- Cô Liêu, tôi nói như vậy chẳng qua là thói quen nghề nghiệp thôi, tôi là một cảnh sát hình sự, dĩ nhiên tất cả tôi đều nghi ngờ hết, nếu cô cho rằng cách làm của cảnh sát hình sự như tôi không phù hợp thì cô có thể tố cáo tôi, tôi sẽ ủng hộ suy nghĩ của cô, tôi sẽ không vì cô là phóng viên truyền hình mà tôi không nghi ngờ cô, cho nên xin cô hiểu cho tôi!
Liêu Tiểu Hồng khi nghe Tiểu Triệu nói như vậy thì cô không nói gì thêm, mà lấy từ trên người ra một điếu thuốc, có vẻ như đang định đốt thuốc. Tiểu Triệu ngăn cản Liêu Tiểu Hồng:
- Hút thuốc ít thôi!
Liêu Tiểu Hồng nhìn Tiểu Triệu một cái, cô khẽ cắn đôi môi và trả lời:
- Được!
Nói xong, Liêu Tiểu Hồng bỏ điếu thuốc vào, Tiểu Triệu vốn định hỏi nhiều hơn nữa nhưng khi hắn mới vừa nghĩ ra được một số chuyện thì Phó cục trưởng Cục cảnh sát Tôn Dược Đông cùng một vài người chạy đến, sự xuất hiện của Tôn Dược Đông khiến Tiểu Triệu không biết làm sao, rất hiển nhiên, hắn không nghĩ rằngTôn Dược Đông lại đến đây. Tôn Dược Đông mang theo vài người đến đây, hắn nhìn Tiểu Triệu một cái rồi lại nhìn Liêu Tiểu Hồng một cái, sau đó hắn nói với một người đàn ông đang đứng bên cạnh mấy câu thì nhìn thấy người đàn ông kia đi đến trước mặt Tiểu Triệu và nói:
- Đội trưởng Triệu, khi nãy chúng tôi đã nghiên cứu rồi, vụ án mạng này có sự ảnh hưởng rất lớn, không thể cứ điều tra đơn giản như vậy, phải thành lập một tổ điều tra, Cục trưởng đã đồng ý để Phó cục trưởng Tôn đích thân lãnh đạo tổ điều tra, đặc biệt chịu trách nhiệm phá án và bắt giam tội phạm...!
Trong lòng Tiểu Triệu hiểu ra, làm loạn hồi lâu thì ra mọi chuyện là như vậy, cánh tay không thể lay chuyển được bắp đùi, Tiểu Triệu cũng là một viên cảnh sát hình sự bình thường, có tư cách gì mà đi hỏi chuyện này xảy ra thế nào, cấp trên bảo làm thế nào thì hắn liền làm như thế đó. Nếu cấp trên nói vụ án mạng này phải thành lập tổ chuyên án thì Tiểu Triệu cũng không hỏi nhiều, hắn sau khi dạ một tiếng thì những chuyện bên này không quản nữa, hắn mang theo hai cảnh sát hình sự đi khỏi đó.
Tiểu Triệu vừa đi ra thì hắn liền hét lên một tiếng “không ổn”. Tiếng hét này khiến cho hai viên cảnh sát kia sợ hết hồn, hai người bọn họ còn không rõ rốt cuộc đội trưởng bọn họ bị gì nữa, tự dưng lại hét lên một tiếng.
Tiểu Triệu cũng không giải thích gì cả, hắn cầm trong tay điện thoại, bấm số của Diệp Lăng Phi. Theo Tiểu Triệu thấy thì vụ án mạng này phức tạp, vốn không đơn giản. Hắn nên thông báo cho Diệp Lăng Phi biết để xem Diệp Lăng Phi định xử lý thế nào.
Tiểu Triệu gọi điện thoại lúc đó Bạch Tình Đình đang ngồi trên đùi Dệp Lăng Phi, đang hôn Diệp Lăng Phi. Xe bọn họ đang dừng ở bên bờ biển, Bạch Tình Đình đang cùng Diệp Lăng Phi thân mật ở trong xe. Bên trong xe lại bất những khúc dương cầm, không khí có vẻ hết sức lãng mạn. Nhưng Tiểu Triệu gọi điện thoại đến lúc này đã phá vỡ không khí lãng mạn của hai người.
Môi của Diệp Lăng Phi rời khỏi môi Bạch Tình Đình, tay phải lấy điện thoại đến, vừa nhìn thấy số của Tiểu Triệu, Diệp Lăng Phi nghe điện thoại, hắn nói có vẻ tức giận:
- Tiểu Triệu, cậu thật biết chọn lúc để gọi điện thoại cho tôi đấy, tôi đang cùng bà xã thân mật mà cậu lại gọi điện thoại đến, tiểu tử cậu là Đao Triệu Vạn, đặc biệt chọn rất đúng thời gian để gọi điện cho tôi đấy!
- A...!
Tiểu Triệu vừa nghe hắn cũng luống cuống, hắn vội nói:
- Diệp ca, tôi thật không biết anh bên đó có việc, tôi chỉ muốn nói với Diệp ca một chút, không ngờ lại đúng lúc như vậy, Diệp ca, hay là tôi không gọi nữa, Diệp ca, anh cứ làm tiếp đi!
- Cậu đã gọi điện thoại đến đây rồi thì làm sao mà không gọi nữa được!
Diệp Lăng Phi tay phải cầm lấy điện thoại, tay trái ôm eo Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình chưa từng làm như vậy ở bên ngoài, Cảm giác của loại xe này khiến trong lòng Bạch Tình Đình trở nên rất hưng phấn. Bạch Tình Đình cũng là phụ nữ, trong lòng của cô cũng có rất nhiều tình cảm là chuyện bình thường, Bạch Tình Đình không phải nói không dám thử thì không muốn thử, cô cũng muốn, chỉ là bởi vì lo lắng quá nhiều chuyện khiến cho cô không dám làm như vậy. Nhưng bây giờ, Bạch Tình Đình thật sự thử như vậy cho nên cô lại trở nên kích động.
Diệp Lăng Phi tay trái ôm eo Bạch Tình Đình, miệng nói vào điện thoại:
- Tiểu Triệu, cậu nói đi, rốt cuộc cậu có chuyện gì, tôi cho cậu ba phút đồng hồ, cậu không thể nói quá nhiều đâu!
- Diệp ca, ba phút đồng hồ vậy là đủ rồi, tôi muốn nói với anh hai chuyện!
Tiểu Triệu vội vàng nói:
- Chuyện thứ nhất chính là vợ của Chu Ba là Liêu Tiểu Hồng đã đến đây nhận diện thi thể, Liêu Tiểu Hồng xác nhận người chết kia chính là chồng của cô ta Chu Ba!
Tiểu Triệu nói tới đây thì khẽ dừng lại một chút, rồi lập tức nói thêm:
- Liêu Tiểu Hồng phản ứng rất kỳ lạ khiến cho người ta rất dễ hiểu lầm rằng người đàn ông đã chết kia không phải là chồng của cô ta!
- À, cái này thì tôi biết rồi!
Diệp Lăng Phi nghe Tiểu Triệu nói những lời này thì hắn nói một cách lạnh nhạt,
- Tiểu Triệu, còn chuyện kia là gì?
- Chuyện kia chính là vụ án mạng này do Phó cục trưởng Tôn phụ trách, Phó cục trưởng Tôn có ý là nói vụ án mạng này có sức ảnh hưởng quá lớn cho nên rất coi trọng vụ án mạng này, ông ta muốn thành lập một tổ chuyên án phá án, mà tổ chuyên án đó chính là do Phó cục trưởng Tôn phó đích thân lãnh đạo. Diệp ca, chính là hai chuyện này!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Thì ra là như vậy, tôi biết rồi, Tiểu Triệu, cậu có chuyện gì nữa thì cứ nói cho tôi biết nhé!
- Vâng!
Tiểu Triệu trả lời, Diệp Lăng Phi sau khi nói chuyện điện thoại với Tiểu Triệu thì Diệp Lăng Phi ném di động qua một bên, hai tay ôm sát Bạch Tình Đình, tiếp tục thân mật.
Diệp Lăng Phi ngày hôm sau thức dậy, hắn nhảy mũi, hắn sờ sờ trán của mình, phát hiện hơi nóng. Tối ngày hôm qua hắn cùng Bạch Tình Đình ngồi trong xe đậu ở bờ biển hơi lâu, nếu không xuống xe thì sẽ không có chuyện gì, hết lần này tới lần khác khi Diệp Lăng Phi đang cùng Bạch Tình Đình thân mật thì vừa bước xuống xe, gió biển thổi đến. Diệp Lăng Phi tối qua khi về nhà, có cảm giác đầu mình hơi nóng lên, lúc ấy hắn không để ý, bây giờ mới ý thức được là hắn bị cảm.
Diệp Lăng Phi thân thể vẫn rất tốt, rất ít khi cảm mạo, nhưng điều này không có nghĩa là Diệp Lăng Phi không thể bị cảm mạo, nhất là nếu là hắn bị cảm thì cũng không phải là cảm nhẹ.
Diệp Lăng Phi xác nhận có cảm giác cơ thể có chút nóng lên, hắn ngồi ở trên giường, một lúc lâu sau mới bước xuống giường. Bạch Tình Đình cũng không có ở biệt thự, hôm nay Bạch Tình Đình muốn đi với bố của cô, tối ngày hôm qua Bạch Tình Đình đã từng hỏi Diệp Lăng Phi có muốn đi không thì Diệp Lăng Phi trả lời rất dứt khoát, không đi. Diệp Lăng Phi nói hôm nay hắn có việc, Bạch Tình Đình cũng không hỏi gì thêm.
Hắn đi rửa mặt trước, sau khi Diệp Lăng Phi đi từ phòng vệ sinh ra thì đụng phải Suzu Yamakawa. Diệp Lăng Phi nói:
- Suzu Yamakawa, đưa cho tôi cái cặp nhiệt độ!
Suzu Yamakawa vừa nghe Diệp Lăng Phi nói muốn lấy cặp nhiệt độ thì cô vội vàng đỡ lấy Diệp Lăng Phi và hỏi một cách ân cần:
- Diệp tiên sinh, anh cảm thấy chỗ nào không khỏe vậy, có phải bị sốt không?
- Có thể là bị cảm một chút, tối qua có thể là bị trúng gió!
Diệp Lăng Phi nói,
- Suzu Yamakawa, cô đưa cho tôi cái cặp nhiệt độ, để tôi xem nhiệt độ bao nhiêu, nếu không tìm thấy thì cô đi hỏi Trương Vân, Trương Vân biết cặp nhiệt độ ở đâu đấy!
- Vâng, Diệp tiên sinh, bây giờ tôi đi lấy cặp nhiệt độ!
Suzu Yamakawa trả lời, cô mới vừa định đi xuống lầu lấy cặp nhiệt độ thì cô dừng lại, cô dìu Diệp Lăng Phi vào bên trong phòng ngủ rồi sau đó Suzu Yamakawa mới đi.
Diệp Lăng Phi nằm ở trên giường, tay phải của hắn đặt trên trán, trong lòng thầm nghĩ mình tại sao lại bị bệnh được. Theo Diệp Lăng Phi thấy thì thân thể của hắn luôn rất tốt, không thể dễ dàng ngã bệnh như vậy. Vừa lúc đó, điện thoại của hắn bỗng nhiên vang lên. Diệp Lăng Phi đưa tay đến bên giường, với lấy điện thoại. Vừa nhìn thấy cuộc điện thoại là của Dã Thú gọi đến thì Diệp Lăng Phi cảm giác nếu Dã Thú gọi điện thoại cho mình thì nhất định là có chuyện, nếu không, Dã Thú sẽ gọi điện thoại cho hắn vào lúc này.
Diệp Lăng Phi nghe điện thoại và nói:
- Dã Thú, chuyện gì?
- Lão Đại, có phải anh bị bệnh rồi không?
Dã Thú nghe giọng nói của Diệp Lăng Phi không tốt lắm thì hắn hỏi.
- Cảm mạo mà, chuyện nhỏ!
Diệp Lăng Phi tỏ vẻ rất không quan tâm, hắn hỏi:
- Dã Thú, nói chuyện của cậu đi, cậu gọi điện thoại cho anh nhất định có chuyện rồi!
- Lão Đại, thật sự có chuyện rồi, em mới vừa nghe được một chuyện!
Dã Thú hạ giọng,
- Là chuyện về một kho báu!