùng uể oải. Vốn là Bành Nguyên tính là tới đây nghỉ ngơi một lát rồi lập tức đi gặp mấy người bộ hạ cũ của mình, nhưng ông ta đành phải bỏ ý nghĩ này đi. Ông ta ngồi máy bay tới đây, nếu như không nghỉ ngơi mà đã lập tức đi dự tiệc thì sức khỏe của Bành Nguyên không chịu nổi. Diệp Lăng Phi được cha của Bành Hiểu Lộ dẫn tới, khi bọn họ tới trước cửa phòng, cha của Bành Hiểu Lộ liền dừng bước, nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp tiên sinh, cha tôi ở bên trong chờ cậu đó!
Ở trước mặt cha của Bành Hiểu Lộ Diệp Lăng Phi không dám tỏ ra quá mức tùy tiện như mọi khi, hắn khách khí gọi một tiếng chú, sau đó đẩy cửa phòng ra, bước vào. Trong gian phòng đó trừ Bành Nguyên ra còn có một nữ y tá chuyên môn chăm sóc cho Bành Nguyên. Bành Nguyên ngồi ở trên giường, đang nhìn ra bên ngoài, nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng mở cửa, Bành Nguyên quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người tới là Diệp Lăng Phi, ông ta liền khoát khoát tay với cô y tá kia, nói:
- Cô đi ra ngoài đi!
Cô y tá kia bưng chén nước đặt lên bàn trước mặt Bành Nguyên, rồi sau đó quay người rời khỏi phòng. Chờ cô y tá kia ra khỏi phòng, Diệp Lăng Phi mới cười nói:
- Lão già, ông làm cái gì vậy, sao đột nhiên lại tới thành phố Vọng Hải rồi, ông tới thật sự quá đột ngột, tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì cả!
Bành Nguyên vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, nói:
- Tiểu Diệp, cậu tới đây ngồi đã!
Diệp Lăng Phi nhìn Bành Nguyên, cười nói:
- Lão già, tôi biết ngay lần này ông tới thành phố Vọng Hải tuyệt đối không phải là để du lịch, lại còn thần bí như vậy, muốn gặp mặt tôi trước. Để tôi nói nhé, nhất định là ông có gì đó muốn cầu cạnh tôi, nếu không thì ông cũng sẽ không bảo tôi tới gặp riêng ông, tôi hiểu ông rất rõ, lúc trước, mỗi lần ông có chuyện gì đó muốn tôi đi làm thì toàn là kiểu như thế này, lần này, tôi sẽ không mắc mưu nữa đâu. Lão già, chúng ta nói trước nhé, bây giờ tôi là người đã có gia đình, ông không thể bảo tôi đi làm mấy chuyện nguy hiểm được, vạn nhất tôi có mệnh hệ gì thì ông biết ăn nói thế nào với nhạc phụ của tôi đây, ông nói có đúng không?
Bành Nguyên cười nói:
- Tiểu Diệp, bây giờ cậu càng ngày càng nói nhiều nhỉ, tôi đây vẫn còn chưa nói gì, cậu cũng đã nói hết những gì tôi muốn nói rồi, chẳng qua là thế cũng tốt, cậu đã nói hết ra rồi, tôi đây cũng không cần phải suy nghĩ nên nói với cậu như thế nào về chuyện này nữa. Tiểu Diệp, tôi nói thẳng nhé, lần này tôi tìm cậu quả thật là có chuyện, là vì một tòa cổ mộ!
- Cổ mộ ư?
Khi Bành Nguyên nói xong, chỉ thấy Diệp Lăng Phi bĩu môi, hừ lạnh nói:
- Lão già, ông lại đùa giỡn với tôi đấy à, ông nói xem, sao ông lại có ý nghĩ muốn bảo tôi đi trộm mộ, tôi nói thẳng với ông nhé, tôi không am hiểu trộm mộ, ta chỉ biết dùng súng ống đạn được để đi phá mộ thôi!
- Tiểu Diệp à, vì thế cho nên tôi mới bảo cậu ngồi xuống, để chúng ta từ từ mà nói chuyện!
Bành Nguyên cười nói,
- Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cậu đi mạo hiểm đâu, tôi chỉ hi vọng cậu giúp tôi một chuyện nhỏ!
Diệp Lăng Phi đi tới ngồi xuống bên cạnh Bành Nguyên, hắn nhìn Bành Nguyên, nói:
- Được rồi, tôi đã ở đây rồi, ông nói xem, rốt cuộc ông muốn tôi làm chuyện gì?