- Ba người chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, khó có dịp ba chúng ta ở cùng nhau, chiều hôm nay phải đi ăn một bữa thật ngon, được không?
Đường Hiểu Uyển tất nhiên là tràn đầy vui mừng, nhưng Vu Đình Đình lại lo lắng, nói:
- Diệp đại ca, chúng ta không cần đi ra ngoài ăn cơm đâu, ăn ở nhà là được rồi, không phải sao?
Đường Hiểu Uyển không biết rốt cuộc thì Vu Đình Đình đang lo lắng cái gì, cô nói:
- Đình Đình, không đi ra bên ngoài ăn cơm sao được chứ, trong nhà không có đồ ăn, không phải là em không biết, bình thường chị có nấu ăn đâu!
Vu Đình Đình lo lắng nếu như đi ra ngoài ăn cơm sẽ mang đến phiền toái cho Diệp Lăng Phi, dù sao nơi này là thành phố Vọng Hải, thành phố tuy không coi là nhỏ, nhưng cũng không quá lớn, nói không chừng có thể gặp được người quen. Vu Đình Đình biết rõ sự lợi hại của bà xã Diệp Lăng Phi, nếu để cho bà xã của Diệp Lăng Phi biết được thì sẽ hỏng bét cả. Vu Đình Đình làm vậy vì lo lắng cho Diệp Lăng Phi, trong lòng Diệp Lăng Phi sao có thể không nhận ra được sự lo lắng của Vu Đình Đình chứ, hắn liền nói:
- Đình Đình, chuyện này em không cần lo lắng, Tình Đình đã đến Bắc Kinh rồi, tạm thời cô ấy còn chưa về nhà, chúng ta có thể đi ra bên ngoài ăn một bữa cơm, chỉ có điều, tối nay anh phải về nhà, bây giờ anh có con gái rồi!
Vu Đình Đình không biết chuyện này, chỉ có điều, lúc trước cô đã biết được Chu Hân Mính mang thai, sinh con cũng là chuyện sớm muộn thôi, Vu Đình Đình cũng không cảm thấy có gì bất ngờ cả, trái lại cô cảm thấy vui mừng cho Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình cười nói:
- Diệp đại ca, có lẽ chúng ta nên đi ra ngoài ăn mừng một chút, bởi vì Diệp đại ca cũng đã làm cha rồi!
- Ừ, đúng là nên đi ăn mừng một trận!
Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, tán thành ý kiến của Vu Đình Đình, hai tay hắn ôm Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình, nói:
- Hai vị mỹ nữ, bao giờ thì các em có thời gian để đi đây?
- Em thì lúc nào cũng được thôi, bây giờ phải xem bao giờ thì Đình Đình đi ra ngoài!
Đường Hiểu Uyển nhìn Vu Đình Đình, cười nói:
- Đình Đình, tối hôm nay em ngủ cùng với chị nhé, hai chúng ta có thể tâm sự!
- Dạ!
Vu Đình Đình lập tức đồng ý.
Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ, bây giờ mới bốn giờ hơn, Diệp Lăng Phi hỏi:
- Đình Đình, em học lái xe thế nào rồi?
Lúc trước Diệp Lăng Phi đã bảo Vu Đình Đình đi học lái xe, nhưng Vu Đình Đình lại không hứng thú với việc lái xe, một mực không chịu học, lúc này Diệp Lăng Phi lại đề cập với Vu Đình Đình về chuyện học lái xe, Vu Đình Đình nở nụ cười ngọt ngào, nói:
- Diệp đại ca, em thật sự không có thời gian để học lái xe, em luôn cảm thấy lái xe quá nguy hiểm, có lẽ không học thì tốt hơn. Diệp đại ca, anh đừng ép em học lái xe nữa, được không?
Nếu Vu Đình Đình thật sự không muốn học lái xe, Diệp Lăng Phi cũng không có cách nào, cũng không thể ép buộc Vu Đình Đình học lái xe được, Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, đáp:
- Đình Đình, em đã không muốn học lái xe thì anh cũng không ép em làm gì, chờ khi nào em muốn học thì lại nói với anh!
Diệp Lăng Phi quay sang phía Đường Hiểu Uyển, hỏi:
- Hiểu Uyển, em thì sao, em thích mua xe gì?
- Diệp đại ca, lần trước chị Khả Hân đã nói với em rồi, chị ấy cũng hỏi em thích xe gì, thật ra em cũng không thích lái xe lắm, giống như quan điểm của Đình Đình vậy, em thấy lái xe quá nguy hiểm nên không thích!
Đường Hiểu Uyển nũng nịu cười nói,
- Tất nhiên, nếu Diệp đại ca thật sự muốn mua xe cho em, vậy thì phải chờ em lấy được bằng lái rồi hẵng nói, nếu như không có bằng lái thì cho dù em có xe cũng vô ích, lại không thể đi ra đường được!
- Vậy được rồi, cứ chiều theo ý các em thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi cùng Đường Hiểu Uyển, Vu Đình Đình đi ra ngoài biệt thự, tìm một tiệm cơm ở ngay gần quảng trường Hải Tinh để ăn cơm. Đã khá lâu rồi Diệp Lăng Phi không được gặp Vu Đình Đình, không thể không nói chuyện với Vu Đình Đình nhiều hơn, mà Đường Hiểu Uyển thấy vậy thì không nhịn được cất tiếng phàn nàn, ngược lại khiến cho Diệp Lăng Phi cười một trận. Màn đêm phủ xuống, những khu trò chơi xung quanh quảng trường Hải Tinh phi thường náo nhiệt, Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình đều khoác tay đi hai bên Diệp Lăng Phi cánh tay, Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển đều là hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, càng ngày càng ít, bây giờ hai người khoác tay Diệp Lăng Phi đi như vậy, tất nhiên là sẽ thu hút những ánh mắt chú ý của người khác. Diệp Lăng Phi không để ý đến cái nhìn của người khác, đàn ông có thể làm cho phụ nữ thích mình, đó là bản lĩnh của người đàn ông, có thể khoe khoang bản lĩnh của mình, tại sao Diệp Lăng Phi lại không khoe khoang chứ. Đường Hiểu Uyển nghe thấy những tiếng vui đùa truyền đền từ khu trò chơi, cô ngẩng mặt lên, nhìn về phía Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp đại ca, anh còn nhớ chuyện hai chúng ta khi ở khu trò chơi không?
Diệp Lăng Phi sao có thể không nhớ rõ chuyện trước kia hắn và Đường Hiểu Uyển đến khu trò chơi chứ, lúc đó, Diệp Lăng Phi còn cõng Đường Hiểu Uyển đi cả một quãng đường dài cơ à, Diệp Lăng Phi nhìn Đường Hiểu Uyển, cười nói:
- Tiểu Uyển, chẳng lẽ bây giờ em lại muốn anh cõng em đi sao?
- Tất nhiên không phải như vậy!
Đường Hiểu Uyển nói,
- Em muốn bảo Diệp đại ca dẫn em đi đến khu vui chơi, ba người chúng ta cùng chơi ở đây, em rất nhớ những kỷ niệm trước kia!
Vu Đình Đình không nói gì, ở trong mắt Vu Đình Đình, bất kể đi chỗ nào, chỉ cần đi cùng với Diệp Lăng Phi là được rồi. Diệp Lăng Phi quan sát khu vui chơi một chút rồi đồng ý:
- Được rồi, cũng lâu lắm rồi anh chưa đi chơi, chi bằng ba người chúng ta đi chơi một trân sảng khoái!
Vu Đình Đình, Đường Hiểu Uyển cùng Diệp Lăng Phi ba người đi về phía khu vui chơi, những trò chơi ở khu vui chơi này cũng không ít, Đường Hiểu Uyển muốn đi chơi Xe Bay, Vu Đình Đình có vẻ lo lắng, cô hơi rụt rè, luôn sợ trò Xe Bay đó quá kích thích, cô không chịu được. Diệp Lăng Phi nắm chặt lấy tay Vu Đình Đình, nói:
- Đình Đình, không sao đâu, có anh ở đây mà!
Vu Đình Đình ban đầu còn rất sợ hãi, nhưng sau khi cô nghe được lời này của Diệp Lăng Phi, cảm thấy mình không còn chút sợ hãi nào, dường như chỉ cần có Diệp Lăng Phi ở bên cạnh là cô sẽ được an toàn. Vu Đình Đình, Đường Hiểu Uyển và Diệp Lăng Phi ba người lên Xe Bay, sau khi Xe Bay bắt đầu xoay tròn, Vu Đình Đình thét lên một tiếng kinh hãi, Đường Hiểu Uyển ngồi bên cạnh Vu Đình Đình cũng kêu lên một tiếng thất thanh, có một số việc là như vậy, sau khi anh thét lên một tiếng, trong lòng lại trở nên bình tĩnh, không sợ hãi gì nữa. Diệp Lăng Phi nắm tay Vu Đình Đình từ trên Xe Bay đi xuống, sau đó Đường Hiểu Uyển cũng nhảy xuống đằng sau hai người, Đường Hiểu Uyển thấy bộ dạng của Vu Đình Đình thì cười nói:
- Đình Đình, có gì mà phải sợ chứ, chị cảm thấy trò này rất vui, lần sau chúng ta tiếp tục đến chơi nhé!
Vu Đình Đình không nói lời nào chỉ gật đầu, Diệp Lăng Phi nắm tay Đường Hiểu Uyển, nói với cô:
- Hiểu Uyển, Đình Đình không to gan như em, lần sau chúng ta chơi trò khác đi!
Đường Hiểu Uyển dịu dàng nói:
- Em biết ngay Diệp đại ca sẽ che chở cho Đình Đình mà, em ghen tị!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Hiểu Uyển, từ lúc nào mà em cũng ghen tị vậy? Nếu em còn tiếp tục như vậy thì anh sẽ không để ý đến em nữa đâu!
Đường Hiểu Uyển quả thật bị những lời này của Diệp Lăng Phi dọa sợ, cô vội vàng nói:
- Em không ghen mà!
Diệp Lăng Phi trông bộ dạng đó của Đường Hiểu Uyển, không nhịn được hôn lên má Đường Hiểu Uyển một cái rồi cười nói:
- Nha đầu ngốc, anh chỉ trêu em như vậy thôi!
Diệp Lăng Phi, Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình ba người sau khi vào khu vui chơi xong liền đi về phía quảng trường Hải Tinh. Ở quảng trường Hải Tinh đang không ít người, Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình đi đến quảng trường bên bờ biển, buổi tối gió biển thổi mạnh, còn chưa tới bờ biển cũng đã có thể cảm giác được hương vị của biển lẫn trong làn gió, Vu Đình Đình cảm thấy hơi lạnh xiết chặt quần áo của mình, bị Diệp Lăng Phi nhìn thấy, Diệp Lăng Phi nói:
- Hay là chúng ta quay về đi!
Vu Đình Đình vội vàng nói:
- Không cần, không cần đâu, em muốn đi dạo bên bờ biển!
Diệp Lăng Phi ôm Vu Đình Đình càng chặt hơn, đúng lúc này Đường Hiểu Uyển bỗng nhiên nói:
- Diệp đại ca, anh xem, bóng lưng của người kia hình như quen quen!
Diệp Lăng Phi nghe đến đó thì liếc mắt nhìn, khi hắn nhìn thấy một thanh niên đứng cách chỗ họ khoảng chừng ba bốn mét, Diệp Lăng Phi liền hỏi:
- Hiểu Uyển, chẳng lẽ em thật sự không nhận ra cậu ta sao?