Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc ra sân bay Diệp Lăng Phi lại nghĩ về chuyện của Bạch Tình Đình, hắn nghĩ vì sao Bạch Tình Đình lại phản ứng như vậy, chẳng lẽ là trong khoảng thời gian mình không có ở đó Bạch Tình Đình đã làm chuyện gì đó có lỗi với mình? Diệp Lăng Phi nghĩ đi nghĩ lại, ra vẻ cũng không chắc là như vậy. Hắn tự nhận mình rất hiểu Bạch Tình Đình, cho rằng Bạch Tình Đình sẽ không làm chuyện gì có lỗi với hắn.

- Chẳng lẽ là Diệp Phong?

Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nghĩ tới Diệp Phong, Bạch Tình Đình và Diệp Phong là bạn học, có thể nói khi xưa Bạch Tình Đình từng thầm mến Diệp Phong, nếu nói người nào có thể khiến Bạch Tình Đình hơi động tâm trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cũng chỉ còn lại mỗi tay Diệp Phong này thôi. Vừa nghĩ đến Diệp Phong, Diệp Lăng Phi lại thấy phiền não. Diệp Phong quả thực xứng đáng làm đối thủ của hắn, nếu như khi trước không phải Diệp Lăng Phi không để cho Diệp Phong có cơ hội, không biết bây giờ quan hệ giữa hắn và Bạch Tình Đình đã trở thành như thế nào rồi. Chỉ là Diệp Lăng Phi vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng, nghĩ về tình cảm mà Bạch Tình Đình dành cho mình từ trước đến giờ. Bạch Tình Đình hẳn là sẽ không phản bội hắn.

Diệp Lăng Phi lại nghĩ tới một nguyên nhân khác, có thể là Bạch Tình Đình bị người khác uy hiếp gì đó, nói tóm lại, trong đầu Diệp Lăng Phi đang loạn hết cả lên, căn bản là không biết hắn đang nghĩ cái gì nữa, chỉ biết là hắn cảm thấy rất buồn phiền và rối loạn. Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng chuông vang lên trong túi của Diệp Lăng Phi. Từ khi tới nơi này, Diệp Lăng Phi đã cất điện thoại di động vào trong túi đồ, căn cứ theo khu vực túi hiệu di động ngăn trở, dù Diệp Lăng Phi có cầm điện thoại di động cũng không gọi điện thoại được, đơn giản là cất điện thoại di động vào trong túi đồ. Diệp Lăng Phi thật không ngờ điện thoại của mình lại đổ chuông, điều đó nói lên nơi này đã có tín hiệu điện thoại di động rồi, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn tới biểu hiện của cuộc gọi tới, hóa ra là của Bạch Tình Đình.

- Dừng xe!

Diệp Lăng Phi nói.

Bành Hiểu Lộ không biết chuyện gì xảy ra, cô vội vàng thắng phanh xe, chiếc xe việt dã dừng lại. Diệp Lăng Phi đẩy cửa xuống xe, cầm theo điện thoại di động, đi vài bước rồi dừng lại.

- Tình Đình, có chuyện gì vậy?

Thanh âm của Diệp Lăng Phi dường như hơi trầm thấp, dù ai gặp phải loại chuyện như thế này, tâm tình cũng không sẽ không tốt. Diệp Lăng Phi cũng không biết là nên truy hỏi Bạch Tình Đình hay là lập tức quay trở về đi tìm chứng cứ.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói mùng rờ của Bạch Tình Đình, cô nói:

- A, ông xã, rốt cục em đã gọi được cho anh rồi, thực là tốt quá, điều này thực là tốt quá!

Nghe được giọng nói của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi hơi nhíu nhíu mày, hắn bất động thanh sắc nói:

- Tình Đình, có chuyện gì vậy, không phải hai ngày trước anh đã gọi điện cho em rồi sao, sao anh cảm thấy hình như em có chuyện gì thì phải!

- A, ông xã, em có việc gấp, bây giờ em đang cuống sắp phát điên mất!

Bạch Tình Đình vội vội vàng vàng nói.

- Vừa nãy em nhận được một cuộc điện thoại rất kì lạ, là một người đàn ông gọi tới, hắn ta nói đã nắm giữ bí mật của em, yêu cầu em phải đưa 5 triệu cho gã mới chịu trả lại ảnh cho em, bằng không hắn sẽ gửi cho anh số ảnh đó...!

Bạch Tình Đình kể lể trong điện thoại, Diệp Lăng Phi vẫn cau mày nghe Bạch Tình Đình nói. Chờ Bạch Tình Đình nói xong Diệp Lăng Phi ổn định lại thân thể, sau đó mới hỏi:

- Tình Đình, em đã kể chuyện này với Hân Mính chưa?

- Hân Mính lại không ở thành phố Vọng Hải, hai ngày trước cậu ấy đã đi tỉnh thành rồi, tham gia hội nghị gì đó của tỉnh. Sau khi em nhận được cuộc điện thoại kia đã gọi cho cậu ấy rồi, nhưng mà máy của Hân Mính luôn báo là đã bị tắt nên em không liên hệ được. Bây giờ em đang ở nhà, không biết phải làm sao vì thế mới gọi điện thoại cho anh, không ngờ lại có thể gọi được. Ông xã, anh nghĩ người đàn ông kia là ai, vì sao lại biết được số điện thoại của em, hình như người này rất hiểu em, em cảm thấy hơi lo lắng!

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói những lời này xong, vùng chân mày cuối cùng cũng giãn ra, hắn thầm buồn cười, suy nghĩ hồi lâu, hóa ra là Bạch Tình Đình muốn ổn định đối phương. Ngẫm lại thì cũng đúng, ai gặp phải loại chuyện này cũng đều muốn ổn định đối phương trước, sau đó mới nghĩ biện pháp tìm ra người nọ là ai, một người biết số điện thoại của mình, thậm chí còn biết thân phận của mình lại đang náu mình trong bóng tối, đó chính là chuyện đáng sợ nhất. Diệp Lăng Phi tự nhận nếu như mình gặp phải chuyện này, cũng sẽ ổn định đối phương đầu tiên. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, nói:

- Tình Đình, em thực sự không nghe ra được đó là giọng nói của ai sao, có thể đó là người mà em quen biết không?

Bạch Tình Đình lắc đầu, nói:

- Lúc nhận điện thoại thì em đang lái xe, tiếng động rất ồn nên em nghe không được rõ lắm. Ông xã, có một việc rất kỳ lạ, điện thoại của em lại không có biểu hiện của người gọi, em căn bản là không biết cuộc điện thoại đó là của ai nữa. Chỉ là, từ cách nói chuyện của hắn thì hắn có vẻ biết rất rõ về em. Vừa nãy em cũng suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn không thể nghĩ ra người này có thể là ai. Thoáng cái đã đòi năm triệu, em không biết rốt cuộc hắn có chủ ý quái quỷ gì nữa, ông xã, bây giờ em cảm thấy rất lo lắng, em rất muốn được gặp anh!

Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nở nụ cười, Bạch Tình Đình ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng cười của Diệp Lăng Phi, gắt giọng:

- Ông xã, đây là lúc nào rồi mà anh còn có thể cười được, bây giờ em đang lo lắng gần chết, ông xã, nếu không anh dừng ở lại nơi đó nữa. trở về đi anh, em rất nhớ anh!

- Ha ha, anh cười em ngốc đó!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Tình Đình, em không nghe được giọng nói đó là của ai sao? Thực sự em không nghe ra được sao?

- A, chẳng lẽ là ông xã!

Bạch Tình Đình kinh ngạc nói rằng.

- Ông xã, là anh sao?

- Đương nhiên là vậy rồi!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Anh chỉ muốn đùa với em một chút thôi, nhưng mà vừa rồi em cũng dọa anh một phen đó, anh còn tưởng rằng trong lúc anh đi vắng em lại làm chuyện gì cơ, bây giờ anh đã tới sân bay rồi, còn định lập tức bay trở về đấy!

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, tâm tình cô cũng buông lỏng, cô gắt lên:

- Anh làm em sợ muốn chết, ông xã, sao anh lại muốn làm em sợ thế, a, không phải là anh lo lắng em đã làm chuyện gì có lỗi với anh đó chứ?

Nói đến đây. Bạch Tình Đình bật cười, tiếng nói của cô bỗng nhiên hơi giảm xuống, cô thấp giọng:

- Ông xã, chờ anh về kiểm tra xong rồi sẽ biết!

- Đương nhiên anh phải về kiểm tra rồi!

Lúc này tâm tình của Diệp Lăng Phi trở nên tốt hơn rất nhiều, cũng không sốt ruột quay trở về nữa, nói:

- Vậy em chờ anh nhé, khoảng chừng hơn mười ngày nữa anh sẽ quay về, chờ anh trở về sẽ kiểm tra em một trận thật kỹ!

- Vâng, ông xã, em nhớ anh, anh mau trở về đi, em... em ngủ một mình không ngon!

Bạch Tình Đình thẹn thùng nói.

- Anh cũng muốn về nhà sớm một chút, cũng là do lão già làm hại anh, không cho anh trở về nhà. Tình Đình, khi nào em có thời gian thì gọi điện thoại quở trách lão già cho anh!

Diệp Lăng Phi đùa giỡn.

Bạch Tình Đình ngượng ngùng nói:

- Ông xã, anh nhanh về nhà đi, em thực sự rất nhớ anh!

Sau khi dập máy, tâm tình của Diệp Lăng Phi trở nên rất tốt, cũng không muốn trở về nhà nữa, hắn quay lại, cười nói:

- Chúng ta quay về đi!

- Quay về?

Bành Hiểu Lộ sửng sốt, nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Không phải là anh muốn về thành phố Vọng Hải sao?

- Chờ chuyện bên này xong xuôi thì tôi mới trở về!

Diệp Lăng Phi nói.

- Dù sao cũng chỉ còn hơn mười ngày nữa thôi, phải mau chóng xử lý nốt chuyện này, tôi không bao giờ muốn ông nội của cô oán giận tôi đâu!

- Anh đúng là kỳ lạ, nói phải về nhà là anh, mà nói không về nhà cũng là anh nốt!

Bành Hiểu Lộ oán trách một câu, nhưng giờ phút này, trong lòng cô lại thấy rất vui vẻ. Bành Hiểu Lộ không mong muốn Diệp Lăng Phi rời đi, bây giờ nghe Diệp Lăng Phi nói không cần phải trở về, tự nhiên là thấy vui vẻ rồi, chỉ là Bành Hiểu Lộ không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.

Bành Hiểu Lộ lái xe quay trở về căn cứ, Diệp Lăng Phi, Dã Lang và Dã Thú ba người thân thể trần truồng tắm nước lạnh, mãi đến lúc này. Dã Thú mới hỏi:

- Lão đại, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, sao anh lại bảo phải về nhà rồi ngay lập tức lại đổi ý, đến cả em cũng bị anh làm cho hồ đồ rồi!

- E hèm, nói như thế nào nhỉ, chỉ là một cái hiểu lầm nho nhỏ mà thôi, trong thời gian ngắn tới cũng không thể giải thích rõ ràng được, cậu đừng có hỏi nữa!

Diệp Lăng Phi dội ướt tóc, cầm khăn lau khô nước trên người, nói:

- Dã Thú, còn chuyện ngày mai nữa, ngày mai cậu định làm gì, kéo co hay đá bóng?

- Cái trò đá bóng không thích hợp với em, kéo co thì lại quá mệt mỏi, em cứ chờ xem thế nào đã!

Dã Thú nói.

- Lão đại, còn anh thì sao?

- Tôi á, tôi thì thích đá bóng, nhưng cũng không biết tôi có thể xỏ giày ra đá bóng không nữa!

Diệp Lăng Phi nói.

- Đúng là không thuận theo thời gian thực sự là không được, bây giờ tôi cảm thấy thân thể này không bằng trước đây nữa, dù tôi có tập luyện thêm một năm nữa, tố chất cơ thể của tôi cũng không thể nào khôi phục được như trước đây rồi!

- Đúng vậy, trước đây lão đại anh cả đêm có thể làm sáu lần, bây giờ thì là sáu ngày một lần, đương nhiên sức khỏe không được như trước nữa!

Dã Thú cười toe toét, nói:

- Lão đại, nghe em nói này, nếu anh thực sự không được thì có thể uống thuốc, đảm bảo anh sẽ trọng chấn hùng phong của người đàn ông!

- Biến, tôi biết ngay là mồm câu chẳng bao giờ nói ra được câu nào ra hồn cả!

Diệp Lăng Phi trợn mắt nhìn Dã Thú, nói:

- Đầu cậu toàn là phụ nữ thôi à, không nghĩ được chuyện gì khác sao?

- Có chứ!

Dã Thú gãi gãi đầu, nói:

- Em còn nghĩ đến khi ở Vọng Hải, một đêm có thể làm mấy lần!

Diệp Lăng Phi quả thực hết chỗ nói rồi, hắn liếc nhìn Dã Thú, lấc đầu liên tục. Dã Lang cũng đã tắm rửa xong, cầm khăn đi tới, hắn vừa đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi đã cất tiếng:

- Satan, thằng ranh này là như vậy đấy, anh cũng không phải là không hiểu hắn.

- Tôi đương nhiên biết bản tính của nó, khi xưa thằng ranh này còn bởi vì háo sắc nên bị người ta bắt đó, nó cũng không cảm thấy mất mặt, bị mấy người bình thường mang ra chơi trò câu cá!

Dã Thú vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới chuyện trong quá khứ, vội vàng nói:

- Lão đại, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, anh không nên nói nữa, bây giờ em nghĩ lại luôn thấy thật mất mặt, cũng may em tự tay giết chết bọn chúng rồi, bằng không cả đời này em sẽ phải sống trong sự nhục nhã!

- Thằng ranh nhà cậu nhớ kỹ như vậy là tốt rồi, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến phụ nữ, sớm muộn gì cậu cũng sẽ chết trên bụng đàn bà đó!

Diệp Lăng Phi vừa mặc quần áo vào vừa nói:

- Hai ngày trước tôi đã nói qua với Lão Hổ rồi, để Lão Hổ quay về xử lý chuyện nội bộ của Lang Nha, nếu như Lang Nha bên kia có chuyện gì thấy khó giải quyết, tôi sẽ suy nghĩ việc quay về hỗ trợ!

- Cái gì?

Dã Thú cho rằng là mình nghe nhầm, hắn hỏi:

- Lão đại, anh nói là anh muốn quay về Lang Nha sao?

- Satan nói nếu như Lão Hổ xử lý không thuận lợi, anh ấy sẽ suy nghĩ chuyện trở về hỗ trợ!

Dã Lang nói.

- Dã Thú, tao nghi ngờ rằng thính lực của mày có vấn đề, bằng không sao mày còn không nghe rõ cả những lời này chứ!

- Dã Lang, tai mày mới có vấn đề ấy!

Dã Thú không phục nói.

- Tao chỉ cảm thấy kì lạ mà thôi, sao lão đại lại muốn quay về hỗ trợ, tao cũng biết là lão đại rất hy vọng Lang Nha giải tán!

- Ngày xưa khác, bây giờ khác!

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:

- Trước đây tôi quên mất một điều, nếu như không có sự tồn tại của tổ chức Lang Nha, những người của Lang Nha như chúng ta sẽ rất khó có được một cuộc sống yên bình, tôi đến thành phố Vọng Hải nháy mắt đã được một năm rồi, tôi đã trải qua rất nhiều chuyện, những kẻ thù trước đây sẽ không vì tôi lựa chọn rời khỏi Lang Nha mà buông tha tôi. Cừu hận là chuyện đáng sợ nhất, hai tay tôi đã dính đầy máu tanh, nếu như những kẻ thù đó biết Lang Nha đã giải tán nhất định sẽ đem hết toàn lực tìm tôi báo thù. Các cậu thì cũng giống thế thôi, vì thế tôi mới muốn để Lang Nha tiếp tục tồn tại. Đương nhiên, còn có nguyên nhân từ chỗ lão già nữa, lão già hy vọng Lang Nha chúng ta chiếu cố giúp ông ta, tôi đã nói với Lão Hổ rồi, trước lợi ích lớn nhất, không phải là không thể thực hiện!

Dã Lang nói:

- Cũng như vậy, chúng ta còn có thể thông qua việc trao đổi để có được một loại quyền lực đặc thù bảo vệ, loại trao đổi kiểu này rất đáng giá đó!

Diệp Lăng Phi cũng đồng tình với quan điểm này, hắn khẽ gật đầu, nói:

- Tôi cũng nghĩ như vậy, bằng không tôi sẽ trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của lão già. So với những người anh em của mình, tất cả các chuyện khác đều phải xếp sau. Từ ngày chúng ta gia nhập Lang Nha, cả đời sẽ là huynh đệ, dù chúng ta có ở nơi đâu, chúng ta mãi mãi là huynh đệ!

Lúc này Dã Thú bỗng nhiên kêu lớn:

- Lão đại, anh đừng nói nữa, em sắp khóc mất rồi, lão đại đúng là lão đại, lời này nói ra thật là cảm động!

- F*ck, cảm động cái con khỉ, cái này gọi là lời từ tận đáy lòng của tôi!

Diệp Lăng Phi vươn tay phải nắm thành quyền đánh vào ngực của Dã Thú một cái, nói:

- Cạu không muốn nói lời nào sao, cậu mau nói lời trong lòng ra đi, cậu có suy nghĩ gì về những người của Lang Nha chúng ta!

Dã Thú há miệng nói to:

- Em không biết nói cái gì nữa, em chỉ biết là ai dám động đến người của Lang Nha chúng ta, em sẽ lấy mạng cả nhà hắn. Nhất là lão đại, ai dám gia hại lão đại, dù em có mất cái mạng này cũng phải xé xác thằng nhãi đó!

- Có thế chứ. Dã Thú, có muốn tôi bảo là nghe hai câu của cậu cũng làm cho tôi cảm động đến phát khóc không!

Diệp Lăng Phi hỏi.

Dã Thú ngoác miệng cười nói:

- Cái đấy thì không cần đâu!

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Dã Thú, thằng ranh nhà cậu khiến tôi không biết phải nói thế nào mới phải. Cậu đó, sau này nếu không có chuyện gì thì nên học tập những thứ khác, bớt thời gian nghiên cứu phụ nữ đi, cậu phải học theo Dã Lang ấy, người ta có nhiều điểm tốt đó!

- Em học hắn?

Dã Thú trợn tròn mắt, hừ lạnh nói:

- Dã Lang hắn cũng có phụ nữ, hơn nữa còn là hai chị em xinh đẹp. Lão đại, anh còn nhớ bà chị vợ của Dã Lang không, bây giờ cô ta đang ở chỗ Dã Lang đó, ai biết Dã Lang đã làm gì với cô ta chưa!

Dã Lang trừng mắt nhìn Dã Thú, nói rằng:

- Dã Thú, mày câm miệng cho tao, tao là loại người như vậy sao. Hiện giờ tao cảm thấy hơi phiền não, tao dự định sẽ mua một căn nhà khác, nhãn bất kiến, tâm bất phiền (không gặp nhau cho đỡ lôi thôi)!

Diệp Lăng Phi đã mặc quần áo xong, hắn nghe Dã Lang nói câu này xong, khẽ lắc đầu, nói:

- Có một câu nói thế này, quan thanh liêm cũng khó giải quyết việc nhà, những việc lặt vặt trong nhà như thế là khó giải quyết nhất đấy. So với chiến trường, cuộc sống ở đô thị càng nguy hiểm hơn, chỉ cần đi sai một nước, lập tức thua cả bàn cờ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK