- Satan, chuyện này cũng chưa được rõ ràng, nói tóm lại cảnh sát bên Anh đang điều tra chuyện này, bọn em còn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tạm thời chưa tiện để hành động, tên Phi Hổ kia bị trọng thương, còn có vài vị huynh đệ bị…
Tiêm Đao không nói hết câu, lập tức nói sang chuyện khác, nói:
- Satan, tình hình hiện giờ của Lang Nha khá hỗn loạn, nhất là Phi Hổ bị trọng thương, còn đang ở trong bệnh viện. Chuyện bên này cần người đến xử lý, anh có thể quay về Anh quốc để giải quyết chuyện lần này được không?
Diệp Lăng Phi trầm mặc trong chốc lát rồi lập tức đáp:
- Ngày mai anh sẽ lập tức bay sang Anh quốc. Tiêm Đao, chờ khi nào anh đến nói lại đầu đuôi sự việc cho anh, nói tóm lại, chuyện này anh nhất định phải điều tra ra được là ai làm, dám làm chuyện này, vậy thì phải sánh chịu hậu quả!
- Satan, vậy ngày mai chúng ta lại gặp nhé!
Tiêm Đao nói.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại của Tiêm Đao, lại bấm số máy của Dã Thú. Điện thoại của Dã Thú vừa có người nhấc máy đã nghe thấy đầu dây bên đó truyền đến tiếng thở dốc của Dã Thú. Diệp Lăng Phi mắng:
- Dã Thú, cái thằng nhóc chết tiệt này, làm xong chuyện này lập tức chuẩn bị cho anh, sáng sớm ngày mai đến biệt thự của anh, ngày mai phải lập tức bay sang Anh quốc!
- Bay sang Anh ư?
Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, có vẻ sửng sốt, tựa hồ hơi ngừng lại, hỏi:
- Lão đại, rốt cuộc vì sao lại phải gấp gáp quay về Anh quốc như vậy chứ?
- Thúi lắm, lẽ nào không có chuyện thì anh lại nóng lòng bay sang Anh quốc như vậy sao?
Diệp Lăng Phi nói
- Dã Thú, trụ sở chính của chúng ta bị đánh bom rồi, có nhân viên bị thương vong, tình huống cụ thể thế nào anh cũng không nắm rõ lắm, nói tóm lại chúng ta phải lập tức quay trở lại Anh quốc để giải quyết chuyện này!
- Cái gì?
Dã Thú vừa nghe vậy, lập tức nhảy dựng lên, kêu lên:
- Lão đại, là thằng nhãi nào dám làm thế?
- Kêu cái gì mà kêu, cậu mau chóng chuẩn bị đi, phải lập tức quay về tổng bộ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chuyện lần này không phải là chuyện nhỏ đâu, nói tóm lại những người như chúng ta phải quay về Anh quốc để đối phó với nguy cơ lần này!
- Lão đại, em biết rồi, em sẽ lập tức về nhà chuẩn bị!
Dã Thú nói.
Ngay khi Dã Thú muốn dập máy thì Diệp Lăng Phi lại nói tiếp với Dã Thú:
- Dã Thú, đừng gọi điện thoại cho Dã Lang, cuộc sống của Dã Lang bây giờ hẳn là rất hạnh phúc, nếu như cậu ta không ta không tiện quay về Anh quốc thì cũng đừng ép Dã Lang trở về tổng bộ!
- Lão đại, xem anh nói kìa, tuy những người như chúng ta không còn ở lại Anh quốc nữa, nhưng cũng không nói là khi các huynh đệ có chuyện thì không quay về giúp đỡ!
Dã Thú nói.
- Nếu như tên khốn Dã Lang đó chỉ vì một người phụ nữ mà không trở về Anh quốc, em sẽ đến Hồng Kông lôi tên đó sang nước Anh!
Diệp Lăng Phi không nói gì thêm với Dã Thú nữa, sau khi cúp máy lập tức gọi điện thoại cho Angel nhưng điện thoại của Angel lại tắt máy. Diệp Lăng Phi nhíu mày, sau khi cất di động đi, quay người lại, bỗng nhiên phát hiện Bạch Tình Đình không biết từ lúc nào đã đứng ở sau lưng hắn.
- Tình Đình, em tới lúc nào vậy?
Diệp Lăng Phi đi tới, vòng tay ôm eo Bạch Tình Đình.
- Ông xã, có đúng là anh phải về Anh quốc không?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Tình Đình, em nghe thấy hết rồi sao?
Bạch Tình Đình gật đầu, nói:..
- Vừa nãy em nghe anh và Dã Thú nói chuyện điện thoại, không phải là em cố ý muốn nghe trộm đâu, là vì em nghe thấy tiếng hô của anh ở trên gác, em đi lên xem thế nào, kết quả là nghe thấy anh nói với Dã Thú phải về Anh quốc, anh còn nói tổng bộ bị nổ nữa thì phải?
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Tình Đình, chúng ta lên sân thượng nói chuyện đi!
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình đi lên tầng ba, chỗ đó có ghế. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ngồi xuống. Diệp Lăng Phi châm một điếu thuốc.
- Bà xã, lần này anh phải về Anh quốc rồi!
Diệp Lăng Phi hít một hơi, khẽ thở dài:
- Tổng bộ của Lang Nha ở Anh quốc bị đánh bom, hơn nữa Phi Hổ cũng bị trọng thương, tạm thời bên Lang Nha không có ai lãnh đạo, anh phải qua đó thu thập tàn cục!
- Ông xã, không phải là anh đã rời khỏi Lang Nha rồi sao, lần này anh thực sự phải quay về à?
Bạch Tình Đình hỏi.
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Đúng là anh đã rời khỏi Lang Nha, nhưng anh cũng không nói là Lang Nha xảy ra chuyện thì anh không quay về giải quyết. Anh tự tay sáng lập tổ chức quân hóa Lang Nha, những năm gần đây, anh và những huynh đệ trong Lang Nha vào sinh ra tử, tuy là anh đã ra khỏi Lang Nha, nhưng tình cảm giữa bọn anh thì vẫn nguyên vẹn, thứ tình cảm này không thể nói dứt bỏ là có thể dứt bỏ được. Giống như trước kia lúc anh gặp chuyện, người của Lang Nha vẫn vì nghĩa không quay đầu đến giúp anh, bây giờ Lang Nha gặp phải địch nhân, anh phải đi giải quyết, hơn nữa…
Diệp Lăng Phi nói đến đây, cố ý dừng lại, hút thuốc. Bạch Tình Đình truy hỏi:
- Ông xã, hơn nữa gì vậy?
- Hơn nữa một khi Lang Nha bị diệt vong, cuộc sống an bình của anh cũng sẽ không thể kéo dài được lâu nữa!
Diệp Lăng Phi rút điếu thuốc là trong mồm ra, chậm rãi nói:
- Nhờ có sự tồn tại của Lang Nha mới khiến cho rất nhiều kẻ thù của anh tập trung mục tiêu về phía Lang Nha, mà anh cũng có thể tiếp tục sinh sống yên ổn ở thành phố Vọng Hải này, Tình Đình, em có hiểu không?
Bạch Tình Đình trầm mặc một lúc lâu mới gật đầu, nói:
- Ông xã, em có thể hiểu được. Nhưng em vẫn luôn lo lắng cho an nguy của anh. Ông xã, em không muốn anh gặp chuyện không may, em không biết một khi anh gặp chuyện chẳng lành em có thể sống tiếp được không nữa!
Bạch Tình Đình vừa nói vừa vươn tay ra, nắm chặt bàn tay của Diệp Lăng Phi, ánh mắt cô nhìn phía Diệp Lăng Phi, chậm rãi nói:
- Ông xã, anh phải đáp ứng em, nhất định không được xảy ra bất trắc!
- Được!
Diệp Lăng Phi gật đầu thật mạnh, nói:
- Tình Đình, anh đáp ứng em, anh nhất định sẽ bình an trở về!
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ngồi trên sân thượng trò chuyện xong, đi xuống tầng dưới. Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh Chu Hân Mính, cười nói:
- Hân Mính, không có chuyện gì đâu!
Chu Hân Mính liếc nhìn Bạch Tình Đình, cô không nói thêm gì nữa. Diệp Lăng Phi đi xuống tầng dưới không vào trong phòng khách ngồi mà là đi thẳng ra khỏi biệt thự. Diệp Lăng Phi trực tiếp đi tìm Alice, vừa nãy hắn gọi điện thoại cho Angel kết quả điện thoại di động của Angel lại không có ai nghe máy, Diệp Lăng Phi muốn biết Angel có ở nhà hay không, nếu như Angel không ở nhà, Alice nhất định sẽ biết Angel đi chỗ nào. Khi Diệp Lăng Phi đi vào trong biệt thự thì thấy Alice đang ngồi trên ghế salon phòng khách may áo lông, chiếc áo lông màu trắng đó mới may chưa được một phần ba. Alice vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi đến, cô đặt cái áo trong tay xuống ghế, đứng dậy, nói:
- Satan, sao anh lại tới đây, vừa đúng lúc, nào, anh đến đây thử xem cái áo lông em may cho anh thế nào, tuy rằng em mới may chưa được một nửa, nhưng em muốn anh phát biểu xem thế nào?
Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, hắn đi tới trước mặt Alice, đưa tay vỗ vỗ vai cô. ý bảo Alice ngồi xuống. Diệp Lăng Phi cũng ngồi xuống bên cạnh Alice, hỏi:
- Alice. Angel có nhà không?
Alice lắc đầu, nói:
- Hôm qua Angel cũng có về đây một lần, nhưng mà cô ấy lại đi mất rồi. Dạo gần đây Angel rất ít khi tới biệt thự!
- Anh đang có chuyện muốn tìm Angel, gọi di động cho Angel thì lại không có ai nghe máy, em biết Angel có thể ở chỗ nào không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Alice cau mày suy nghĩ một lát, nói:
- Em biết địa chỉ căn nhà Angel mới mua, nhưng mà em cũng không chắc bây giờ Angel có ở đó không!
- Alice, đi nào, em dẫn anh tới chỗ đó!
Diệp Lăng Phi đứng dậy, nói:
- Bây giờ anh muốn đi gặp Angel!
Alice bị Diệp Lăng Phi làm cho hồ đồ, nhưng Alice cũng không hỏi vì sao Diệp Lăng Phi nhất định phải đi tìm Angel. Diệp Lăng Phi và Alice đi ra khỏi biệt thự. Laura và Ann vốn định đi theo, nhưng Diệp Lăng Phi hướng về phía hai người các cô khoát khoát tay, ý bảo hai tiểu cô nương này không cần phải đi theo. Laura và Ann thấy Diệp Lăng Phi không định để hai người đi theo, lại quay sang hỏi ý Alice, đến khi thấy Alice cũng lắc đầu với hai người, Laura và Ann mới không đi theo nữa. Diệp Lăng Phi lái xe, đưa Alice tới một tiểu khu toàn nhà cao tầng trong nội đô. Bâ ygiờ đã gần bảy giờ tối rồi, đèn đường trong tiểu khu cũng được bật sáng. Alice bảo Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa một toa nhà cao tầng. Diệp Lăng Phi và Alice xuống xe, hai người vào trong thang máy đi lên tầng thứ 11, Alice đi tới trước cửa một căn hộ, vươn tay nhấn chuông cửa.
Alice ấn xong, đợi một lúc, bên trong không có tiếng động gì. Alice quay sang chỗ Diệp Lăng Phi, lắc đầu, nói:
- Có lẽ Angel không ở nhà!
Diệp Lăng Phi đè ngón tay lên chuông cửa, không chịu buông tay ra, một lát sau, nghe thấy trong phòng có những tiếng bùm bùm chát chát, sau đó cửa nhà mở ra. Angel ăn mặc lếch thếch xuất hiện trước cửa, mắng to:
- Là tên khốn kiếp nào vậy, xem…
Khi Angel thấy rõ người đứng bên ngoài chính là Diệp Lăng Phi thì cô nuốt mấy câu chửi mắng tiếp theo lại, kỳ quái hỏi:
- Sao anh lại ở chỗ này vậy?
- Đến tìm em đó!
Diệp Lăng Phi liếc nhìn vào trong phòng, sau đó thu hồi ánh nhìn lại, nói:
- Lập tức chuẩn bị đồ đạc đi, ngày mai theo anh quay về Anh quốc!
- Quay về Anh quốc ư?
Angel cũng tỏ ra bất ngờ, nói:
- Sao đột nhiên lại phải về Anh quốc vậy?
Lúc Angel nói đến đây, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, một người thiếu phụ xinh đẹp từ trong phòng bước ra. Cô ta đi tới phòng khách, đột nhiên thấy ngoài cửa có người, cô thiếu phụ xinh đẹp đó lập tức lại quay trở lại phòng trong. Tất cả đều bị Diệp Lăng Phi nhìn rõ mồn một, Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng, nói:
- Em muốn quay về thì quay về, không muốn quay về thì anh cũng không ép buộc em!
Diệp Lăng Phi nói xong, gọi Alice:
- Alice, chúng ta đi
Diệp Lăng Phi nói xong liền xoay người bỏ đi. Angel thoắt cái tóm lấy cánh tay Diệp Lăng Phi, càu nhàu:
- Cái anh này lạ thật đấy nhỉ, chả nói đầu đuôi ra làm thế nào, anh bảo em quay về thế nào, em cũng không biết chuẩn bị cái gì cả!
Diệp Lăng Phi xoay người lại, nhìn Angel nói:
- Tổng bộ của Lang Nha bên Anh quốc bị đánh bom rồi, tình hình cụ thể thế nào anh cũng không rõ lắm, nói tóm lại ngày mai chúng ta quay về Anh quốc mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh đã thông báo cho Dã Thú rồi, sáng sớm mai nó sẽ tới biệt thự của anh, nếu như em không có chuyện gì thì theo anh quay trở lại Anh quốc!
Angel vừa nghe xong, lập tức trợn trừng mắt, đang muốn mở miệng ra chửi mắng, chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Kêu la cái gì chứ, em đứng đây chửi bởi thì có tác dụng gì, mau chuẩn bị một chút, quay về Anh quốc điều tra xem kẻ nào đã làm chuyện này mới là quan trọng nhất. Tình hình bên Anh quốc bây giờ rất hỗn loạn, anh phải lập tức quay về Anh quốc thu thập tàn cục. À, căn cứ theo tin tức mà anh nhận được, chúng ta có người chết, Phi Hổ bị trọng thương!
- Được, em lập tức đi chuẩn bị đồ đạc, ngày mai sẽ đến tìm anh!
Angel lập tức nói.
Lúc Diệp Lăng Phi định đi về thì bỗng nhiên hắn bổ sung thêm một câu:
- Angel không nên không nghe điện thoại, vạn nhất có chuyện gì cần tìm em thì cũng không biết đi đâu mà tìm đó!
Diệp Lăng Phi và Alice đi xuống tầng dưới, Diệp Lăng Phi không vội vàng lên xe, hắn tựa người vào cửa xe, rút bao thuốc ra, châm một điếu. Alice đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Satan, ngày mai em đi cùng anh trở về Anh quốc!
Diệp Lăng Phi hút một hơi thuốc, gật đầu. Hắn hút xong điếu thuốc đó, ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân di di tắt lửa, sau đó Diệp Lăng Phi mở cửa xe ra, gọi Alice lên xe.
- Alice, em chuẩn bị một chút đi, ngày mai quay về Anh quốc. Đã lâu hai cha con em chưa gặp nhau rồi, sau khi quay về Anh quốc, em nhớ đi gặp cha em nhé!
Diệp Lăng Phi thắt dây an toàn xong, hắn khẽ thở dài, nói:
- Lần này quay về Anh quốc không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây!
- Satan, không phải anh đang lo lắng đấy chứ?
Alice quay về phía Diệp Lăng Phi. Cô ngắm nhìn gương mặt của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng quay sang nhìn Alice, nở nụ cười, vươn tay vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của cô, nói:
- Nếu như em là anh thì em cũng sẽ lo lắng thôi!
Alice gật đầu, nói:
- Satan, em hiểu mà!
- Hiểu là tốt rồi!
Diệp Lăng Phi cười cười, nổ máy.
- Đi ngủ sớm một chút đi nhé, ngày mai chúng ta còn phải bay sang Anh quốc đấy!
Lúc Diệp Lăng Phi về đến biệt thự thì đã chín giờ hơn rồi. Diệp Lăng Phi trở về gian phòng của mình, thấy Bạch Tình Đình đã giúp Diệp Lăng Phi thu thập hành lý xong xuôi cả rồi.
- Tình Đình, sao em còn chưa đi ngủ?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Bạch Tình Đình cố gắng nặn ra một cười, nói:
- Ông xã, em không buồn ngủ, em giúp anh thu thập hành lý, nếu không lúc anh về lại phải chuẩn bị!
Diệp Lăng Phi kéo Bạch Tình Đình ngồi xuống bên giường. Bạch Tình Đình nép người vào trong lòng Diệp Lăng Phi.
- Tình Đình, có phải là em rất lo lắng cho anh không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Bạch Tình Đình gật đầu, nói:
- Ông xã, sao em có thể không lo lắng cho anh được chứ, tuy em biết lần này anh nhất định phải quay về Anh quốc, em không ngăn anh được, nhưng em vẫn hy vọng anh có thể ở lại bên cạnh em, em thích có anh trong cuộc sống, bây giờ anh phải sang Anh quốc, em không biết anh đi thì lúc nào có thể quay về, em thấy sợ lắm!
- Hân Mính có biết không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Bạch Tình Đình lại gật đầu, nói:
- Vốn em cũng không muốn nói cho Hân Mính biết, nhưng Hân Mính lại chủ động hỏi em, ông xã, anh biết đấy, Hân Mính là cảnh sát, em có bất kì một cử động cũng không qua được ánh mắt của cậu ấy!
- Ừ!
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng vỗ vai Bạch Tình Đình, hắn khẽ thở dài, nói:
- Tình Đình, lần này anh phải trở lại đó, anh tin là em hiểu, nếu như anh không quay về, sự tình sẽ càng trở nên hỏng bét. Được rồi, Tình Đình, anh đi tắm đây, em đi xem Hân Mính đã ngủ chưa, nếu như Hân Mính chưa ngủ thì bảo cô ấy tới đây, tối nay ba người chúng ta sẽ hảo hảo mà tâm sự. Anh không biết lần này đến Anh quốc không biết ngày nào mới có thể trở về, theo dự tính của anh, mươi bữa nửa tháng cũng chưa chắc đã về được!
- Ông xã, chỉ cần anh có thể trở về là tốt rồi, em không cần biết phải chờ anh bao lâu, chỉ cần anh trở về là được rồi!
Bạch Tình Đình nói.
- Ừ, Tình Đình, anh đáp ứng em, anh sẽ bình an trở về!
Diệp Lăng Phi vỗ vai Bạch Tình Đình, nói:
- Được rồi. Tình Đình, anh đi tắm đây, chờ anh tắm rửa sạch sẽ, chúng ta có thể khỏa thân mà trò chuyện với nhau, trò chuyện cả đêm cũng không thành vấn đề!
Bạch Tình Đình vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô nũng nịu nói:
- Ông xã, em hiểu rồi!
Diệp Lăng Phi đứng dậy đi tắm. Đến khi hắn trở về, đã thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đang nằm tại trên giường nói chuyện phiếm rồi. Diệp Lăng khóa cửa phòng lại, cầm khăn tắm lau khô sạch sẽ toàn thân, sau đó chẳng mặc gì trèo lên giường. Vừa lên giường, hắn lập tức sờ mó Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình, hai người vẫn còn mặc nội y, Diệp Lăng Phi cởi quần lót của hai cô ra, nói:
- Anh đã nói rồi, tối hôm nay chúng ta sẽ khỏa thân trò chuyện với nhau, chúng ta bàn chuyện long trởi lở đất nhé!
Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đều hiểu Diệp Lăng Phi muốn làm cái gì. Chu Hân Mính hơi có chút lo lắng, nói:
- Ông xã, thân thể em bây giờ không thích hợp đâu, để Tình Đình cùng anh là được rồi, em có thể nằm ngủ cạnh anh!
Diệp Lăng Phi kéo quần lót của Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính từ trên đùi hai cô xuống, tiện tay ném luôn hai cái quần lót đáng yêu ở bên giường. Sau đó Diệp Lăng Phi dang tay ra, đặt ở hạ thân của Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, em không cần quan tâm. Tối hôm nay không phải là các em cùng với anh mà là anh cùng với các em, nhất là Tình Đình, anh nhất định sẽ làm cho em dục tiên dục tử!
Câu nói trực tiếp trắng trợn của Diệp Lăng Phi khiến cho gương mặt Bạch Tình Đình hồng nhuận, cô chu đôi môi kiều diễm ra, nói:
- Ông xã, anh đừng hung bạo quá đấy nhé, người ta không chịu nổi anh đâu!
- Em chịu không nổi cũng phải chịu!
Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói.
Động tác của Diệp Lăng Phi với Chu Hân Mính rất nhẹ, cẩn trọng tỉ mỉ, bởi vì lo lắng sẽ làm Chu Hân Mính bị thương, chờ khi Chu Hân Mính nũng nịu nói không được nữa thì Diệp Lăng Phi mới dừng tay lại. Lúc này Bạch Tình Đình cũng sớm đã tách hai chân ra rồi, Diệp Lăng Phi dúi đầu vào giữa hai chân Bạch Tình Đình, đầu lưỡi liếm liếm một phen, nơi đó của Bạch Tình Đình đã xuân triều tràn lan, lúc này Diệp Lăng Phi tiến vào, rất nhanh chóng. Bạch Tình Đình đã thở gấp liên tục, trong miệng liên tục la hét không chịu nổi các loại. Diệp Lăng Phi đang dốc hết toàn lực, lúc này đâu chịu dừng tay, Bạch Tình Đình quả thực dục tiên dục tử, những lần luân phiên lên xuống khiến cô cảm thấy kiệt sức, khi Diệp Lăng Phi nằm trên người cô không cử động nữa. Bạch Tình Đình mới vươn hai cánh tay trắng muốt ra ôm chặt lấy lưng Diệp Lăng Phi.
- Ông xã, đừng rút ra nữa, đừng!
Bạch Tình Đình hơi thở mong manh, nũng nịu nói.
Diệp Lăng Phi quà thực không cử động nữa, nằm ở trên người Bạch Tình Đình, hôn lên đôi môi của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình đã mệt mỏi rã rời, nhưng cô vẫn cố gắng vươn đầu lưỡi ra, tiếp tục thân thiết với Diệp Lăng Phi.