Nhưng nếu như tai họa lại liên quan đến hắn thì chuyện đó hắn phải cgeb vài rồi. Diệp Lăng Phi vốn đã cơm nước xong muốn tính tiền đi nhưng không ngờ người phụ nữ trung niên kia đánh cô bé đó ở đây, cô bé kia ngã xuống nhưng đụng phải Diệp Lăng Phi. Lần này đã chọc phải Diệp Lăng Phi rồi, hơn nữa người phụ nữ trung niên kia cũng không chịu nhận sai mà cứ như vậy, Diệp Lăng Phi một phát nắm lấy cổ áo của người phụ nữ trung niên kia, hắn vừa nói vừa trừng mắt như hạt châu và hỏi:
- Bây giờ bà mới biết hối hận sao?
Người phụ nữ này cũng chỉ là bắt nạt kẻ yếu, bây giờ thấy Diệp Lăng Phi như vậy, bà ta sợ hãi, miệng liên tục nói xin lỗi, cầu xin Diệp Lăng Phi tha thứ, Diệp Lăng Phi buông tay, hắn ném người phụ nữ trung niên kia lên trên mặt đất, hắn nhìn người đàn ông hơn 40 tuổi kia bĩu môi và nói một cách lạnh lùng:
- Những người đàn ông như ông tôi đã thấy nhiều lắm rồi, nhất là những người có vẻ ngoài giống như giáo sư, thực ra chỉ là một đám thú đội lốt người mà thôi...!
Điều này Diệp Lăng Phi đoán trúng phóc, người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi kia chính là một phó giáo sư của một trường đại học, còn cô bé kia chính là sinh viên học ở trường đó, còn chuyện xảy ra phía sau thì không khác gì so với những điều người ta thường nghĩ.
Hầu hết những chuyện như thế này nhân vật chính đều là những giáo sư áo mũ chỉnh tề. Bây giờ những người gọi là học giả thì nhiều như vậy, dường như có thể gọi là học giả vrrg nhi đồng, áo mũ chỉnh tề, nói toàn chuyện giáo dục nhi đồng gì đó, không biết sau lưng còn làm những chuyện gì mà không muốn cho người khác biết. Đây chính là những vị học giả hiện nay, bây giờ chuyên gia phát biểu không có chút ngôn luận nào hoàn hảo, một khi phát biểu, nhất định phải phản cảm. Nếu tin vào chuyên gia chi bằng tin chính mình, ít nhất mình cũng sẽ không lừa gạt mình, chuyên gia không chỉ lừa gạt mọi người mà đôi khi họ còn lừa ngay cả chính bản thân họ!
Diệp Lăng Phi vì vậy nên mới lười quản những chuyện này, hắn người đàn ông áo mũ chỉnh tề kia một cái và thốt một tiếng lạnh lùng. Sau khi đi đến tiền sảnh và tính tiền, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại trong tay đi ra ngoài và gọi điện thoại:
- Alô, là ký giả phải không, tôi có thể cung cấp một tin tức mới đây!
Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi tiệm cơm kia, hắn lái xe vòng quanh thành phố để đi dạo. Lúc trước, Diệp Lăng Phi rất ít khi thấy lòng thanh thản, có thể lái xe một cách nhàn nhã, đi dạo khắp nơi mà không có mục đích, hắn hầu như đều có mục đích cả, cho dù là ở trên đường, Diệp Lăng Phi cũng không rãnh rỗi mà ngắm nhìn cảnh vật ven đường.
Tối nay lại khác, đột nhiên Diêp Lăng Phi lại có một cơ hội như vậy, có thể một thân một mình đi dạo trong một buổi tối cô đơn, trong lòng Diệp Lăng Phi ngược lại lại có một cảm giác yên tĩnh mà lâu rồi hắn không có trải qua. Lúc trước trong lòng hắn có quá nhiều chuyện, hắn phải hao tâm tốn sức để mà lo lắng, tìm cách giải quyết những chuyện này như thế nào, nhưng bây giờ, Diệp Lăng Phi không cần phải suy nghĩ đến những chuyện này, hắn muốn lái xe một cách nhàn nhã để đi chơi khắp nơi mà không có mục đích ở cái thành phố này.
Phía trước lại kẹt xe rồi, xa xa hắn nhìn thấy một hàng dài xe hơi ở phía trước. Lúc này là thời điểm xe cộ đông nhất, ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì thì con đường này nạn kẹt xe còn nghiêm trọng hơn nữa. Cũng may tâm trạng Diệp Lăng Phi không tệ, hắn vốn muốn đi dạo để giết thời gian, hắn không để ý đến nạn kẹt xe trên đường này, cho dù kẹt lâu đi nữa thì Diệp Lăng Phi cũng có quyền để mình nghỉ ngơi ở đây, ngắm nhìn phong cảnh.
Khi Diệp Lăng Phi lái xe đi dạo đến đường Trung Sơn, dường như hắn nhìn thấy trước cửa một quán cà phê có xe của Bạch Tình Đình đang đậu ở đó. Trong lòng Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, hắn còn cho rằng mình đã nhìn lầm rồi, theo lý mà nói thì xe của Bạch Tình Đình không nên ở đây. Diệp Lăng Phi cố ý lái xe đến cửa quán cà phê, sau khi dừng xe thì Diệp Lăng Phi thấy rõ ràng chiếc xe kia quả thật chính là xe của Bạch Tình Đình,
Như vậy điều này khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy cực kỳ khó hiểu, Bạch Tình Đình rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao lại dừng xe ở chỗ này? Diệp Lăng Phi không xuống xe, mà hắn lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cho Bạch Tình Đình.
- Ông xã, có chuyện gì vậy?
Điện thoại vừa được kết nối thì bên trong điện thoại truyền đến giọng nói của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì hắn nói:
- Bà xã, em ở đâu vậy?
- Em, em đang ở cùng một người bạn!
Bạch Tình Đình có chút do dự, nhưng ngay sau đó cô nói:
- Ông xã, em sắp về rồi!
Bạch Tình Đình khi nói chuyện có vẻ hơi lo sợ, cô nói như vậy càng làm cho Diệp Lăng Phi có cảm giác nghi ngờ, hắn tiếp tục hỏi:
- Bà xã, bây giờ em đang ở đâu, anh qua đón em, bây giờ cũng đã muộn rồi, ngộ nhỡ...!
Diệp Lăng Phi vừa mới nói tới đây thì nghe thấy đầu dây điện thoại bên kia tiếng Bạch Tình Đình vội vàng nói:
- Ông xã, không có sao đâu, em ở cùng Minako mà, có cô ấy bảo vệ cho em rồi!
- Có thật là không cần anh đến đón không?
Diệp Lăng Phi lại hỏi một câu, Diệp Lăng Phi vừa nói những lời này thì quả nhiên ở đầu dây điện thoại bên kia Bạch Tình Đình có chút chần chừ, dường như cô nghe được gì từ khẩu khí của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình nói một cách không chắc chắn lắm:
- Ông xã, nếu anh muốn đến đón em thì cũng được, nhưng em lo là đường này thường kẹt xe, anh…!
Bạch Tình Đình nói tới đây thì cô đột nhiên chuyển giọng, cô lại nói:
- Ông xã, vậy cũng được, anh đến đây đi, bây giờ em đang ở trong quán cà phê...!
Khi Diệp Lăng Phi nghe thấy những lời nói phía sau của Bạch Tình Đình thì toàn bộ nghi ngờ đối với Bạch Tình Đình trong lòng hắn nay hoàn toàn biến mất, hắn đưa ánh mắt nhìn về hướng quán cà phê kia, hắn tin chắc Bạch Tình Đình đang ở trong quán cà phê đó.
Diệp Lăng Phi nói:
- Bà xã, anh đang ở gần chỗ em, một lát sau anh sẽ đến, em ở đó chờ anh nhé!
Diệp Lăng Phi nói xong câu đó thì hắn tắt điện thoại nhưng lại không vội vàng xuống xe. Diệp Lăng Phi ngồi trong xe hắn nhìn về cửa quán cà phê, theo Diệp Lăng Phi thấy, nếu như Bạch Tình Đình thật có một số việc cần làm mà không muốn cho mình biết thì cô nhất định sẽ không nói. Diệp Lăng Phi ngồi ở trong xe nhìn về phía cửa quán cà phê. Hắn lấy ra một điếu thuốc và châm lửa hút, hắn nhìn như vậy hơn mười phút đồng hồ, Bạch Tình Đình bỗng nhiên gọi điện thoại đến, trong điện thoại Bạch Tình Đình hỏi Diệp Lăng Phi lúc nào mới có thể đến.
Diệp Lăng Phi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bà xã, anh tới ngay đây!
Diệp Lăng Phi vừa nói dứt lời thì bỏ di động xuống, hắn nhìn thoáng qua quán cà phê, sau khi đã xác nhận cửa phòng cà phê vẫn không có ai đi ra ngoài thì Diệp Lăng Phi mới đẩy cửa xe bước xuống. Diệp Lăng Phi đi vào trong quán cà phê, hắn nhìn lướt qua một cái thì nhìn thấy Bạch Tình Đình đang ngồi ở chỗ ngồi bên tường đối diện với hắn. Mà ngồi đối diện với Bạch Tình Đình là một cô bé mặc áo T-shirt tay ngắn, vì xoay lưng lại nên Diệp Lăng Phi cũng không thể thấy rõ tướng mạo cô bé đó. Minako đang ngồi một mình ở chỗ khác, cô ngồi cách chỗ của Bạch Tình Đình hai chỗ ngồi.
- Ông xã, bên này!
Ánh mắt Bạch Tình Đình nhìn trước sau thì thấy Diệp Lăng Phi từ ngoài cửa đi vào, Bạch Tình Đình giơ tay phải lên, khi Bạch Tình Đình giơ một tay lên thì cô bé ngồi đối diện Bạch Tình Đình cũng xoay đầu lại, Diệp Lăng Phi lúc này mới nhìn rõ ràng, thì ra là người cùng Bạch Tình Đình uống cà phê ở đây quả nhiên là Điền Tư.
Khi Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển ở trong biệt thự, Đường Hiểu Uyển cũng đã nói đến Điền Tư. Đường Hiểu Uyển khi đó đã nói với Diệp Lăng Phi là Điền Tư sẽ đến biệt thự này. Lúc ấy, Đường Hiểu Uyển còn vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Vu Đình Đình, có ý chính là không muốn Vu Đình Đình dẫn bạn học của cô đến đây, tránh để cho đến lúc đó cô bạn học Điền Tư này biết được một ít chuyện. Sau đó Đường Hiểu Uyển biết Điền Tư tối nay có việc không đến được.
Diệp Lăng Phi lúc đó cũng không để ý, ngược lại hắn cho rằng đây là một chuyện tốt, không cần lo lắng Điền Tư sẽ phát hiện ra chuyện giữa hắn, Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình, nhưng những chuyện sau đó phát triển ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi, Điền Tư nói tối nay có chuyện dĩ nhiên là muốn gặp mặt Bạch Tình Đình rồi.