- Nếu anh không chịu nghe mệnh lệnh của bà chủ, tôi sẽ lập tức thông báo với bà chủ, anh nên biết, nơi này là Trung Quốc, không phải là chỗ của anh, anh...!
Thanh Nhi còn chưa nói xong đã bị tiếng cười của Nagy chặn lại, chỉ nghe Nagy cười nhạt, nói:
- Cô phải biết rằng, không ai có thể khống chế tôi, tôi chẳng quan tâm tới mấy thứ mệnh lệnh đó, chẳng lẽ bà chủ của các cô không nói cho cô biết là phải nghe theo mệnh lệnh của tôi sao?
Thanh Nhi nghe đến đó, cô ta ngẩn người, nhớ ra đúng là bà chủ đã nói như vậy, nhưng lúc đó Thanh Nhi cũng không để ý nhiều, Thanh Nhi thì đó chỉ là một sự nhắc nhở của bà chủ vì Chu Ngọc Địch lo lắng nếu xảy ra chuyện gì đó, nhưng bây giờ khi Nagy nói câu này thì cô lại cảm thấy có gì đó khang khác, theo Thanh Nhi thấy thì có lẽ vẫn còn ý khác. Trong lúc đang suy nghĩ những chuyện này, đột nhiên cô cảm thấy ngực mình đau nhói, không khỏi cất tiếng kêu “a” lên một tiếng, lúc cô kêu lên, Tử Nhi cũng yêu kiều kêu một tiếng, hai chị em các cô gần như là kêu lên cùng một lúc. Nghe thấy tiếng kêu yêu kiều của hai chị em Thanh Nhi, chỉ nghe Nagy cất tiếng cười lớn đầy đắc ý, bàn tay của hắn xoa nắn bộ ngực của Thanh Nhi và Tử Nhi, cười nói:
- Tiểu cô nương, không cần lo lắng, có ta ở đây mọi chuyện đều ổn thôi, nào, vẫn còn nhiều thời gian mà, hai cô hầu hạ ta đi!
Câu nói này của Nagy đã triệt để chọc giận Thanh Nhi, Thanh Nhi ánh mắt tóe lửa như muốn giết người, cô hét lên một tiếng, lên gối về phía hạ thân của Nagy, phẫn nộ quát:
- Ngươi buông tay ra, nếu ngươi không buông tay thì chớ trách ta không khách khí!
Cho dù Nagy có lợi hại thì lúc này đối mặt với đòn tấn công của Thanh Nhi, hắn cũng phải buông tay ra để ngăn cản Thanh Nhi công kích chỗ yếu hại của hắn, như vậy cũng giúp cho Thanh Nhi và Tử Nhi hai người thoát ra khỏi ngực Nagy, tay phải Thanh Nhi rút khẩu súng trên người ra, họng súng chĩa về phía Nagy, quát:
- Có tin là ta sẽ giết ngươi không?
- Tất nhiên là ta tin rồi!
Nagy thấy Thanh Nhi cầm sũng chĩa về phía mình, hắn không nhanh không chậm nói:
- Ta cũng sợ hãi lắm chỉ, chỉ có điều, súng của cô là đồ giả thôi, nếu thật sự có bản lĩnh thì bắn ta một phát, ta sẽ biết được ngay súng của cô có phải là hàng thật không!
Nagy nói xong liền cầm lấy họng súng kề sát vào thái dương, nói:
- Bắn thử một phát xem, để xem có phải là súng thật không!
- Ngươi đừng tưởng rằng ta không dám nổ súng!
Thanh Nhi sắc mặt tái nhợt, cô thật sự không ngờ mình và em gái lại gặp chuyện như thế này, họng súng trong tay cô đang chĩa thẳng vào đầu Nagy, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp cò súng bắn Nagy, nhưng lúc này cô đang rất hoảng loạn, trong mắt cô tên Nagy này rất khó đối phó, bà chủ đã có mệnh lệnh, không được để người đàn ông này gặp chuyện gì, nhưng mặt khác, tên này quả thật là khinh người quá đáng mà. Thanh Nhi không chịu nổi nữa, trong lòng đang rất hoảng loạn, tay cầm súng nhưng mà vẫn không có động tĩnh gì, lúc này chợt nghe Nagy cười lạnh nói:
- Tiểu nha đầu, cô không thấy ta là người nào sao, muốn chơi với ta à, cô vẫn còn kém lắm!
Chỉ nghe “keng” một tiếng, Nagy ném một viên đạn xuống dưới đất, hắn lạnh lùng nhìn Thanh Nhi, nói:
- Thế mà cũng không phát hiện ra!
Đến lúc này Thanh Nhi mới ý thức được rằng không biết từ lúc nào đạn trong súng của mình đã bị Nagy lấy mất rồi, cô ta không nhớ rõ là Nagy đã ra tay lúc nào, rất có thể là trong lúc Thanh Nhi còn đang do dự, Nagy đã lấy đạn trong súng của cô ra, chẳng trách Nagy không lo lắng, bên trong súng đã không có đạn, tất nhiên Nagy không lo lắng rồi. “Bốp, bốp, bốp”, phía ngoài vang lên tiếng vỗ tay, sau đó là một giọng nói khàn khàn cất lên:
- Đặc sắc, thật sự rất đặc sắc, cuối cùng tôi coi như cũng được nhìn thấy cái gì gọi là lính đánh thuê chuyện nghiệp, với cái ngành nghề này, tôi không ngờ mình lại được chứng kiến thủ pháp gọn gàng dứt khoát như vậy! Nagy tiên sinh đúng không, tôi nghĩ là chúng ta sẽ phối hợp rất ăn ý đấy!
Người vỗ tay chính là Chân Cơ, Chân Cơ vừa xuất hiện, lập tức hóa giải không khí khẩn trương ở chỗ này, phải biết rằng vẻ mặt hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi đang tràn đầy sự phẫn nộ, lúc nào có thể bộc phát. Chân Cơ nói câu đó cũng thu hút sự chú ý của Nagy từ chỗ tập trung vào Thanh Nhi thì giờ quay sang phía Chân Cơ. Trông thấy bộ quần áo gợi cảm của Chân Cơ, Nagy nở nụ cười, nói:
- Cô là ai? Không biết chúng ta sẽ phối hợp làm cái gì?
Chân Cơ không vội vàng nói chuyện với Nagy, cô đi đến trước mặt hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi, vỗ vai hai chị em, nói:
- Hai cô đi làm việc khác đi, ở đây cứ giao cho tôi, tôi tin là chuyện ở đây để tôi làm thì tốt hơn!
Nghe Chân Cơ nói như vậy, Thanh Nhi nhìn Chân Cơ, rồi lại liếc nhìn Nagy, khẽ gật đầu, đáp:
- Được, thế thì tôi đi trước!
Nói xong, cô cùng em gái mình rời đi. Nagy vốn định gọi Thanh Nhi lại, nhưng Chân Cơ đã đi đến trước mặt Nagy, cô đặt mông ngồi lên đùi Nagy, cười nói:
- Đó chỉ là tiểu cô nương thôi mà, có gì thú vị chứ, chi bằng chúng ta tâm sự đi, anh thích gì cái gì thì cứ nói!
- Tôi thích phụ nữ!
Bàn tay của Nagy lần mò vào trong váy ngắn của Chân Cơ, hắn cất một tràng cười đầy dâm đãng, Chân Cơ không hề cảm thấy tức giận về hành động sỗ sàng đó của Nagy, trái lại, cô ta tỏ vẻ rất chờ mong, bờ môi hồng hồng ghé sát vào tay Nagy, thì thầm:
- Bên cạnh có phòng đó, không biết anh có thể kiên trì được bao lâu?
Nagy nghe Chân Cơ nói như vậy, bỗng nhiên đứng bật dây, bế Chân Cơ lên, nói:
- Đảm bảo sẽ khiến cô thoả mãn, sung sướng đến chết...!
…………….
- Hừ!
Sau khi hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi rời khỏi chỗ của Nagy, hai người bọn họ thở phì phì đầy tức giận. Thanh Nhi nói:
- Thật không ngờ cái tên da đen đó lại dám làm như vậy, tên khốn kiếp đó, chị tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!
Tử Nhi hỏi:
- Chị, chúng ta phải làm gì bây giờ?
- Làm cái gì ư? Tất nhiên là gọi điện thoại cho bà chủ rồi, kể lại đầu đuôi tất cả mọi việc mà tên khốn kiếp đã làm ở đây, để bà chủ ra lệnh cho hắn, nếu hắn không chịu nghe lời bà chủ, chị tin với cá tính của bà chủ, nhất định sẽ rất tức giận, nói không chừng sẽ hủy bỏ hành động lần này, chúng ta cũng không cần phải gặp lại cái tên da đen đó nữa. Bây giờ cứ nghĩ tới hắn là chị cảm thấy tức giận, tên khốn kiếp đó, đừng tưởng rằng chị sợ hắn, đồ khốn...!
Thanh Nhi cảm thấy rất tức giận, trong lúc nói chuyện, không ngừng mắng nhiếc Nagy, Tử Nhi thì tất nhiên là nghe lời chị mình, chị của cô nói gì, Tử Nhi cũng nghe theo, nghe chị mình nói xong, Tử Nhi liền đáp:
- Thế cũng được, chị, bây giờ chúng ta đi gọi điện thoại đi!
Thanh Nhi lấy điện thoại ra gọi cho Chu Ngọc Địch, Thanh Nhi kể lại đầu đuôi chuyện xảy ra ở đây cho Chu Ngọc Địch nghe, còn nhắc đến chuyện tên Nagy đó không chịu làm theo mệnh lệnh của Chu Ngọc Địch, lại muốn giết Diệp Lăng Phi chứ không muốn tìm ngọc bội. Thanh Nhi cho rằng nếu bà chủ của mình biết được Nagy muốn làm như vậy thì nhất định sẽ rất tức giận, đến lúc đó, các cô có thể đuổi Nagy đi, đó là suy nghĩ của Thanh Nhi. Trong lúc Thanh Nhi vẫn còn đang dương dương đắc ý về suy nghĩ của mình, chợt nghe thấy trong điện thoại vang lên tiếng hừ lạnh của Chu Ngọc Địch, cô ta nói:
- Thế lúc đầu ta đã dặn dò ngươi như thế nào?
Thanh Nhi nghe Chu Ngọc Địch hỏi như vậy thì ngẩn người, ấp úng nói:
- Bà chủ, tôi không biết bà muốn nói đến khía cạnh nào, bà từng dặn phải lấy được ngọc bội từ tay Diệp Lăng Phi, phải…!
Thanh Nhi đem những việc mà Chu Ngọc Địch đã dặn dò mình ra kể lại một lượt, Chu Ngọc Địch nghe một lát liền ngắt lời Thanh Nhi, nói:
- Tất nhiên là ta không nói đến những chuyện đó, ta đã nói với ngươi là phải phối hợp với Nagy, các ngươi không cần quan tâm xem bọn họ làm cái gì, chỉ cần hiệp trợ bọn họ là đủ rồi. Đối với chúng ta Nagy rất quan trọng, không thể để Nagy gặp chuyện bất trắc, đó là nhiệm vụ của các ngươi. Các ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng, còn về chuyện của Diệp Lăng Phi, nếu mấy người của Nagy thật sự muốn lấy mạng Diệp Lăng Phi thì cứ tùy bọn họ thôi, dù sao thì sau khi Diệp Lăng Phi chết, chúng ta cũng có thể đạt được những vật đó bằng cách khác...!