Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự vội vàng của Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đã làm kinh động đến những người khác trong biệt thự, đêm khuya thanh vắng, chỉ cần có một tiếng động khẽ cũng có thể làm thức tỉnh những người khác, càng huống hồ Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đều đang rất gấp gáp, vì thế cũng không để ý đến việc tránh gây ra tiếng động dẫn đến những người trong biệt thự đều bị làm cho thức tỉnh hết.

Bạch Tình Đình ở lầu hai, cô là người mở cửa phòng trước, mặc bộ đồ ngủ đi ra. Vì có Điền Phong cũng ở trong biệt thự nên Bạch Tình Đình không có mặc bộ đồ ngủ gợi cảm mỏng manh mà là mặc chiếc áo ngủ có hoa văn.

- Hân Mính, sao thế, sao nửa đêm rồi mà còn phải ra ngoài!

Bạch Tình Đình vừa bước ra đã nhìn thấy Chu Hân Mính mặc quần áo chỉnh tề đứng chỗ cửa cầu thang, Bạch Tình Đình dụi mắt ngáp bước tới.

Chu Hân Mính nhìn thấy Bạch Tình Đình bị mình làm cho thức tỉnh nói với vẻ xin lỗi:

- Tình Đình, thật ngại quá, mình vừa nhận được nhiệm vụ phải lập tức ra ngoài!

- Hân Mính, giờ đã mấy giờ rồi mà cậu còn phải ra ngoài làm việc, mình thấy công việc cảnh sát này của cậu chẳng có gì tốt đẹp cả, chỉ được cái dày vò người ta, theo ý mình đừng làm nữa, làm việc khác cũng được mà!

- Tình Đình, cậu cứ đi ngủ trước đi!

Chu Hân Mính chỉ là mỉm cười mà không nối tiếp vấn đề của Bạch Tình Đình, cô nhớ đến hôm nay là thứ 7 vốn đã thống nhất cùng nhau đi biển chơi, nhưng giờ đã xảy ra chuyện, Chu Hân Mính biết kế hoạch đi biển chơi lần này đã bị nhỡ rồi.

Chu Hân Mính xin lỗi nói:

- Tình Đình, hôm nay không thể cùng đi biển chơi với cậu rồi, mình có thể phải đi xử lý vụ án đó!

- Không sao, để lần sau vậy, dù sao cơ hội của tụi mình vẫn còn có nhiều mà!

Bạch Tình Đình nói.

Trong lúc Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đang nói chuyện thì Diệp Lăng Phi cũng đã mặc xong quần áo từ phòng bước ra. Bây giờ đã là trung tuần tháng bảy, buổi tối có chút lành lạnh, Diệp Lăng Phi có khoác chiếc áo khoác màu trắng bên ngoài, tay cầm chìa khóa xe, nhìn thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đang nói chuyện Diệp Lăng Phi âu yếm nói:

- Tình Đình, hôm nay Hân Mính không có đi xe đến, anh đưa Hân Mính ra hiện trường!

- Vậy cũng được, em cũng cảm thấy một cô gái như Hân Mính đi ra ngoài nửa đêm cũng không an toàn, tuy Hân Mính là cảnh sát nhưng nửa đêm khuya khoắc, Hân Mính đi ra ngoài như vậy em vẫn không yên tâm. Ông xã, anh đi đường cẩn thận, đừng có chạy xe quá nhanh đó.

- Ừm, anh biết rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

Hứa Duy và Điền Phong cũng từ lầu ba đi xuống, Điền Phong nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính có vẻ như sắp đi ra ngoài liền hỏi:

- Anh rể, xảy ra chuyện gì thế?

- Không có việc của mọi người đâu, mọi người cứ ngủ trước đi!

Diệp Lăng Phi khoát khoát tay với Điền Phong ra hiệu ý bảo bọn Điền Phong cứ tiếp tục ngủ. Diệp Lăng Phi vừa định bước xuống lầu đột nhiên dừng lại nói với bọn người Bạch Tình Đình:

- Hôm nay không đi biển chơi được rồi, chúng ta để hôm khác đi vậy.

- Vậy cũng được, đợi khi nào Hân Mính có thời gian chúng ta cùng nhau đi chơi!

Bạch Tình Đình không nghĩ nhiều, cô nghĩ Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính không thể đi nên mới nói hủy kế hoạch đi biển chơi lần này. Diệp Lăng Phi cũng không có giải thích gì nhiều với Bạch Tình Đình, hắn gật gật đầu rồi cùng Chu Hân Mính vội vàng xuống lầu.

Diệp Lăng Phi chạy chiếc Benz rời khỏi sân biệt thự, hắn vừa ra khỏi liền cầm di động lên gọi vào số của Tiêu Vũ Văn, kết quả gọi liên tục mấy cuộc bên phía Tiêu Vũ Văn cũng chẳng có ai nghe máy, Diệp Lăng Phi có chút bực bội hắn ném di động lên phía trước tay lái.

- Gọi điện cho ai vậy?

Chu Hân Mính hỏi.

- Tiêu Vũ Văn!

Diệp Lăng Phi nói.

- Tiêu Vũ Văn là cháu gái của Tiêu Triều Dương, nếu như Tiêu Triều Dương bị 3K làm thì Tiêu Vũ Văn có khả năng cũng bị tấn công rồi!

Chu Hân Mính nhìn mặt Diệp Lăng Phi hỏi:

- Có phải anh rất lo lắng cho Tiêu Vũ Văn?

- Dù sao cũng là bạn, anh không lo sao được?

Diệp Lăng Phi nói.

Chu Hân Mính gật đầu nói:

- Nói cũng đúng, cũng chẳng phải là người lạ!

Chu Hân Mính nói xong liền quay đầu ra cửa xe, cô nhìn ra phía trước thấp giọng nói:

- Em không biết nên nói thế nào đây, em chỉ biết anh đã nợ tình nghĩa quá nhiều người, có một số tình nghĩa bắt buộc phải trả, nhưng anh cũng nên suy nghĩ đến Tình Đình, em không muốn nhìn thấy Tình Đình đau lòng!

- Hân Mính, anh biết rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh biết lúc này tình cảm của anh lộn xộn, nhưng em phải tin anh, bất luận xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ bảo vệ Tình Đình, không để cho Tình Đình chịu bất kỳ sự tổn thương nào!

- Có thể được sao?

Chu Hân Mính đột nhiên hỏi ngược lại một câu rồi cô lập tức im lặng.

Không khí trong xe có phần nặng nề, Chu Hân Mính không nói gì khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy cái không khí nặng nề này làm cho hắn có chút không thích ứng. Diệp Lăng Phi chuyển đề tài nói:

- Hân Mính, việc này bố em biết chưa?

- Chắc là chưa biết, đây lại là vụ án đẫm máu giữa các hắc bang, sẽ do bọn cảnh sát tụi em giải quyết là được rồi!

Chu Hân Mính nói.

- Không nhất thiết phải báo cho bố em biết!

- Hân Mính, em không hiểu gì về chính trị rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Vụ án đẫm máu này nếu giải quyết không thỏa đáng sẽ ảnh hưởng đến cuộc đại chiến đẫm máu giữa các bang hội trong Thành Phố Vọng Hải, từ đó sẽ ảnh hưởng đến việc nhân dân thành phố bất mãn với trị an ở Thành Phố Vọng Hải, rất dễ tạo cơ hội cho đối thủ của bố em đả kích bố em, Hân Mính, bất luận bố em có quản mặt này hay không nhưng em cũng nên gọi điện cho bố mình, hơn nữa còn phải gọi ngay bây giờ, anh tin bố em sẽ biết làm thế nào!

Sau khi Chu Hân Mính nghe xong suy nghĩ một lúc rồi cầm di động lên gọi điện cho Chu Hồng Sâm.

- Bố, giờ muộn thế này mà còn gọi cho bố thật ngại quá!

Đợi sau khi điện thoại thông máy, Chu Hân Mính xin lỗi nói.

- Hân Mính, không sao, có chuyện gì thế?

Chu Hồng Sâm hỏi.

- Bố, con vừa nhận được tin, bang chủ bang Búa Rìu Tiêu Triều Dương bị người ta đả kích rồi. Tiêu Triều Dương giờ đang được đưa vào viện cấp cứu, rất có khả năng không cứu được rồi. Hiện trường chí ít cũng có hơn hai mươi thi thể, tình hình cụ thể bên đó con cũng chưa rõ lắm, giờ con đang chạy qua đây!

- Hân Mính, bố biết rồi!

Giọng của Chu Hồng Sâm hiện rõ rất bình thường nhưng ông lại ngừng một lát lâu trong điện thoại rồi mới nói:

- Hân Mính, sau khi qua bên đso làm rõ tình hình cụ thể bên đó rồi lập tức báo cho bố biết, còn lại những chuyện khác con đừng có quan tâm!

- Vâng, con biết rồi!

Chu Hân Mính nói xong liền cúp máy.

Lúc nãy Diệp Lăng Phi đã nghe hết những lời Chu Hồng Sâm nói với Chu Hân Mính, đợi sau khi Chu Hân Mính cúp máy Diệp Lăng Phi mới nói:

- Hân Mính, em đoán xem giờ bố em phải làm gì?

- Bố em phải làm gì?

Chu Hân Mính ngạc nhiên, nói:

- Bố em còn có thể làm gì, đợi em báo sự việc cho ông ấy!

- Hân Mính, để anh đoán nha, bố em bây giờ nhất định là gọi điện cho tất cả các lãnh đạo bộ phận, ông ấy muốn tránh việc nhân dân bình thường của thành phố biết được chuyện này!

Diệp Lăng Phi nói.

- Lần này đã chết hơn hai mươi người, ảnh hưởng rất lớn đấy, nếu như bị truyền ra ngoài rất dễ tạo nên tâm trạng hỗn loạn trong dân chúng!

- Ồ, nói cũng đúng!

Chu Hân Mính gật đầu.

- Đây chính là chính trị, anh đã nói rồi, bố em biết làm thế nào, ông ấy không muốn để cho đối thủ của mình có bất kỳ cơ hội nào nắm lấy cán của ông ấy, chuyện phải phản ứng kịp thời, nếu không rất dễ bị người ta nói không làm nên việc!

Diệp Lăng Phi nói.

Đợi lúc Diệp Lăng Phi chạy đến hiện trường vụ án thì cũng là lúc biệt thự của Tiêu Triều Dương đã bị phong tỏa. Mười mấy chiếc xe cảnh sát dừng bên đường, khắp nơi đều là cảnh sát và nhân viên cấp cứu của bệnh viện mặc blue trắng.

Bên ngoài vùng phong tỏa tập hợp rất nhiều thanh niên, ở đây đa số đều là người của Bang Búa Rìu, cảnh sát phòng chống bạo lực tay cầm tấm chắn đứng thành bức tường người, phòng chặn những người đó kích động xông vào.

Diệp Lăng Phi dừng xe bên đường, trước mặt xe quá nhiều không chen qua được, khắp nơi đều là người. Hai người Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi bước xuống xe, Diệp Lăng Phi nhìn thấy đám người đó liền nói:

- Hân Mính, nhìn thấy chưa, nếu việc này không giải quyết êm xuôi thì Thành Phố Vọng Hải thật sự loạn lên rồi!

Sắc mặt Chu Hân Mính lạnh lùng, không có nói chuyện với Diệp Lăng Phi mà bước nhanh vào đám đông đó, Diệp Lăng Phi cũng đi theo qua, cảnh này đã sớm nằm trong dự liệu của Diệp Lăng Phi, một long đầu của bang hội bị người ta đả kích thì những thành viên của bang hội đương nhiên phải báo thù cho long đầu của mình rồi.

Diệp Lăng Phi cũng tưởng tượng được tình hình bên bệnh viện chắc chắn còn hỗn loạn hơn bên này, nói không chừng một nhóm lớn cảnh sát phải chạy đến bệnh viện để giữ gìn trật tự rồi.

- Tránh ra!

Chu Hân Mính hét lên.

Mấy thanh niên đang kích động chặn trước mặt Chu Hân Mính, mấy người đó quay lại há miệng chửi:

- Mẹ kiếp ngươi…

Lời này còn chưa nói hết thì Diệp Lăng Phi đi qua, tát một tai vào mặt tên thanh niên đang chửi người đó, mắng:

- Ngươi mẹ kiếp ai, tiểu tử ngươi có phải không muốn sống rồi không hả!

- Diệp ca, a, mau tránh ra!

Người của Bang Búa Rìu ai mà không biết Diệp Lăng Phi, là một nhận vật mà ngay cả long đầu còn không dám đắc tội, tuy người của bang hội bây giờ tâm trạng rất kích động nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi những người này liền im miệng, tiểu tử bị Diệp Lăng Phi tát cho một cái vội rụt đầu lại không dám nhìn Diệp Lăng Phi nữa.

Đám đông tránh ra, Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi từ giữa đám đông đi vào, đi thẳng đến trước vạch phong tỏa mà cảnh sát dùng tấm chắn để phòng bạo lực, Chu Hân Mính nói rõ thân phận:

- Tôi là đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự Chu Hân Mính!

Vừa nhìn thấy đội trưởng của đại đội cảnh sát hình sự đến rồi, lập tức nhường một đường cho Chu Hân Mính đi qua, Diệp Lăng Phi cùng Chu Hân Mính bước vào, con đường đó lập tức bị tấm chắn chắn lại.

Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng hỗn loạn của những người kích động trong bang hội, Diệp Lăng Phi quay người lại cao giọng nói:

- Các người ở đây hò hét cái gì hả, ở đây còn có cảnh sát giải quyết, chưa đến lượt các ngươi, mấy tiểu tử các ngươi không có việc gì làm thì toàn bộ đến bệnh viện canh chừng long đầu của các ngươi chẳng phải tốt hơn không, chạy đến đây gây chuyện gì chứ, mau đi mau đi đi!

Vừa nghe Diệp Lăng Phi hét lên như vậy mấy người đàn ông đó nhìn nhau rồi đột nhiên quay người đi. Bọn họ vừa đi thì mấy thanh niên đó cũng đi theo, chỉ còn lại những người xem náo nhiệt tập trung ở đây.

Có điều những người xem náo nhiệt thì tâm trạng không có kích động như vậy, bọn họ chỉ là muốn xem náo nhiệt thôi, cảnh sát phòng chống bạo lực lúc này cũng không còn tác dụng gì nữa.

Chu Hân Mính quay đầu lại nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi thấp giọng nói:

- Anh đừng có chen vào, cẩn thận kẻo có người nghi ngờ anh là người của hắc bang, vậy sẽ không tốt đâu!

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Anh biết rồi!

Chu Hân Mính vừa bước vào thì Tiểu Triệu vội vàng chạy ra đón, thật ra không cần Tiểu Triệu giới thiệu Chu Hân Mính cũng đã thấy được tình hình đại khái rồi.

Từ những thi thể nằm trên mặt đất được che đậy bởi tấm vải trắng có thể thấy được số người chết tuyệt đối sẽ không ít hơn ba mươi người. Khắp nơi trong khu biệt thự đều còn lưu lại dấu vết đạn, theo như phán đoán ban đầu cuộc đả kích có khả năng sử dụng vũ khí hỏa lực mạnh, trong biệt thự đều là vết máu.

Tiểu Triệu giới thiệu nói:

- Đội trưởng Chu, theo như bước đầu tụi em điều tra, lúc đó Tiêu Triều Dương đang ở trong biệt thự, cũng bao gồm tổng cộng cả hai mươi hai người trong đó đều bị đạn bắn xuyên người, ngoài ra chúng ta còn phát hiện bên ngoài biệt thự còn có khoảng mười mấy thi thể, những thi thể bên ngoài và trong biệt thự đều giống nhau, đều bị đạn bắt trúng, mà những thi thể bên ngoài được chứng thực là người của 3K, từ căn cứ ở hiện trường có thể đưa ra phán đoán, rất có khả năng hai bên xảy ra trận đấu súng.

- Xảy ra trận đấu súng?

Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu nói:

- Tôi thấy không đơn giản như vậy, chẳng lẽ đây là Hồng Kông sao, còn có đấu súng!

Chu Hân Mính không quan tâm đến Diệp Lăng Phi hỏi:

- Có tận mắt chứng kiến không?

- Có tận mắt chứng kiến tháy có chiếc xe chạy vào biệt thự Tiêu Triều Dương, Đội trưởng Chu, chắc chị cũng biết biệt thự của Tiêu Triều Dương là khu biệt thự độc lập nằm bên bãi biển, xung quanh không có nhiều người, rất khó tìm được nhiều người chứng kiến.

Tiểu Triệu khó khăn nói.

- Tụi em đã cố hết sức rồi!

- Không sao, tôi biết!

Chu Hân Mính nói.

- Từ hiện trường có thể thấy được có khả năng là người của bang hội 3 K đả kích Tiêu Triều Dương, nhưng có một vấn đề, người của 3K đã đả kích Tiêu Triều Dương thì tại sao thi thể người của bọn họ cũng ở đây, không hợp với lẽ thường rồi!

- Có thể không kịp thanh lý, tụi em nhận được báo án liền cấp tốc đến đây. Có thể là tiếng còi cảnh sát của chúng ta đã khiến cho bọn họ không kịp thanh lý hiện trường đã vội vàng chạy trốn rồi!

Tiểu Triệu phân tích.

Chu Hân Mính không nói gì, cô đi đến trước một thi thể được che bởi vải trắng, lật tấm vải trắng ra nhìn thấy vết súng trên thi thể, Chu Hân Mính lại đậy tấm vải lại đứng lên nói:

- Bảo người của khoa kỹ thuật nhanh chóng điều tra cho ra người này bị súng gì bắn chết!

- Ừm, rõ!

Tiểu Triệu nói.

Lúc này, Tiểu Triệu đột nhiên nhớ lại một chuyện hắn vội nói với Chu Hân Mính:

- À, Đội trưởng Chu, em quên mất một chuyện, cháu gái của Tiêu Triều Dương cũng bị người ta đả kích rồi, hình như đã chết một bảo mẫu!

- Còn Tiêu Vũ Văn đâu?

Còn chư kịp đợi Chu Hân Mính nói Diệp Lăng Phi đã cướp lời hỏi trước.

Tiểu Triệu lắc đầu nói:

- Không biết, người của chúng ta đều đến đây, tình hình bên đó cũng không rõ!

Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi một cái nói:

- Anh đi đi, em phải ở lại đây điều tra hiện trường!

- Được!

Diệp Lăng Phi đáp.

- Có chuyện gì nói cho anh biết!

Diệp Lăng Phi vội vàng rời khỏi đây, hắn lên xe gọi điện cho Tôn Hồng, điện thoại của Tôn Hồng cũng giống vậy, chẳng có ai nghe máy, Diệp Lăng Phi lại gọi cho Tống Thi, lần này Tống Thi đã nghe máy.

Đợi điện thoại thông máy rồi Diệp Lăng Phi hỏi:

- Tống đường chủ, biết Tiêu Vũ Văn ở đâu không?

- Tiêu Vũ Văn đang ở trong bệnh viện!

Tống Thi nói.

- Được, tôi lập tức qua đó!

Sau khi Diệp Lăng Phi hỏi rõ bệnh viện nào liền vội vàng chạy xe thẳng đến bệnh viện đó.

Đợi lúc Diệp Lăng Phi đến bệnh viện thì trước cổng bệnh viện đã tụ tập rất nhiều thanh niên, còn một đám cảnh sát còn ở đó giữ gìn trị an. Bang Búa Rìu tồn tại ở Thành Phố Vọng Hải này thực sự rất được nhiều người biết đến, ngay cả thị trưởng Chu Hồng Sâm cũng biết có một hắc bang như vậy mấy năm nay, Bang Búa Rìu này cũng không có làm việc xấu xa gì, sản nghiệp của bang hội chủ yếu là các khu vui chơi giải trí và hắc trang dưới tầng hầm, nhưng hắc trang dưới tầng hầm cảnh sát không có nắm được chứng cứ xác thực nào cả, nên đành mắt nhắm mắt mở làm ngơ.

Điều quan trọng là hai năm nay Bang Búa Rìu đang thay đổi quy mô, đã bước vào con đường bạch đạo, có thể nói đang dần rửa tay gác kiếm, đây cũng là điều mà chính phủ muốn nhìn thấy, nếu có thể khiến cho tự hắc bang rửa tay gác kiếm thì luôn có hiệu quả hơn đả kích rồi.

Còn bang hội 3K còn lại chính phủ vẫn luôn sử dụng phương pháp đả kích nghiêm ngặt, nhưng hiệu quả nhận được lại không lý tưởng lắm, bên trong nó có không ít thế lực bảo vệ, càng quan trọng hơn là đả kích không được thành viên bang hội chủ chốt của 3K.

Việc lần này lại khiến cho mẫu thuẫn hai bang hội triệt để kích hóa rồi, vì thế Diệp Lăng Phi mới bảo Chu Hân Mính gọi điện cho Chu Hân Mính, chủ yếu là nghĩ đến phương diện này, theo như Diệp Lăng Phi thấy được thì long đầu Bang Búa Rìu Tiêu Triều Dương lần này bất luận là sống hay chết thì Bang Búa Rìu cũng sẽ báo thù 3K, đây là việc mà không một ai có thể ngăn cản nỗi, đứng từ góc độ của bản thân Diệp Lăng Phi, hắn vốn không hy vọng Thành Phố Vọng Hải xuất hiện cục diện này, nhưng Diệp Lăng Phi lại không thuộc thành viên của Bang Búa Rìu, điều quan trọng nhất là Diệp Lăng Phi không muốn tham gia vào chuyện của hắc bang.

Diệp Lăng Phi cho rằng Chu Hồng Sâm nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này, nếu không cái năng lực thị trưởng này của ông sẽ gặp phải khó khăn, nếu ngay cả một việc trị an của thành phố mà cũng quản lý không được thì có thể đi đâu mà đàm phán mấy chuyện chiêu thương dẫn tư chứ, nếu không có sự lôi kéo của kinh tế thì Chu Hồng Sâm không có thành tích, đừng nói là thăng chức, ngay cái chức thị trưởng này cũng không giữ nỗi chứ nói gì đến cái khác.

Sau khi Diệp Lăng Phi đến bệnh viện mới biết Tiêu Triều Dương đã không xong rồi, mấy nhân vật cốt cán của Bang Búa Rìu cũng bị người ta đả kích, trong đó có hai người chủ chốt bị mất tích không rõ, còn Tôn Hồng cũng bị thương, bây giờ đang nằm trong bệnh viện trị liệu.

Tiêu Vũ Văn vì tối qua đi ra ngoài chơi với bạn nên không có về nhà mới tránh được kiếp nạn này, có điều tiểu bảo mẫu của Tiêu Vũ Văn lại bị người ta đá từ trên lầu xuống té chết rồi.

- Diệp tiên sinh, lần này chúng ta không báo thù 3K, sau này Bang Búa Rìu chúng tôi không thể nào sống ở cái đất Thành Phố Vọng Hải này nữa rồi!

Tống Thi căm phẫn trào dâng nói.

- Các huynh đệ vốn định bây giờ đi tìm 3K báo thù nhưng tôi đã ngăn lại, không phải là tôi muốn ngăn chặn huynh đệ đi báo thù mà là muốn làm tang lễ cho bang chủ trước đã, đang là lúc loạn loạt nhất, bây giờ cần có một người lãnh đạo chúng tôi, Diệp tiên sinh, cậu…!

Diệp Lăng Phi hiểu ý của Tống Thi, hắn khoát tay nói:

- Tống đường chủ, tôi hiểu ý của ông chỉ là tôi không muốn dính líu đến chuyện của xã hội đen, việc này tôi không thể làm được.

- Tôi hiểu!

Tống Thi nói.

- Chỉ là bây giờ bang hội của chúng tôi rất loạn, tôi sợ lúc này một số huynh đệ sẽ làm chuyện ngốc nghếch, nếu như vậy thì chuyện càng không dễ giải quyết rồi!

- Tống đường chủ, cách giải quyết của ông lúc này rất đúng, tôi cho rằng bây giờ không phải là lúc các ông đi tìm 3K để báo thù, các ông nên rõ một điều, 3K đã dám đụng đến các ông thì hộ đã sớm lập kế hoạch trước rồi, bây giờ các ông có đi cũng chẳng phải là tự chui đầu vào rọ không. Có điều, tôi cho rằng việc này không đơn giản, các ông cũng nên suy nghĩ cho cẩn thận, long đầu của các ông luôn mong các ông có thể đi trên con đường bạch đạo, nếu lúc này các ông khai chiến với 3K, đừng nói đến kết quả cuối cùng là thua, là thắng, mà là sự cố gắng nổ lực mấy năm nay của long đầu các ông đã trở thành công cốc, ông cho rằng phía bên cảnh sát sẽ không nghĩ đến điểm này sao, cảnh sát sẽ nhắm vào các ông, chỉ cần các ông có chút động tĩnh gì phía cảnh sát cũng sẽ tóm bắt các ông, nếu cứ như vậy thì thế lực của các ông sẽ bị suy yếu đi, được một mất mười!

- Diệp tiên sinh, cậu nói xem chúng tôi nên làm thế nào đây?

Tống Thi hỏi.

- Tống đường chủ, tôi nghĩ chuyện này không cần tôi dạy ông chứ, chẳng lẽ ông không biết nên giải quyết thế nào sao?

Diệp Lăng Phi đưa tay ra vỗ vai Tống Thi thấp giọng nói:

- Nhịn cục tức này, hãy ổn định bang hội trước rồi sau đó tìm cơ hội trừ khử từng cốt cán của bang hội 3K, bọn họ dám đụng đến các ông, chẳng lẽ các ông không dám đụng đến bọn họ?

Tống Thi gật đầu, Diệp Lăng Phi giờ mới nói:

- Vũ Văn đâu, tôi muốn gặp cô ấy!

- Tâm trạng của tiểu thư giờ đang rất mất mát trống rỗng, lúc nãy còn khóc ngất đi, bây giờ đang ở trong phòng bệnh!

Tống Thi nói.

- Dẫn tôi đi thăm!

Tống Thi dẫn Diệp Lăng Phi vào trong phòng bệnh riêng của bệnh viện, vừa đẩy cửa phòng bệnh liền nhìn thấy Kỷ Tuyết ngồi bên giường Tiêu Vũ Văn, đang dỗ dành Tiêu Vũ Văn.

- Vũ Văn tỷ, chị đừng đau lòng nữa, chị hãy giữ gìn sức khỏe đi, tụi em sẽ tìm người đi báo thù!

Trên người Kỷ Tuyết mặc chiếc sơ mi trắng hở rún, dưới mặc chiếc quần bò ngắn, tóc nhuộm vàng, cách ăn mặc hoàn toàn là bộ dạng của một thiếu nữ không tốt.

Diệp Lăng Phi vừa bước vào Kỷ Tuyết vội đứng lên, trong lòng Kỷ Tuyết, cô vẫn rất kiêng nể Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lướt mắt nhìn Kỷ Tuyết hừ lạnh nói:

- Tiểu nha đầu, cô đã biết được những gì, không được nói bậy đó!

Kỷ Tuyết vội vàng gật đầu nhân cơ hội chạy ra khỏi phòng bệnh. Diệp Lăng Phi đi đến bên giường, nhìn thấy Tiêu Vũ Văn đang nằm trên giường sắc mặt trắng bệch không một chút máu, đôi mắt vốn rất kiều diễm kia lúc này đã sưng húp lên.

Diệp Lăng Phi ngồi bên giường Tiêu Vũ Văn đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của Tiêu Vũ Văn, nói:

- Vũ Văn, tôi vừa biết chuyện này liền lập tức chạy đến đây, nếu như cô muốn khóc thì hãy cứ khóc đi, đừng nén trong lòng!

Tiêu Vũ Văn quay mặt qua nhìn Diệp Lăng Phi, cô nói với giọng khàn khàn:

- Tôi chỉ muốn nằm yên tĩnh một lát, Diệp đại ca, phiền anh ra ngoài có được không?

Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn buông tay Tiêu Vũ Văn ra nói:

- Được rồi, tôi ra ngoài trước, nếu cô có việc gì thì hãy gọi cho tôi!

- Cảm ơn anh!

Diệp Lăng Phi vừa đi ra liền kéo Kỷ Tuyết như chim ưng túm lấy gà con đi qua một bên, hắn trừng mắt nhìn Kỷ Tuyết nói:

- Tiểu nha đầu, chăm sóc Tiêu Vũ Văn cho tốt vào, có bất cứ chuyện gì cũng phải lập tức gọi điện cho tôi, nếu như Tiêu Vũ Văn có mệnh hệ gì thì coi chừng tôi tính sổ với cô đó!

- Diệp thúc thúc, làm sao mà cháu canh chừng chị ấy đây!

Kỷ Tuyết lo lắng tới mức sắp bật khóc.

- Tự cô nghĩ cách đi, chẳng phải cô vẫn luôn ở bên cạnh Tiêu Vũ Văn đó sao, vậy cô hãy nghĩ cách bám lấy cô ấy, cô ấy đi vệ sinh cô cũng đi theo, cô ấy về nhà cô cũng đi theo về nhà, tóm lại cô phải canh chừng cẩn thận cô ấy!

Diệp Lăng Phi nói.

Kỷ Tuyết đành gật đầu liên tục, Diệp Lăng Phi lại đi tìm Tống Thi, nhắc nhở Tống Thi:

- Tâm trạng lúc này của Tiêu Vũ Văn không được tốt, ông nên cho thêm người canh chừng cô ấy, đừng để cô ấy xảy ra chuyện, ừm, còn phải nhanh chóng sắp xếp hậu sự cho long đầu, ông bên này mà kéo dài một ngày thì bên Tiêu Vũ Văn sẽ nguy hiểm thêm một ngày, tôi lo cô ấy sẽ làm chuyện ngốc nghếch!

- Diệp tiên sinh, cậu yên tâm đi, tôi sẽ lập tức sắp xếp hậu sự cho long đầu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK