- Chẳng lẽ anh thật sự cần về gấp vậy sao, ở đây không có thứ gì đáng để anh lưu luyến sao?
Diệp Lăng Phi quay người lại nhìn Bành Hiểu Lộ, nhàn nhạt nói:
- Hiểu Lộ, cô sẽ không hiểu đâu, vì cô vẫn chưa kết hôn, thậm chí cô còn chưa có đối tượng để yêu đương nữa, sao cô có thể hiểu được loại tình cảm vướng víu này. Ở đây sao lại không có gì đáng để tôi lưu luyến chứ, tôi thích những ngọn núi ở đây, bầu trời ở đây còn có những binh sĩ, à, còn có cô, những điều này đều rất khiến cho tôi lưu luyến, nhưng tôi càng vướng víu hơn cả là vợ tôi, vì thế tôi phải về!
Lúc Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến Bạch Tình Đình cô cảm giác tim mình càng đập nhanh hơn, loại cảm giác này khiến cô không dám nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi, chỉ là cúi đầu xuống nói:
- Tôi hiểu, Bạch Tình Đình là một cô gái rất tốt, tuy thời gian tôi tiếp xúc với cô ấy không lâu nhưng tôi cũng rất thích tiếp xúc với cô ấy!
Diệp Lăng Phi cười cười nói:
- Hiểu Lộ, Tình Đình là một cô gái rất khó tiếp xúc đó, đó là do thời gian cô tiếp xúc ngắn ngủi, đợi khi nào cô tiếp xúc lâu với Tình Đình rồi thì sẽ biết con gái như Tình Đình rất khó tiếp xúc, có điều nói không chừng cô ấy sẽ tiếp xúc với cô rất tốt đấy, tôi nghe Tình Đình nhắc đến, cô ấy cũng rất thích cô!
- Thật sao?
Lúc này Bành Hiểu Lộ vội ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Vậy nếu có thời gian thì sẽ đến chỗ anh chơi, anh nhất định sẽ thanh toán khoảng chi phí tôi chi tiêu ở đó!
- Không thành vấn đề, cô yên tâm đi!
Diệp Lăng Phi nói xong đưa tay ra nhéo cằm của Bành Hiểu Lộ, động tác lẳng lơ này khiến cho Bành Hiểu Lộ sững sờ, cô nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Có điều, đến lúc đó cô không được đánh nhau với tôi, bây giờ tôi sợ cô rồi!
Khì!
Bành Hiểu Lộ bật cười, lập tức cô lại gắng kìm ý cười của mình. Bành Hiểu Lộ nhớ tới Bạch Dương đang ở gần đây, nếu như để cho Bạch Dương nhìn thấy bộ dạng này của mình nói không chừng sẽ nghĩ bậy bạ. Bành Hiểu Lộ nhịn cười thấp giọng nói:
- Anh yên tâm đi, nếu tôi đến đó tuyệt đối sẽ không đánh nhau với anh, tôi còn mong anh giúp tôi thanh toán hết những chi phí tôi tiêu nữa kìa, sao tôi có ý muốn đánh nhau với anh được chứ, nhưng nếu như anh bắt nạt tôi vậy thì không giống nhau rồi, tôi là một cô gái không chịu bị thua thiệt đâu đó!
- Được rồi, biết rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Tôi nói nè Hiểu Lộ, tôi không phải là giờ phải đi liền, làm gì mà cô làm như ngày mai tôi phải đi vậy, tôi thấy những lời này cô nên giữ lại đợi đến ngày tôi đi hãy nói!
Bành Hiểu Lộ có chút ngại ngùng cúi đầu xuống thấp giọng nói:
- Tôi sợ anh quên mất!
………………………………….
Ngày hôm sau Bạch Dương dựa theo những gì Diệp Lăng Phi nói, đào thải hết những binh sĩ bị bắt làm tù binh và rút lui, theo như vậy thì trong chốc lát đã đào thải hơn hai trăm người, còn lại tổng cộng được một trăm sáu mươi bảy người. Trong lòng Bạch Dương có chút không nhẫn tâm, trong chốc lát khiến cho hơn hai trăm người rời khỏi, hắn luôn cảm giác làm như vậy có chút tàn khốc.
Nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, ai bảo lời nói có trọng lượng ở đây là Diệp Lăng Phi chứ, một khi Diệp Lăng Phi đã dặn dò như vậy rồi thì hắn cũng chỉ có thể dựa theo mà làm thôi.
Nguyên cả một ngày đều có người lần lượt rời khỏi căn cứ,những binh sĩ còn ở lại cứ đưa tiễn từng người một, những người này tiếp xúc nhau lâu rồi mọi người đều đã có tình cảm. Trong phút chốc phải chia tay, ai ai cũng biết cơ hội gặp mặt sau này hầu như là không có, vì thế những người này đưa tiễn một đoán khá xa.
Đừng nói chỉ những binh sĩ đó, mà ngay cả người phụ trách huấn luyện của Lang Nha cũng cảm thấy có chút bùi ngùi, bất luận thế nào thì cũng đã có cảm tình với những người này rồi, nhìn thấy những binh sĩ lần lượt từng người một rời khỏi mà đều ngân ngấn nước mắt, ai ai cũng không nỡ phải ra đi, người của Lang Nha cũng ra đưa tiễn.
Trong lòng mọi người đều rất rõ, ngay từ ngày đầu bước vào đây chắc chắn sẽ có ngày hôm nay, trong biên chế bộ đội đặc chủng Lang Nha là một trăm người, lúc đến sáu bảy trăm người, trong số những người đó chỉ có thể giữ lại một trăm người, tỷ lệ đào thải quả thật quá tàn khốc rồi.
Đợt luyện tập tối qua tất cả những người trải qua đều cảm giác được loại áp lực tâm lý, dưới tình huống đó có một số người đã lựa chọn rút lui, bọn họ đều bị chính bản thân họ đánh bại. Có điều Diệp Lăng Phi Bạch Dương nói với tất thảy mọi người bất luận là tự mình rút lui hay là bị bắt làm tù binh đều là những binh sĩ tốt, dưới trường hợp đó bất cứ ai cũng sẽ thấy hoảng sợ, vốn không phải là nói mấy binh sĩ đó không ưu tú mà là đối thủ mà bọn họ cần đối mặt quá mạnh, hoan nghênh họ lần sau lại đến tham gia tuyển chọn.
Trời, cả doanh trại đều là tiếng người, cảnh tiễn biệt này khiến cho Bành Hiểu Lộ quả thực không thể nào ở lại đó tiếp nữa, cô rất muốn đi tìm Diệp Lăng Phi, muốn bảo Diệp Lăng Phi thay đổi chủ ý, để lại một số người nữa, nhưng Bành Hiểu Lộ lại không tìm thấy Diệp Lăng Phi trong ký túc của Diệp Lăng Phi.
Vừa khớp Bành Hiểu Lộ gặp được Angel, từ miệng Angel mới biết được Diệp Lăng Phi dẫn theo Dã Thú, Lão Hổ đi leo núi rồi.
- Tiểu tử này thật là, lúc này vẫn còn tâm trạng để đi leo núi, tôi thấy anh ta là một động vật máu lạnh!
Bành Hiểu Lộ đứng trước mặt Angel vẫn không dè dặt gì về sự bất mãn của mình đối với Diệp Lăng Phi.
Angel khẽ thở dài nói:
- Bành Hiểu Lộ, lần này thực sự cô hiểu làm Satan rồi, con người Satan là người rất trọng tình nghĩa, chẳng lẽ cô cho rằng trong lòng anh ấy không buồn sao, ai gặp phải chuyện này đều bắt buộc phải cứng lòng cả, tâm trạng Satan không vui nên mới rủ Dã Thú, Lão Hổ đi leo núi đó.
- Cô nói bọn họ đi giải sầu sao?
Bành Hiểu Lộ hỏi.
Angel gật đầu nói:
- Đương nhiên là vậy rồi, nếu không cô tưởng Satan rãnh việc mà chạy lên đỉnh núi hóng gió à!
Bành Hiểu Lộ không nói gì, cô lại trở vào ký túc của Diệp Lăng Phi, Angel rất kỳ lạ, sao Bành Hiểu Lộ lại đi vào ký túc của Diệp Lăng Phi, không lâu sau thì thấy Bành Hiểu Lộ ôm một đống quần áo nhớp của Diệp Lăng Phi đi ra, tiểu tử Diệp Lăng Phi này hình như chẳng giặt đồ gì cả, đồ hắn đem theo không ít lại mặc thêm mấy bộ quân phục, quần áo bẩn lại tích lại thành một đống. Bành Hiểu Lộ ôm quần áo bẩn của Diệp Lăng Phi nói với Angel:
- Đợi lúc anh ấy trở về thì nói với anh ấy một tiếng, tôi đem hết quần áo của anh ấy đi giặt rồi!
Nhìn Bành Hiểu Lộ ôm đống quần áo bẩn của Diệp Lăng Phi rời khỏi, Angel khẽ lắc đầu lầm bầm:
- Lại thêm một cô gái thích Satan rồi, hây, xem ra lại sắp mang vạ rồi!
Diệp Lăng Phi hôm nay không thể nào ở trong căn cứ được, trong lòng hắn quả thực rất buồn, hắn lại chẳng phải là động vật máu lạnh, nhìn thấy cảnh những binh sĩ đó rời khỏi, Diệp Lăng Phi có chút không nhẫn tâm. Tất cả đều do một tay Diệp Lăng Phi tạo nên, chỉ là Diệp Lăng Phi bắt buộc phải làm vậy.
Diệp Lăng Phi cùng với bọn người Dã Thú, Dã Lang, Lão Hổ ngồi trên đỉnh núi, từ chỗ đó có thể cúi xuống thấy được những chiếc xe rời khỏi căn cứ. Dã Thú thở dài nói:
- Lão đại, anh đừng nói gì khác, lúc em nhìn thấy mấy đứa trẻ đó rời khỏi trong lòng em thật sự không dễ chịu. Lúc ở cùng với bọn họ cả ngày em chỉ biết dạo bảo bọn họ, bây giờ nhìn thấy bọn họ đi rồi, em vốn muốn định đi tiễn bọn họ, nhưng em lại không dám đi tiễn, bùi ngùi thật khó chịu, không tiễn cũng tốt, cứ như vầy mà nhìn cũng được!
- Dã Thú, không ngờ cậu cũng là một người đàn ông rất có tình cảm!
Lão Hổ vỗ một cái thật mạnh lên vai Dã Thú nói:
- Tôi cứ luôn tưởng anh chỉ có cảm tình với phụ nữ!
- Lão Hổ, anh mới chỉ có cảm tình với phụ nữ!
Dã Lang há to miệng nói.
- Tôi có thể vì huynh đệ mà từ bỏ tính mạng đó!
- Được rồi, mọi người đều biết, lúc này ai cũng đừng nói gì cả, cứ ngồi vầy nhìn mấy đứa trẻ rời khỏi đi!
Diệp Lăng Phi kẹp điếu thuốc trong tay, ánh mắt hắn nhìn theo những chiếc xe đó mãi đến khi chiếc xe mất hút trong núi, Diệp Lăng Phi mới hút một hơi liền phát hiện điếu thuốc đó chỉ hút được một hơi nữa là còn lại đầu lọc rồi. Diệp Lăng Phi vứt đầu lọc thuốc đó đi rồi lại mò thuốc, Dã Thú từ trong người mình rút thuốc ra nói:
- Lão đại, anh đừng mò tìm nữa, thuốc của anh đã hút hết sạch từ lâu rồi, điếu lúc nãy là lấy từ chỗ em đó!
- Ồ, nhanh vậy à!
Diệp Lăng Phi nhìn những đầu thuốc dưới chân mình tự chế giễu mình nói:
- Xem ra anh mắt chứng bệnh đãng trí rồi!
- Cái gì chứ, lão đại, đó là anh đang buồn mà!
Dã Thú nói.
- Ai cũng biết anh trọng tình cảm nhất, em không tin anh tiếp xúc lâu với bọn họ như vậy mà không có cảm tình!
- Hây, không còn cách nào cả, đều trách lão già, rãnh việc bảo anh đi huấn luyện đặc chủng binh gì gì đấy, chính là phải yêu cầu nghiêm khắc, nếu không sẽ lấy mạng của mấy đứa trẻ đó ra làm trò đùa!
Diệp Lăng Phi thở dài nói:
- Được rồi, đừng nói nữa, tụi mình ngồi đây cũng khá lâu rồi đó, nên về thồi, tối nay chúng ta uống một bữa rượu, đợi lúc ngủ tỉnh dậy thì đã quên sạch rồi!
- Hy vọng là vậy!
Lão Hổ đứng lên nói. Lão Chuột bọn họ muốn ở lại, em vẫn phải nói chuyện nhiều với họ, sau này nói không chừng chẳng còn cơ hội để nói chuyện nữa!
- Qua mười ngày nữa những người chúng ta ở đây cũng phải về rồi!
………………………………………….
Lúc Diệp Lăng Phi và bọn người Lão Hổ, Dã Thú trở về thì gặp Angel trước cổng doanh trại. Angel nhìn Diệp Lăng Phi một cái nói:
- Satan, qua đây một chút, em có chuyện muốn nói với anh!
Diệp Lăng Phi bước hai bước qua bên Angel, Angel sau khi nhìn thấy bọn Dã Thú, Lão Hổ đi vào trong mới nói:
- Chiều nay Bành Hiểu Lộ đến tìm anh!
- Anh đã sớm đoán được rồi, cô ấy nhất định sẽ đến tìm anh nói chuyện đào thải, ai nhìn thấy cảnh tiễn biệt này cũng sẽ buồn thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vì thế anh mới tránh đi, cũng sợ Bành Hiểu Lộ đến tìm anh nói chuyện này!
- Anh sai rồi, Bành Hiểu Lộ vốn không nói với em cô ấy đến tìm anh là vì chuyện gì!
Angel nói.
- Cô ấy là đến lấy hết quần áo bẩn của anh đem đi rồi, nói là giúp anh giặt, bảo em nói với anh, đợi lúc nào anh về thì đi tìm cô ấy!
- Cô ấy giúp anh giặt quần áo bẩn!
Diệp Lăng Phi sững sờ, hắn không ngờ Bành Hiểu Lộ làm vậy. Angel đẩy Diệp Lăng Phi một cái nói:
- Đừng đứng ở đây nữa, anh, em nói nè Satan, em thấy anh lại sắp gây thêm phiền phức nữa rồi đấy!