Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Tiểu Ngọc đi đến trước mặt Mộ Văn, cô ta cũng đánh giá Mộ Văn một lượt, rồi ngồi xuống bên cạnh Mộ Văn. Diệp Lăng Phi và Tiểu Cửu thì đi đến chỗ khác, hai người ngồi xuống, Diệp Lăng Phi và Tiểu Cửu thì thầm trò chuyện.

- Cô quen tôi sao?

Thái Tiểu Ngọc đánh giá Mộ Văn, nói:

- Nhưng mà tôi lại không có ấn tượng gì với cô!

Mộ Văn nhìn Thái Tiểu Ngọc, nói:

- Tôi chỉ cảm thấy trông cô rất quen, không biết tên cô là gì?

Thái Tiểu Ngọc nghe Mộ Văn nói như vậy, cô ta bỗng nhiên cười nói:

- Bây giờ tôi thấy hoài nghi thân phận của cô rồi đấy, tên của tôi thì có liên quan gì đến cô, tại sao phải nói cho cô biết!

- Bởi vì...!

Mộ Văn mở miệng định giải thích với Thái Tiểu Ngọc, đúng lúc đó, chợt nghe thấy Thái Duyệt ở trên sân khấu cao giọng nói:

- Hôm nay chỉ nói đến đây thôi, rất cảm ơn quý vị đã đến, xin cảm ơn!

Sau khi Thái Duyệt nói câu này xong, bốn phía liền dậy lên tiếng hoan hô như sấm, những gì Mộ Văn nói bị tiếng vỗ tay át đi. Thái Tiểu Ngọc không nghe rõ Mộ Văn nói cái gì, cô quay đầu nhìn về phía trước, thấy Thái Duyệt đang đi tới đây, Thái Tiểu Ngọc liền nói với Mộ Văn:

- Xin lỗi cô, tôi có chút việc, hi vọng lần sau chúng ta còn cơ hội gặp nhau!

Thái Tiểu Ngọc nói xong liền đứng dậy, đi về phía Thái Duyệt. Mộ Văn mở miệng, cô còn chưa kịp giải thích rõ ràng với Thái Tiểu Ngọc, thậm chí ngay cả cơ hội để hỏi Thái Tiểu Ngọc có phải là Tiểu Tam hay không cũng không có. Mộ Văn thấy Thái Duyệt và Thái Tiểu Ngọc nói với nhau vài câu, sau đó Thái Tiểu Ngọc chạy ra ngoài, Mộ Văn không có cơ hội để nói tiếp với Thái Tiểu Ngọc. Mộ Văn chỉ có thể tạm thời để chuyện này sang một bên, chờ khi nào có cơ hội thì lại trò chuyện với Thái Tiểu Ngọc. Mộ Văn quay sang phía Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi đã đứng dậy, bắt tay Thái Duyệt. Mộ Văn ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt cô nhìn về phía Thái Duyệt, trong lòng thầm mình nên nói gì với Thái Duyệt mới tốt.

- Diệp tiên sinh, không ngờ anh lại đến đây gặp tôi, không biết tôi có thể giúp gì được cho anh không?

Thái Duyệt tươi cười rất niềm nở, trong lúc nói chuyện ông ta còn nhìn xung quanh, vừa nãy lúc ông ta diễn thuyết, có camera ghi hình ông ta, ông ta luôn phải chú ý đến hình tượng của mình. Khi Thái Duyệt nhìn thấy Mộ Văn, ông ta có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt ngạc nhiên của ông chỉ thoáng qua, rất nhanh, Thái Duyệt rời mắt khỏi Mộ Văn, quay sang nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nghe Thái Duyệt nói như vậy, hắn cười cười, bảo:

- Thái giáo sư, thật ra tôi không có chuyện gì, chỉ là tôi có một người bạn muốn gặp ông, nên tôi đã dẫn cô ấy tới đây!

Diệp Lăng Phi nói xong, dùng ngón tay chỉ về phía Mộ Văn đang ngồi yên không nhúc nhích, vừa rồi Thái Duyệt đã nhìn thấy Mộ Văn, nhưng ông ta vẫn bất động thanh sắc, bây giờ, nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến Mộ Văn, Thái Duyệt mới quay sang phía Mộ Văn. Lúc này Mộ Văn cũng đã đứng dậy, đi tới.

- Thái giáo sư, xin chào!

Giọng điệu của Mộ Văn khi nói chuyện rất cung kính, cô nở nụ cười thật tươi, nói:

- Tôi đã được nghe qua đại danh của ngài từ lâu, chỉ là mãi mà không có cơ hội để gặp mặt. Hôm nay tôi nghe nói bạn của tôi có quen biết ngài, vì thế tôi mới nhờ anh ấy giới thiệu giùm!

- À, hóa ra là như vậy!

Thái Duyệt nghe những lời này của Mộ Văn, ông ta cũng cười, bảo:

- Thật ra thì tôi cũng không có danh tiếng gì mầy, chỉ là biết được một chút về lịch sử mà thôi, những người như tôi ở trong nước không có một vạn, cũng có tám ngàn, đừng nói đến chuyện nổi tiếng. À, chúng ta không nên đứng đây nói chuyện nữa, chi bằng ra chỗ khác nói chuyện tiếp

Thái Duyệt nói đến đây còn bổ sung,

- Tôi còn có chút việc, phải mau về còn xử lý!

- Đương nhiên là được rồi!

Mộ Văn đáp, cô khoác tay Diệp Lăng Phi cánh tay. Không biết vì sao Diệp Lăng Phi lại cảm thấy động tác này của Mộ Văn có gì đó không ổn, hắn chỉ sợ có người nhìn thấy mình và Mộ Văn có vẻ thân mật như vậy. Nhưng những gì Mộ Văn nói lúc nãy lại khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy nếu mình cứ so đo chuyện này thì thật sự quá nhỏ nhen, không nói ra thì hơn. Diệp Lăng Phi chỉ có thể giả bộ như không có gì, dù sao hôm nay là Mộ Văn muốn gặp Thái Duyệt, hắn chỉ là người giới thiệu thôi, không cần phải nói gì cả. Diệp Lăng Phi quyết định như vậy xong, không để ý tới cuộc trò chuyện giữa Mộ Văn và Thái Duyệt nữa. Mộ Văn khoác tay Diệp Lăng Phi, đi cùng với Thái Duyệt, nói:

- Thái giáo sư, tôi có một số vấn đề về lịch sử muốn thỉnh giáo ông, nhưng mà tôi lại không biết mình có nên nói ra không!

Thái Duyệt cười nói:

- Cô là bạn của Diệp tiên sinh thì cũng là bạn của tôi, có vấn đề gì cô cứ hỏi, nếu như tôi biết nhất định sẽ trả lời cô!

Thái Duyệt nói như vậy quả là rất nể mặt Diệp Lăng Phi, mà ngay cả Diệp Lăng Phi cũng không ngờ Thái Duyệt lại nói như vậy. Diệp Lăng Phi sửng sốt một lát, rồi lập tức nở nụ cười, trong lòng hắn đã hiểu vì sao Thái Duyệt lại nói như vậy, đó không phải vì quan hệ giữa Thái Duyệt và Diệp Lăng Phi rất tốt, cũng không phải là vì ông ta coi trọng Diệp Lăng Phi, nguyên do hoàn toàn là vì vợ hắn, Bạch Tình Đình rất có tiếng tăm ở thành phố Vọng Hải, Thái Duyệt nể mặt Bạch Tình Đình nên mới nói như vậy. Diệp Lăng Phi không nói gì, theo Diệp Lăng Phi thấy, Thái Duyệt nói câu này chỉ là một câu xã giao thôi, cũng không có ý muốn mình phải nói gì, mình cứ giả bộ như không nghe thấy thì tốt hơn, những câu khách khí như vậy tốt nhất là không cần trả lời. Diệp Lăng Phi giả bộ như không nghe thấy, Mộ Văn nghe Thái Duyệt nói như vậy, cô quay sang quan sát Diệp Lăng Phi, lại thấy Diệp Lăng Phi quay mặt qua một bên, không hề có ý muốn nói chuyện, Mộ Văn âm thầm cười, cô hiểu Diệp Lăng Phi làm vậy là vì không muốn dính dáng quá nhiều đến chuyện này. Lần này là cô tìm Diệp Lăng Phi, lúc trước khi nói chuyện với Diệp Lăng Phi, Mộ Văn nghe ra được, Diệp Lăng Phi không hề muốn dính líu vào chuyện này, chỉ là không còn cách nào, mới đồng ý giúp Mộ Văn. Mộ Văn cười nói:

- Thái giáo sư, không biết ông có nghe nói về Cửu Long triều thánh không?

Khi nghe Mộ Văn hỏi câu này, Thái Duyệt dừng lại một chút, nhưng rất nhanh, Thái Duyệt lại tiếp tục cất bước đi, ông ta điềm nhiên đáp:

- Tôi cũng có nghe nói qua về chuyện Cửu Long triều thánh, nhưng mà tôi lại không dám chắc Cửu Long triều thánh có phải sự thật không. À, đúng rồi, hai hôm trước, tôi từng gặp được một người bán một miếng ngọc Cửu Long triều thánh, hắn ta nói đó là vật tổ truyền của nhà hắn, lúc đó tôi đã quan sát rất nhiều lần, phát hiện đó chỉ là một miếng ngọc bình thường, không phải là Cửu Long triều thánh. Từ trước tới giờ tôi chưa từng nhìn thấy Cửu Long triều thánh thật bao giờ, chúng tôi là người nghiên cứu lịch sử, phải dùng các hiện vật có thật để làm căn cứ, bởi vậy, tôi cũng không biết chuyện Cửu Long triều thánh có phải sự thật không!

Mộ Văn bất động thanh sắc nói:

- Nhưng mà tôi nghe nói Cửu Long triều thánh thật sự tồn tại, chỉ là Cửu Long triều thánh cần chín khối ngọc bội tổ hợp lại một chỗ mới có thể hiện ra. Tôi còn nghe nói trong tay Thái giáo sư có một khối ngọc bội Cửu Long triều thánh, không biết đó có phải là sự thật không? Diệp Lăng Phi vẫn không có phản ứng gì, vừa nãy lúc ở quán cà phê Mộ Văn không nhắc tới những chuyện này, đây cũng là lần đầu Diệp Lăng Phi nghe được chuyện như vậy. Tuy ngoài mặt Diệp Lăng Phi không bộc lộ cái gì, nhưng trong lòng Diệp Lăng Phi đã bắt đầu toan tính, xem ra lần này Mộ Văn tìm Thái Duyệt mười phần chắc chín là vì khối ngọc bội Cửu Long triều thánh trong tay Thái Duyệt, lại sắp có kịch hay để xem đay. Thái Duyệt nghe Mộ Văn nói trong tay ông ta có một khối ngọc bội Cửu Long triều thánh, chỉ thấy ông ta cười cười, nói:

- Cô lại nói giỡn với tôi rồi, tôi làm gì có bảo bối giá trị liên thành như vậy, tôi là người nghiên cứu lịch sử và văn vật, nếu như tôi biết trên thế giới này có một báu vật trong truyền thuyết như vậy, tôi còn không sướng muốn chết sao. Nhưng những vật đó chỉ là truyền thuyết thôi, chưa có mấy ai thấy nó cả, tất nhiên, không phải là nó không tồn tại, mà là không có nhiều người từng thấy nó cả, cho dù nhìn thấy, cũng có thể chỉ là hàng giả. Thời buổi bây giờ hàng giả nhiều lắm, không thể không đề phòng!

Thái Duyệt cố ý chuyển chủ đề sang chuyện khác, không muốn trả lời vấn đề mà Mộ Văn hỏi, Mộ Văn sao có thể dễ dàng đẻ Thái Duyệt nói lảng sang chuyện khác như vậy, cô tiếp tục bám lấy vấn đề kia, nói:

- Thái giáo sư, nhưng mà theo những gì tôi được biết, ông đã từng đến Tứ Xuyên, tôi biết ông là người nghiên cứu các di sản, văn vật, nhưng tôi nghe nói lần đó ông đến Tứ Xuyên khong phải vì cuộc hổi thảo văn hóa lịch sử gì cả, thuần túy chỉ vì lý do cá nhân mới đến Tứ Xuyên. Cũng trong thời gian đó, pử Tứ Xuyên phát hiện một ngôi mộ cổ, khi ngôi mộ được tìm thấy, người ta phát hiện ngôi mộ đó đã bị trộm trước đó không lâu. Từ hiện trường và những văn tự trong cổ mộ có thể phán đoán, rất có thể trong đó cất giấu ngọc bội Cửu Long triều thánh......!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK