“Nhị đệ, tam muội, bây giờ anh sẽ trả thù cho các em.”
Orde Wingate âm thầm nghĩ, tay phải dùng sức bóp lại, liền thấy tròng mắt Chu Hân Mính đã trợn lên.
Vào thời khắc sống chết này, đột nhiên một đạo nhân ảnh như thiểm điện đánh tới Orde Wingate, một cỗ lực lượng mạnh mẽ nhằm vào huyệt thái dương Orde Wingate đánh tới. Orde Wingate cũng là một tay già đời kinh nghiệm phong phú, cảm giác được cỗ lực lượng mạnh mẽ đã biết người đánh không phải kẻ tầm thường. Orde Wingate tận lực nghiêng đầu sang bên, tránh bị đánh vào chỗ hiểm yếu. Hắn muốn bóp vỡ yết hầu Chu Hân Mính, nhưng người mới tới này làm sao có thể cho hắn cơ hội làm như vậy, một quyền đánh vào má phải hắn, đầu Orde Wingate ông một tiếng, cả người cũng bị đánh bay ra ngoài.
Chu Hân Mính cảm thấy cổ được buông lỏng, không khí tràn vào phổi, nhưng cả người vô lực dựa lưng vào tường ngồi co quắp xuống.
Người vừa nhảy tới đúng là Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đi theo Chu Hân Mính đến hẻm nhỏ này, hắn biết Chu Hân Mính này nào có biết trời cao đất rộng gì, một khi động thủ với Orde Wingate thì lành ít dữ nhiều, theo gấp như vậy không ngờ vẫn chậm một bước, Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính gặp nguy hiểm, liền toàn lực xuất kích.
Orde Wingate tránh được một kích toàn lực, chỉ bị đánh trúng mặt đã nằm ngoài dự đoán của Diệp Lăng Phi, nhưng dù sao, Orde Wingate tránh được chỗ hiểm yếu thì cũng đã bị thương không nhẹ. Diệp Lăng Phi tạm thời bỏ qua Orde Wingate, một tay ôm lấy Chu Hân Mính, quan tâm hỏi thăm:
- Hân Mính, cô không sao chứ?
Chu Hân Mính vốn tưởng rằng mình hẳn phải chết, không ngờ lại xuất hiện cứu tinh. Lúc nàng thấy rõ người cứu mình là Diệp Lăng Phi, trong lòng cảm động vô cùng, yếu ớt nói:
- Tôi không sao.
Diệp Lăng Phi thương tiếc nhìn Chu Hân Mính vẫn đang chảy máu ở cánh tay, vội vàng cởi áo khoác, xé một mảnh vải buộc vào tay phải Chu Hân Mính.
- Hân Mính, cô đừng cử động, chờ tôi quay lại.
Diệp Lăng Phi bố trí ổn định cho Chu Hân Mính, rồi mới đứng lên đi về phía Orde Wingate.
Orde Wingate không ngờ bị Diệp Lăng Phi đánh một đòn nghiêm trọng, giãy dụa đứng lên, hắn cảm giác bên má phải như bị vỡ ra, nhổ ra một ngụm máu tươi, trong còn có mấy chiếc răng. Xương mặt bên phải của Orde Wingate bị Diệp Lăng Phi đánh vỡ, chỉ còn lại phần hàm. Mắt Orde Wingate đỏ ngầu, môi mấp máy, không rõ nói cái gì.
Orde Wingate đột nhiên lui về phía sau hai bước, như dã thú phát cuồng, miệng rống lên một tiếng, đánh về phía Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng không dám chậm trễ, dù sao Orde Wingate cũng là một sát thủ chuyên nghiệp, hơi sơ ý rất có thể chính mình sẽ ngã xuống. khi Orde Wingate đánh một quyền tới mặt hắn, thân người khẽ chuyển, đá ra một cước về phía hạ thân Orde Wingate, Orde Wingate cũng không yếu thế, một quyền không trúng, thân người né tránh, chân phải cũng đá một cước về phía hạ thân Diệp Lăng Phi.
Chân hai người va chạm trên không trung, ai cũng không chiếm tiện nghi, nhưng Diệp Lăng Phi chiếm thế chủ động, chân phải vừa hạ xuống, chân trái liền xuất một cước đá tới Orde Wingate, Orde Wingate đành phải lui lại phía sau nửa bước, giơ chân đón đỡ.
Trận chiến này, hai người chân với chân đối kháng nhau, đúng là khó phân thắng bại. Diệp Lăng Phi âm thầm bội phục Orde Wingate, thầm nghĩ: “ Thảo nào người này được bài danh hàng đầu trong ‘giới sát thủ’, với thân thủ người này, những kẻ vô dụng trong giới sát thủ tuyệt đối không thể so sánh.”
Trong lòng Orde Wingate thậm chí còn kinh ngạc hơn cả Diệp Lăng Phi, hắn không ngờ đến trong thành phố Thượng Hải lại có nhân vật lợi hại như vậy, xem một quyền vừa rồi, cũng biết nam nhân Trung Quốc thoạt nhìn vô cùng nho nhã này tuyệt không tầm thường. Rất có thể người này đã được huấn luyện đặc biệt. Qua lần giao thủ với Diệp Lăng Phi, hắn biết lần này đã gặp một đối thủ ngang tài ngang sức. Nếu như nói lúc trước hắn kiêu ngạo với Chu Hân Mính, là bởi vì trong mắt hắn Chu Hân Mính căn bản là một tiểu nhân vật. Mà Diệp Lăng Phi lại làm hắn cảm thấy áp lực cường đại, công kích nhanh như thiểm điện, xuất thủ tàn nhẫn, cùng với khí tức tử vong kia đều làm cho Orde Wingate cảm thấy đây là một đối thủ rất khó đánh.
Trận chiến giữa hai người vô cùng thảm liệt, kỹ năng chiến đấu đều là những kĩ xảo giết người đơn giản mà thực dụng nhất. Lên gối, cùi chỏ, quét, quyền, cước… Một loạt những thủ đoạn công kích được dùng đến tận cùng, nhất là Diệp Lăng Phi, thật là được ma luyện ở trong sinh tử, huấn luyện cực hạn khiến thân thể hắn phát huy đến mức tận cùng. Orde Wingate đối kháng cùng Diệp Lăng Phi rõ ràng bị rơi vào thế hạ phong. Chỉ cần hơi vô ý một chút, lộ ra một chút sơ hở lập tức bị Diệp Lăng Phi nắm được, liên tục dùng chân công kích bên sườn, hai tay nắm đầu Orde Wingate, liên tục lên gối.
Dưới đòn nghiêm trọng như vậy, Orde Wingate bị đánh cho miệng mũi tuôn máu, nhưng Orde Wingate đột nhiên dùng sức, ôm thắt lưng Diệp Lăng Phi, hung hăng quật ra đất.
Diệp Lăng Phi lộn một vòng trên đất, đứng lên, ngay khi hắn xoay người lại đột nhiên nghe tiếng Chu Hân Mính thất thanh:
- Cẩn thận…
Diệp Lăng Phi thấy Orde Wingate cầm súng trong tay đang hướng về phía hắn. Thì ra trong khi Diệp Lăng Phi ngã xuống đất Orde Wingate đã nhặt lên khẩu súng Chu Hân Mính làm rơi khi nãy.
Tay phải Diệp Lăng Phi đặt trên hông, lúc này khẩu súng trên tay Orde Wingate cũng đã chĩa vào Diệp Lăng Phi. Ngay khi Orde Wingate miễn cưỡng nhắm vào Diệp Lăng Phi thì một đạo hàn quang từ tay phải Diệp Lăng Phi đã bay ra, cắm thẳng vào mi tâm Orde Wingate. Đó chính là con dao găm “Thế Đao Kình”, cái dao găm này đã cướp đi tính mạng Orde Wingate.
Bịch!
Thi thể Orde Wingate ngã xuống, khẩu súng trong tay cũng rơi trên mặt đất.
Diệp Lăng Phi vẫn cẩn thận nhìn vào Orde Wingate, đến khi Orde Wingate ngã xuống Diệp Lăng Phi mới thở dài một hơi. Hắn đi về phía Chu Hân Mính, được hai bước, đột nhiên thân thể lảo đảo, ngã trên mặt đất. Chu Hân Mính nhanh tay, đã nhìn ra dáng đi của Diệp Lăng Phi có vấn đề, bất chấp đang bị thương, dùng tay trái đỡ lấy Diệp Lăng Phi.
- Không sao rồi, tên khốn này đúng là rất mạnh.
Diệp Lăng Phi nhẹ nhõm tươi cười, tay phải khoác lên vai Chu Hân Mính, tay trái kéo ống quần lên, liền thấy cẳng chân hắn sưng tím lên.
- Khụ, lâu không luyện tập, thân thể không tốt nữa.
Diệp Lăng Phi tựa hồ cười nhạo chính mình, có chút thở dài, tay phải rút về, cắn răng đứng thẳng người.
- Hân Mính, giờ tôi đưa cô đi bệnh viện.
Diệp Lăng Phi nói xong, xoay người hướng về phía đầu ngõ.
Chu Hân Mính nhìn theo bóng lưng lảo đảo của Diệp Lăng Phi, bất giác cảm thấy khóe mắt ươn ướt. trong lòng cô, Diệp Lăng Phi từ trước đến giờ vốn là một kẻ vô lại, chung quy là rất đáng ghét, đối với cô chưa bao giờ nghiêm chỉnh. Nhưng Diệp Lăng Phi liên tục cứu cô hai lần, nhất là vừa rồi, Chu Hân Mính mới biết chân chính thế nào là đánh nhau, lần đầu tiên Chu Hân Mính cảm giác được võ thuật của cảnh sát trước những chiêu thức giết người đơn giản kia vô dụng như vậy. Cô cũng càng cảm thấy tò mò về Diệp Lăng Phi, rất muốn biết rốt cuộc thì Diệp Lăng Phi là ai?
Mắt thấy Diệp Lăng Phi vì mình mà chiến đấu cùng một sát thủ chuyên nghiệp, loại cảm giác này khó mà dùng lời nào để biểu đạt. Cô cắn cắn môi, bất chấp ân oán giữa mình và Diệp Lăng Phi lúc trước, bước nhanh hai bước, đuổi theo Diệp Lăng Phi, dìu đỡ Diệp Lăng Phi.
- Làm gì vậy, cô thấy tôi có chuyện gì sao?
Diệp Lăng Phi thấy khóe mắt Chu Hân Mính có nước mắt, hắn lại lộ vẻ vô lại như trước cười nói:
- Nếu như cô cảm động vì tôi cứu mạng cô, không bằng lấy thân báo đáp đi, như vậy chúng ta xóa bỏ tất cả, không ai nợ ai.
Diệp Lăng Phi vốn tưởng rằng nói vậy Chu Hân Mính sẽ cho mình ăn đau khổ, không ngờ Chu Hân Mính trầm mặc một lúc, lại trả lời:
- Được.
“ Ta chết mất”
Diệp Lăng Phi liền cảm thấy choáng váng, thầm nghĩ:
“ Lẽ nào tai mình có vấn đề, Chu Hân Mính vậy mà lại đáp ứng lấy thân báo đáp mình.