Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng họp, vốn đang tham gia họp bàn. Những kiểu họp hành thế này đối với Diệp Lăng Phi tham gia cũng chỉ lãng phí thời gian, hắn vốn không muốn quản cái gì mà công ty hay tập đoàn. Nếu Diệp Lăng Phi muốn quản lý công ty, hắn đã sớm quản lý rồi, trong tay hắn có nhiều tiền như vậy, Diệp Lăng Phi trời sinh lại quen tự do không muốn bị việc gì liên quan đến mình. Chỉ là Bạch Tình Đình gọi điện cho Diệp Lăng Phi bảo Diệp Lăng Phi đến tham gia cuộc họp, Diệp Lăng Phi không thể không đến, đành ngồi trong phòng họp cho có mặt vậy thôi.

Khi Bạch Tình Đình theo quy trình hội nghị giới thiệu người phụ trách các bộ phận, Diệp Lăng Phi bèn có điện thoại gọi đến, theo lệ thường khi tham gia họp thì nên tắt điện thoại nhưng bản thân Diệp Lăng Phi lại là một người quen tự do, bảo hắn tắt điện thoại đó là chuyện không thể.

Diệp Lăng Phi nghe thấy chuông điện thoại vang lên, hắn lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại gọi đến, Diệp Lăng Phi bèn cau mày, hắn áp vào tai Bạch Tình Đình nói vài câu rồi đứng dậy ra khỏi phòng họp.

Đi ra ngoài phòng họp, Diệp Lăng Phi bèn nghe điện thoại, là Tiêm Đao gọi điện đến, Diệp Lăng Phi biết Tiêm Đao lúc này gọi điện cho mình nhất định là phía Đái Vinh Cẩm có tình hình gì đó, Tiêm Đao mới gọi điện thông báo cho Diệp Lăng Phi. Lần trước Diệp Lăng Phi đã nói với Tiêm Đao nếu phía Đái Vinh Cẩm có tình hình gì mới thì nhất định phải kịp thời thông báo cho hắn.

- Tiêm Đao, có chuyện gì vậy?

Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại, nhưng không đứng ở bên ngoài phòng họp, có một số chuyện tốt nhất không nên để người khác biết quá nhiều. Đa số mọi người đều sống trong môi trường yên tĩnh, đối với những sự việc xảy ra ở bên ngoài bọn họ không thật sự hiểu, rất nhiều người đều cho rằng thế giới này an toàn, mà không biết rằng thế giới này mỗi ngày, mỗi giờ mỗi khắc đều không ngừng xảy ra chuyện đổ máu, nhưng những chuyện này những người sống trong cuộc sống bình thường không thể hiểu được. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại đi đến trước cửa cầu thang, hắn mở cửa cầu thang, rồi đi vào trong.

Tiêm Đao quả thực có một số tin tức tình báo, tổ chức hỏa quẩn Lang Nha có mạng lưới tình báo trên toàn thế giới, nhưng mạng lưới tình báo này không thần kỳ như mạng lưới tình báo trong các bộ phim điện ảnh hay phim bộ dài tập, không thể nắm bắt được toàn bộ tin tức, chỉ khi cần dùng đến mạng lưới tình báo này mới điều động tất cả lực lượng có thể đi điều tr a một việc nào đó mà thôi.

- Satand, phía em quả thực có một số việc, việc thứ nhất thì để Angle nói vậy, em nghĩ cô ấy nói với anh sẽ rõ ràng hơn, những chuyện này em không hiểu rõ lắm.

Tiêm Đao nói rồi đưa điện thoại cho Angle, Angle cầm lấy điện thoại rối nói với Diệp Lăng Phi:

- Satand, sau khi em về nước Mỹ, đã điều tra về loại vũ khí sinh học mà tập đoàn Suzuki đã nghiên cứu và điều chế, nếu thật sự giống như anh nói, khả năng sát thương của mà loại vũ khí sinh học này có thể gây ra trong thời gian ngắn không thể không khống chế được, cũng có nghĩa là trong thời gian ngắn không thể điều trị được.

- Cái đó anh đương nhiên biết rõ rồi. Sau khi anh nghe gã chuyên gia sinh vật học người Nhât đó nói xong anh đã biết đó là một loại vũ khí sinh học rất nguy hiểm, theo anh được biết đã có một số vũ khí sinh học được đưa đi rồi, không rõ tung tích, đây cũng là chuyện anh rất lo lắng, những vũ khí sinh học đó mà rơi vào tay một số kẻ nào đó, thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

- Em chính là muốn nói với anh về chuyện này. Em đã phát hiện ra nhược điểm của loại vũ khí sinh học này, cũng có nghĩa là có thể tìm ra một loại thuốc giải, để khống chế sự phát triển của loại virut này, như vậy trước tiên có thể bảo vệ tính mạng cho đối phương, sau đó sẽ tìm tiếp thuốc giải, triệt để chữa trị nhưng thương tổn do loại vũ khí sinh học này tạo ra, nhưng em thấy để thật sự nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc giải đó ít nhất cần thời gian ba năm, trước mắt việc chúng ta có thể làm chỉ là tìm ra thuốc giải, khống chế sự lây lan nhanh chóng của loại virut này.

Diệp Lăng Phi nghe thấy Angle nói vậy xong cau mày nói:

- Angle ý em là trước mắt chúng ta vẫn chưa có biện pháp tốt nhất có thể khống chế loại virut này sao?

- Về mặt lý thuyết là như vậy. Những ngày này, em đang liên lạc với viện nghiên cứu sinh vật ở Mỹ, các nhà sinh vật học của bọn họ cũng đang tiến hành phân tích loại vũ khí sinh vật này, nhưng từ những kết quả ban đầu mà em có được cho thấy, loại vũ khí sinh học này rất nguy hiểm, Satand, anh đã xem qua những bộ phim về xác chết của mỹ rồi đúng không, rất nhiều những bộ phim về xác chết của Mỹ có nguồn gốc từ nghiên cứu virut, nhưng nếu loại vũ khí sinh học này thật sự được sử dụng một cách quy mô, thì có thể thật sự sẽ xuất hiện những cảnh tượng như trong phim, vì vậy mục đích em gọi điện cho anh là muốn nói với anh, trước mắt hoàn cảnh chưa tìm ra biện pháp phòng trừ một cách có hiệu quả sự lây lan của loại vũ khí sinh học này, tốt nhất anh nên cẩn thận một chút phòng khi bị loại vũ khí sinh học đó tấn công mà không có cách điều trị.

- Anh đương nhiên không muốn bị loại vũ khí sinh học đó tấn công, đáng tiếc là anh muốn như vậy nhưng đáng tiếc kẻ thù của anh lại không để cho anh làm như vậy.

Diệp Lăng Phi đây là đùa với Angle, không thể phủ nhận là những lời ban nãy của Angle rất nghiêm trọng, cũng có nghĩa là một khi thật sự bị nhiễm loại virut này, thì đó tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì, ít nhất trong trước mắt vẫn chưa tìm ra thuốc giải có thể chữa trị được những thương tổn do loại virut này gây ra cho con người.

Angle nói:

- Satand, em không đùa với anh đâu, em sẽ ở lại nước Mỹ cố gắng trong thời gian nhanh nhất nghiên cứu ra loại thuốc có thể không chế virut này, còn về những việc sau này để sau này hãy nói.

- Ừ!

Diệp Lăng Phi nói nếu Angle cũng cho rằng việc này tạm thời không có cách đột phá thì thật sự không có cách nào đột phá. Angle là chuyên gia về lĩnh vực này, cô ta có rất nhiều hiểu biết về lĩnh vực này, Lang Nha rất nhiều việc có liên quan đến lĩnh vực này đều giao cho Angle xử lý. Angle sẽ thông qua một số con đương bí mật liên lạc với các nhà khoa học đỉnh cao trên thế giới. Diệp Lăng Phi vô cùng tín nhiệm năng lực làm việc của Angle, hắn không phải nói thêm điều gì.

Angle nói chuyện với Diệp Lăng Phi xong, đưa điện thoại cho Tiêm Đao. Tiêm Đao cầm điện thoại nói với Diệp Lăng Phi:

- Satand, việc thứ hai là liên quan đến chuyện về Khoa Nhung Hỏa Diễm.

Diệp Lăng Phi nghe Tiêm Đao nói xong bèn lấy bật lửa và thuốc lá trên người ra, hắn ấn thuốc vào miệng châm thuốc xong nói:

- Khoa Nhung Hỏa Diễm? Tiêm Đao, phía em có tin tức gì?

- Satand, tin tức này không phải thật sự chính xác. Bên Ni-giê-ri-a truyền về cho biết Đái Vinh Cẩm đã ở Ni-giê-ri-a rất lâu rồi, vừa mời rời khỏi Ni-giê-ri-a, không rõ tung tích.

Diệp Lăng phi nghe Tiêm Đao nói vậy xong bèn cau mày lại, hắn hút một hơi, rồi lấy điếu thuốc ở trong miệng ra nói vào điện thoại:

- Ni-giê-ri-a? Tiêm Đao, ý em nói là Đái Vinh Cẩm đã ở Ni-giê-ri-a một thời gian rồi? Anh không tin gã ta ở đó nghĩ dưỡng, rất có thể Đái Vinh Cẩm ở đó để gặp người của tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm, cũng có nghĩa là cơ sở của tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm rất có thể ở Ni-giê-ri-a hoặc các nước châu Phi bên cạnh.

- Đúng vậy. Em đã liên hệ được với chính phủ phía Ni-giê-ri-a, em hy vọng chính phủ Ni-giê-ri-a sẽ giúp đỡ chúng ta, đồng thời em cũng thông báo đến các nước châu Phi bên cạnh, em hy vọng bọn họ có thể giúp đỡ em.

- Không dễ đâu. Tiêm Đao, em đã nghĩ qua chưa, tại sao người của Khoa Nhung Hỏa Diễm lại dám xây dựng đại bản doanh ở châu Phi, chính là vì hoàn cảnh địa lý khá phức tạp, có một số quốc gia châu phi bản thân không đủ khả năng về vũ lực để bảo vệ bọn họ vì vậy bọn họ mới hy vọng những tổ chức lính đánh thuê có thể giúp đỡ bọn họ bảo vệ đất nước mình, có thể nói Khoaa Nhung Hỏa Diễm nhất định có quan hệ rất tốt với chính phủ nước sở tại, chính quyền nước sở tại dựa vào Khoa Nhung Hỏa Diễm hơn là dựa vào chúng ta bởi vì chúng ta chỉ cung cấp vũ khí, còn tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm lại có thể trực tiếp tham gia vào hoạt động vũ trang, bởi vì tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm bản thân nó cũng dựa vào việc này để kiếm tiền, bọn họ cũng không quan tâm góp sức vì ai. Đây mới là quan hệ đang tồn tại, cho dù chúng ta điều tra ra quốc gia mà tổ chức lính đánh thuê đang ở thì cũng không dễ giải quyết, nữa là trước mắt chúng ta vẫn chưa điều tra ra nơi mà tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm đang ở. Nhưng điều này cũng cho anh một đầu mối, chỉ cần theo dõi các nước châu Phi này thì nhất định có thể nắm bắt được động tĩnh của Khoa Nhung Hỏa Diễm và Đái Vinh Cẩm, Tiêm Đao điều một nhóm người tập trung theo dõi Ni-giê-ri-a và các nước châu Phi xung quanh, nếu có bất kỳ động tĩnh gì lập tức thông báo cho anh.

- Satand, anh không lo lắng sao?. Bọn em đều rất lo lắng sự an nguy của anh, Satand hay là bọn em phái người qua đó bảo vệ anh. Chuyện lần này không hề nhỏ, cứ nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, nếu anh mà xảy ra chuyện gì, bọn em không biết phải làm thế nào.

Diệp Lăng Phi nghe Tiêm Đao nói vậy bèn cười nói:

- Em lo cho anh cái gì chứ, ở đây anh tự biết xử lý, nếu bọn em đến, ngược lại có khi còn làm hỏng việc, ai mà biết được Đái Vinh Cẩm sau khi nghe được phong phanh lại không đến chứ. Bây giờ chúng ta nắm được hành tung của Đái Vinh Cẩm tự nhiên có thể gài bẫy Đái Vinh Cẩm, để Đái Vinh Cẩm tự rơi vào bẫy của chúng ta, như thế anh sẽ không cần lo lắng về hắn nữa. Lần này một khi để Đái Vinh Cẩm chạy mất, thì sẽ rất phiền phức, sau này anh vẫn phải đề phòng Đái Vinh Cẩm, Tiêm Đao, như vậy ngược lại sẽ càng nguy hiểm. Em cứ tin anh, bọn em cũng phải phòng bị tốt, ai mà biết được Đái Vinh Cẩm liệu có tấn công vào tổng bộ của Lang Nha trước hay không, nói không chừng Đái Vinh Cẩm sẽ đối phó với bọn em trước. Bọn em không nên cho rằng anh là mục tiêu chủ yếu, kỳ thực, bọn em cũng là mục tiêu chủ yếu, người ta nói súng bắn chỗ sáng dễ tránh, tên bắn chỗ tối khó phòng, Đái Vinh Cẩm ở trong chỗ tối, đây là một chuyện rất đau đầu, chúng ta không biết bước tiếp theo Đái Vinh Cẩm sẽ có kế hoạch gì vì vậy anh mới hy vọng bọn em có thể theo dõi hành tung của Đái Vinh Cẩm từng phút từng giây một, chỉ có nắm chắc được hành tung của Đái Vinh Cẩm chúng ta mới có thể có kế hoach đối phó với Đái Vinh Cẩm, Tiêm Đao, em hiểu ý của anh chứ?

- Satand, những điều này em đều hiểu. Chỉ là bọn em lo lắng sự an toàn của anh, anh ở Vọng Hải không an toàn như bọn em ở nước Mỹ, bên này bọn em có vũ khí, có thể phòng bị, nhưng anh ở bên đó không có vũ khí phòng bị, Satand, nếu anh nhất định không để bọn em qua đó bảo vệ anh vậy bọn em có thể cung cấp cho anh một số vũ khí để tăng cường sự phòng bị cho anh bên đó, anh thấy như vậy có được không?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Ai nói anh ở đây không có vũ khí phòng bị. Tiêm Đao, lẽ nào em quên rồi sao, ban đầu chúng ta không phải có vận chuyển một lô vũ khí đến Vọng Hải sao, bây giờ một phần của lô vũ khí đó vẫn ở trong tay anh, hôm nay anh đã bảo Dã Thú lấy một ít vũ khí ở đó ra, để trong nhà anh rồi. Anh ở bên này không có vấn đề gì cả, thêm nữa bên cạnh anh còn có Dã Thú, bọn em không cần lo lắng anh ở đây, cứ chuẩn bị tốt phía các em là quan trọng nhất.

Tiêm Đao nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, trong lòng biết rõ, bất luận mình có nói gì Diệp Lăng Phi cũng không để bọn họ phái người đến bảo vệ Diệp Lăng Phi. Tiêm Đao cũng không nói thêm nữa, anh ta cho rằng trong lòng Diệp Lăng Phi đã có tính toán biết làm thể nào để tự bảo vệ mình. Bây giờ việc mà Tiêm Đao phải suy nghĩ đó là làm thế nào để có thể nắm được hành tung của Đái Vinh Cẩm, để cung cấp thêm nhiều tin tức hơn nữa cho Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi vừa cúp điện thoại bèn nghe thấy tiếng Dã Thú từ bên ngoài vọng lại.

- Lão đại, em có thể vào không?

Diệp Lăng Phi nhìn ra, bèn thấy Dã Thú không biết đã đứng ở ngoài cửa cầu thang từ khi nào. Ban nãy khi Diệp Lăng Phi cầm điện thoại đi đến đây nghe, hắn đã khép cửa lại, Diệp Lăng Phi cũng không biết Dã Thú đến đây từ khi nào, lại nghe thấy tiếng Dã Thú, Diệp Lăng Phi nhìn Dã Thú gật đầu, Dã Thú lúc đó mới đẩy cửa vào đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, Dã Thú lấy thuốc lá ra đưa cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi xua tay, ngầm chỉ xuống đầu thuốc ở chân nói: Ban nãy anh mới hút rồi.

Dã Thú cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy dưới chân Diệp Lăng Phi có một đầu thuốc lá. Hắn nhét điếu thuốc đưa cho Diệp Lăng Phi vào mồm, cầm bật lửa châm thuốc, sau đó Dã Thú hút nột hơi rồi nói:

- Lão đại, ngồi trong cuộc họp thật là không thoải mái, em thật sự không ngồi nổi nữa đành phải đi ra ngoài. Em vốn định đến đây hút thuốc, không ngờ lại gặp lão đại ở đây, em không hề thấy anh gọi điện thoại đâu.

Diệp Lăng Phi nghe Dã Thú nói câu đó xong bèn cười nói:

- Dã Thú, cho dù caaun nghe được cũng không sao, là Tiêm Đao gọi đến, vẫn là chuyện liên quan đến Đái Vinh Cẩm, ban nãy anh và Tiêm Đao nói với nhau về chuyện Đái Vinh Cẩm thôi, làm gì có chuyện gì mà lại không dám để cậu biết.

Dã Thú hút thuốc nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Lão đại, anh nói Tiêm Đao gọi điện đến à, lẽ nào Tiêm Đao điều tra ra tên không Đái Vinh Cẩm đó rồi sao?

- Chuyện đó thì chưa. Tiêm Đao gọi điện đến nói chuyện với anh, cậu ta chỉ mới điều tra ra Đái Vinh Cẩm đến Ni-giê-ri-a, không biết Đái Vinh Cẩm đến Ni-giê-ri-a làm gì. Anh đoán ĐáiVinh Cẩm mười phần là đi Ni-giê-ri-a để liên hệ với tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm, cũng có nghĩa là Đái Vinh Cẩm rất nhanh sẽ có hành động, không quá một tháng Đái Vinh Cẩm sẽ có hành động, Tiêm Đao gọi điện cho anh chỉ là muốn nhắc nhở anh mà thôi. Ban nãy anh đã nói với Tiêm Đao rồi bảo cậu ta không cần lo lắng anh ở đây, anh không có vấn đề gì cả, bảo Tiêm Đao nên chú ý tổ chức Lang Nha bên đó, ai mà biết được lần này liệu Đái Vinh Cẩm có tấn công tổng bộ của Lang Nha hay không, tóm lại trước khi sự việc chưa được làm rõ, mọi chuyện chỉ là nói suông thôi, anh cũng không biết tên khốn Đái Vinh Cẩm đó rút cuộc muốn làm gì.

- Lão đại, theo em thấy, chúng ta về tổng bộ đi, cứ coi như đi nghỉ, ở tổng bộ bên đó sẽ an toàn, em không tin tên không Đái Vinh Cẩm dám đến tổng bộ của chúng ta, gã đúng là muốn chết.

Diệp Lăng Phi nhìn Dã Thú nói:

- Đái Vinh Cẩm bây giờ sắp bị chúng ta ép cho phát điên rồi. Dã Thú, không bao giờ được coi nhẹ những kẻ điên sẽ gây ra những chuyện điên cuồng gì, anh thấy, Đái Vinh Cẩm cho dù có làm ra những chuyện điên cuồng hơn nữa cũng là chuyện bình thường thôi, anh không hề thấy kỳ lạ,cậu cần phải biết rõ lần này là cơ hội duy nhất của Đái Vinh Cẩm, ít nhất thì Đái Vinh Cẩm cho rằng như vậy, gã nhất định sẽ cho rằng anh không có phòng bị gì, và sẽ ra tay với anh, vì vậy anh nói với Tiêm Đao không được hành động thiếu suy nghĩ, anh không dễ dàng gì mới có thể gài một cái bẫy Đái Vinh Cẩm ở Vọng Hải để tên không Đái Vinh Cẩm tự chui vào, nếu phía Tiêm Đao có hành động nào đó nói không chừng sẽ khiến tên khốn Đái Vinh Cẩm sợ chạy mất đến lúc đó anh muốn tìm tên khốn Đái Vinh Cẩm sẽ không dễ dàng chút nào, anh không muốn như vậy.

- Nhưng lão đại anh dùng mình làm mồi nhử thật sự rất nguy hiểm.

Dã Thú lại hút một hơi rồi lấy điều thuốc còn lại trong miệng ra, vứt xuống đất, gã nhấc chân phải lên dẵm vào điếu thuốc rồi nói:

- Em cho rằng lão đại, anh không cần phải mạo hiểm như vậy.

- Không mạo hiểm làm sao được. Nếu anh sắp đặt kế hoạch chu đáo thêm một chút, không để lộ điều gì, như vậy thì không coi là mạo hiểm nữa, anh sẽ ở đằng sau sắp xếp tất cả, để Đái Vinh Cẩm đi vào cái bẫy mà anh đặt ra cho gã, Dã Thú em không tin vào năng lực của anh sao?

Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói xong, cười nói:

- Lão đại, em đương nhiên tin anh rồi, bởi vì em rất tin tưởng, không hề nghi ngờ vào năng lực của anh, em chỉ lo lắng tên khốn Đái Vinh Cẩm quỷ kế đa mưu, một khi kế hạch của lão đại có một chút sơ hở gì thì sẽ cho tên khốn Đái Vinh Cẩm cơ hội, em không muốn để lão đại phải mạo hiểm. Lão đại, không thì để em thay anh.

Diệp Lăng Phi nghe Dã Thú nói xong, nhìn Dã Thú lắc đầu nói:

- Dã Thú, em thay anh như thế nào? Dã Thú, em không thể thay anh được, lần này Đái Vinh Cẩm nhằm vào anh, gã chỉ muốn lấy mạng anh. Anh đã nghĩ rồi, anh là người sáng lập ra tổ chức hỏa quân Lang Nha, mặc dù anh đã rút khỏi tổ chức Lang Nha nhưng chỉ cần anh không chết, Đái Vinh Cẩm sẽ cảm thấy mới nguy hiểm về anh vẫn còn tồn tại, sẽ tìm mọi cách để giải quyết anh. Dã Thú, em đừng quên lần trước khi chúng ta đã xử lý câu lạc bộ Mỹ Hỏa, là do anh đích thân lãnh đạo hành động, lần đó sau khi hành động xong, mây tên đã trốn thoát của câu lạc bộ Mỹ Hỏa đã cho rằng anh không hoàn toàn rời khỏi tổ chức hỏa quân Lang Nha, sẽ tìm mọi cách để xử lý anh, vì vậy anh cho rằng đối tượng công kích lần này của Đái Vinh Cẩm nhất định là anh.

Dã Thú nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Lão đại, anh đã đoán ra rồi vậy chúng ta cùng nghĩ cách để sắp đặt một chút. Em đã phái người của em chuyên theo dõi xung quanh nhà của anh để bảo vệ anh, lão đại anh thấy như vậy có được không?

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Không được. Dã Thú, em không nghĩ xem, những người đó của em mặc dù người nào thân thủ cũng rất tốt nhưng cuối cùng cũng không thể so sánh với những tên lính đánh thuê của Đái Vinh Cẩm. Nếu anh để người của em bảo vệ anh vậy không phải là anh đã nói cho Đái Vinh Cẩm biết chỗ anh ở hay sao, như thế không phải tự mình đi tìm cái chết sao? Dã Thú, em nhất định không được làm như vậy, Đái Vinh Cẩm vốn không biết anh ở đâu, nếu em làm như vậy sẽ chỉ khiến Đái Vinh Cẩm biết anh ở đâu, như thế là đưa anh vào chỗ nguy hiểm, em như vậy không phải là giúp anh mà là hại anh.

Dã Thú nghe xong vội vàng nói:

- Lão đại, em không nghĩ kỹ được như vậy, ban nãy em chỉ nghĩ làm thế nào để bảo vệ lão đại, chứ không hề nghĩ rằng làm như vậy ngược lại còn làm hại anh, lão đại, anh cứ coi như ban nãy em chưa hề gì cả.

Diệp Lăng Phi đưa tay phải đặt lên vai Dã Thú nói:

- Dã Thú, ngày mai anh đi xem nhà, nếu hợp lý, bên đó tam thời sẽ là chỗ ở của anh. Dã Thú, về sau chúng ta có thể ở gần nhau một chút có chuyện gì có thể hỗ trợ nhau, Dã Thú em thấy có đúng không?

Dã Thú há mồm nói để lộ cả răng hàm của gã:

- Đương nhiên rồi. Lão đại, em sớm đã nói rồi, anh nên đến chỗ em ở như vậy chúng ta có thể ở gần nhau cho dù có chuyện gì xảy ra cũng cõ thể kịp thời hỗ trợ.

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Ừ! Vậy quyết định như vậy đi, ngày mai anh sẽ qua xem nhà.

Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây chuông điện thoại của hắn liền vang lên, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra nhìn số điện thoại gọi đến cười. Dã Thú thấy Diệp Lăng Phi cười không hiểu hỏi:

- Lão đại, anh cười gì vậy?

Diệp Lăng Phi cầm điện thoại nói:

- Còn có thể làm gì chứ, không phải là bảo anh quay về sao, Dã Thú em không nhìn ra sao, cuộc điện thoại này là gọi anh quay về phòng họp, nếu em không tin chúng ta đánh cược, Tình Đình nhất định giục anh quay về phòng họp.

Dã Thú cười nói:

- Lão đại, vậy đó là chuyện riêng của anh rồi, nếu chị dâu em giục anh quay về phòng họp thì anh nên quay về đi, dù sao chị dâu cũng không giục em quay về đó, em vẫn muốn ở đây thêm một lúc nữa, em không muốn quay về đâu, ở trong đó không thoải mái chút nào.

Diệp Lăng Phi bĩu môi lạnh lùng nói:

- Dã Thú, cậu đừng mừng vội, cậu xem, cuộc điện thoại này cũng giục cậu quay về, vợ anh, anh lại không hiểu tính cách cô ấy sao, cô ấy mà không đạt được mục đích thì sẽ không buông tay đâu. Cô ấy đã chủ trì cuộc họp, thì sẽ không để hai người chúng ta tự do tự tại ở bên ngoài đâu, Dã Thú anh thấy em cứ nên chuẩn bị quay về phòng họp đi.

Diệp Lăng Phi nghe điện thoại trong điện thoại vọng ra tiếng của Bạch Tình Đình nói:

- Ông xã, anh đang ở đâu vậy, anh đã ra ngoài lâu như vậy rồi, không thấy anh quay lại, ồ, Dã Thú có phải ở cùng với anh không, anh bảo Dã Thú cũng quay lại cuộc họp. Cuộc họp vẫn chưa kết thúc sao anh lại đi rồi, ông xã dù nói gì thì anh cũng là tổng giám đốc của tập đoàn ít nhất cũng phải gương mẫu, sao anh lại có thế không có trách nhiệm như vậy được chứ.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bà xã, em hiểu nhầm rồi, ban nãy anh phải nghe một cuộc điện thoại rất quan trọng, anh vừa mới nghe điện thoại xong đang định quay về thì em gọi điện đến, à còn Dã Thú thì ở cạnh anh đây, bà xã đợi lát anh sẽ dẫn Dã Thú cùng quay lại, em yên tâm đi. Anh làm sao có thể không ủng hộ công việc của bà xã được chứ, bà xã, bây giờ anh sẽ quay lại phòng họp.

- Vậy được. Anh mau quay lại nha.

Diệp Lăng Phi cúp điện thoại nhìn Dã Thú cười:

- Dã Thú, ban nãy anh nói gì nhỉ, anh nói vợ anh nhất định sẽ không quên em, nhất định sẽ gọi em quay lại phòng họp, anh quả thật đã nói đúng rồi, đi thôi, cho dù em không muốn quay lại phòng họp thì cũng phải vào đó, coi như giữ thể diện cho anh.

Dã Thú nhìn Diệp Lăng Phi lắc đầu than thở:

- Lão đại, em thật sự không thích ngồi trong phòng họp, ngồi ở đó lâu rất dễ phát điên anh ạ.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Đi thôi, ở đó làm gì mà khủng khiếp như em nói chứ, cứ vào đó ngồi. Diệp Lăng Phi khoác vai Dã Thú đi về phía phòng họp.

Điền Tư tắm xong rồi quay lại giường, gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi đó nằm trên giường hút thuốc. Điền Tư nằm trên giường xong, từ bao thuốc để trên cái tủ cạnh giường lấy ra một điếu thuốc, cầm bật lửa châm thuốc hút. Gã đàn ông kia thấy Điền Tư hút thuốc gã đặt tay phải lên bờ vai gầy trắng nõn của Điền Tư cười nói:

- Tư Tư, em từ khi nào cũng biết hút thuốc vậy?

- Muốn hút thì hút thôi, cái gì mà từ khi nào biết hút thuốc chứ?

Diền Tư hút một hơi rôi nhả khói thuốc vào mặt gã đàn ông kia, khói thuốc đều nhả vào mặt gã đàn ông kia, khiến gã không mở được mở mắt ra nói:

- Tư Tư, cái tật này không tốt đâu, các cô gái còn nhỏ không nên hút thuốc, không tốt cho sức khỏe đâu. Nếu hút thuốc nhiều sau này sinh con sẽ khó khăn, em nghe anh đừng hút thuốc nữa” Nói rồi gã thò tay định lấy điếu thuốc trên miệng Điền Tư ra, nhưng Điền Tư đã bỏ điếu thuốc trên miệng mình xuống kẹp ở ngón tay cười nói: Cái gì mà hút thuốc không tốt, lẽ nào anh cho rằng sau này em còn có thể sinh con sao?

Gã đàn ông kia nghe Điền Tư nói xong nhìn Điền Tư nói:

- Em nói cái gì vậy? Tư Tư, sao em lại nói như vậy, lẽ nào em lại không muốn sau này sẽ sinh con sao?

- Em chưa từng nghĩ đến.

Điền Tư lại đưa điếu thuốc vào miệng hít mạnh một hơi, cô ta ho lên, gã đàn ông kia vội vàng vỗ nhẹ vào lưng cô ta nói:

- Anh đã nói rồi, em hút thuốc không tốt đâu, nghe lời anh, đừng hút thuốc nữa.

Gã đàn ông kia bèn lấy điếu thuốc trên miệng Điền Tư ra, đột nhiên nghe thấy Điền Tư cười lên một tiếng, cô ta tự lấy điếu thuốc ra cười nói:

- Thầy Trương, anh biết không, em chia tay với bạn trai rồi, anh ấy lại còn mắng em, anh nói xem, ngay cả bạn trai em cũng mắng em, em có phải là rất đê tiện không?

Gã đàn ông kia nghe Điền Tư nói xong, gã trầm mặt xuống mắng:

- Tư Tư, em nói tên tiểu tử thối đó mắng em sao? Tên tiểu tử đó không muốn sống rồi, ngay cả Tư Tư cũng dám mắng, anh phải dạy dỗ nó mới được để cho nó biết không phải ai cũng mắng được, Tư Tư, anh giúp em trút giận có được không?

Điền Tư nghe câu nói đó xong cô ta nhìn gã đàn ông kia lạnh lùng nói:

- Anh giúp em trút giận? Thầy Trương, anh giúp em trút giận như thế nào, anh muốn dạy dỗ anh ta, anh đừng cho rằng anh ta thư sinh nhưng khi đánh nhau lại là một cao thủ đấy, em thấy anh cơ bản không thể đánh được anh ta đâu.

Gã đàn ông kia nghe Điền Tư nói vậy lại cười, gã đặt tay lên bờ vai gầy trắng nõn của Điền Tư nói:

- Cái gì mà đánh không được? Tư Tư, em cho rằng bây giờ còn cần anh phải tự mình ra tay sao, anh chỉ cần bỏ tiền ra tìm người là có thể dạy dỗ tên tiểu tử đó, em muốn tên tiểu tử đó bộ phận nào, cánh tay hay là đùi, chỉ cần em nói một tiếng anh lập tức gọi người đến cho tên tiểu tử ấy tàn phế luôn, Tư Tư em thấy như thế có được không?

Điền Tư lắc đầu nói:

- Gọi người đến? Thầy Trương, em chỉ muốn dạy dỗ bạn trai của em một chút để em hả giận mà thôi, không cần phải như vậy, thầy Trương, em có cách này có thể làm cho em hả giận.

Gã đàn ông kia nghe Điền Tư nói vậy bèn hỏi:

- Cách gì? Em nói nghe xem, anh muốn biết em rút cuộc muốn trút giận như thế nào?

- Anh chỉ cần gọi anh ta đến, trước mặt em mắng cho anh ta một trận là được. Em chỉ muốn bắt anh ta phải xin lỗi em, chỉ cần anh ta đến xin lỗi em, trong lòng em sẽ hết giận, tự nhiên sẽ không có chuyện gì nữa. Thầy Trương, anh thấy như thế có được không?

Gã đàn ông kia nghe Điền Tư nói xong nói:

- Chuyện này không phải rất đơn giản sao. Anh còn tưởng là chuyện gì, thì ra chỉ đơn giản như vậy, Tư Tư, em cứ giao chuyện này cho anh, anh đảm bảo xử lý tốt chuyện này.

Điền Tư nghe gã đàn ông kia đồng ý nhanh như vậy, cô ta đột nhiên nói:

- Như vậy cũng không được, thầy Trương, em nghĩ rồi, anh ta không phải là một người đàn ông dễ dàng xin lỗi, bắt anh ta xin lỗi rất khó. Không thì như vậy đi, hẹn anh ta đến bờ biển, để anh ta nhìn thấy cảnh chúng ta thân mật với nhau, để anh ta biết em không phải không có đàn ông muốn, em có một người bạn trai có tiền, thầy Trương, anh thấy như vậy có được không?

Gã đàn ông kia Điền Tư nói xong bèn cười nói:

- Tư Tư em nói thế nào cũng được. Anh không có vấn đề gì cả, chỉ cần em có thể trút giận, anh sẽ làm theo ý em. Tư Tư em muốn làm như thế nào, nói với anh là được.

Điền Tư trừng mắt nói:

- Vâng, em muốn cùng anh đi gặp anh ta. Rồi sau đó trước mặt anh ta để anh ta biết thầy Trương có tiền như thế nào, để tên tiểu tử đó biết không phải anh ta bỏ em mà là em bỏ anh ta.

Gã đàn ông đó gật đầu đồng ý nói:

- Được, cứ như vậy đi, Tư Tư anh nghe em.

Gã đàn ông đó nói rồi đưa cái miệng hôi hám áp vào miệng Điền Tư, định hôn Điền Tư, Điền Tư đột nhiên ngồi dậy gặt giọng nói:

- Thầy Trương, ban nãy anh vẫn chưa thỏa mãn sao, lại còn muốn nữa à.

- Anh muốn hôn báo bối của anh.

Gã đàn ông kia cũng ngồi dậy, gã lại ôm Điền Tư vào lòng, đưa tay vào ngực Điền Tư, ra sức mân mê ngực Điền Tư, tay kia của gã để vào giữa hai chân Điền Tư, cái miệng hôi hám kề sát vào môi Điền Tư cười dâm đãng nói: Tư Tư, em không biết em cuốn hút đến mức nào đâu, một cô gái như em cho dù cả đời này ở bên em anh cũng không thấy chán. Vừa nhìn thấy em là anh đã nóng hết người rồi, Tư Tư, để anh từ từ yêu em nhé”. Gã đàn ồn đó nói rồi hôn Điền Tư say đắm, Điền Tư đợi gã đàn ông kia hôn xong, đẩy gã ta ra nói:

- Thầy Trương, anh vội gì chứ, những này em sẽ luôn ở bên anh, anh cũng phải chú ý sức khỏe một chút, thầy Trương nhưng em có câu này không biết có nên nói với anh không?

Gã đàn ông kia cười nói:

- Có gì cứ nói đi. Giữa chúng ta không cần phải giấu giếm gì cả, em có chuyện gì cứ nói đi, chỉ cần anh có thể làm nhất định sẽ làm giúp em.

Điền Tư lắc đầu nói:

- Không phải vậy. Ý em là thầy Trương, ban nãy anh có phần...có phần không được mạnh lắm, anh có thể khiến em cảm thấy mạnh mẽ hơn một chút không.

Gã đàn ông đó nghe Điền Tư nói vậy bèn cười nói:

- Thì ra là như vậy, Tư Tư, anh còn chi là chuyện gì cơ, thì ra em thích người đàn ông cường tráng, ban nãy anh chẳng qua là sợ em không chịu nổi, vì vậy mới không dốc hết toàn lực, em đợi đấy, trong túi anh có đầy thuốc, đợi anh uống thuốc xong đảm bảo em sẽ sung sướng vô cùng.

Gã đàn ông nói rồi đi xuống giường, Điền Tư lúc đó nói:

- Đừng, thầy Trương, anh đừng vội như vậy, anh gọi điện cho bạn trai của em trước đã, ít nhất cũng hẹn trước địa điểm gặp mặt đã, nhỡ anh ta không muốn đến, trong lòng em sẽ càng ấm ức hơn, làm sao còn có thể nghĩ chuyện khác được, thầy Trương anh nói có phải không?

- Tư Tư, anh không có số điện thoại của bạn trai em, anh là sao gọi chứ? Gã đàn ông kia hỏi.

- Chuyện này có khó gì.

Điền Tư nói rồi lấy điện thoại của cô ta trong túi ra, tìm số điện thoại của Trần Dương đưa cho gã đàn ông kia xem, gã đàn ông kia không nghĩ nhiều lấy điện thoại của mình ra gọi chi Trần Dương. Lúc này Điền Tư cầm điện thoại đi ra chỗ phòng xép gọi choVu Đình Đình.

- Đình Đình, lát nữa cậu có thời gian không?

Giọng Vu Đình Đình từ trong điện thoại vọng ra, cô ta nói:

- Điền Tư, có chuyện gì không? Tớ không bận viêc gì cả.

- Đình Đình, tớ muốn gặp cậu, bây giờ tâm trạng tớ không được tốt, cậu đi với tớ đến quán cà phê được không?

- Ừ, được. Vu Đình Đình đồng ý.

- Vậy cứ quyết định như vậy nhé.

Điền Tư nghe Vu Đình Đình đồng ý xong, cô ta nhìn thời gian nói:

- Vậy chúng ta ba giờ gặp nhé.

- Ừ!

Điền Tư cúp điện thoại xong, quay vào trong phòng, lúc đó gã đàn ông kia đã gọi điện cho Trần Dương rồi, gã cười nói:

- Tư Tư, anh đã gội điện cho bạn trai của em rồi, bảo cậu ta đến ngay, chính là đến căn phòng này, để anh ta thấy thế nào gọi là người có tiền, căn phòng này của anh chi phí một ngày bằng tiền sinh sinh hoạt phí nửa tháng của tên tiểu tử đó, anh muốn để cậu ta biết là Điền Tư chủ đông bỏ tên tiểu tử đó chứ không phải cậu ta bỏ em.

Điền Tư nghe đến đây khẽ nói:

- Thầy Trương, cảm ơn anh, em biết là anh sẽ giúp em trút giận mà, thầy Trương, anh ở đây đợi em một chút, em đi rót hai cốc rượu.

Gã đàn ông đó nghe Điền Tư nói xong hơi sửng sốt cười nói:

- Rót hai cốc rươu? Tư Tư, không cần phải làm việc đó đâu, chúng ta uống rượu gì chứ, bây giờ anh sẽ đi uống thuốc, anh muốn để em biết thế nào là người đàn ông cường tráng, đến lúc đó, nếu em không chịu nổi thì đừng trách anh đấy.

Điền Tư gắt giọng:

- Thầy Trương, anh làm gì mà vội vào lúc này vậy, chúng ta vừa mới làm rồi, bây giờ anh lại muốn, ít nhất phải cho em một chút thời gian để hồi phục chứ, bây giờ anh lại muốn, em làm sao chịu nổi.

Gã đàn ông đó ngồi trên giường nghe Điền Tư nói xong, gã cười nói:

- Tư Tư, ban nãy em không phải nói sao, nói anh khi nãy không đủ dũng mãnh, em không phải muốn anh dũng mãnh hơn một chút sao? Sao rồi? Bây giờ hối hận, sợ hãi rồi sao?

Điền Tư đi đến bên giường, với một thân hình đầy cuốn hút, cô ta nói:

- Thầy Trương, em đã nói rồi, không cần vội như thế, chúng ta ít nhất cũng nên bồi dưỡng một chút tình cảm, anh không nghe sao, uống rượu có thể tăng thêm tình cảm, đợi đến lúc đó, anh sẽ trở nên càng dũng mãnh, thầy Trương, anh ở trên giường đợi em, em đi rót rượu sẽ quay lại ngay.

- Được, được.

Gã đàn ông kia nghe Điền Tư nói vậy bèn gật đầu liên tục.

Điền Tư đi ra phòng xép, lấy hai cái cốc, và một chai rượu tây. Cô ta không hề vội vàng rót rượu vào cốc mà lấy ra một viên thuốc đã chuẩn bị sẵn từ trước, ép thành bột cho vào một cốc rượu, ngay sau đó cô ta rót rượu vào trong cốc, Điền Tư rót rượu xong không mang rượu ra ngay mà ngồi ở đó đợi cho bột kia hòa tan hết vào trong cốc rượu tây, sau đó Điền Tư mới mang rượu ra, cô ta cười lạnh lùng.

Điền Tư hai tay cầm hai cốc rượu đi ra khỏi phòng xép. Gã đàn ông kia đang nằm trên giường đợi Điền Tư quay lại. Thấy Điền Tư cầm rượu quay lại, gã cười nói:

- Tư Tư, em đi rót rượu mà lâu quá, làm anh đợi gần chết.

Điền Tư ngồi trên giường đưa cốc rượu ở tay trái cho gã đàn ông kia nói:

- Thầy Trương, vội gì chứ, chúng ta có nhiều thời gian mà, nào chúng ta uống một chút rượu nhé.

Gã đàn ông kia không suy nghĩ gì, cầm cốc rượu trong tay Điền Tư đưa lên miệng uống một ngụm, Điền Tư cầm cốc rượu trong tay uống một hơi hết sạch. Gã đàn ông kia thấy Điền Tư uống như vậy, gã kêu lên một tiếng tốt, rồi uống một hơi hết cốc rượu trong tay. Điền Tư thấy gã đàn ông kia uống rượu rồi cô ta đột nhiên nói:

- Ấy chết, thầy Trương, em quên mất một chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK