Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi nào có biết Trương Lộ Tuyết lại tổ chức một buổi tiệc, hơn nữa Bạch Tình Đình cũng sẽ tham gia. Diệp Lăng Phi liền nói vào trong điện thoại với Trương Lộ Tuyết:

- Lộ Tuyết, có phải là em cố ý đùa giỡn anh không?

- Em đùa giỡn anh sao?

Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô cất tiếng cười như chuông bạc, nói:

- Đâu có, em chỉ nói tình hình thực tế với anh thôi mà, anh không chịu tin em, em cũng không còn cách nào khác!

Lúc này Diệp Lăng Phi mới hiểu được hóa ra là Trương Lộ Tuyết là cố ý đùa giỡn hắn, Diệp Lăng Phi nói:

- Em chờ đó, để khi nào gặp em xem anh có dạy dỗ em một trận không. Lộ Tuyết, tối nay em về nhà với anh đi!

- Hình như chuyện này không do anh quyết định thì phải, Diệp Lăng Phi, em biết rõ mà, đừng nhìn anh rất cường thế ở bên ngoài, nhưng về đến ngoài anh là một tên sợ vợ chính cống. Nhưng mà, như thế cũng tốt, ít ra là từ nay về sau anh không bắt nạt được em nữa, hiện giờ quan hệ giữa em và Tình Đình rất tốt. Diệp Lăng Phi, có cần bây giờ em nói với Tình Đình là tối nay anh muốn ngủ với em không?

- Lộ Tuyết, từ lúc nào mà cách nói chuyện của em trở nên thô tục như vậy, dù sao em cũng là tiểu thư con nhà khuê các mà!

Diệp Lăng Phi nói,

- Cách nói chuyện đó hình như không giống em thường ngày!

- Đó là do ở với anh một thời gian dài, tất nhiên là sẽ nói như vậy thôi!

Trương Lộ Tuyết nói.

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Lộ Tuyết, vậy em nên ở cùng với anh nhiều hơn, như vậy thì em mới có thể giống nhiều hơn!

- Không thèm để ý đến anh nữa!

Trương Lộ Tuyết hờn dỗi nói,

- Rốt cuộc anh có đến không?

- Tất nhiên là có rồi, sao anh có thể không đến được chứ?

Diệp Lăng Phi nói,

- Lộ Tuyết, em nói cho anh biết địa chỉ và thời gian đi, anh về nhà thay bộ quần áo khác rồi mới đến được, không thể ăn mặc quần áo bình thường đến đó được, đúng không?

Những lời này của Diệp Lăng Phi dường như khiến cho Trương Lộ Tuyết thật sự bất ngờ, Trương Lộ Tuyết nói hơi cường điệu:

- Diệp Lăng Phi, anh còn muốn về thay quần áo cơ à, em cứ nghĩ là ba lăng nhăng quen rồi, chẳng để chuyện gì vào trong lòng chứ. Xem ra là em đoán sai rồi, hóa ra anh cũng biết trong những trường hợp nào thì phải mặc cái gì!

- Lộ Tuyết, em đừng trêu anh như vậy chứ, chẳng phải em vừa nói đấy sao, người bạn học nước ngoài của em cũng tham gia buổi tiệc, anh không muốn em mất mặt trước thằng cha đó được, ít ra anh cũng phải chú ý tới quần áo chứ. Lộ Tuyết, em thấy anh nói có đúng không?

- Em không biết!

Trương Lộ Tuyết nói,

- Diệp Lăng Phi, em không muốn dông dài với anh qua điện thoại nữa, em còn phải chuẩn bị quần áo, thôi nhé!

Trương Lộ Tuyết nói xong không chờ Diệp Lăng Phi nói gì, cô đã dập máy. Diệp Lăng Phi cười cười, đối với những gì Trương Lộ Tuyết làm trên mặt hắn tỏ vẻ không thể tránh khỏi. Diệp Lăng Phi lái xe, lại cho gọi điện thoại Bạch Tình Đình, sau khi Bạch Tình Đình nhấc máy, Diệp Lăng Phi nói:

- Tình Đình, em đang ở đâu vậy?

- Em đang ở nhà!

Bạch Tình Đình nói,

- Ông xã, bao giờ thì anh về về, tối nay còn có buổi tiệc phải tham gia đó!

Diệp Lăng Phi nghe vậy, cố ý kêu lên:

- Có buổi tiệc sao? Tình Đình, sao em không nói sớm cho anh biết, anh không biết tối nay có tiệc, đang chuẩn bị đi cắm trại dã ngoại với Dã Thú và Dã Lang đây. Bọn anh đã bàn bạc xong rồi, anh gọi điện thoại cho em là định thông báo tối nay có thể anh không về nhà!

- Chẳng lẽ Lộ Tuyết không thông báo cho anh sao?

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, thật sự tin tưởng những gì hắn nói, cô liền nói:

- Ông xã, có thể là Lộ Tuyết còn chưa thông báo cho anh. Là thế này, Lộ Tuyết dùng danh nghĩa của tập đoàn chúng ta để tổ chức một bữa tiệc, Lộ Tuyết muốn dùng Lan Đình Tự để đề cao tên tuổi của tập đoàn, rốt cuộc thì Lộ Tuyết định làm như thế nào, em cũng không rõ lắm, tóm lại, tối hôm nay sẽ có một bữa tiệc rất long trọng. Ông xã, chẳng lẽ anh và Dã Thú, Dã Lang không thể để hôm khác đi cắm trại được sao, bọn anh đi lúc nào chả được, vì sao cứ nhất định phải là hôm nay chứ?

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, hắn giả bộ mình rất khó xử, nhẹ giọng nói:

- Anh đã nhận lời bọn họ rồi mà, nếu bây giờ lại bảo không đi, như vậy thì cũng kỳ cục quá, khụ, nhưng mà, vẫn là bà xã em nói quan trọng hơn, để anh gọi điện thông báo cho bọn họ vậy!

Bạch Tình Đình hiển nhiên rất bất ngờ, trong suy nghĩ của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi là một người đàn ông rất coi trọng huynh đệ của mình, cho dù là Bạch Tình Đình, cũng không dám chắc trăm phần trăm có thể khiến Diệp Lăng Phi ở lại bên cạnh mình mà không đi gặp Dã Thú và Dã Lang. Chính vì như vậy, khi Bạch Tình Đình biết Diệp Lăng Phi chịu đi tham gia buổi tiệc, cô cho rằng nhất định là Diệp Lăng Phi sợ mình tức giận, nói cách khác, Diệp Lăng Phi rất quan tâm đến cảm giác của cô. Không có người phụ nữ nào lại không hy vọng người đàn ông của mình quan tâm đến mình, Bạch Tình Đình cũng vậy, cô vội vàng nói:

- Ông xã, em ở nhà chờ anh, chuẩn bị cho anh một bộ âu phục, tối nay đến dự tiệc anh phải ăn mặc phong độ một chút, em tin rằng ông xã em là người đàn ông đẹp trai nhất trong bữa tiệc tối nay!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Vậy thì phải để bà xã phải mất công rồi, anh chưa bao giờ thấy mình là một người đàn ông đẹp trai cả, anh luôn cho rằng mình là một người đàn ông điềm đạm nho nhã dịu dàng, bộ dạng của có lẽ đi làm quan....!

Diệp Lăng Phi đang định khua môi múa mép với Bạch Tình Đình, nhưng Bạch Tình Đình đã ngắt lời Diệp Lăng Phi, cô nói:

- Ông xã, anh mau về nhà đi, em ở nhà chờ anh!

Diệp Lăng Phi “ừ” một tiếng rồi dập máy, trong nộlòng tính toán tối nay đến dự tiệc, gặp phải người bạn học của Trương Lộ Tuyết thì mình nên nói cái gì. Trong lòng Diệp Lăng Phi thật sự có chút ghen, trước kia, hắn và Trương Lộ Tuyết không có quan hệ gì cả, Diệp Lăng Phi cũng không quan tâm Trương Lộ Tuyết kết giao hay quen biết với ai, nhưng bây giờ, Diệp Lăng Phi lại không nghĩ như vậy nữa, hắn đã coi Trương Lộ Tuyết là người phụ nữ của mình, phàm là người phụ nữ của hắn, không thể để cho người đàn ông khác chạm vào. Trên phương diện nam nữ, từ trước tới giờ Diệp Lăng Phi không bao giờ nhượng bộ. Hắn không cho phép phụ nữ phản bội hắn, không được người phụ nữ khác cắm sừng hắn, hắn luôn chú ý gắt gao đến những gã đàn ông muốn đến gần những người phụ nữ của hắn. Ở trong mắt Diệp Lăng Phi, chỉ cần là người phụ nữ có quan hệ với mình, hơn nữa nếu không đoạn tuyệt quan hệ với hắn, Diệp Lăng Phi sẽ coi đó là người phụ nữ của mình. Mà Trương Lộ Tuyết chính là một trong số đó, nếu Trương Lộ Tuyết nói thẳng với Diệp Lăng Phi là giữa bọn họ không có quan hệ gì cả, có lẽ Diệp Lăng Phi sẽ không cảm thấy ghen, hắn không phải là kiểu đàn ông ích kỷ đến cực điểm, không chịu buông tay, luôn luốn muốn chiếm giữ những người phụ nữ đó. Nhưng Trương Lộ Tuyết lại bày tỏ thái độ một cách rất rõ ràng cô là người phụ nữ của Diệp Lăng Phi, như vậy thì Diệp Lăng Phi không thể trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình đi lại với người đàn ông khác, nếu vậy thì có lẽ hắn sẽ mất đi lý trí đấy. Diệp Lăng Phi đỗ xe trước cổng biệt thự, Suzu Yamakawa và Kỷ Tuyết vừa mới về sau khi đi ra bờ biển, Kỷ Tuyết cầm một cái chai nhỏ, bên trong đó là một con cua nhỏ mà cô và Suzu Yamakawa bắt được ở bên bờ biển. Thấy Diệp Lăng Phi đang đứng ở ngoài cổng biệt thự, Kỷ Tuyết hưng phấn cầm cái chai chạy đến trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:

- Chú, chú xem này, cháu bắt được một con cua, tối nay cháu định ăn nó!

Suzu Yamakawa cũng đi tới, cô không nói gì, nhưng hai gò mà má đã hồng. Đó là do Suzu Yamakawa nghĩ đến tình cảnh lúc cô và Diệp Lăng Phi thân mật, không nhịn được đỏ bừng hai má. Diệp Lăng Phi thật sự không cảm giác được có cái gì không ổn, chỉ là thấy Suzu Yamakawa đỏ mặt, hắn sợ bị Bạch Tình Đình nhận ra, nói:

- Suzu Yamakawa, cô dẫn Kỷ Tuyết vào nhà đi, tôi còn có chuyện phải làm. À, Kỷ Tuyết, con cua đó không ăn được đâu, coi chừng bị giun bò bụng đấy!

Đối với những cô nương như Kỷ Tuyết, phương thức tốt nhất chính là đe dọa, quả nhiên, vừa nghe Diệp Lăng Phi dọa như vậy, Kỷ Tuyết hơi sợ, cô lo trong bụng mình sẽ có giun thật, vội vàng đem ném cái chai trong tay xuống đất. Suzu Yamakawa cúi xuống, nhặt cái chai lên, nói:

- Thứ này ném ở đây không tốt, có lẽ chúng ta nên đưa nó về biển đi!

Kỷ Tuyết bĩu môi, nói:

- Đã về đến đây rồi sao còn quay lại bờ biển làm gì, phiền chết đi được, cứ ném ở chỗ này cũng được, dù sao cũng chẳng có ai quan tâm!

- Kỷ Tuyết, nghe lời Suzu Yamakawa đi!

Diệp Lăng Phi nói với Kỷ Tuyết.

Kỷ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô mới chịu đồng ý:

- Được rồi, được rồi, chị Suzu Yamakawa, hai chị em mình đưa nó về biển là được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK