Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay Tùy Trường Hồng đã xem tờ báo đó phát hiện có tin liên quan, hắn nghĩ có khả năng lão đại của xã hội đen chính là Diệp Lăng Phi. Trong lòng Tùy Trường Hồng như vui như mở hội, hắn đang tìm cơ hội nhét Diệp Lăng Phi vào tù, tiện thể cũng kéo Chu Hồng Sâm xuống, như vậy có thể một số thế lực của Chu Hồng Sâm ở thành phố Vọng Hải toàn bộ sẽ bị phá hủy, đây đúng là một cơ hội hiếm có.

Tùy Trường Hồng lập tức gọi điện cho tổng biên tập của Nhật báo Vọng Hải, mục đích cũng chính là muốn nhận được càng nhiều tin tức có liên quan từ miệng của tổng biên tập.

Vị tổng biên tập đó vừa nghe là điện thoại của thị trưởng đích thân gọi đến, còn tưởng chuyện này đã làm to chuyện rồi, đã kinh động đến thị trưởng, thị trưởng phải đích thân gọi điện qua quở trách mình, ông ta lo lắng bất an trong lòng, không đợi Tùy Trường Hồng kịp hỏi gì ông ta đã cướp lời nói:

- Thị trưởng, tôi đã điều tra qua rồi, là bài báo của nhà báo Vương Thần tự biên, hoàn toàn không có chuyện thế này, tôi lập tức sẽ đuổi việc hắn, đồng thời tôi cũng sẽ vì việc này mà xin lỗi đến toàn dân thành phố, để vãn hồi ảnh hưởng!

Tùy Trường Hồng nghe một tràn này của tổng biên tập thì vô cùng thất vọng, ông ta còn tưởng có thể lợi dụng việc này làm lớn viết thành bài văn. Nhưng không ngờ kết quả lại thành thế này, nhưng Tùy Trường Hồng lại không muốn chuyện như vậy là xong, ông ta hỏi:

- Nhà báo tên Vương Thần đó đâu rồi?

- Thị trưởng, tôi không tìm thấy hắn ta, không biết hắn ta giờ đang ở đâu nữa!

Vị tổng biên tập đó nói.

- Ông đưa cho tôi cách thức để liên lạc với hắn, tôi sẽ phái người đi tìm!

Tùy Trường Hồng đây cũng là sốt ruột, khó khăn lắm mới có được cơ hội tốt như thế này, sao có thể dễ dàng từ bỏ chứ. Vị tổng biên tập còn tưởng đã gây ra chuyện lớn rồi, ngay cả thị trưởng cũng phải đích thân tìm nhà báo đó tính sổ, ông ta đâu dám không cho, vội đưa địa chỉ và cách thức liên lạc của tên Vương Thần đó nói cho Tùy Trường Hồng biết. Sau khi Tùy Trường Hồng có được cách thức liên lạc Vương Thần mới trực tiếp cúp máy.

Vị tổng biên tập đó trong lòng luôn lo lắng bất an, mãi đến tận tối mà vẫn còn đang nghĩ phải viết thông báo xin lỗi thế nào trên tờ báo của ngày mai.

Đương nhiên những chuyện này Diệp Lăng Phi vốn không hề hay biết, hắn chỉ biết bài báo đó không phải là Hứa Tư Tư viết, hơn nữa Hứa Tư Tư cũng không có liên quan đến chuyện này, điều quan trọng vẫn là Diệp Lăng Phi đã biết được Hứa Tư Tư lại là chị họ của Hứa Duy. Diệp Lăng Phi biết quan hệ giữa Vu Tiêu Tiếu và Hứa Duy rất tốt, hơn nữa em họ của Bạch Tình Đình cũng đang yêu Hứa Duy, như vậy Hứa Tư Tư cũng xem như có chút quan hệ với hắn rồi.

Buổi sáng lúc Diệp Lăng Phi thức dậy, hắn không có lập tức ra khỏi giường như mọi khi mà nằm lười trên giường, mò mò Bạch Tình Đình rồi lại véo véo Vu Tiêu Tiếu, rất nhanh đã khiến cho hai người đẹp này thức tỉnh. Tối qua Diệp Lăng Phi đúng là tuyệt phú vô biên, vừa sáng sớm lại cùng với hai người đẹp quậy tưng bừng một hồi lâu đến khi cả ba người đều đã mệt mới chịu dừng tay. Bạch Tình Đình khỏa thân bước xuống giường, cầm bộ đồ ngủ qua mặc lên người cười nói:

- Ông xã, em đi tắm cái đã, tối qua đã để cho anh làm cho nhơn nhớt khắp cả người, khó chịu chết đi được!

- Chị, em cũng đi!

Vu Tiêu Tiếu vừa định ngồi dậy thì bị Diệp Lăng Phi chặn lại. Diệp Lăng Phi nói:

- Đi từng người một, chí ít cũng có một người ở lại cùng với anh chứ!

Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nói:

- Vậy thì để Tiêu Tiếu ở cùng với anh vậy, em phải đi tắm đây!

Bạch Tình Đình nói xong bước ra khỏi phòng ngủ. Diệp Lăng Phi ôm Vu Tiêu Tiếu vào lòng, tay hắn làm chuyện xấu xa trên mông của Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu khép chặt cái mông của mình lại không chịu để cho Diệp Lăng Phi nhét tay vào. Nhưng việc mà Diệp Lăng Phi muốn làm Vu Tiêu Tiếu đâu có thể ngăn cản được, liền nghe thấy một tiếng “a”, lập tức dán chặt người vào lòng Diệp Lăng Phi hờn dỗi nói:

- Diệp đại ca, anh chính là một đại xấu xa, a!

Vu Tiêu Tiếu lại kêu nũng nịu một tiếng. Diệp Lăng Phi thỏa mãn rút tay ra, véo cái mông trơn mịn đó của Vu Tiêu Tiếu nói:

- Tiêu Tiếu, tối qua anh quên nói với em một chuyện!

- Chuyện gì?

Ngón tay trắng nõn của Vu Tiêu Tiếu đặt trên mặt Diệp Lăng Phi, sờ khuôn mặt của Diệp Lăng Phi. Cái cảm giác đó khiến cho lòng Vu Tiêu Tiếu trở nên ấm áp. Vu Tiêu Tiếu không biết từ lúc nào cô đã yêu mất Diệp Lăng Phi, trên người đàn ông này nói không ra một cảm giác, nhưng có thể cảm thấy được có một loại khí chất cuốn hút lấy cô, khiến cho cô từng bước từng bước đi vào lòng người đàn ông này. Tình cảnh hiện tại của Vu Tiêu Tiếu có chút ngượng ngùng, giống như có chút cảm giác của người tình, nhưng Vu Tiêu Tiếu lại không quan tâm đến những cái này, chỉ cần có thể nằm trong lòng người mình yêu, được người ấy ôm, được người ấy yêu, Vu Tiêu Tiếu cảm thấy rất hạnh phúc, rất ấm áp rồi, đây là cảm giác của gia đình, loại cảm giác này lại khác hẳn với cảm giác gia đình của bố mẹ mình.

Sống ở đây cô có thể vô tư lự, không có bất kỳ lo lắng gì cả, thậm chí có thể khỏa thân mà xuất hiện, không cần phải xấu hổ. Cả cơ thể của cô cũng như cả trái tim của cô đều bị người đàn ông này chiếm lấy rồi, cô khát vọng cái cảm giác cơ thể cô hòa hợp với cơ thể của người đàn ông này. Sau mỗi lần cảm xúc mạnh mẽ qua đi, Vu Tiêu Tiếu luôn cảm giác thất vọng. Cô mong mãi cứ duy trì lâu dài như vậy, nhưng lúc thực sự duy trì lâu dài thế thì cô lại không chịu nổi, đối với cô mà nói đây luôn là một loại cảm giác rất mâu thuẫn.

Tay phải Diệp Lăng Phi mò đường cong tuyệt đẹp của Vu Tiêu Tiếu, đường cong của Vu Tiêu Tiếu rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến cho người ta không nỡ rời khỏi cô. Tay của Diệp Lăng Phi từ sau lưng Vu Tiêu Tiếu mò thẳng xuống đến cái mông nhô cao của Vu Tiêu Tiếu, đường cong tuyệt như vậy, là da mịn màng như giọt nước, lại tỏa ra mùi đặc trưng của thiếu nữ thanh xuân, loại cảm giác đầy mê hoặc thế này tay Diệp Lăng Phi không nỡ rời khỏi.

Diệp Lăng Phi nằm nghiêng, ôm Vu Tiêu Tiếu vào lòng, cơ thể hai người dán chặt vào nhau.

Diệp Lăng Phi nói:

- Tiêu Tiếu, anh đã gặp chị họ của Hứa Duy?

- Chị họ của Hứa Duy?

Vu Tiêu Tiếu sau khi nghe xong câu này của Diệp Lăng Phi hơi ngạc nhiên, cô nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:

- Diệp đại ca, sao em không biết Hứa Duy có một chị họ chứ?

- Chẳng lẽ em cho là anh lừa em sao?

Diệp Lăng Phi nói.

- Nếu em không tin thì có thể gọi điện thoại hỏi, anh nhớ tên của cô gái đó tên là Hứa Tư Tư!

- Được. Diệp đại ca. Anh đợi em tí!

Vu Tiêu Tiếu ngồi dậy, cô đi chân đất xuống giường lấy điện thoại rồi trở lại giường. Lần này Vu Tiêu Tiếu nằm trong lòng Diệp Lăng Phi, bàn tay phải trắng ngần của cô cầm điện thoại. Tay phải của Diệp Lăng Phi nhân lúc Vu Tiêu Tiếu gọi điện thoại bắt đầu không thật thà. Vu Tiêu Tiếu dán chặt ngực mình vào vùng ngực của Diệp Lăng Phi để tránh bị Diệp Lăng Phi bóp tiếp.

- Nè. Hứa Duy, cậu làm gì thế?

Sau khi đợi một hồi chuông. Vu Tiêu Tiếu hét lên:

- Có phải tối qua lại nằm mơ thấy thân mật với Điền Phong rồi phải không, nên giờ mới dậy muộn như vậy. Hứa Duy, mình nói cho cậu biết, cậu là người phụ nữ của mình, đừng có động cái là nghĩ đến đàn ông, cẩn thận kẻo mình dẹp chơi với cậu luôn đấy!

Diệp Lăng Phi nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại của Vu Tiêu Tiếu và Hứa Duy, hắn nhịn không được muốn cười, thầm nghĩ bụng Vu Tiêu Tiếu này cũng ngang ngược thiệt, dùng ngữ khí này để nói chuyện chứ. Vu Tiêu Tiếu mặc kệ Diệp Lăng Phi cười mình, cô nói tiếp:

- Nè. Hứa Duy, mình hỏi cậu chút chuyện, cậu phải nói thật với mình, nếu không, cẩn thận mình cho cậu nổ hoa cúc đó!

Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói vậy nhịn không được đi nổ hoa cúc của Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu kêu “a” một tiếng, cô nói trong điện thoại:

- Không có gì, không có gì, mình không cẩn thận bị đụng chân rồi, à, ngày mai cậu quay lại phải không. Ừm, được, đến lúc đó mình đi đón cậu, xem thử rốt cuộc biến thành bộ dạng thế nào rồi, nếu xấu thì mình không thèm cậu nữa, đạp cho cậu văng đến chỗ tên khốn Điền Phong đó, mình đi tìm một người khác đẹp hơn, được rồi, mình biết rồi!

Vu Tiêu Tiếu hơi có mùi vị của cô gái lưu manh, sau khi cúp máy cô nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp đại ca, anh nói đúng rồi. Hứa Duy quả thật có một chị họ tên là Hứa Tư Tư!

- Ừm, xem ra thế giới này thật nhỏ!

Diệp Lăng Phi nói.

- Nữ nhà báo Hứa Tư Tư lần trước chụp được ảnh của anh, hơn nữa chuyện lần này đều do cô ấy mà ra!

- Cô ấy gây ra, chuyện gì?

Vu Tiêu Tiếu hỏi.

- Một chuyện nhỏ thôi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Chính là người chị họ này của Hứa Duy hiểu nhầm anh là lão đại của xã hội đen, chỉ đơn giản như vậy thôi!

- Không phải đó chứ, ý của anh là chị họ của Hứa Duy hiểu nhầm Diệp đại ca là lão đại của xã hội đen?

Vu Tiêu Tiếu hỏi.

- Ừm, hầy, xem ra hôm nay phải đi đến tòa soạn một chuyến rồi!

- Đi tòa soạn báo? Em cũng đi!

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Diệp đại ca, em còn chưa đến tòa soạn báo bao giờ, em cũng muốn đi xem thử!

- Em xem gì chứ. Có gì đáng xem đâu!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh đến tòa soạn là chửi người ta, ai bảo tên tổng biên tập đầu heo đó không biết xét duyệt gì hết. Tiện thể anh cũng đi gặp tên nhà báo đã ăn gan báo đó, dám viết bậy cho anh!

- Diệp đại ca, em cũng đi, em cũng đi, em thích nhất là chửi mà!

Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói là phải đi chửi người, hai mắt cô sáng lên, tiểu nha đầu này bày ra bộ dạng chỉ sợ thiên hạ không loạn thôi. Diệp Lăng Phi ôm Vu Tiêu Tiếu vào lòng không nói cho cô đi, cũng không nói không cho cô đi.

Vu Tiêu Tiếu đợi sau khi Bạch Tình Đình tắm xong liền ngồi dậy đi tắm. Trên giường chỉ còn lại Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lười nhác vươn vai không có ý muốn dậy, đưa tay ra vỗ vỗ bên giường nói với Bạch Tình Đình vừa mới tắm xong:

- Bà xã, qua đây với anh!

- Anh mau dậy đi, giờ đã mấy giờ rồi mà anh còn ngủ chứ!

Bạch Tình Đình mặc bộ đồ ngủ ngồi bên giường, tay cô cầm chiếc lược chải mái tóc dài vừa mới tắm xong còn dính nước của mình, thỉnh thoảng có vài giọt nước chảy lên người Diệp Lăng Phi. Hai tay Diệp Lăng Phi tách chiếc áo ngủ của Bạch Tình Đình ra ôm lấy chiếc eo mịn màng như em bé của Bạch Tình Đình, ngửi ngửi mùi hương tỏa ra từ người Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi bồng Bạch Tình Đình lên giường.

- Ông xã, đừng ồn ào nữa, người ta vừa mới tắm xong!

Bạch Tình Đình nũng nịu nói:

- Ông xã, anh mà làm dơ người ta lại phải đi tắm lại đấy!

Diệp Lăng Phi mặc kệ, môi hắn hôn khắp người Bạch Tình Đình mới chịu buông Bạch Tình Đình ra. Bạch Tình Đình từ trên giường ngồi dậy cởi bộ đồ ngủ ra, mặc nội y nói với Diệp Lăng Phi:

- Ông xã, hôm nay em phải đến công ty, hôm nay anh đi làm gì?

- Đi thăm Hân Mính trước, sau đó đi đến tòa soạn!

Diệp Lăng Phi nói.

- Em có xem bài báo hôm qua không?

Bạch Tình Đình lắc đầu hỏi:

- Sao thế?

- Chính là có một nhà báo viết bậy!

Diệp Lăng Phi ngồi dậy trên giường.

- Bà xã, hôm qua anh đã mua báo, vứt trong phòng khách đó, đợi lát nữa em có thể đi xem, là tờ báo “Nhật báo Vọng Hải” của ngày hôm qua ấy.

- Ừm, đợi lát nữa em xuống xem!

Bạch Tình Đình nói xong, rất nhanh đã thu dọn xong xuôi, không lâu sau Bạch Tình Đình tay cầm tờ báo “Nhật Báo Vọng Hải” mà Diệp Lăng Phi đã mua hôm qua tức hồng hộc quay trở lại phòng ngủ, sắc mặt cô có chút tái xanh vứt tờ báo trên giường nói:

- Ông xã, hôm qua anh đã biết chuyện này rồi sao không nói cho em biết, báo này sao có thể viết bậy như thế hả, giờ em phải đi tìm luật sư tố cáo tờ báo này!

- Bà xã, có gì mà phải tố cáo chứ, không có ý nghĩa gì cả!

Diệp Lăng Phi nói.

- Cho dù có thắng kiện thì tờ báo đó cũng chỉ công khai xin lỗi là xong chuyện đó sao, phiền phức tùm lum, hôm nay anh đi tòa soạn trực tiếp nói chuyện với tổng biên tập đó.

- Ông xã, hay em đi cùng anh?

Bạch Tình Đình hỏi.

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Cái này không cần thiết, một mình anh đi là được rồi, chẳng phải việc to tát gì. Nếu tên tổng biên tập đó dám nói những lời xằng bậy trước mặt anh, anh sẽ cho hắn biết thế nào là sự lợi hại của anh, anh sẽ cởi sạch hắn ra vứt ngoài đường lớn để cho hắn khỏa thân chạy vòng vòng. Nói không chừng hắn sẽ trở nên nổi tiếng trên mạng ấy chứ, sau nay tên tổng biên tập đó có thể đổi tên là đàn ông khỏa thân rồi!

- Khì khì!

Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi chọc cho cười, tâm trạng Bạch Tình Đình tốt hơn rồi, nói:

- Ông xã, làm vậy đi, em ủng hộ anh!

Lúc này Vu Tiêu Tiếu đẩy cửa phòng bước vào. Cô vừa tắm xong, sau khi nghe thấy tiếng cười của Bạch Tình Đình. Vu Tiêu Tiếu hỏi:

- Chị, chị cười gì thế?

- Em hỏi anh ấy đi!

Vu Tiêu Tiếu nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:

- Diệp đại ca, lúc nãy anh nói gì khiến chị em cười thế, nói em nghe xem, để em cũng cười nữa!

- Có gì đáng nói đâu chứ!

Diệp Lăng Phi nói.

- Tiểu nha đầu, mau mặc quần áo vào đi, hôm nay em có ba lựa chọn, một là ở nhà dọn dẹp nhà cửa, một ngày bảy trăm tệ, hai là cùng Tình Đình đến tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, ba là đi theo anh.

Vu Tiêu Tiếu không lập tức chọn mà là nhìn Bạch Tình Đình, thấy Bạch Tình Đình nháy mắt với Vu Tiêu Tiếu ý là bảo Vu Tiêu Tiếu đi theo Diệp Lăng Phi để tiện giám sát Diệp Lăng Phi, đây cũng là cái Vu Tiêu Tiếu muốn nhất. Cô vội nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp đại ca, em chọn cái thứ ba, hôm nay em theo anh!

- Đi theo anh phải không, vậy được!

Diệp Lăng Phi nói.

- Giờ em mau chóng mặc quần áo, sau đó xuống nhà bếp làm bữa sáng cho anh, đây chính là điều kiện tiên quyết cho việc đi theo anh!

Vu Tiêu Tiếu vừa nghe bĩu môi không tình nguyện nói:

- Diệp đại ca, làm bữa sáng có được tiền không vậy?

- Nếu như làm bữa sáng thì cho em một trăm tệ!

Diệp Lăng Phi nói.

- Như vậy có được không?

- Được!

Vu Tiêu Tiếu lập tức đồng ý, cô nhanh chóng mặc quần áo vào đi ra khỏi phòng ngủ. Bạch Tình Đình có chút lo lắng nói:

- Ông xã. Tiêu Tiếu có thể làm bữa sáng sao?

- Cô ấy là con gái, sao có thể ngay cả bữa ăn sáng mà cũng không biết làm chứ!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh cho cô ấy một trăm tệ làm bữa ăn sáng, anh tin chỉ với số tiền đó Tiêu Tiếu nhất định sẽ cố gắng hết sức làm một bữa ăn sáng ngon!

Đợi sau khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình xuống lầu. Diệp Lăng Phi mới biết mình chỉ là đoán trúng phần đầu của sự việc mà lại không đoán trúng được phần kết của sự việc. Vu Tiêu Tiếu đã làm bữa sáng, chỉ đáng tiếc, bữa sáng cô làm chẳng qua chỉ bà bày ba cái đĩa trên bàn trong phòng ăn, trong mỗi cái đĩa để hai miếng bánh mì, đồng thời Vu Tiêu Tiếu cũng lấy ba cái cốc rót ba cốc nước suối.

Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi vào, cô phủi tay nói:

- Hoàn thành rồi. Diệp đại ca, bữa sáng đã chuẩn bị xong, giờ anh có thể ăn được rồi!

Vu Tiêu Tiếu nói xong thò tay ra nói:

- Một trăm tệ!

- Không phải đó chứ, Tiêu Tiếu. Em như vậy mà cũng gọi là làm bữa ăn sáng sao!

Diệp Lăng Phi hôm nay xem như biết được thêm, thì ra như vậy cũng có thể gọi là làm bữa ăn sáng.

- Sao thế?

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Có vấn đề gì sao, đây chính là bữa ăn sáng em đã chuẩn bị, bánh mì, nước suối. Có dinh dưỡng nhất rồi đấy. Diệp đại ca, không phải anh hối hận không cho em tiền rồi đấy chứ!

- Bà xã đại nhân, em xem như vậy có được tính là bữa ăn sáng không?

Diệp Lăng Phi quay qua hỏi Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình cười nói:

- Ông xã, anh đừng làm khó Tiêu Tiếu nữa, em thấy như vậy là được rồi, cho tiền đi!

- Như vậy cũng được sao. Hầy, tiền kiếm được cũng quá dễ dàng rồi!

Diệp Lăng Phi lẩm bẩm trong miệng, sau đó nói:

- Được rồi. Tiêu Tiếu, đợi lát nữa anh cho em tiền rồi đi, lần sau không dám để em làm bữa sáng rồi!

Bạch Tình Đình lái xe đến tập đoàn quốc tế Thế Kỷ. Diệp Lăng Phi lại đến nhà Chu Hân Mính thăm Chu Hân Mính. Chu Hân Mính mang thai mấy tháng rồi, Diệp Lăng Phi giờ ngoài việc nhớ Chu Hân Mính càng nghĩ đến đứa con trong Chu Hân Mính nhiều hơn.

Diệp Lăng Phi lái xe chở Vu Tiêu Tiếu đến trước cổng nhà Chu Hân Mính, đây là lần đầu tiên Vu Tiêu Tiếu đến đây, sau khi cô xuống xe nói:

- Diệp đại ca, đây là nhà chị Hân Mính sao?

- Ừm, sao thế?

- Không có gì, đây là lần đầu tiên em đến, em nhớ kỹ sau này có thể tự mình đến!

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Em nghĩ em nên đến thăm chị Hân Mính nhiều nhiều!

- Tiểu nha đầu, cũng miệng lưỡi ghê!

Diệp Lăng Phi nói.

- Có điều nhà Hân Mính sau này có thể không sống ở đây, nhà này không thuộc nhà của Chu Hân Mính, đó là nhà của thị ủy, chính là nói nếu như thị ủy muốn thu hồi căn nhà thì nhà Hân Mính cũng phải dọn đi thôi!

- Em nghĩ thị ủy sẽ không như vậy đâu!

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Bố em cũng không còn đảm nhiệm chức thị trưởng tỉnh nữa, nhà của em cũng không có thu hồi mà!

- Cái đó không rõ được!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh không phải là người trong quan trường, sao hiểu được chuyện trong quan trường chứ, những gì anh làm chẳng qua là bận rộn từ sáng đến tôi, chính là nói anh không làm chính sự, chỉ chuyên làm những chuyện lung tung. Ví dụ như đưa em đi chơi khắp nơi, nghĩ lại thấy đàn ông như anh làm người thật sự rất thất bại, không có chí tiến thủ gì hết!

Sau khi Vu Tiêu Tiếu nghe xong những lời này của Diệp Lăng Phi thì bật cười. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu cười hỏi:

- Tiêu Tiếu, em cười gì thế?

- Không, không có gì!

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Tiểu nha đầu, còn đùa giỡn anh nữa hả!

Diệp Lăng Phi nói.

- Nói mau đi, lúc nãy em cười gì đấy?

- Diệp đại ca, em cười những lời nói lúc nãy của anh, em nghĩ kỹ rồi, hình như Diệp đại ca hầu như từ sáng tới tối quả thực chẳng làm gì cả, chẳng qua cũng chỉ là chạy đi đây chạy đi đó, mà còn....!

Vu Tiêu Tiếu nói đến đây cố ý dừng lại một lúc. Diệp Lăng Phi truy hỏi:

- Em mau nói đi, mà còn cái gì?

- Mà còn phụ nữ của Diệp đại ca rất nhiều!

Diệp Lăng Phi nghe xong những lời nói này của Vu Tiêu Tiếu, đầu tiên khẽ giật mình, rồi lập tức cười lắc đầu. Câu nói này của Vu Tiêu Tiếu quả thật chẳng sai, hình như từ sáng đến tối ngoài phụ nữ chính là phụ nữ, cũng chẳng có làm chuyện gì nghiêm chỉnh cả.

Hôm nay Chu Hồng Sâm đi đến ủy ban thành phố rồi, Điền Vi Dân đã đến thành phố Vọng Hải chuẩn bị cho công việc thay thế Chu Hồng Sâm, hai người mấy ngày nay chủ yếu là bàn giao công việc. Chu Hồng Sâm qua ngày mười lăm tháng năm sẽ đi lên tỉnh nhậm chức. Trong nhà chỉ còn Chu Hân Mính và mẹ cô, lúc Diệp Lăng Phi đến vừa khớp kịp lúc mẹ của Chu Hân Mính định đưa Chu Hân Mính đến bệnh viện kiểm tra, phụ nữ mang thai cần phải đi kiểm tra định kỳ. Diệp Lăng Phi vốn định sau khi thăm Chu Hân Mính thì đến tòa soạn của “Nhật báo Vọng Hải” tìm tên tổng biên tập đó, nhưng lúc sắp đi lại thay đổi chủ ý, vẫn là Chu Hân Mính quan trọng hơn. Chuyện của bên tòa soạn có thể để sau này giải quyết, nhưng chuyện Chu Hân Mính đi bệnh viện kiểm tra không thể chậm trễ.

Chuyện Chu Hân Mính mang thai vẫn đang che giấu, cả nhà Chu Hồng Sâm đều rất cẩn thận dè dặt, chỉ sợ người trong đại viện nhìn thấy, nếu không nói không chừng sẽ có những lời nói bàn tán ra vào.

Diệp Lăng Phi ra khỏi nhà trước, nhìn xung quanh bên ngoài không có ai mới để Chu Hân Mính ra. Chu Hân Mính mặc chiếc áo rộng, nhưng cái bụng nhô cao của cô thì không thể che đậy được. Sau khi mẹ của Chu Hân Mính và Vu Tiêu Tiếu dìu Chu Hân Mính lên xe. Diệp Lăng Phi nói:

- Hân Mính, anh thấy em cũng không cần đến bệnh viện kiểm tra đâu, em nói đi, việc kiểm tra cần những thiết bị gì, anh mua về là được mà, hà tất phải đến bệnh viện kiểm tra chứ!

Chu Hân Mính cười nói:

- Ông xã, cái này là anh không hiểu rồi, đi bệnh viện có thể kiểm tra toàn bộ, bao gồm cả việc thai nhi có khỏe mạnh hay không... Ở nhà làm gì có chỗ để đặt những thiết bị này chứ!

- Ừm, cái này, cũng đúng!

Diệp Lăng Phi nói.

- Vẫn là bà xã đại nhân thông minh, nhạc mẫu, vất vả mẹ rồi, đợi hôm nào đó con sẽ mua cho mẹ bộ ghế tập thể dục, mẹ cứ ngồi vào đấy là có thể mát xa luyện tập sức khỏe rồi!

Mẹ Chu Hân Mính vừa nghe cười nói:

- Tiểu Diệp, mẹ cần ghế tập thể dục gì chứ, bây giờ mẹ cảm thấy rất tốt!

Mẹ của Chu Hân Mính cũng quen với việc tiểu Diệp gọi bà là nhạc mẫu rồi, bà nói với Diệp Lăng Phi:

- Tiểu Diệp. Hân Mính gần đây luôn thích ăn chua, ở đây mua đồ chua cũng không dễ mua, con xem thử ở đâu có thể mua mấy thứ đồ chua đó?

- A, cái này thì dễ thôi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Bà xã đại nhân, em nói cho anh biết đi, em thích ăn đồ chua gì, anh mua cho em!

- Em thích ăn ô mai!

Chu Hân Mính nói.

- Đó là một loại rất chua!

- Ô mai phải không, anh biết rồi!

Diệp Lăng Phi lái xe rút điện thoại ra nói:

- Dã Thú, giúp anh cái, vợ anh thèm ăn ô mai. Cậu tìm loại vô cùng chua ấy, rồi mang tới bệnh viện khoa phụ sản thành phố cho anh, ừm, lúc nào cậu đến thì gọi điện cho anh, biết chưa?

Diệp Lăng Phi cúp máy nói:

- Bà xã đại nhân, em còn muốn ăn gì nữa, anh mua đem qua một lúc cho em?

- Không cần đâu!

Chu Hân Mính nói.

- Có ô mai ăn là được rồi, em không cần thứ gì khác!

Diệp Lăng Phi lái xe đến bệnh viện khoa phụ sản thành phố. Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu dìu Chu Hân Mính đang bụng bự đi vào trong bệnh viện, mẹ của Chu Hân Mính theo sau bọn họ. Vừa bước vào đại sảnh thì từ trong đi ra hai mẹ con. Cô con gái đó cũng bụng bự, nhìn có vẻ chí ít cũng đã tám tháng rồi, mẹ của cô ta đang dìu cô ta, vừa khớp gặp phải Chu Hân Mính. Người mẹ đó vừa nhìn thấy Chu Hân Mính liền nhiệt tình chào hỏi:

- Hân Mính sao cháu cũng đến đây?

Lúc ánh mắt của bà ta dừng chỗ bụng bự nhô lên của Chu Hân Mính, trên mặt bà ta lộ vẻ kinh ngạc, hình như không ngờ Chu Hân Mính sẽ mang thai. Mẹ của Chu Hân Mính lúc này cũng đi qua, mẹ của Chu Hân Mính vừa nhìn thấy người phụ nữ này thì hiện rõ có chút không tự nhiên. Thì ra người phụ nữ này ở cùng một tiểu khu, chồng là chủ nhiệm văn phòng thị trưởng, còn người phụ nữ đó thì làm việc ở khu phố. Lần này bà dẫn cô con gái đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, cô con gái của bà đã mang thai tám tháng rồi, chồng vì đi công tác ở bên ngoài không thể dẫn vợ đi kiểm tra sức khỏe nên người làm mẹ như bà đành phải dẫn cô con gái đi kiểm tra sức khỏe, nhưng không ngờ lại gặp phải Chu Hân Mính cũng đến đây để kiểm tra sức khỏe.

Người phụ nữ đó vốn không hề nghe đến chuyện Chu Hân Mính kết hôn, cùng sống chung trong một tiểu khi, khó tránh có đụng mặt. Bà cũng không nghe nói Chu Hân Mính mang thai, chỉ là gần đây hầu như không có gặp Chu Hân Mính ở trong tiểu khu, bà còn tưởng Chu Hân Mính dọn ra khỏi tiểu khu ở rồi, giờ nhìn vậy hóa ra là Chu Hân Mính đã mang thai.

Ánh mắt của bà ta khá sắc sảo, vừa nhìn thấy bộ dạng Diệp Lăng Phi dìu Chu Hân Mính thì có thể đoán ra được quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính không hề đơn giản.

- A, tôi dẫn Hân Mính nhà tôi đến khám sức khỏe!

Mẹ của Chu Hân Mính cứng đầu nói.

- Hân Mính nhà tôi cũng đã mang thai rồi, đến đây kiểm tra!

- Ừm, mang thai là chuyện tốt!

Người phụ nữ nói xong nhìn Diệp Lăng Phi một cái nói:

- Đây là con rể của nhà bà!

- A, ừm, đây là con rể nhà tôi!

Lúc mẹ của Chu Hân Mính trả lời hiện rõ có chút không tự nhiên, gặp phải tình huống này là ai cũng sẽ ngượng ngùng. Vốn hôn lễ của Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính tổ chức ở thành phố Đông Hải không có thông báo cho ai biết cả, chỉ là một số thân thích của nhà Chu Hân Mính đến tham dự mà thôi, còn Chu Hồng Sâm vốn định tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi nhỏ ở thành phố Vọng Hải, chẳng qua là muốn báo cho một số đồng nghiệp ủy ban thành phố của mình biết, con gái của mình đã kết hôn rồi, nhưng Chu Hồng Sâm suy nghĩ kỹ lưỡng, rồi quyết định thôi. Nếu như tổ chức buổi tiệc chiêu đãi, chắc chắn sẽ bảo con gái mình và con rể cùng đến. Nếu như đến thì thân phận của Diệp Lăng Phi sẽ bị bại lộ ngay. Hôn lễ của Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình tổ chức ở thành phố Vọng Hải rất long trọng, có một số nhà báo còn đến chụp ảnh nữa. Bạch Tình Đình ở thành phố Vọng Hải nói thế nào cũng là một nữ sĩ có tiếng, cô kết hôn sao có thể không thu hút được ánh mắt của các truyền thông đa phương tiện chứ.

Chu Hồng Sâm lo lắng thân phận của Diệp Lăng Phi bị người ta nhận ra, cũng không có tổ chức buổi tiệc chiêu nhãi với quy mô nhỏ. Kết quả giờ thì tốt rồi, bị người ta nhìn thấy rồi, có đi giải thích gì thì cũng chỉ có thể khiến cho sự việc càng chùi càng thêm đen mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK