- ông xã, anh làm cái gì vậy?
- Không sao.
Diệp Lăng Phi không nói cho Bạch Tình Đình hắn vừa thấy gặp lại một vị cố nhân rất đặc biệt, những loại chuyện như thế này không nên nói cho Bạch Tình Đình thì sẽ tốt hơn. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh đột nhiên vừa nghĩ đến một vấn đề hay lắm.
- Vấn đề gì vậy?
Bạch Tình Đình hói.
- Bà xã, chừng nào thì em mặc nội y tình thú cho anh xem hà? Anh khát khao điều này lâu lắm rồi đấy!
Diệp Lăng Phi làm bộ mê đắm nói.
Bạch Tình Đình nhìn dáng vè xấu xa hèn mọn của hắn, tức giận hừ hừ mũi, nói:
- Anh nghĩ hay quá nhỉ, em sẽ không mặc đâu.
Diệp Lăng Phi cười một tiếng, nói:
- Anh cũng chỉ nói chơi mà thôi, không có mơ tưởng như thế đâu.
Nói xong. Diệp Lăng Phi lại khởi động xe, đi tới thư viện Bạch Vân. Chiều nay ở thư viện Bạch Vân có một buổi tọa đàm vói nhân dân thành phố, chủ đề là về nền kinh tế hiện nay của thành phố, khách mòi là một vị chuyên gia phân tích kinh tế. Diệp Lăng Phi tất nhiên không cảm thấy hứng thú với mấy cái này, chỉ là Bạch Tình Đình muốn tới nghe nên Diệp Lăng Phi đành phải chiều theo ý của cô mà đi cùng. Trong buổi tọa đàm. Diệp Lăng Phi mượn cớ đi vệ sinh để chuồn ra ngoài. Hắn đến phòng khách tầng một của thư viện gọi điện thoại cho Chu Hân Mính.
Chu Hân Mính mấy hôm nay không trở về nhà. Diệp Lăng Phi vừa thấy đầu dây bên kia nhấc máy, tặng cho Chu Hân Mính một nụ hôn gió, sau đó mới nói:
- Hân Mính, bao giờ em mới về nhà vậy, anh nhớ em đến chết mất.
- Anh có chuyện gì thì nói mau lên, em đang bận lắm đây.
Chu Hân Mính không thèm để ý đến tấm chân tình của Diệp Lăng Phi, lạnh lùng nói.
Diệp Lăng Phi hơi lè lưỡi nói:
- Em nói gì vậy, mấy ngày nay không gặp anh mà em không có chút nhớ nhung nào sao?
- Em bận thật mà, anh đừng đùa nữa, mau nói đi, có chuyện gì mà gọi em vậy.
Ngữ khí của Chu Hân Mính cũng hòa hoãn hơn, cô rất hiểu tính cách của Diệp Lăng Phi đó là ăn mềm không ăn cứng, chỉ có nhẹ nhàng thương lượng bàn bạc. Diệp Lăng Phi mới chịu nghe lòi.
- Vậy em đáp ứng anh tối nay về nhà thì anh mới nói.
Diệp Lăng Phi ra điều kiện.
- Được, em đồng ý.
Chu Hân Mính nói.
Nghe Chu Hân Mính đàm bảo, Diệp Lăng Phi cười vang hai tiếng nhưng ngay lập tức hắn nghiêm giọng, nói:
- Hân Mính, em có nhớ tên Triệu Trường Đào không?
- Em làm sao quên được cái tên đào phạm này chứ, không biết bây giờ hắn trốn đi đâu rồi. Nhưng lần trước cục trưởng đến tìm em nói không cần hao tâm tôn tứ cho cái vụ án này, em còn đang suy nghĩ xem có phải ai đó đã ra lệnh cho cục trưởng làm như vậy không.
- Cái này còn phải hỏi sao, nhất định là Từ Hàn Vệ và cha em đã đạt được một thỏa thuận ngầm nào đó. Nhưng như vậy không có nghĩa là nếu Triệu Trường Đào xuất hiện ở thành phố Vọng Hải thì em không thể bất hắn. Hắn là một nhân vật trọng yếu, nếu như bất được
hắn không chừng cũng có thể từ đó nắm được Lâm Tuyết. Hân Mính, em thử nghĩ xem, nếu em có thể tìm ra bằng chứng phạm tội của Lâm Tuyết thì đã lập được đại công rồi.
- Triệu Trường Đào đang ở thành phố Vọng Hải?
Chu Hân Mính vừa nghe thế, vội hỏi:
- Điều này thật không vậy?
- Anh vừa thấy bóng dáng của hắn nhung cũng không dám chắc.
Diệp Lăng Phi kể lại chuyện thấy một bóng người ở bãi đỗ xe cho Chu Hân Mính. Chu Hân Mính cũng không có ý kiến gì, chỉ hỏi:
- Nếu Triệu Trường Đào quay trở về thì tại sao hắn lại muốn theo dõi anh?
