Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình Đình thật không ngờ Trương Lộ Tuyết lại nói như vậy, cô ngây người vài giây. Đôi môi mỏng của Bạch Tình Đình hơi run run, thân thể chùng xuống.

Trương Lộ Tuyết cũng bị Bạch Tình Đình kích động rồi, trước đó, cô vốn không nghĩ là như vậy. Tuy nói là trong lòng cô đã có sự thay đổi về cách nhìn của mình đối với Diệp Lăng Phi, nhưng còn chưa tới mức là loại người muốn đi chiếm đoạt Diệp Lăng Phi. Nhưng Bạch Tình Đình vừa nói như vậy, Trưong Lộ Tuyết tức lên, nói xong rồi bỏ đi.

Sau khi nói xong, Trương Lộ Tuyết có chút hối hận, nhìn thấy Bạch Tình Đình có chút ngân người, Trưong Lộ Tuyết thở dài, cảm thấy được giờ đây Bạch Tình Đình thật đáng thương. Tuy nói là cô và Bạch Tình Đình vốn là oan gia đối đầu, nhưng cả hai đều hiếu thắng, không muốn đối phương hơn mình, về chuyện tranh giành một người đàn ông, Trưong Lộ Tuyết đúng là không nghĩ qua.

Trương Lộ Tuyết có ý định tìm lối thoát, thu hồi lại lời nói. Ngay khi Trưong Lộ Tuyết có ý định tìm cách giải quyết như thế nào, thì Bạch Tình Đình đã nói rồi. Bạch Tình Đình mặt trắng bệch, vai run run khẽ động đây, ngữ khí bất thiện nói:

- Trương Lộ Tuyết, cô cũng không xem lại mình đi, cô dựa vào cái gì mà tranh giành với tôi. Từ nhỏ đến lớn, cô đều tranh giành với tôi. Tôi học hành giỏi hơn cô, tôi quản lý công ty cũng sớm hơn cô, còn cô thì sao, tất cả đêu không bằng tôi, nhưng cô lại luôn tranh giành với tôi. Cô nói cho tôi biết, cô dựa vào cái gì mà tranh chồng với tôi, cô đừng quên rằng, tôi với Diệp Lăng Phi mới là vợ chồng họp pháp, cô chỉ là người thứ ba phá hoại hôn nhân gia đình người khác.

Bạch Tình Đình cũng là vì bị Trương Lộ Tuyết nói đến mức đầu óc không còn tỉnh táo, theo phong cách trước đây của cô, cô tuyệt đối không thể nào ở quán cà phê đông người như vậy mà to tiếng nói những chuyện tế nhị đáng xấu hổ như vậy. Càng huống chi Bạch Tình Đình lại là một nữ chủ tịch xinh đẹp, ngưòi như cô đều phải chú ý đến hành động cử chỉ của mình ở mọi nơi, nhưng Bạch Tình Đình lại bất chấp, to tiếng hét lên ngay tại quán cà phê.

Tất cả các khách đang nói chuyện trong quán cà phê đều đưa mắt nhìn về phía bên này. Giọng nói của Bạch Tình Đình quá kích động đến mức mọi người đều nghe rõ mồn một. Từ câu nói của Bạch Tình Đình, mọi người nghe ra đều biết đấy là chuyện liên quan đến tình cảm, những người khách này đều nhìn về phía Trương Lộ Tuyết, đều cho rằng chính Trưong Lộ Tuyết là người thứ ba.

Trương Lộ Tuyết cảm giác mặt nóng bừng bừng, cô thật không ngờ gặp mặt Bạch Tình Đình lại xảy ra chuyện như thế này. Trương Lộ Tuyết mặc dù không quay người, nhưng cô cảm giác được rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào mình, những ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô như vậy khiến cô cảm thấy xấu hố không chịu nổi.

Trương Lộ Tuyết vốn định tìm cơ hội thu hồi lại lời nói, nhưng bây giờ thì cơn thịnh nộ nổi lên. Cô không thể nào chịu được việc Bạch Tình Đình đối xử với mình như vậy, cho nên Trương Lộ Tuyết trừng măt nhìn Bạch Tình Đình cười lạnh nói:

- Bạch Tình Đình, cô cũng nghe tôi nói đây, không phải là tôi muốn ở chung với Diệp Lăng Phi, là hắn làm tổn thương tôi. Hạnh phúc cả đời tôi đã bị hủy hoại trong tay hắn, tôi cũng chấp nhận số mệnh rồi, nếu anh ta trở thành người đàn ông của tôi, thì tôi sẽ theo chắc rồi, nhất định tôi phải cướp lấy Diệp Lăng Phi bên cạnh cô.

- Hừ, nghĩ hay quá nhỉ!

Bạch Tình Đình lạnh nhạt nói:

- Hắn là chồng của tôi, tôi sẽ không ly hôn với hắn đâu, cho dù cô và hắn có ở chung, cô cũng chỉ là người thứ ba, còn tôi mới là vợ hắn.

- Các người hãy chờ xem.

Trương Lộ Tuyết mặt trắng bệch, sau khi tức hồng hộc nói xong những lời này, đứng dậy cẩm túi xách đi về phía bàn thu ngân. Bạch Tình Đình cũng đứng lên, cầm túi xách đi về phía bàn thu ngân.

Hai người cùng đến bàn. thu ngân, Trương Lộ Tuyết lấy ví tiền ra, hỏi:

- Bao nhiêu tiền?

- Hai người tống cộng là năm mươi mốt tệ.

- Tôi hỏi ly của tôi bao nhiêu tiền?

Trương Lộ Tuyết tức hồng hộc nói:

- Tôi chỉ gửi tiền chén của tôi thôi. Tôi cũng không có nhiều tiền như ai đó.

- Thôi đi. Cô là người giàu có. Tôi đâu thể nào so sánh được với cô chứ. Chủ tịch Trương.

Bạch Tình Đình nghe ra những lời này của Trương Lộ Tuyết đều là nhằm vào cô. Cũng không khách khí nói:

- Cô vốn dĩ đã hẹp hòi như vậy rồi. Đồ keo kiệt, bủn xỉn.

Trương Lộ Tuyết vừa nghe xong, hừ lạnh nói:

- Chủ tịch Bạch. Thế này là cô xâm phạm cá nhân tôi. Tôi có thế tìm luật sư kiện cô.

- Tùy cô. Cô muốn kiện thế nào thì kiện, tôi chỉ nói sự thật.

Bạch Tình Đình đang trong cơn giận dữ, tức hồng hộc nói:

- Chẳng lẽ cô không phải là đồ keo kiệt sao. Vậy tại sao cô không thanh toán luôn tách cà phê của tôi luôn đi.

- Đó là do cô gọi, có liên quan gì đến tôi chứ.

Trương Lộ Tuyết nói.

- Tôi thừa nhận tôi keo kiệt thì sao nào, được, cô không keo kiệt vậy cô trả luôn ly cà phê của tôi đi.

- Tôi dựa vào cái gì mà trả cho cô.

Bạch Tình Đình cầm ví tiền trong tay, lạnh nhạt nói:

- Đó là cà phê của cô, lẽ ra cô phải trả cho mình chứ, chang lẽ cô ngay cả mấy chục tệ cũng không có hay sao, thật là không thê tưởng tượng nổi.

- Như vậy mà còn nói tôi keo kiệt, cô không giống tôi sao?

Trương Lộ Tuyết không phục nói:

- Tôi thấy chính cô mới keo kiệt, cô là đồ keo kiệt, từ nhỏ đã keo kiệt rồi, cô đã mua chô tôi cái gì chưa?

- Vậy cô có mua cho tôi sao?

Bạch Tình Đình hỏi ngược lại.

- Tại sao tôi lại không có mua gì cho cô, chẳng lẽ cô không nhớ đã mua cho cô cây kem sao?

- Tôi không nhớ. Cô mua lúc nào chứ?

Bạch Tình Đình hỏi.

- Hồi tiểu học, tôi nhớ rõ ràng, cô là đồ keo kiệt đã thèm nhỏ dãi nhìn tôi ăn kem và tôi đã mua cho cô.

Trương Lộ Tuyết nói.

- Tầm bậy, sao tôi nhớ cái đó là tôi mua cho cô.

Bạch Tình Đình cũng nói.

- Là tôi mua cho cô.

Trương Lộ Tuyết kiên quyết nói.

- Phải là tôi mua!

Bạch Tình Đình cũng kiên quyết.

Nữ thu ngân kia cũng đã không nhịn được nữa, cô la lên:

- Hai cô, tôi biết các cô khi còn bé mua kem cho nhau, nhưng mà, mua hay không mua kem với trả tiền có quan hệ gì chứ, làm phiền các cô thanh toán tiền đi, các cô còn ồn ào thêm nữa thì tôi buôn bán sụp đổ mất thôi.

- Hừ, cô đừng có bịa đặt, hắn là trong lòng cô không chịu thừa nhận cô có lỗi với tôi, thật sự kem là do tôi mua.

- Chính tôi mua!

Trương Lộ Tuyết nói.

- Là tôi mua!

Cô thu ngân, không nhịn được quát lớn:

- Các cô đừng có nói nữa. kem đó là tôi mua, năm mươi mốt tệ này các cô cũng không cẩn thanh toán, tôi cho các cô, làm ơn đi nhanh đi.

Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình từ quán cà phê đi ra, hai người cuối cùng cũng môi người đều tự trả tiền của riêng mình. Đi từ quán cà phê ra, hai người đi về phía xe riêng của môi người, không ai nhìn ai.

Hai người đều đã cho xe chạy ra đường rồi, Bạch Tình Đình đeo kính mát, nhìn sang Trương Lộ Tuyết nói:

- Trương Lộ Tuyết, tôi nói lại một lần nữa, có đánh chết tôi tôi cũng không ly hôn với Diệp Lăng Phi, cô đời này đừng nghĩ đến chuyện quang minh chính đại kết hôn cùng Diệp Lăng Phi, cô không giành được với tôi đâu.

- Hừ, chứng ta hãy chờ xem đi!

Trương Lộ Tuyết nhấn ga, tăng tốc, chạy đi trước Bạch Tình Đình.

Ngay lúc Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đi ra quán cà phê, Diệp Lăng Phi cũng từ tòa nhà tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đi tới, ở tập đòan Thế Kỷ Quốc Tế không tìm được Bạch Tình Đình, ngay cả Bạch Cảnh Sùng cũng không biết Bạch Tình Đình đi đâu. Diệp Lăng Phi gọi điện cho Chu Hân Minh, kết quả Chu Hân Minh cũng không biết Bạch Tình Đình đi đâu làm gì.

Diệp Lăng Phi lo lăng cho Bạch Tình Đình, sau khi ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, hẳn thử gọi điện lại cho Bạch Tình Đình, lần này gọi được, Diệp Lăng Phi cuối cùng thở phào một hơi.

- Bà xã, em đi đâu rồi?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Em bận chút việc riêng.

Nghe giọng Bạch Tình Đình có vẻ không vui vẻ lắm. Cô nói:

- Ông xã, em hơi mệt, em không nói chuyện với anh nữa, tối em sẽ đi thăm anh, như vậy nhé.

Nói xong, Bạch Tình Đình lại cúp điện thoại.

Diệp Lăng Phi nhíu mày, hắn có cảm giác Bạch Tình Đình đang dấu hắn chuyện gì, nhưng Bạch Tình Đình lại không muốn nói, hắn lại không thể bắt buộc Bạch Tình Đình nói ra, Diệp Lăng Phi suy nghĩ một chút, nói với Dã Lang:

- Dã Lang, giúp tôi điều tra xem thử Bạch Tình Đình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.

Dã Lang gật đầu. Lúc này Diệp Lăng Phi mới lên xe. Trên đường về bệnh viện quân khu, Angel nhìn Diệp Lăng Phi không nói lời nào cả, cười hỏi:

- Satan, có phải anh cho rằng vợ anh có người nào ở bên ngoài chứ?

Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:

- Không phải thế, tôi rất hiếu cô ấy, cô ấy không phải là loại đàn bà tùy tiện. Tôi nghĩ là nhất định cô ấy có chuyện gì rồi, hơn nữa chuyện này lại vừa phát sinh trong chính ngày hôm nay.

- Xem ra anh rất hiểu bà xã của mình ha!

Angel có chút ghen tị mà nói. Cảm giác chua chua khiến cho Diệp Lăng Phi chợt hiếu ra, nghiêng mặt nhìn Angel nói:

- Angel, một khi cô đã yêu một người, cô sẽ phát hiện ra cô sẽ quan tâm đến nhất cử nhất động của cô ấy, cô có thế tận hết khả năng để hiểu rõ về người mà cô yêu thương, đây cũng xem như là lời khuyên chân thành của tôi cho cô, nếu cô thật sự yêu tôi thì cô có thế sẽ hiểu hết rốt cuộc tôi đang nghĩ gì.

Angel nghe xong nhíu mày trầm tư.

Diệp Lăng Phi lẩn lượt gọi điện cho Vu Đình Đình, Đường Hiểu Uyển, báo cho những người có quan hệ thân thiết với mình biết số điện thoại mới.

Trong mấy ngày Diệp Lăng Phi mất tích, mấy người này cũng không gọi điện được cho Diệp Lăng Phi. Họ cũng không biết Diệp Lăng Phi có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Diệp Lăng Phi cũng không muốn cho những người này biết biết, chuyện nguy hiếm thế này họ biết càng ít càng tốt. Diệp Lăng Phi chỉ nói cho họ biết là mình đang có việc bên ngoài thôi.

Diệp Lăng Phi nằm trên giường bệnh, suy nghĩ có nên gọi điện cho Trương Lộ Tuyết hay không. Dù thế nào thì cũng xem như bang hữu, huống chi Diệp Lăng Phi đối với Trưong Lộ Tuyết luôn thấy áy náy trong lòng.

Suy nghĩ hồi lâu, Diệp Lăng Phi bèn gọi cho Trương Lộ Tuyết. Không ngờ Trương Lộ Tuyết vừa nghe giọng Diệp Lăng Phi, tỏ vẻ rất xúc động, vội vàng hỏi:

- Anh ở bệnh viện nào?

- Anh nhập viện?

Diệp Lăng Phi sửng sốt, hắn nghĩ rằng Trương Lộ Tuyết không biết chuyện tình của mình, nhưng nghĩ lại nói không chừng là biết chuyện tình của mình từ người khác, dù sao thiên hạ đồn đại rất nhanh, nếu muốn ngăn chặn tin đồn thì thật là không thể nào. Diệp lăng Phi cũng không giấu Trương Lộ Tuyết, cười nói:

- Bệnh viện quân khu.

Diệp Lăng Phi vừa nói xong thì nghe Trương Lộ Tuyết nói từ đâu dây bên kia:

- Bệnh viện quân khu phải không, được, em đi thăm anh.

Nói xong cô liền cúp điện thoại khiến cho Diệp Lăng Phi nghi ngờ có phải đầu Trương Lộ Tuyết đã chứa đẩy nước rồi hay không, cảm giác hôm nay Trương Lộ Tuyết không bình thường thế nào ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK