Lúc này khu biệt thự cũng không có nhiều người đi lại. Bạch Tình Đình một minh che ôs cố ỹ để Diệp Lăng Phi phoi nắng. Diệp Lãng Phi cũng không để ý đến mấy chuyện vặt này, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, tinh thần cảnh giác cao độ không chút buông lòng.
- Ông xã, anh đang nhìn cái gì thế? Đây là khu biệt thự nằm riêng rẽ lại có nhân viên an ninh canh gác, người bình thường không vào được đâu!
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi như vậy, mỉm cười nói:
- Trông bộ dạng khẩn trương cùa anh và Hân Minh kìa, em nghĩ tám phần là do mụ Lâm Tuyết kia cố ý làm vậy để chúng ta lo sợ bất an!
- Tình Đình, không nên nghĩ như vậy, cẩn thận vẫn tốt hơn!
- A, ông xã, anh nhìn bông hoa kia kìa, đẹp quá!
Bạch Tình Đình bỗng thấy phía trước có một bồn hoa, cười hì hì nói:
- Em cùng không biết ờ đây lại có hoa nỡ, ưm, thật là đẹp mắt. Em muốn qua hái một bông, ông xã, anh canh gác cho em, đừng đề người khác nhìn thấy đó!
Lúc này bộ dạng của Bạch Tình Đình giống hệt một cô bé nghịch ngợm bướng bỉnh, cầm ô chạy đến chỗ bồn hoa. Diệp Lăng Phi thấy thế. không nhịn được lắc đầu, thầm nghĩ: "Đã lớn như vậy rồi mà bộ dáng giống hệt một tiểu cô nương, đúng là hết cách!"
Diệp Lãng Phi vừa cười vừa chạy theo Bạch Tình Đình, hắn mới đi được vài bước bỗng nhiên nghe thấy tiếng rú ga, tiếng động cơ của xe máy. Khi Diệp Lăng Phi quay đầu lại, một chiếc xe máy đã đâm tói hắn vói tốc; độ cao, Diệp Lãng Phi cũng cực nhanh, theo bản năng tránh sang một bên. Lúc chiếc xe vượt qua người, Diệp Lãng Phi trong đầu “ông” một tiếng, cách chỗ Diệp Lãng Phi có mấy mét, Bạch Tình Đình đang đứng cạnh bồn hoa đưa tay hái một đóa. Diệp Lăng Phi bất chấp tất cả, vận hết sức lực và tốc độ đẩy vào sườn chiếc xe đang lao đi như tia chớp. Chiếc xe lập tức mất thăng bằng, người đội mũ bão hiếm ngồi trên xe
cũng bị văng ra xa. chiếc xe không ai điều khiển vẫn bay về phía Bạch Tình Đình.
ứ
- Tình Đình, mau tránh ra!
Diệp Lãng Phi trong mắt toàn màu đò máu, hét lớn.
Bạch Tình Đình cầm cầm đóa hoa nhỏ vừa hái, quay đầu lại mỉm cười với Diệp Lãng Phi. Nhung khi cô thấy chiếc xe đang bay về phía mình với tốc đô khủng khiếp, vẻ tươi cười trờ nên cứng ngắc. Cô giống như một người gỗ vô tri, đứng yên không nhúc nhích, mờ mắt trưng trừng nhìn chiếc xe bay tói. Đầu Diệp Lăng Phi trô nên trống rỗng, không quan tâm đến tên lái xe kia nừa. vội vã xông tới chỗ Bạch Tình Đình. Nhưng dù thân thủ Diệp Lăng Phi có nhanh cỡ nào thì cung không thể sánh bằng chiếc xe máy, chỉ nghe một tiếng va chạm cực lớn vang lên, Diệp Lãng Phi cảm thấy trái tim đau đớn như vừa bị xé thành trăm mảnh. Hắn quát to một tiếng, vội nhảy tới.
- Ông xã. em... em khống làm sao!
Diệp Lăng Phi liều lĩnh xông tới ôm Bạch Tình Đình thật chặt, sắc mặt Bạch Tình Đình trờ nên trắng bệch, đôi môi run run hồi lâu, rồi cũng chậm rãi lên tiếng.
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói chuyện cũng dần thanh tỉnh lại. Hắn phát hiện mình đang giừ chặt cô, còn Bạch Tình Đình ngoại trừ khuôn mặt tái đi vì sợ, thân thế không bị tổn thương chút nào. Diệp Lãng Phi nhìn lại, hiểu ra chính chậu hoa kia đã cửu Bạch Tình Đình, may mắn chiếc xe máy đã đâm vào đó chứ không phải Bạch Tình Đình.
Thấy Bạch Tình Đình không có việc gì, Diệp Lăng Phi mới yên lòng, hắn đứng lên, phát hiện tên điều khiển xe máy đang định bỏ trốn.
- Mk, đồ khốn!
Diệp Lãng Phi chửi, nhanh chóng rút súng ra. Thuật bắn súng của Diệp Lăng Phi trong phạm vi một trăm mét đảm bão bách phát bách trúng, bây giờ thì khoảng cách giừa hai người cùng lắm chi hơn 10 mét, chi cần Diệp Lãng Phi muốn là có thể một phát súng lấy mạng tên kia. Ngay khi Diệp Lăng Phi vừa rút súng lục ra, Bạch Tình Đình kinh hô:
- Ông xã, không nên làm thế!
Diệp Lãng Phi trong lòng khẽ động, nghĩ đến Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh, hơi mấp máy môi, cuối cùng một tiếng súng vang lên, kẻ đọi mũ kia ngã lăn xuống đất.
Diệp Lăng Phi cất súng lục vào trong người, bước nhanh đến chỗ tên kia đang nằm, trên bắp chân có một vết thương. Diệp Lãng Phi lột mũ ừên đầu của hắn ra, vừa thấy tướng mạo cùa người này, Diệp Lãng Phi chửi ầm lên:
- Triệu Trường Đào, ******!
Vừa nói, hắn nắm tay phải lại đấm thẳng vào mồm Triệu Trường Đào. Triệu Trường Đào kêu thảm một tiếng, sau đó phun ra một ngụm máu lớn xen lẫn nước bọt và mấy cái răng.
Diệp Lãng Phi cực kì tức giận, hai tay nắm lại thành quyền, tàn nhẫn đánh lên mặt Triệu Trường Đào, tái diễn cảnh Võ Tòng đánh hổ. Uy lực trong nắm đấm của Diệp Lãng Phi không khác gì một cây chùy sắt nhỏ, Triệu Trường Đào bị hắn đánh cho không còn ra hình người. Ngay khi Diệp Lãng Phi muốn tiếp tục phát tiết lửa giận. Bạch Tình Đình đã nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
- Ông xã, đừng đánh nừa, nếu không sẽ đánh chết hắn đấy!
Bạch Tình Đình khuyên nhủ.
- chết là đáng đòi!
Diệp Lãng Phi bất binh nói.
- Ông xã. đừng đánh nữa, em van anh. hãy vì em. đừng gây ra án mạng mà!
Nghe lời thỉnh cầu của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng dừng tay, hắn nhổ nước miếng vào Triệu Trường,Đào, mắng:
- mày cũng không biết tao là ai, lúc tao giết người thì không biết mày còn đang ờ đâu bốc c** ăn, hôm nay mày lại dám trêu chọc ông mày. Triệu Trường Đào, tao nói cho mày biết, hôm nay mày gặp may đấy nếu không tao đã xé xác mày ra thành tám mảnh rồi!
Vài nhân viên an ninh của khu biệt thự lúc này mới chạy tới, chưa kịp xem là chuyện gì xây ra đã nghe thấy Diệp Lãng Phi quát:
- Bọn mày làm ăn kiểu gì đấy, lẽ nào bọn mày không có mắt sao, để cho tên khốn này đi vào khu biệt thự. Bây giờ mau gọi cảnh sát đến đây, cmn, còn choi bời lêu lồng như thế nừa tao đánh cho bọn mày giống tên kia thì thôi.
Diệp Lãng Phi đầy bụng lửa giận mà không có chỗ phát tiết nên chửi mắng mấy người này. Mấy nhân viên bảo vệ cũng sợ hãi, vội vàng gọi điện báo cảnh sát, không một ai dám tới gần Diệp Lăng Phi. Chỉ vài phút sau. hai chiếc xe cảnh sát bấm còi inh òi đi đến. Xe vừa đồ lại, Chu Hân Minh vội vàng từ trên xe nhảy xuống. Chu Hân Minh gọi điện thấy cả Diệp Lãng Phi và Bạch Tình Đình đều không nghe máy, trong lòng nóng như lửa đốt, vội vã dẫn người đến nhung không ngờ vẫn chậm một bước, mọi chuyện đã xảy ra rồi. Chu Hân Minh mặc kệ Triệu Trường Đào bị đánh cho tàn phế đang nằm dưới đất, vội vàng đến chỗ Bạch Tình Đình hòi thăm:
- Tình Đình, cậu không gặp chuyện gì chứ!
- Mình không việc gì!
Sắc mặt Bạch Tình Đình đã khôi phục lại bình thường, nhung cô nhớ đến chuyện vừa rồi trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi. nhưng Bạch Tình Đình vẫn nắm chặt tay Diệp Lãng Phi, sợ hắn lại nổi khùng lên làm ra mấy chuyện tày đình.
- Quái lạ, hình như đùi người này bị thương do súng bắn!
Một nhân viên cảnh sát hình sự vừa đến chỗ Triệu Trường Đào, nhìn vết thương trên đùi hẳn, nói thầm.
Chu Hân Minh nghe vậy, liếc nhìn Diệp Lăng Phi rồi vội vàng quay sang chỗ khác, quát:
- Cậu nói cái gì, cậu có chắc chắn là do súng bắn bị thương không?
Tiểu Triệu là người thông minh, rất hiểu ỷ sếp, vừa nghe Chu Hân Minh quát, vội vàng đi đến nói vói người cảnh sát kia:
- Ê, tiểu tử cậu có vấn đề à, làm gì có súng bắn bị thương chứ, nói nháng nói cuội vừa thôi, rõ ràng là chỉ xây xát tay chân dẫn đến chảy máu mà. Hơn nữa cái loại côn đồ này thì bị thương tí chút như vậy nói làm gì. Cậu còn không mau đưa hắn đến bệnh viện đi, chúng ta còn phải nhanh chóng lấy khâu cung của hắn nữa đó!
- Đúng, em nhìn lầm, em nhìn lầm. đó chỉ là vết thương ngoài da thôi!
Tên cảnh sát hình sự kia cũng không phãi đồ ngốc, vội vàng sửa lòi. Những người khác trong lòng đều ngầm hiểu vói nhau nhung không nói ra, chạy tói bắt Triệu Trường Đào lên xe cảnh sát.
Tiểu Triệu đi tói bên cạnh Chu Hân Minh, thấp giọng nói:
- Chu đội trường, việc này cứ giao cho tôi, cô cử yên tâm đi, tôi đưa tên này đến bệnh viện đã!
Chu Hân Minh hiện tại rất lo lắng cho Bạch Tình Đình, chưa thể lo vụ án được, cô gật đầu. nói:
- Được rồi, cậu đi làm đi. Tiểu Triệu, nhớ kỹ, Triệu Trường Đào không chỉ là chù mưu trong vụ án ỡ nhà máy sợi còn phạm tội cố ý giết ngựời. Cậu phải thầm vấn hắn cho thật kỹ, không chừng sẽ liên quan đến những vụ án khác nữa. Tôi không tin hắn làm việc cho Lâm Tuyết nhiều năm như vậy mà chưa tùng gây ra vụ ản nào!
Tiểu Triệu hiểu Chu Hân Minh đang ngầm ám chi lần này phải chinh tên Triệu Trường Đào một ừận, phài ra tay đề hắn phải chịu nỗi đau khổ ít nhất phải như bị lột da. Tiểu Triệu vội vàng gật đầu đảm bảo:
- Chu đội trương, cô yên tâm đi!
- Cậu đi làm việc của minh đi, nhớ kĩ lòi tôi dặn!
Thấy Chu Hân Minh khoát tay, Tiểu Triệu lúc đó mói lên xe cảnh sát, xe cảnh sát lại hú còi ròi đi. Đến khi cảnh sát đi hết, mấy nhân viên bảo vệ khu biệt thự mói dám chạy lại xem, nhìn thấy vết máu đầy trên mặt đất, thầm nghĩ: "ôi mẹ oi, thường ngày đúng là không nhìn ra người này lại hạ thủ tần nhẫn như vậy!" Mấy tên bảo vệ cũng thầm lấy làm may mắn khi không trêu chọc đến người đàn ông này, nếu không chắc sẽ giống tên nằm trên mặt đất lúc nãy.
Diệp Lăng Phi không để ý đến mấy nhân viên bảo vệ, hắn chi quan tâm mình Bạch Tình Đình, hòi đi hòi lại:
- Tình Đình, em có bị thương ỡ đâu không, có cần đến bệnh viện kiểm tra không?
Bạch Tình Đình nỡ nụ cười, nói:
- Em đã nói rồi mà, em không sao đâu mà. Nhìn anh kìa, trên người toàn là máu, đáng sợ quá.
Bạch Tình Đình vừa nói vừa nâng hai tay Diệp Lăng Phi lên. quan tâm hòi:
- Ông xã, tay anh không sao chứ?
Nghe Bạch Tình Đình khẳng định không bị thương gì, Diệp Láng Phi mới yên lòng, thầm cảm tạ cái chậu hoa lúc đó, nói:
- Anh không sao đâu, ừm. đúng là trông anh kinh khủng thật, anh phải về đi tắm đây!