- Cái này có vẻ khó nói, có thể hắn theo dồi anh nhưng cũng có thể mục tiêu là Tình Đình. Cũng may ngày mai Tình Đình sẽ rời thành phố Vọng Hải, anh không cần phải lo lắng cho an nguy của cô ấy.
Diệp Lăng Phi nói.
- Tình Đình rời khôi thành phố Vọng Hải sao?
Chu Hân Mính hơi sửng sốt, vội vàng hỏi:
- Tình Đình đi đâu vậy?
- Cô ấy phải đi công tác, vì vậy anh mới muốn tối nay em về nhà, ngày mai Tình Đình đã đi rồi, em không về gặp cô ấy sao?
- Vâng, em biết rồi, tối nay em sẽ về nhà.
- ừ, em biết thế là được rồi. À, anh nghĩ em nên phái người theo dõi Lâm Tuyết, không chừng Triệu Trường Đào sẽ liên hệ với cô ta.
Diệp Lăng Phi nhắc nhở.
Chu Hân Mính đáp:
- Em biết phải làm như thế nào mà, anh yên tâm.
Gọi cho Chu Hân Mính xong, Diệp Lăng Phi tức tốc chạy tới đại sảnh, thấy Bạch Tình Đình vẫn đang tập trung nghe vị chuyên gia kia nói về tình hình kinh tế trong nước giai đoạn hiện nay. Diệp Lăng Phi ngồi xuống bên cạnh Bạch Tình Đình, nói nhỏ:
- Bà xã, tối nay Hân Mính sẽ về nhà.
- Vậy sao, thế thì anh dặn Trương Vân làm thêm mấy món nữa.
Bạch Tình Đình đáp.
- Ừ!
Diệp Lăng Phi cũng gật đầu
Lâm Tuyết không ngờ rằng vừa vay được 50 triệu, cầm còn chưa ấm tay thì giám đốc chi nhánh ngân hàng Tham cồ đã tìm đến tận cửa. Tiền bạc của Lâm Tuyết chủ yếu đổ vào thị trường chứng khoán, mà mấy khoản nợ của bách hóa An Thịnh đã đáo hạn. Lâm Tuyết không có cách nào xoay xở mới nghĩ ra chủ ý vay ngân hàng 50 triệu để trả nợ. Lâm Tuyết cho rằng chỉ cần mình cầm cự qua được khốn cảnh này thì sê nhanh chóng tốt đẹp lại.
Nhung thật không ngờ chuyện công ty thương mại Vọng Hải lại bị ngân hàng điều tra ra là một công ty ma, điều này làm cho Lâm Tuyết hết sức đau đầu. Dù gì đi nữa thì 50 triệu này cũng không thể trả lại, nếu không làm sao có thể thanh toán mấy khoản nợ đã đến kì trà. Viên giám đốc chỉ tò thái độ vừa đấm vừa xoa, nhung vẫn đòi lại số tiền trên hoặc có một sự đảm bảo ổn định hơn.
Cuối cùng. Lâm Tuyết đành khất thêm mấy ngày để cô lo liệu sau đó sẽ hẹn gặp giám đốc bàn tiếp. Viên giám đốc vừa đi khỏi. Lâm Tuyết lập tức suy nghĩ về chuyện công ty thương mại Vọng Hải mà ông ta vừa nhắc đến. Một khi công ty thương mại Vọng Hải xảy ra sự cố thì người gặp họa không phải Tần Dao mà chính là Lâm Tuyết, bời vì khi ngân hàng cho vay. Tần Dao vẫn chưa có tư cách đại diện pháp lí cho công ty. Lâm Tuyết hối hận mình đã đã quá nóng vội, chưa chờ Tần Dao làm xong thủ tục đã đê cô ta đi đại diện cho công ty vay 50 triệu.
Nhưng mọi sự đã rồi, Lâm Tuyết đành phải nghĩ biện pháp giải quyết. Lâm Tuyết cho rằng Tần Dao chỉ là một tiếu nha đầu không có cán bán gì về tài chính, mình nói gì thì Tần Dao nghe nấy. Bây giờ cứ giừ lại cô ta, sau này sẽ để Tần Dao thành người chịu tội thay cho
mình.
Lâm Tuyết bồng nhiên nghĩ làm cách nào để lợi dụng được Tần Dao. Từ khi Triệu Trường Đào bò trốn, vị trí phó giám đốc bách hóa An thịnh vẫn còn để trống. Thực ra cái chức danh phó giám đốc bách hóa An Thịnh cũng chì là một con rối mà thôi. Khi trước, lúc Triệu Trường Đào còn tại nhiệm, hắn cũng chỉ là tấm bia đỡ đạn cho Lâm Tuyết mà thôi, còn công việc thì vẫn do Lâm Tuyết ở phía sau màn quyết định. Lâm Tuyết nghĩ ra mình nên đê Tần Dao ngồi vào vị trí này, dù gì thì cô ta cũng chì là con rối thôi. Lâm Tuyết cũng không sợ Tần Dao sê gây ra chuyện gì. Lâm Tuyết muốn dùng danh nghĩa phó giám đốc bách hóa An Thịnh của Tần Dao để đi vay ngân hàng, như vậy thì sẽ không cần mấy cái thế chắp bảo lãnh gì nữa. Lần trước Lâm Tuyết nói chuyện với Diệp Phong đã sinh lòng cảnh giác với Tần Dao. Lâm Tuyết đã nghĩ kĩ, muốn tàn nhẫn hại Tần Dao một phen, để Tần Dao đứng ra vay tiền, vay xong sê lập tức diệt khâu, sau đó sê tung tin phó giám đốc lợi dụng quyền hạn chức vụ vay tiền vì mục đích cá nhân. Dù sao lúc đó Tần Dao đã chết, không còn ai đề đối chửng, dù ngân hàng có nghi ngờ có kẻ giấu mặt ở phía sau sai sử thì cũng không có chửng cớ gì.
Lâm Tuyết càng nghĩ càng thấy kế hoạch này “ngon ăn”, vì vậy khi về nhà. Lâm Tuyết làm ra vẻ tỷ muội tình thâm, mời Tần Dao đứng ra làm phó giám đốc bách hóa An Thịnh.
- Tỷ tỷ, em không có chút kiến thức nào về quán lý. Em vẫn đang là sinh viên, nếu chị muốn em làm phó giám đốc, em sợ người khác không phục!
Tần Dao nghe Lâm Tuyết muốn để mình cương vị phó giám đốc cửa hàng bách hóa, có chút khó xử, nói.
- Tỷ tỷ, em biết chị rất tốt với em. Chị đã cho em một công ty rồi, đến bây giờ em vẫn chưa biết nó kinh doanh hoạt động như thế nào. Em tuyệt đối không hiểu gì về quản lý, vì vậy em muốn trả lại công ty này cho chị.
- Nha đầu ngốc, hai chúng ta là chị em tốt mà.
Lâm Tuyết thán thiết nắm tay Tần Dao, nói.
- Cái gì của chị cũng là của em, chúng ta tuy hai mà là một. Tỷ tỷ cô độc một mình, không cha không mẹ không người thân, kiếm nhiều tiền thì được ích lợi gì, không bằng giao tất cả cho em. Chị đã quyết định rồi, hai năm nữa chị sẽ “rửa tay gác kiếm”, đến lúc đó, em sẽ phải thay chị quản lý bách hoán An thịnh nên bây giờ chị muốn em làm quen một chút. Muội muội, tin tưởng chị, ở cửa hàng bách hóa không ai dám cãi lệnh em đâu, em cứ yên tâm, về phần công ty thương mại, nếu em không muốn thì cứ bò đi, chị không nặng lòng với nó đâu.
- Nhung mà, tỷ tỳ....
Tần Dao còn muốn nói nhưng Lâm Tuyết đã ngắt lời:
- Muội muội, em không coi chị là chị của em sao?
- Tý tỷ, không phải vậy, em không có nghĩ như vậy. Em cảm giác chúng ta còn thân thiết hơn cả chị em ruột.
Tần Dao nói đến đây, nước mắt lung tròng, lại nói tiếp:
- Từ bé đến giờ, chưa có ai đối xử tốt với em như anh chị. Hồi nhỏ, cha mẹ hay đánh em... hu.... hu
Tần Dao vừa nói vừa nức nờ, cuối cùng không nói ra lời nỡa.
Lâm Tuyết vội vàng lấy khăn giấy cho Tần Dao, an ủi:
- Muội muội, chị cũng không có thân nhân. Chị vừa thấy em đã thấy như chính em gái ruột của mình. Chúng ta là người một nhà, cái gì của chị cũng là của em. Được rồi, được rồi, muội muội, đừng khóc nữa. Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai chị đưa em đến bách hóa An Thịnh, thông báo với các nhân viên, tiện thể để em làm quen với mọi người.
Tần Dao gật đầu, không nói gì nữa. Điện thoại của Lâm Tuyết đột nhiên vang lên, vừa nhìn người gọi đến. Lâm Tuyết vội đi vào trong phòng của mình, đóng cửa lại. Tần Dao đã sớm có chuẩn bị, chờ Lâm Tuyết đóng cửa. Tần Dao rón rén đi đến áp tai vào cửa phòng, nghe thấy bên trong vang lên giọng của Lâm Tuyết:
- Anh làm ăn kiểu gì thế, tôi giao cho có mỗi việc như vậy mà làm không xong. Triệu Trường Đào, anh nghe cho kỹ đây, nếu anh không xử lí được con ả xấu xa Bạch Tình Đình thì cũng đừng mơ nhận được tiền.
Tần Dao ở ngoài nghe thấy vậy hơi nhíu mày. Cô vội vàng quay lại chỗ ngồi, không dám nghe trộm tiếp vì e Lâm Tuyết phát hiện. Khoảng hơn 20 phút sau. Lâm Tuyết mới từ trong phòng đi ra, thấy Tần Dao vẫn ngồi khóc nức nỡ. Lâm Tuyết liền giả mù sa mưa an ủi hồi lâu rồi mới vào phòng thay quần áo đi tắm.