Khác với Bạch Tình Đình cẩn thận như vậy, Lý Khả Hân nói chuyện rất tùy hứng. Nghĩ gì nói đấy, thậm chí với Bạch Tình Đình thì những lời nói đó không thể nói ra nhưng với Lý Khả Hân thì thoải mái. Điều này có quan hệ với tính cách Lý Khả Hân, sở dĩ cô vào được tập đoàn Tân Á là do khả năng của cô. Cuộc sống đã khiến cô thành người phụ nữ thẳng tính, có gì nói đấy. Câu nói này là Lý Khả Hân vừa nghĩ ra thì nói luôn, cuối cùng cô còn bổ sung:
- Diệp Lăng Phi, anh cần phải cố gắng nữa, ở nhà hai cô, phụ nữ bên ngoài càng nhiều, anh nói xem nếu thận không tốt phải làm sao?
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong câu này, bèn nói;
- Cái này em yên tâm, anh đảm bảo thỏa mãn được em!
- A! Người ta không thèm anh đáp ứng, anh cứ thỏa mãn hai bà xã của anh đi!
Tuy nói vậy nhưng hai tay Lý Khả Hân vẫn ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi không buông, Diệp Lăng Phi hôn lên má Lý Khả Hân. Hai tay cởi cổ áo của Lý Khả Hân ra, cởi cả áo nịt ngực của cô. Cặp ngực căng tròn của Lý Khả Hân lộ ra trước mắt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đè Lý Khả Hân xuống, cắn vào ngực cô.
Mãi Lý Khả Hân mới đẩy Diệp Lăng Phi đang đè trên người mình ra, Lý Khả Hân cầm lấy nội y bị Diệp Lăng Phi ném dưới mặt đất mặc vào.
- Sao vậy?
Đột nhiên Diệp Lăng Phi bị Lý Khả Hân đẩy ra, không hiểu gì. Lý Khả Hân nói;
- Cái anh này, em sợ anh về nhà bị vợ anh nói, hôm nay không thèm nữa, nếu anh vẫn muốn thì tự xử đi. Lẽ nào anh cho rằng anh là 1, 2, 3 sao. Thật là em không muốn anh ở bên này 2, 3 tiếng đâu. Hơn nữa đây không phải ở nhà, bên ngoài đầy người đó!
Diệp Lăng Phi nghĩ lại, đúng là vừa rồi chỉ mê mẩn sắc đẹp của Lý Khả Hân, mà quên đi mất đây là quán bar của Lý Khả Hân. Hắn cười, nói:
- Vậy cũng được!
Mặc dù nói như vậy nhưng Diệp Lăng Phi khống chế không được, bèn cúi đầu xuống giữa hai đùi của Lý Khả Hân, mãi mới ngẩn đầu lên, xuống giường. Hắn cầm lấy chai nước khoáng vừa uống được một ngụm rồi “ ừng ừng! ừng ực!” uống hết sạch chai nước. Lý Khả Hân mặc xong quần áo, rồi lại quay ra cho Diệp Lăng Phi xem đằng sau có gì không ổn. Diệp Lăng Phi đưa tay chộp lấy hai mông của Lý Khả Hân, nói:
- Không có gì không ổn, đều tốt!
- Đồ dê già này!
Hai tay Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy eo của Lý Khả Hân, Lý Khả Hân nhìn Diệp Lăng Phi đắm đuối nói:
- Em biết tại sao anh tới tìm em. Vì anh lo chuyện vì anh và Tình Đình sắp kết hôn mà em không vui phải không? Anh yên tâm, từ ngày em theo anh, em đã sớm biết kết quả sẽ như thế này, người em yêu là anh, chỉ cần anh có thể chiều chuộng em, nói chuyện với em là em vui rồi. Em không nghĩ gì cả. Anh đi đi, em tiễn anh ra ngoài, tí nữa lái xe về cẩn thận một chút!
Những lời này của Lý Khả Hân làm cho Diệp Lăng Phi ấm áp lên, nhược điểm lớn nhất của Diệp Lăng Phi chính là không muốn người khác đối với mình quá tốt, Lý Khả Hân nói như vậy càng khiến hắn cảm thấy có lỗi với Lý Khả Hân. Hắn hôn Lý Khả Hân rồi nói:
- Khả Hân anh biết rồi, trên đường về anh sẽ cẩn thận, em có việc gì cứ gọi điện cho anh!
- Biết rồi, khi nào anh trở nên lôi thôi như thế, mau đi đi!
Lý Khả Hân đẩy Diệp Lăng Phi ra khỏi căn phòng, tiễn hắn ra ngoài quán bar. Lúc Diệp Lăng Phi lên xe, hắn bỗng nhớ tới chuyện của Lưu Hải, chuyện này hắn luôn giữ mãi trong lòng, bèn hỏi:
- Khả Hân, Lưu Hải thế nào rồi!
- Em biết thế nào anh cũng hỏi mà!
Lý Khả Hân cười nói:
- Bây giờ em còn thế nào nữa, so với anh ta anh quạn trọng hơn nhiều. Em không vì sự tồn tại của anh ta mà đánh mất anh. Em đã nói với anh ta, em không thể lúc nào cũng chăm sóc anh ta!
Diệp Lăng Phi đưa tay ôm lấy eo Lý Khả Hân, nói:
- Khả Hân làm khó em rồi!
- Diệp đại ca, anh nói gì vậy, cái gì mà làm khó em. Em nghĩ kĩ rồi, anh Đại Hải nên có cuộc sống riêng của anh ấy, em không thể cứ chăm sóc cho anh ấy mãi được. Em đã ủy thác cho một công ty chăm sóc, chăm sóc anh Đại Hải tầm 3 tháng. Trong thời gian này em còn giúp anh ấy tìm một thầy thuốc đông y, ông ấy biết châm cứu. Trước tết nguyên đán, em đã đưa anh ấy tới chỗ ông bác sỹ đó, ông ấy nói, cái chân này của anh Đại Hải có thể hồi phục chứ không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ!
- Như vậy tốt quá! Được rồi! Anh về trước nhé, Lý Khả Hân nếu có việc gì nhớ gọi điện cho anh. À, ngày 15 em sẽ tới tham dự hôn lễ của anh chứ?
- Trừ khi não em có vấn đề mới đi, nếu không em không đi đâu!
- Em nhìn anh này, lại nói chuyện như vậy!
Diệp Lăng Phi gãi gãi đầu nói. Sau đó hắn lên xe, lái xe rời khỏi quán bar. Lý Khả Hân cứ đứng ở đó nhìn Diệp Lăng Phi đi xa hẳn, rồi mới quay vào trong.
Khi Diệp Lăng Phi quay về nhà đã hơn 9h tối, Bạch Tình Đình đã tắm xong đang ngồi xem ti vi trong phòng khách. Thấy Diệp Lăng Phi trở về, Bạch Tình Đình gọi Diệp Lăng Phi lại xem thời sự.
- Có tin gì mới à?
Diệp Lăng Phi cởi áo ngoài ra, mặc áo lông cừu ngồi xuống bên cạnh Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình bê đĩa táo đã gọt rồi cho Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, trên tỉnh xảy ra chuyện rồi, hơn nữa còn là chuyện lớn!
Diệp Lăng Phi xoa xoa cặp chân trắng muốt của Bạch Tình Đình, mắt nhìn ti vi, cười nói:
- Trên tỉnh xảy ra chuyện liên quan gì tới chúng ta, xã hội bây giờ ở đâu chẳng xảy ra chuyện!
- Không phải ông xã, trên tỉnh có hai tòa nhà mới xây bị sập! Hai tòa nhà ấy sập đã làm chết rất nhiều người. Việc này không nhỏ đâu, theo như em thấy, Vọng Hải rất nhanh thôi sẽ mở cuộc họp an toàn, thắt chặt hơn về quản lý việc xây dựng nhà ốc của các công ty xây dựng!
- Bà xã đại nhân, việc này liên quan gì tới chúng ta! Em đầu tư xây dựng là công trình của anh, anh thấy được là được. Hơn nữa, đây là chuyện của chúng ta, anh tin chẳng cần có thanh tra gì hết bà xã cũng sẽ hết sức!
- Cái gì cơ, ông xã à, anh không hiểu một chuyện, mặc dù tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đầu tư vào công trình là của chúng ta, nhưng nếu không theo dõi dám sát, rất có thể xảy ra chuyện! Hơn nữa em còn đồng ý với bí thư Chu, xây dựng nhà giá rẻ. Chuyện này không nhỏ đâu, nếu thật sự xảy ra vấn đề thì khó rồi đấy!
Hai tay Diệp Lăng Phi đưa dần lên trên đùi non Tình Đình. Hắn đâu quan tâm tới mấy chuyện đất đai nhà cửa ấy chứ, đó là chuyện Bạch Tình Đình lo lắng, chứ hắn hắn chẳng quan tâm. Bây giờ chuyện hắn quan tâm là làm sao hạ hỏa đây, vừa nãy ở chỗ Lý Khả Hân bị làm cho cả người bốc hỏa, lần này phải phát tiết trên người Bạch Tình Đình rồi. Diệp Lăng Phi xoa xoa đùi non của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình đưa tay gạt ra, nói:
- Đừng động vào đó, đau lắm!
Diệp Lăng Phi nằm lên người Bạch Tình Đình, hai tay bắt đầu sờ soạng, nói:
- Bà xã, em xem Hân Mính không có nhà, anh lại muốn quá, hay là chúng ta.....!
- Anh còn nói nữa, anh mới như vậy mà em đã đau không chịu nổi nữa. Hôm nay lại nữa, em đã không đi nổi rồi, nếu anh làm như vậy thật, lẽ nào anh muốn em đau ngất xỉu luôn sao?
- Bà xã, đi mà, một lần này thôi!
Tối qua Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình quan hệ chẳng qua là muốn phá vỡ lần đầu tiên của Bạch Tình Đình, chứ không dám có động tác gì, cứ giao hợp với Bạch Tình Đình như vậy, cảm giác đó không hề dễ chịu. Thân thể của Bạch Tình Đình đặc biệt, năm nay cô đã hơn 26 nhưng chỗ đó giống như cô gái hơn 10 tuổi. Khi bị Diệp Lăng Phi phá lần đầu, Bạch Tình Đình đau tới nỗi không đi nổi, nếu thật sự quan hệ kịch liệt như vậy với Diệp Lăng Phi chắc Bạch Tình Đình sẽ đau chết luôn. Diệp Lăng Phi cũng biết điều này, nhưng hắn rất thèm khát, cứ nịnh đi nịnh lại, cuối cùng Bạch Tình Đình cũng đồng ý.
Khi Bạch Tình Đình xem bản tin vừa nãy, Chu Hồng Sâm cũng xem bản tin đó. Tất nhiên, hai ngày trước Chu Hồng Sâm đã biết sự cố này, chuyện này kéo theo nhiều rắc rối, chỉ là không biết giải quyết sao. Chu Hồng Sâm cứ im lặng mãi, thậm chí tới cả Vọng Hải tổ chức hội nghị thường vụ, Chu Hồng Sâm cũng không nhắc tới chuyện này. chuyện này liên quan tới vấn đề chính trị, sau khi trải qua sự việc của Từ Hàn Vệ, Chu Hồng Sâm càng thông thạo trên lĩnh vực chính trị hơn. Chu Hồng Sâm không bao giờ phát biểu trực tiếp ý kiến của ông nữa.
Chu Hồng Sâm biết rõ sau lưng mình không có ô dù lớn, cũng không có chỗ dựa nào cả. Bản thân hắn có thể ngồi lên vị trí này một phần là do cố gắng của bản thân, phần nữa là do sự giúp đỡ của con rể Diệp Lăng Phi. Ông ta rất rõ điểm này, ông ta chỉ có một chỗ dựa duy nhất là Diệp Lăng Phi nhưng Diệp Lăng Phi lại không thể chuyển hóa cục diện này. vì thế trước những vấn đề quan hệ lợi hại, không đáng để ông có quan hệ tín nhiệm nữa. Tỉnh ủy là nơi nào chứ, đều là nơi của những người có quan hệ. Mình chỉ là một bí thư nhỏ bé của một thành phố, phát biểu thành thật ý kiến của mình, ngộ nhỡ đắc tội ai thì làm thế nào?
Mãi tới khi ti vi đưa tin, Chu Hồng Sâm mới biết chuyện này ảnh hưởng tới tỉnh ủy như thế nào. Theo như năng lực quan sát của Chu Hồng Sâm, thì vụ sập nhà này ảnh hưởng tới rất nhiều lãnh đạo. Chu Hồng Sâm ngồi trên ghế sô pha, rót trà ra nhưng không uống. Chu Hân Mính đang ở trong bếp giúp mẹ cô rửa bát, mẹ Chu Hân Mính không muốn để cô vào bếp nhưng cô cứ khăng khăng đòi làm.
- Mẹ, bác sỹ nói con phải vận động nhiều, không thể cứ ngồi mãi! Mẹ thế khi mẹ mang thai con thì thế nào, chẳng nhẽ bố con bắt mẹ ngồi mãi!
- Mẹ làm gì có cái phúc ấy! Năm đó bố con còn là cái chủ nhiệm phòng bé téo tẹo, lúc đó bố mẹ sông trong căn phòng hơn 30 mét vuông, cả tầng lầu dùng chúng một cái toilet, khó chịu chết đi được. Lúc đó mẹ còn nói, đợi khi chúng ta có tiền mua nhà những cái khác không cần nữa, chỉ cần có nhà vệ sinh riêng là được.
Chu Hân Mính nghe xong, cười nói:
- Mẹ à, có vẻ hồi đó khổ nhỉ, sao con chưa từng nghe thấy mẹ nói nhỉ?
- Có gì hay đâu mà nhắc, thời đó mọi người đều như vậy. Nhà chúng ta như vậy là khá lắm rồi. Một số nhà làm cho chính phủ được phân nhà còn nhỏ hơn nhà ta. Thật ra, nhà vệ sinh cũng được, chỉ là hơi phiền phức. Nhất là mùa đông giặt quần áo hơn là đi tù, con nghĩ xem, thời đó làm gì có máy giặt như bây giờ. Nếu không thích giặt ở nhà thì mang tới tiệm giặt là. Mẹ nhớ lúc mẹ mang thai con, đúng vào giữa mùa đông. Trời rất lạnh. Công việc của bố con lúc đó cũng không thuận lợi, về nhà than thở. Mẹ đâu dám nói chuyện nhà với bố con, sợ ông ấy phiền. Giữa mùa đông, một mình mẹ dùng nước lạnh giặt quần áo, lạnh tới nỗi hai tay xưng đỏ, cảm giác đó bây giờ nhớ lại vẫn muốn khóc. Cũng may bố con gặp thời, sau khi được điều tới Vọng Hải cũng thuận lợi công tác......!
Chu Hân Mính thấy mẹ mình nhắc lại chuyện cũ mà như muốn khóc, cô vội nói:
- Mẹ, sáng nay con nói với mẹ. Khi con sinh con ra, con sẽ sống ở Đông Hải một thời gian sau đó sống ở Vọng Hải một thời gian. Con đã thương lượng với anh ấy rồi, anh ấy cũng đồng ý. Mẹ, tới lúc đó mẹ tới ở với con nhé!
- Như thế cũng được, mẹ cũng muốn tới nơi khác sống. Bố con không phải chỉ có công tác tại Vọng Hải, nếu ông ấy bị điều đi nơi khác, mẹ sống một mình ở Vọng Hải cũng chẳng có ý nghĩa gì. hơn nữa nhà ta không phải gốc ở Vọng Hải, nên tới sống ở Đông Hải cũng được. À đúng rồi, Hân Mính, con đã hỏi Tiểu Diệp chưa, tới lúc đó nó định ở bên chỗ con hay bên Tình Đình?
- Mẹ, mẹ đừng nghĩ lung tung nữa, bọn con không phải vậy đâu. Chúng con vẫn sống cùng nhau, chỉ là sống ở Vọng Hải một thời gian, sống ở Đông Hải một thời gian! Có thể phần lớn là ở Vọng Hải, nhưng sở dĩ con phải tới sống ở Vọng Hải chủ yếu là xem ý bố con. Tóm lại, con có lỗi với bố, con đã làm bố mất mặt!
- Nhìn con xem, lại nói bậy nữa rồi! Bố và mẹ chẳng cảm thấy gì, hơn nữa Tiểu Diệp nó cũng rất tốt, con lại yêu nó như thế, chỉ cần con thấy hạnh phúc là được rồi, bố mẹ cũng không có nghĩ gì cả. Con nói tới Đông Hải sống cũng tốt, ở đó không ái biết nhà ta, lúc đó mẹ có thể dẫn cháu ngoại đi chơi, đưa nó đi học!
- Mẹ, còn chưa biết nó là con trai hay con gái!
Chu Hân Mính cười, để mảnh rửa bát vào chỗ, rửa tay xong, cô nói:
- Mẹ, con ra ngoài nói chuyện với bố con một lát, lần trước Tiểu Diệp nói sẽ đi Ai Cập, bây giờ con sợ bố không đồng ý!
- Đi đi!
Chu Hân Mính đi từ bếp ra, cô thay trà cho bố cô, bưng lại mời Chu Hồng Sâm. Chu Hồng Sâm đã xem xong tin tức, nhìn thấy Chu Hân Mính bê trà ra, Chu Hồng Sâm vội nói:
- Hân Mính, con đừng làm nặng, chuyện này để bố được rồi!
- Bố, sao bố và mẹ giống nhau như thế. Vừa nãy trong bếp mẹ cũng không cho con rửa bát, con mới mang thai 4 tháng, nếu bây giờ không cho con vận động nhiều một chút, con sẽ bị béo lên mất thôi. bố, bố có muốn con gái bố béo tới nỗi tới bố cũng không nhận ra không?
Câu nói này của Chu Hân Mính làm cho Chu Hồng Sâm bật cười, Chu Hồng Sâm rất ít khi cười. Chu Hân Mính biết bố mình cười nghĩa là tâm trạng ông tốt, cô vội vàng ngồi bên cạnh Chu Hồng Sâm, muốn nói chuyện mà cô và Diệp Lăng Phi đã thương lượng với ông. Chu Hồng Sâm uống một ngụm trà, lại đặt cốc trà xuống, nói với con gái:
- Hân Mính, chuyện con cả Tiểu Diệp khi nào thì tiến hành?
Chu Hân Mính đang không tìm ra lý do gì để nói, bây giờ Chu Hồng Sâm chủ động hỏi trước, cô vội nói:
- Bố, hôm nay con về nhà, là muốn nói với bố chuyện này!
- Thật không? Lẽ nào con muốn hỏi bố xem khi nào bố có thời gian?
- Không phải, hôm qua con đã thương lượng với anh ấy rồi. Chúng con không tổ chức hôn lễ tại Ai Cập nữa, có thể đăng ký tại Ai Cập, và về Đông Hải tổ chức!
Chu Hân Mính vừa nói vừa nhìn trộm nét mặt của Chu Hồng Sâm, nhìn thấy Chu Hồng Sâm cười, Chu Hân Mính mới thấy bớt căng thẳng.
- Bố, bố thấy vậy có được không ạ?
- Đi Đông Hải tổ chức, đây là ý kiến hay. Hân Mính, bố chỉ có mình con. Bố tất nhiên muốn hôn lễ của con phải long trọng. Nếu đi Ai Cập tất nhiên sẽ không thể bằng trong nước! Nhưng, cứ cho là tới Đông Hải tổ chức vẫn có những chuyện cần suy nghĩ kĩ. Không thể tổ chức hôn lễ con gái bố mà không biết yến tiệc tổ chức sao chứ!
- Bố, bố là bí thư, nếu muối mặt không làm tiệc, mà chỉ làm một vài mâm cỗ nhỏ, như vậy hiệu quả không phải càng tốt à?
- Hân Mính, xem ra con đã quyết định hết rồi!
- Bố à, con thấy làm như vậy tốt nhất. Con chỉ cần cưới anh ấy, chuyện khác con không quan tâm! Trước đây con chưa từng nghĩ sẽ kết hôn. Con biết con đã làm bố đau lòng, nhưng con không còn cách nào khác, nếu bắt con rời xa anh ấy, con không biết sau này con phải sống ra sao?
Chu Hân Mính khóc, Chu Hồng Sâm vội nói:
- Hân Mính, sao nói khóc là khóc vậy. Bố đâu có nói không được, bố chỉ nói là nên thông qua người thân họ hàng!
- Bố à, chuyện này dễ thôi ạ. Bố cứ bảo tất cả họ hàng nhà ta tới Đông Hải, khi đó con sẽ bảo Diệp Lăng Phi sắp xếp tất cả. Anh ấy là con rể bố, có chuyện gì bố cứ sai!
- Vẫn chưa cưới, bố không dám gọi nó là con rể. Ngày 20 tháng này phải không, xem ra thời gian gấp quá nhỉ?
- Bố à, thời gian có gấp đâu, khách sạn, tiệc rượu đều do Diệp Lăng Phi sắp xếp xong cả, chúng ta chỉ cần tới đó là được rồi!
Chu Hồng Sâm nhìn Chu Hân Mính cười nói:
- Hân Mính xem dáng vẻ của con có vẻ con còn vội vàng hơn Tiểu Diệp đấy!
- Đâu có ạ, con đâu có, con, con.........!
Chu Hân Mính ngại ngùng, cúi thấp đầu xuống, tỏ ra xấu hổ. Chu Hồng Sâm thấy Chu Hân Mính cúi thấp đầu thì cũng không truy hỏi nữa, mà nói:
- Hân Mính, bên bố không có ý kiến gì, cứ làm theo ý của con và Tiểu Diệp!
- Thật không hả bố?
Chu Hân Mính ngẩn mặt lên, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc. Chu Hồng Sâm gật đầu, nói:
- Nhưng mà, bố có lẽ phải lên tỉnh một chuyến. Hân Mính, con có nhớ lần trước con rửa sạch tội dnah là nhờ bí thư Trương không. Mãi mà bố chưa có cơ hội cảm ơn ông ấy, lần này bố muốn lên tỉnh, là muốn cảm ơn ông ấy tận mặt. Hân Mính, quan hệ của bố và ông ấy không thân. Con nói với Tiểu Diệp, xem nó có thể cùng bố gặp bí thư Trương không, hơn nữa càng nhanh càng tốt!