Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở trên một chiếc máy bay từ Paris tới Bắc Kinh có một cô gái trang phục rất gợi cảm đang ngồi ở gần cửa sổ. Cô gái này tuổi chừng hai mốt, tóc nhuộm màu vàng, ngón tay sơn vàng lấp lánh. Cô đi một đôi giày da màu đỏ, đôi chân đi một đôi tất chân màu đen tới đầu gối.

Cô gái này là con gái của Mã Phượng Vân - Mã Hiểu Nghiên. Bởi vì Mã Hiểu Nghiên sống ở nước ngoài cho nên sớm nhiễm thói quen sinh hoạt cả người phương tây. Cô yêu đương thoải mái, dùng ma túy, tuổi còn trẻ đã hư hỏng, căn bản là không có bao nhiêu tình cảm đối với người mẹ hàng năm cung cấp rất nhiều tiền bạc cho cô.

Tối qua cô mới nhận được điện thoại từ Trung Quốc gọi tới, bảo cho cô biết về cái chết của Mã Phượng Vân. Mã Hiểu Nghiên cũng không có đau buồn gì nhiều. Nếu không phải là vì tài sản thừa kế thì Mã Hiểu Nghiên cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi mà về Trung Quốc.

Đôi tai Mã Hiểu Nghiên đang gắn tai phone, nhắm mắt đợi máy bay cất cánh. Lúc này cô có cảm giác có người đứng trước mặt mình. Mã Hiểu Nghiên mở mắt, liền nhìn thấy một gã đeo kính viền vàng, mặc một bộ âu phục xa hoa đang mỉm cười.

Gã đàn ông người Pháp này khoảng ba lăm ba sáu tuổi, có tướng mạo đẹp trai điển hình của nước Pháp, toàn thân tỏa ra một sức hấp dẫn với phụ nữ.

- Vị tiểu thư này. Nếu cô đồng ý ngồi ở chỗ tôi thì tôi có thể trao đổi chỗ với cô được không?

Gã đàn ông người Pháp kia dùng tiếng Pháp ưu nhã nói với Mã Hiểu Nghiên.

Mã Hiểu Nghiên sớm đã có thói quen thô tục cả ngày, nhưng đối với gã đàn ông đẹp trai này thì dĩ nhiên phải giả vờ là gái ngoan. Cô ta vội vàng nói:

- Xin lỗi, tôi ngồi ở bên cạnh. Giờ tôi sẽ về chỗ tôi.

- Không, vị tiểu thư xinh đẹp. Đây là vinh dự của tôi. Cô ngồi ở chỗ của tôi đi. Nếu như không ngại thì tôi có thể ngồi ở chỗ cô được chứ?

- Ồ, đương nhiên là được rồi.

Mã Hiểu Nghiên không hiểu sao lại cảm thấy trống ngực đột nhiên đập mạnh. Người này nói chuyện hết sức cao nhã, đúng là thân sĩ của nước Pháp, hoàn toàn đối lập với những kẻ thô tục cô tiếp xúc trước đây, khiến cho Mã Hiểu Nghiên cảm thấy không biết làm sao. Cô cố gắng hết sức để giữ dáng vẻ của thục nữ.

Gã đàn ông người Pháp kia ngồi bên cạnh Mã Hiểu Nghiên, mở cái cặp ra, lấy một chiếc laptop Apple mới cứng ra.

- Cô đi Bắc Kinh sao?

Gã người Pháp sau khi mở laptop liền cười hỏi.

- Không phải, tôi ở Bắc Kinh đổi máy bay. Tôi đi Vọng Hải.

Mã Hiểu Nghiên trả lời.

- Vọng Hải? Là thành phố Vọng Hải của Trung Quốc sao?

Gã người Pháp hỏi.

- Đúng vậy. Vị tiên sinh này chẳng lẽ biết thành phố này sao?

Mã Hiểu Nghiên hỏi.

- Đương nhiên. Tôi lần này cũng là tới đó mà.

Người đàn ông cười nói.

- Xem ra chúng ta rất có duyên. Nếu vị tiểu thư xinh đẹp này không ngại thì tôi rất hy vọng có thể làm quen với cô. Tôi tên là Stewart Baker, là một nhà đầu tư.

Mã Hiểu Nghiên thật không ngờ người đàn ông ưu nhã này lại cũng đi Vọng Hải. Đúng là một chuyện bất ngờ. Nghe hắn chủ động giới thiệu tên là Stewart Baker, Mã Hiểu Nghiên mừng rỡ vội vã tự giới thiệu:

- Tôi tên là Alice.

- Alice?

Stewart Baker khẽ cười nói:

- Một cái tên rất êm tai. Rất vui được biết cô, Alice.

Stewart Baker vươn tay bắt tay Mã Hiểu Nghiên, một lúc mới rút tay về. Tất cả cử chỉ của Stewart Baker đều ưu nhã, ngay cả cách bắt tay vừa rồi cung lộ ra thân phận vô cùng tôn quý của hắn. Điều này khiến cho Mã Hiểu Nghiên ái mộ không thôi. Cô bắt đầu lo lắng làm sao để tiếp xúc thân mật hơn với người đàn ông Pháp ưu nhã này.

Trong quán cà phê trên tầng ba của tòa nhà Thiên Hưng tại Vọng Hải, mãi cho tới khi người phục vụ mang cà phê tới đây thì Bạch Tình Đình mới buông tay khỏi bắp đùi Diệp Lăng Phi. Cô vừa chậm rãi dùng muỗng khuấy cà phê, vừa nói chuyện với Chu Hân Mính xem buổi chiều đi đâu chơi.

Diệp Lăng Phi lúc này làm gì còn chú ý tới chuyện phiếm của hai cô. Tay phải hắn đặt trên chỗ vừa bị Bạch Tình Đình béo xoa không ngừng. Diệp Lăng Phi bây giờ rất muốn vào nhà vệ sinh cởi quần ra xem bắp đùi của mình bị Bạch Tình Đình biến thành hình dạng gì rồi nhưng lại đành bỏ qua ý định này.

- Hân Mính, chiều nay chúng ta đi bơi nhé. Lâu lắm rồi không bơi.

Bạch Tình Đình đề nghị.

- Mình không bơi giỏi lắm.

Chu Hân Mính cười nói.

- Cậu không phải là biết mình không giỏi bơi. Lúc học đại học, bơi lội là môn học bắt buộc, mình lại thi trượt mấy lần, cuối cùng mãi mới qua được à.

- Đúng rồi, cũng bởi vì cậu bơi không tốt nên mới cần phải học. Cậu là cảnh sát, nếu gặp người rơi xuống nước thì cậu có thể đứng nhìn không cứu sao?

Bạch Tình Đình vừa cười vừa nói.

- Mình làm huấn luyện viên miễn phí cho cậu. Đi đâu mà tìm được huấn luyện viên tốt như mình chứ?

- Bơi lội hay đấy. Bơi lội có thể đề cao tố chất thân thể, tăng cường sức đề kháng.

Diệp Lăng Phi vừa thấy Bạch Tình Đình đề nghị đi bơi lập tức xen miệng vào.

- Anh thấy chiều nay chúng ta cùng đi bơi, mọi người cùng bơi thật là vui vẻ đi.

- Cho dù đi bơi cũng không đi với anh.

Không đợi Bạch Tình Đình nói thì Chu Hân Mính đã nói:

- Anh đừng hòng đi với bọn em.

- Đúng!

Bạch Tình Đình phụ họa.

- Đây là chuyện của em và Hân Mính, không có quan hệ với anh. Anh chỉ có thể ở ngoài hồ bơi đợi bọn em.

- Không thể nào. Làm thế tàn nhẫn quá.

Diệp Lăng Phi tủi thân nói.

- Nói thế nào thì anh vào Tình Đình cũng là vợ chồng. Vợ chồng bơi lội với nhau là rất bình thường. Cảnh sát Chu cũng là bạn tốt của bà xã anh, hiển nhiên anh cũng là bạn tốt của cô ấy. Mọi người có quan hệ như vậy, chúng ta bơi lội cùng nhau thì có sao?

Chu Hân Mính khuấy cà phê. Cô nhìn Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình cũng đang tròn mắt nhìn Chu Hân Mính. Cô lo làn Chu Hân Mính có thể vì những lời này mà tức giận. Trong ấn tượng của Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính không thích đàn ông háo sắc. Nếu đàn ông mà có gan nói chuyện kiểu này trước mặt Chu Hân Mính thì nhất định Chu Hân Mính sẽ nổi giông tố.

Bạch Tình Đình ngoài miệng tuy oán giận Diệp Lăng Phi, thậm chí trong lúc giận dữ còn có thể véo hắn nhưng trong lòng cô vẫn lo Diệp Lăng Phi bị tổn thương. Cô sợ Chu Hân Mính nổi giận lên có thể khiến Diệp Lăng Phi chịu đau khổ. Diệp Lăng Phi thừa dịp Chu Hân Mính còn chưa nổi nóng định mắng cho Diệp Lăng Phi một trận để Chu Hân Mính bớt giận, không nổi cáu lên.

Diệp Lăng Phi hung hăng lườm Diệp Lăng Phi một cái, tức giận nói.

- Hân Mính là bạn tốt nhất cảu em. Anh có phải là muốn cả em và Hân Mính cùng yêu và cưới anh mới tốt hay không?

Những lời này rõ ràng là Bạch Tình Đình mắng Diệp Lăng Phi. Vốn ý cô muốn Diệp Lăng Phi biết Chu Hân Mính và mình không giống nhau, không thể đối với cô ấy như với mình. Nhưng những lời này của Bạch Tình Đình vừa ra khỏi miệng thì Diệp Lăng Phi đã tiếp lời:

- Bà xã, nếu thế thì anh rất hy vọng chuyện tốt như vậy có thể xảy ra.

Bạch Tình Đình suýt nữa là phun ngụm cà phê vừa uống vào miệng ra. Cô không ngờ là Diệp Lăng Phi lại có thể nói những lời này. Cô lo lắng nhìn về phía Chu Hân Mính, phát hiện Chu Hân Mính đã mấp máy môi. Trái tim Bạch Tình Đình đập thình thịch một cái, thầm nghĩ:

- Diệp Lăng Phi chết tiệt. Em muốn cho Hân Mính bớt giận, anh lại trả lời như thế. Nếu chỉ có hai người chúng ta thì anh nói thế không sao. Dù sao thì em cũng biết thói quen nói chuyện của anh rồi. Nhưng hiện giờ Hân Mính đang ở đây, cô ấy không biết mà.

Bạch Tình Đình sốt ruột, sợ Chu Hân Mính tức giận, vội vàng nói với Chu Hân Mính:

- Hân Mính, người này toàn nói bậy, chúng mình đừng để ý tới hắn nữa. Kệ hắn ở đây đi.

Cô nắm lấy tay Chu Hân Mính kéo ra ngoài quán cà phê.

- Tình Đình lạ nhỉ. Cô ấy làm gì thế?

Diệp Lăng Phi bị Bạch Tình Đình khiến cho không hiểu nổi, không rõ tại sao Bạch Tình Đình lại vội vàng kéo Chu Hân Mính đi như vậy.

Không chỉ có Diệp Lăng Phi, cả Chu Hân Mính cũng không hiểu là Bạch Tình Đình đang nghĩ gì. Cô sở dĩ sững sờ vì câu nói kia của Diệp Lăng Phi bởi vì trong tâm lý cô cũng không chuẩn bị nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới chuyện ba người đi bơi trước mặt Bạch Tình Đình. Từ khi phát sinh quan hệ vượt qua giới hạn với Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính vẫn tận lực tránh để Bạch Tình Đình biết được quan hệ này, luôn luôn cẩn thận. Cho nên Diệp Lăng Phi có dũng khí nói như thế trước mặt Bạch Tình Đình khiến cho cô ngây ngẩn cả người.

Chu Hân Mính thật không ngờ mình ngây ra thế lại khiến cho Bạch Tình Đình nói ra chuyện hai người cùng yêu và lấy Diệp Lăng Phi. Mà Diệp Lăng Phi lại cũng đồng ý. Điều này khiến cho Chu Hân Mính không biết phải làm sao. Trong lòng cô hy vọng đó là sự thực. Như thế thì cô sẽ không phải suốt ngày lo lắng Bạch Tình Đình biết được quan hệ của mình và hắn nữa. Mặt khác cô cũng biết Bạch Tình Đình sẽ không làm như vậy. Theo sự hiểu biết của cô với Bạch Tình Đình, cô ấy sẽ không cùng người khác chia xẻ người yêu.

Chu Hân Mính chỉ là không biết phải làm sao, không ngờ Bạch Tình Đình lại lôi mình ra ngoài, dường như là Bạch Tình Đình lo lắng cô sẽ vì câu này mà tức giận vậy.

Đợi tới khi ra khỏi quán cà phê, Chu Hân Mính mới kịp phản ứng. Theo như cá tính của mình trước đây nhất định sẽ bởi những lời này của Diệp Lăng Phi làm cho tức giận. Bạch Tình Đình chính là lo mình sẽ gây bất lợi cho Diệp Lăng Phi.

Chu Hân Mính cũng cảm thấy thái độ bản thân mình rất dễ khiến Bạch Tình Đình phát hiện ra quan hệ giữa mình và Diệp Lăng Phi, vì thế liên thở hổn hển nói:

- Tình Đình, mình muốn giáo huấn người này một trận. Hắn mơ hão thế cơ chứ, lại còn muốn mình yêu hắn. Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

- Hân Mính, cậu đừng nóng. Hắn có thói quen nói bậy nói bạ, từ từ rồi cậu sẽ biết thôi.

Bạch Tình Đình vội vàng khuyên giaiar.

- Như vậy đi. Chúng mình ra ngoài chơi, không đem hắn theo nữa.

Chu Hân Mính không nói gì nữa, chỉ gật đầu. Chu Hân Mính sở dĩ làm vậy là sợ Bạch Tình Đình nghi ngờ.

Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính vừa mới đi thang máy xuống lầu thì ngay lập tức gặp Trần Hàn Lâm và em gái Trần Hàm Vũ của hắn.

- Bạch phó tổng, trùng hợp quá.

Trần Hàn Lâm và Trần Hàm Vũ đang đi thang máy lên lầu ba thì lại nhìn thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi xuống, vội vàng đi tới trước mặt Bạch Tình Đình.

Trần Hàm Vũ và Bạch Tình Đình bằng tuổi nhau. Các cô học cùng ban, chỉ là quan hệ cũng không thân thiết lắm. Trần Hàm Vũ và Bạch Tình Đình cũng chào hỏi. Tuy Bạch Tình Đình đối với bạn học không thân nhưng cũng vì lịch sự mà bắt chuyện với Trần Hàm Vũ một chút. Còn về Trần Hàn Lâm thì Bạch Tình Đình cũng chẳng tỏ vẻ thân thiết như Trần Hàm Vũ.

- Trần tổng, đúng là trùng hợp.

Bạch Tình Đình nói.

- Vị này là bạn của cô à?

Trần Hàn Lâm cười với Chu Hân Mính bên cạnh Bạch Tình Đình, coi như chào hỏi. Sau đó hắn nói với Bạch Tình Đình.

- Tôi với em gái đi ăn, không biết Bạch phó tổng đã ăn hay chưa, hay là cùng đi với chúng tôi đi.

Trần Hàm Vũ cũng phụ họa:

- Đúng vậy, Tình Đình. Cậu thấy chúng ta bao nhiêu năm không gặp, hay là cùng nhau ăn bữa cơm đi.

- Được lắm, ăn cơm là hay nhất. Bụng tôi cũng đang đói đây!

Bạch Tình Đình còn đang chần chừ có nên nhận lời hay không thì tiếng Diệp Lăng Phi đã vang lên phía sau. Bạch Tình Đình nghe thấy tiếng của Diệp Lăng Phi thì nắm tay Chu Hân Mính một cái, ý bảo cô không nên nói chuyện. Bạch Tình Đình đối với năng lực xử lý của Diệp Lăng Phi rất tin tưởng. Lúc đầu khi đối phó với Lý Thiên Bằng cũng là Diệp Lăng Phi ra tay, khiến cho Lý Thiên Bằng không còn dám quấn lấy các cô.

Diệp Lăng Phi nghiễm nhiên trở thành sứ giả hộ hoa. Chỉ cần có người muốn ve vãn Bạch Tình Đình là lại để Diệp Lăng Phi ra mặt.

Tuy nói Trần Hàn Lâm không làm gì khiến cho Bạch Tình Đình có ấn tượng xấu nhưng Bạch Tình Đình lại luôn cảm thấy người này có gì đó khuất tất. Mà huống chi cô và Diệp Lăng Phi sắp kết hôn, những người ve vãn cô càng ít càng tốt.

Một người con gái như Bạch Tình Đình rất ít gặp. Diệp Lăng Phi không biết có số *** chó gì mà ở một đô thị phồn hoa thế này lại có thể tìm được một người con gái xinh đẹp, giàu có, tài năng như thế này.

Diệp Lăng Phi vừa ra mặt liền khiến cho Trần Hàn Lâm hơi sửng sốt. Lúc trước hắn chỉ thấy có Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, còn tưởng rằng Bạch Tình Đình đi cùng với bạn dạo phố, thật không ngờ lại lòi ra Diệp Lăng Phi.

Trần Hàn Lâm không thích nhìn thấy Diệp Lăng Phi. Tuy hắn tiếp xúc với Diệp Lăng Phi không nhiều, thậm chí còn không biết Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình rốt cục có quan hệ gì nhưng trong lòng Trần Hàn Lâm, Diệp Lăng Phi nhiều nhất chỉ là bạn trai của Bạch Tình Đình. Hắn không thể ngờ thân phận Diệp Lăng Phi lại là hôn phu của cô.

Trần Hàn Lâm mỗi lần nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì lại có một loại cảm giác không thoải mái. Trên người Diệp Lăng Phi có ẩn chứa một thứ gì đó khiến hắn rất bất an. Nhất là đôi mắt Diệp Lăng Phi khi nhìn hắn, Trần Hàn Lâm cảm thấy dường như ánh mắt đó có thể nhìn thấu những gì hắn dấu diếm, nhìn thấu nội tâm hắn. Hắn cảm thấy dường như mình hoàn toàn lõa thể trước ánh mắt người này. Nhưng dù Trần Hàn Lâm có không thích Diệp Lăng Phi thế nào thì hắn vẫn phải cười nhạt nói:

- Diệp tiên sinh, anh cũng ở đây à.

- Đương nhiên rồi. Bà xã của tôi ở đây, tôi không ở đây thì ở đâu. Nếu gặp phải ít người có mưu đồ với bà xã tôi thì tôi còn phải ra mặt làm một ông chồng tốt. Trần tiên sinh, anh nói có phải không?

- Bà xã?

Trần Hàn Lâm nghi hoặc nhìn Bạch Tình Đình nhưng lại thấy Bạch Tình Đình không khẳng định cũng không phủ nhận. Điều này khiến trong lòng Trần Hàn Lâm cảm giác như năm ăn năm thua. Hắn không để ý tới việc Bạch Tình Đình đã kết hôn chưa. Trong lòng hắn Bạch Tình Đình như thế mà không còn là xử nữ cùng là chuyện có thể lý giải. Trần Hàn Lâm để ý chính là không ngờ Bạch Tình Đình lại gả cho Diệp Lăng Phi. Trong mắt Trần Hàn Lâm, Diệp Lăng Phi hoàn toàn là một kẻ vô lại, hoàn toàn bất đồng với người thuộc xã hội thượng lưu mà hắn tiếp xúc.

- Trần tiên sinh. Chẳng lẽ anh thấy có gì bất ngờ sao?

Diệp Lăng Phi thấy vẻ mặt của Trần Hàn Lâm thì trong lòng rất buồn cười, thầm nghĩ:

- Nhìn bộ dáng mày là biết không phải thứ tốt.

- Ồ, đương nhiên không phải.

Trần Hàn Lâm cười nhàn nhạt.

- Tôi chỉ nghĩ là chúng ta nên ăn cơm tây hay đồ ăn Trung Quốc.

- Trần tiên sinh rất có tiền sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Trần Hàn Lâm khó hiểu hỏi lại:

- Thế là có ý gì?

- Ý tôi là nếu Trần tiên sinh có tiền thì chúng ta ăn cơm tây. Còn nếu không có tiền thì chúng ta ăn đồ ăn Trung Quốc.

Diệp Lăng Phi bổ sung:

- Tôi là lo lắng cho Trần tiên sinh. Con người tôi rất thích ăn đồ tây. Nếu Trần tiên sinh mà có tiền thì tôi muốn ăn món tây cho sướng một bữa. Cái gì mà gan ngỗng, trứng cá muối tôi cũng không khách sáo. Ồ, thuận tiên nói với Trần tiên sinh một câu, hôm nay tôi không mang tiền. Dù là bao nhiêu tiền thì cũng phải nhờ Trần tiên sinh thôi.

Diệp Lăng Phi nói xong những lời này lại nói thêm:

- À, tôi lại quên. Muốn ăn đồ tây thì chúng ta không thể ăn ở đây, thế nào cũng phải tìm một nhà hàng Pháp chính tông mới được.

Đây rõ ràng là muốn làm khó Trần Hàn Lâm. Nếu đổi lại là người khác thì ăn đồ Trung Quốc cũng không được, ăn đồ tây cũng không xong. Nhưng Trần Hàn Lâm lại cười nhạt nói:

- Diệp tiên sinh. Hôm nay là gần tết rồi, chúng ta ăn đồ Trung Quốc mới tốt, anh nói có phải không?

Những lời này của Trần Hàn Lâm nghe rất hợp lý. Hắn cũng không phải là ngại bữa ăn tây đắt tiền mà chỉ nói đây là dịp năm mới của Trung Quốc, là một người Trung Quốc thì nên ăn đồ nước mình. Nếu nói thế thì chẳng ai chê trách được.

Bạch Tình Đình âm thầm gật đầu. Cô đối với cách xử lý công việc của Trần Hàn Lâm rất tán thành, cho rằng Trần Hàn Lâm đúng là người biết tùy cơ ứng biến.

Bạch Tình Đình vốn tưởng là Diệp Lăng Phi cứ thế bỏ qua. Nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại vẫn đứng trước mặt Trần Hàn Lâm lầm bầm lầu bầu nói:

- Hóa ra là hôm nay là lễ tết Trung Quốc. Mình không ngờ lại quên. Khụ, may là trí nhớ của Trần tiên sinh tốt. Vừa rồi mới hỏi nên ăn đồ tây hay đồ Trung Quốc, thế mà trong nháy mắt lại nhớ ra hôm nay là ngày lễ của nước ta. Đúng là người học nhiều lý do lý trấu cũng nhiều. Đọc sách có lợi thật.

Những lời này của Diệp Lăng Phi đúng là lẩm bẩm, nhưng lại lẩm bẩm một cách lớn tiếng, dường như hận mọi người không nghe thấy vậy.

Trần Hàn Lâm vốn đang đắc ý dạt dào vì câu trả lời của mình nhưng Diệp Lăng Phi nói những câu này xong liền khiến hắn cứng họng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK