- Tình Đình, nếu như trước kia có chuyện gì đắc tội con thì mong con đừng giận, ta không phải là người giỏi ăn nói, con đừng so đo với bà già này!
Bạch Tình Đình nhìn Bạch Cảnh Sùng với vẻ nghi hoặc, trong lòng không biết vú Ngô bị làm sao nữa, sao đang yên đang lành lại nói như vậy với mình, Bạch Cảnh Sùng cười nói:
- Tình Đình, đều là người một nhà cả, con không nên so đo quá mức!
Bạch Cảnh Sùng vừa nói như vậy, Bạch Tình Đình mới nghĩ ra ý tứ trong những lời này của Bạch Cảnh Sùng, vú Ngô làm như vậy là vì chuyện mấy ngày hôm trước Bạch Cảnh Sùng định sang tên lại tài sản cho vú Ngô, khi đó Bạch Tình Đình quả thực rất tức giận, nhưng chuyện đã qua rồi, Bạch Tình Đình cũng không quá chú ý, bây giờ lại nghe Vú Ngô nhắc đến chuyện này, Bạch Tình Đình liền lạnh nhạt nói với Vú Ngô:
- Vú Ngô, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng, sở dĩ tôi làm như vậy chỉ vì không sau này nhà tôi gà chó không yên, về phần bà lo lắng cho cuộc sống sau này của mình, tôi thấy bà hoàn toàn không cần lo lắng, chúng tôi sẽ không bỏ rơi bà đâu. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, sao bà biết bà sẽ sống lâu hơn cha tôi, bà có thể đảm bảo mình không đi trước cha tôi sao?
Bạch Tình Đình cảm thấy nếu còn nói tiếp nữa thì sẽ càng quá đáng hơn, cô cũng là người có chừng có mực, không nói thêm gì nữa. Bạch Tình Đình nói mấy câu đó rất không khách khí, chỉ có điều, nhưng từ một phương diện khác, Bạch Tình Đình đã nói rõ với Vú Ngô là cô không muốn so đo với vú Ngô, có những lời này của Bạch Tình Đình vú Ngô đã rất thỏa mãn rồi. Bạch Cảnh Sùng cũng giảng hòa, nói:
- Đúng vậy đó, Tình Đình, không cần phải so đo làm gì, đều là người một nhà cả mà!
Bạch Cảnh Sùng nói xong thì giục Bạch Tình Đình lên xe, sau khi Bạch Tình Đình lên xe, cô lại nhìn thoáng qua vú Ngô, nói thêm một câu:
- Vú Ngô, ông xã của tôi đang nghĩ cách cứu con của bà ra tù, tôi không có ý khác, chỉ muốn nói cho bà biết, tôi sẽ không tha thứ cho Thái Hạo, càng không cho phép hắn tiến vào cửa Bạch gia chúng tôi!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói những lời này thì thiếu chút nữa bật cười, theo Diệp Lăng Phi thấy, Bạch Tình Đình vẫn còn tính trẻ con. Bạch Tình Đình quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình cong môi lên, oán trách với vẻ bất mãn:
- Ông xã, anh cười cái gì vậy?
- Anh không cười cái gì cả!
Sau khi Diệp Lăng Phi thấy Bạch Cảnh Sùng cũng đã lên xe, hắn liền nổ máy. Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, muốn biết rốt cuộc thì vừa rồi Diệp Lăng Phi cười cái gì, Diệp Lăng Phi bị Bạch Tình Đình ép hỏi không né tránh được, hắn đành phải lên tiếng:
- Tình Đình, anh cảm thấy em rất giống như một đứa trẻ, em thấy mình có cần thiết phải nói câu đó với vú Ngô sao? Tình Đình, anh và nhạc phụ đã đạt thành một hiệp nghị, có tờ giấy cam kết đó ở đây, Thái Hạo sẽ không thể vào Bạch gia đươc. Nhạc phụ, có phải vậy không?
- Ừ!
Bạch Cảnh Sùng đáp. Bạch Tình Đình nói:
- Ông xã, anh đừng ép cha em, cha em tự biết phải xử lý như thế nào mà!
Bạch Tình Đình nói xong liền quay sang phía Bạch Cảnh Sùng, thì thầm:
- Cha, không thì cha đến nhà con ở đi, hai cha con ta ở với nhau, còn cái biệt thự kia thì tặng cho Vú Ngô ở!
Bạch Cảnh Sùng cười nói:
- Tình Đình, không nên làm loạn nữa, trong nhà thì phải hòa thuận với nhau, bây giờ cha đã già, không giống như trước nữa. Nếu như đổi thành trước kia, sao cha lại ở cùng với vú Ngô chứ, bây giờ cha đã già rồi, cha cần một người bạn, con đã hiểu chưa?
Bạch Tình Đình quay đầu lại, liếc nhìn Diệp Lăng Phi, nói thầm:
- Muốn trách thì phải trách ông xã chứ!
Diệp Lăng Phi đang lái xe, không biết tại sao đang yên đang lành Bạch Tình Đình lại hướng trách nhiệm trong chuyện này về phía hắn. Chỉ có điều, Diệp Lăng Phi không cần phải tiếp tục tranh luận chuyện này với Bạch Tình Đình, cứ chiều theo ý Bạch Tình Đình là tốt nhất. Lúc bọn họ đến sân bay, Trương Lộ Tuyết còn chưa tới, Bạch Tình Đình lấy di động ra gọi điện thoại cho Trương Lộ Tuyết, muốn biết bao giờ Trương Lộ Tuyết mới tới, đúng lúc đó, điện thoại của Diệp Lăng Phi đổ chuông. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra xem, cuộc điện thoại này là do Triệu Đào gọi tới, Diệp Lăng Phi nhấc máy, trong điện thoại vang lên giọng nói của Triệu Đào:
- Diệp tiên sinh, chuyện đã xong xuôi rồi, không đầy nửa tháng nữa người bạn đó của anh sẽ hoàn tất thủ tục phóng thích!
Hiệu suất xử lý công việc của Triệu Đào hoàn toàn vượt xa dự kiến của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cho rằng muốn xử lý xong chuyện này Triệu Đào ít nhất cần một hai tháng, nhưng không ngờ mới chỉ qua mấy ngày, Triệu Đào giải quyết xong xuôi chuyện này rồi. Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại, miệng thì cười nói:
- Triệu cục trưởng, hiệu suất làm việc của ông cao thật đấy, tôi không thể tin nổi vào tai mình nữa, nhanh như vậy ông đã giải quyết xong xuôi rồi. Triệu cục trưởng, không phải ông định nói đùa để tôi vui vẻ đấy chứ?
- Diệp tiên sinh, tôi nào dám nói đùa để anh vui vẻ chứ, thật sự là mọi chuyện đã ổn thỏa rồi!
Triệu Đào nói,
- Người bạn đó của anh dạo gần đây liên tục phải đi khám sức khỏe, thân thể cậu ta xuất hiện hàng loạt vấn đề, tôi có một người bạn ở bên ngục giam, chuyện này được giải quyết rất thuận lợi. Diệp tiên sinh, chuyện tôi hứa với anh tôi đã làm được rồi, anh đừng quên chuyện anh đã nhận lời với tôi đó!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Triệu cục trưởng, ông yên tâm đi, chuyện tôi đã hứa với ông tất nhiên tôi sẽ làm được, tôi không phải là người nói lời mà không giữ lời!
Diệp Lăng Phi và Triệu Đào nói chuyện điện thoại xong, hắn đi ra chỗ Bạch Cảnh Sùng, đặt mông ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh Bạch Cảnh Sùng, nói:
- Nhạc phụ, nói cho cha biết một việc nhé, trong vòng nữa đứa con trai kia của cha sẽ được ra khỏi tù!
- Suỵt!
Bạch Cảnh Sùng nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta vội vàng ra dấu cho Diệp Lăng Phi nói nhỏ thôi, thấp giọng nói:
- Tiểu Diệp, con nói nhỏ một chút, nếu để cho Tình Đình nghe được, con bé sẽ tức giận đó!
Diệp Lăng Phi cười cười, trong lòng thầm nghĩ ông bố vợ này của mình thật sự là cưng chiều Bạch Tình Đình tới cực điểm rồi, nào có ai chiều con gái như Bạch Cảnh Sùng chứ. Chỉ có điều, Diệp Lăng Phi nghĩ đến những chuyện mà Bạch Cảnh Sùng đã làm trong quá khứ, hắn cũng có thể hiểu được tại sao Bạch Cảnh Sùng lại làm như vậy. Bạch Cảnh Sùng thấy Bạch Tình Đình còn đang đứng gọi điện thoại ở đằng kia, ông ta mới nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu Diệp, ý con là Tiểu Hạo có thể ra tù trong nửa tháng nữa sao?
- Đúng vậy!
Diệp Lăng Phi nói,
- Thực ra đó là phóng thích, như vậy thì tạm thời cậu ta có thể rời khỏi nhà giam. Thật ra thì, chỉ cần đi ra ngoài, những chuyện sau đó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhạc phụ, con sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, cha không cần phải quá bận tâm!
- Cảm ơn con!
Bạch Cảnh Sùng cầm tay Diệp Lăng Phi thật chặt, Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Bạch Cảnh Sùng, thấp giọng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, con có thể hiểu được tâm tình của cha, nhưng mà con vẫn muốn nhắc nhở con một câu, đừng vì có con trai mà quên mất con gái của mình, tính cách của Tình Đình thế nào cha cũng biết rồi đấy!
- Chuyện đó đương nhiên là cha biết rõ, nếu không thì cha cũng sẽ không chiều ý Tình Đình như vậy!
Bạch Cảnh Sùng vừa mới nói xong câu này, Bạch Tình Đình đã gọi điện thoại xong tay cầm cái di động, vẻ mặt tươi cười trở về chỗ ngồi. Cô vừa về lập tức hỏi:
- Cha, vừa rồi hai người đã nói gì vậy?
- Cha và Tiểu Diệp không nói gì cả!
Bạch Cảnh Sùng nói,
- Tình Đình, bao giờ thì Khiếu Thiên tới?
- Họ đang trên đường rồi, khoảng 10 phút nữa sẽ tới nơi.
Bạch Tình Đình đáp.
Cô ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, kéo tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cảm thấy Bạch Tình Đình có chuyện muốn nói riêng với mình, hắn liền quay đầu sang, chỉ thấy Bạch Tình Đình ghé môi vào tai hắn, thì thầm:
- Ông xã, khi về nhà sẽ kiểm tra trữ lượng “dầu” của anh, nói tóm lại, nếu như trong lúc em không có ở nhà anh đi ra ngoài ăn vụng, em sẽ dùng quần lót trinh tiết để khóa anh lại!
- Quần lót giữ trinh tiết?
Diệp Lăng Phi há hốc mồm, hỏi.
- Vâng!
Bạch Tình Đình nói,
- Vừa nãy em và Lộ Tuyết đã bàn bạc với nhau, lần này đến Bắc Kinh bọn em sẽ mua một bộ về, em và Lộ Tuyết mỗi người giữ một cái chìa khóa, xem sau này anh có ngoan ngoãn hơn không!
- Đúng là sự bi ai của đàn ông!
Diệp Lăng Phi vẻ mặt đau khổ, lên tiếng phàn nàn.