Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi vốn định đến bệnh viện thăm Chu Hân Mính, nhưng Tiểu Triệu gọi điện thoại tới, khiến cho Diệp Lăng Phi tạm thời thay đổi chủ ý, hắn muốn đi gặp Mộ Văn, làm rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Diệp Lăng Phi lái ô-tô, đi đến đại đội cảnh sát hình sự, trước tiên đến tìm Tiểu Triệu. Ở trong phòng làm việc của Tiểu Triệu, Tiểu Triệu tự mình pha cho Diệp Lăng Phi một ly trà, đưa đến trước mặt Diệp Lăng Phi, sau đó, Tiểu Triệu khẽ thở dài, nói:

- Diệp ca, chuyện này em cũng không nói rõ được!

Tiểu Triệu ngồi ở bàn làm việc, lấy thuốc lá ra. Diệp Lăng Phi cũng hút thuốc lá, gác chân lên, ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc, ánh mắt hắn nhìn về phía Tiểu Triệu. Tiểu Triệu đưa điếu thuốc lên miệng, sau khi hút một hơi, cậu ta rút điếu thuốc lá ra, nói:

- Diệp ca, chuyện này vốn không do bọn em quản lý, chỉ là cấp trên còn chưa tới đây. Nghe nói, người của bên Bắc Kinh sẽ tới, chuyện này do bọn họ xử lý, hiện giờ bọn em chỉ tạm thời trông coi cô ta thôi!

- Xem ra muốn hiểu rõ đầu đuôi chuyện này, chỉ có thể đi gặp thẳng Mộ Văn để nói chuyện. Anh còn tưởng rằng cậu biết có chuyện gì xảy ra chứ?

Diệp Lăng Phi nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, hỏi:

- Tiểu Triệu, chẳng phải cậu nói chuyện này không do bên cậu xử lý, vậy là thì ai đã báo lại chuyện này cho bên Bắc Kinh?

- Em cũng không biết!

Tiểu Triệu lại lắc đầu, nói:

- Diệp ca, những chuyện em biết đều đã nói với anh rồi, những chuyện còn lại em không biết, cho dù anh có hỏi thế nào thì em cũng không trả lời được!

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Tiểu Triệu, anh cũng không có ý bức bách câu, tiểu tử cậu đừng nghĩ linh tinh nữa. Chờ hút xong điếu này anh sẽ đi gặp Mộ Văn!

- Diệp ca, anh đừng hiểu lầm, chỉ là em không biết phải nói gì, chuyện này thật sự làm cho người ta cảm thấy đau đầu!

Tiểu Triệu khẽ thở dài, nói:

- Dạo này nhiều việc quá, làm em loạn hết cả óc. Khục, không nói những chuyện này nữa, Diệp ca, anh cứ đi gặp người phụ nữ đó đi. Sau khi nói chuyện với cô ấy xong, em sẽ nói với Diệp ca về chuyện của em, em cũng có chuyện muốn bàn bạc với Diệp ca!

Diệp Lăng Phi nghe Tiểu Triệu nói như vậy, hắn cười nói:

- Tiểu Triệu, từ lúc nào cậu lại khách khí với anh như vậy, nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?

Tiểu Triệu lại thở dài, nói:

- Diệp ca, chuyện này không cần vội vàng, anh cứ đi trò chuyện với cô gái tên là Mộ Văn đó đi, em sửa sang lại tài liệu bên em một lát. Tí nữa Diệp ca quân sư cho em một chút, em cứ cảm thấy chuyện này lộn xộn không chút đầu mối!

Diệp Lăng Phi trông bộ dạng của Tiểu Triệu, dường như là chưa biết phải nói thế nào, Diệp Lăng Phi cũng không muốn ép Tiểu Triệu, Tiểu Triệu đã không muốn nói, Diệp Lăng Phi cũng chiều theo ý Tiểu Triệu, hắn liền bảo:

- Được rồi, thế thì anh đi gặp Mộ Văn đây, anh có mấy lời muốn nói với Mộ Văn!

Tiểu Triệu dẫn Diệp Lăng Phi đến gặp Mộ Văn, Mộ Văn cũng không phải chịu khổ ở trong đại đội cảnh sát hình sự, đều là người một nhà cả mà. Hiện giờ Mộ Văn bị giam ở đây vì tình nghi là hung thủ giết chết Mộ Thiên Dương, nhưng đại đội cảnh sát hình sự ở đây không có quyền động đến người ta, người từ Bắc Kinh đến muốn đưa Mộ Văn về Bắc Kinh. Mộ Văn không phải người bình thường, Tiểu Triệu ước gì mình không phải quản chuyện này là tốt nhất. Lúc Diệp Lăng Phi thấy Mộ Văn, Mộ Văn đang cau mày, dường như đang nghĩ chuyện gì đó, nhưng Mộ Văn lại không thể nghĩ ra. Diệp Lăng Phi gọi một tiếng:

- Mộ Văn...!

Diệp Lăng Phi gọi một tiếng kéo Mộ Văn quay trở về thực tại, ở trong gian phòng đó, Mộ Văn không bị bắt đeo còng tay hay xiềng chân, chỉ hạn chế tự do của Mộ Văn mà thôi, những chuyện khác không hề khác bên ngoài. Mộ Văn thấy người tới là Diệp Lăng Phi, lông mày cô ta giãn ra, nói:

- Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây! Diệp Lăng Phi, chuyện lần này không phải do tôi làm, anh có tin tôi không?

Tiểu Triệu đi theo sau Diệp Lăng Phi, lúc này, Tiểu Triệu nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp ca, hai người cứ trò chuyện đi, em đi trước!

Diệp Lăng Phi phất phất tay, Tiểu Triệu quay người rời đi. Chờ Tiểu Triệu đi ra ngoài, Diệp Lăng Phi mới ngồi xuống bên cạnh Mộ Văn, nhìn khuôn mặt thanh tú của Mộ Văn, cứ cười cười không dứt. Mộ Văn bị Diệp Lăng Phi cười đến nỗi trong lòng cảm thấy sợ hãi, cô không biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi đang cười cái gì, không nhịn được hỏi:

- Rốt cuộc thì anh cười cái gì?

- Tôi cười cô cũng bị bắt vào tù, Mộ Văn, cô bảo đó có phải là một sự châm chọc lớn không?

Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này, chợt nghe thấy Mộ Văn hừ lạnh, nói:

- Châm chọc cái gì, chẳng lẽ tôi không thể bị bắt, tôi không phải nhân vật cao cấp gì, tôi chỉ là một đặc công nho nhỏ mà thôi. Nói khó nghe chứ, nếu người ta cho rằng tôi không còn tác dụng gì nữa thì sẽ lập tức làm tôi biết mấy, anh nghĩ tôi là người thế nào chứ?

- À, ngẫm lại cũng đúng, cô chỉ là một một đặc công tép riu, chỉ có điều, sao tôi cứ cảm thấy cô là một đặc công không may mắn, xảy ra chuyện gì cũng toàn tìm cô. Có lẽ cô nên học tập đặc công của bên Mỹ, cả đám thuộc loại rất trâu bò đấy, có cần tôi giới thiệu cho cô vài đồng nghiệp bên Mỹ để trao đổi kinh nghiệm không?

Mộ Văn trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, phàn nàn đầy vẻ bất mãn:

- Diệp Lăng Phi, sao tôi cảm thấy anh có vẻ cao hứng khi thấy tôi thế này thì phải, có phải anh thấy tôi gặp cảnh thế này rất hả hê không, như vậy rất quá đáng đó!

- Tôi nào có!

Diệp Lăng Phi nheo mắt lại, cố ý đánh giá Mộ Văn, Mộ Văn nghênh đón ánh mắt Diệp Lăng Phi, không hề có ý tránh né, cô ta nói:

- Diệp Lăng Phi, anh nói đi, rốt cuộc thì anh muốn làm gì, tôi cảm thấy không hiểu, anh bảo anh sang đây để thăm tôi, sao mà cứ cười cợt không ngớt vậy, tôi không có vấn đề gì cả, chẳng lẽ hành động của tôi khiến anh cảm thấy buồn cười à? Tôi là đặc công thì sao, chẳng lẽ tôi chưa bao giờ thất bại à?

Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn phàn nàn với mình, chờ cho Mộ Văn oán trách xong, Diệp Lăng Phi mới lên tiếng:

- Mộ Văn, thật ra thì tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ cảm thấy chuyện lần này rất cổ quái, chẳng lẽ cô không thấy thế sao?

- Tất nhiên là tôi biết có vấn đề, chẳng lẽ anh cho rằng tôi là đồ ngốc sao?

Mộ Văn nghe những lời này của Diệp Lăng Phi, hừ lạnh nói:

- Thật ra thì, sở dĩ tôi ngồi lì ở chỗ này, cũng bởi vì tôi muốn làm rõ rốt cuộc là chuyện gì, sao Mộ Thiên Dương lại chết ở trong vòng bảo vệ như vậy. Tối hôm qua lúc tôi đi, Mộ Thiên Dương vẫn còn yên lành, nhưng mới sáng sớm hôm nay, Mộ Thiên Dương đã chết rồi, hơn nữa lại còn uống nước sặc chết chứ. Chẳng biết Mộ Thiên Dương có chết oan uổng quá không, chẳng biết kiếp trước anh ta làm việc ác gì, uống miếng nước cũng bị sặc chết!

- Tôi cũng cảm thấy hắn bị chết quá oan, uống nước cũng bị sặc chết, chỉ sợ chỉ ở cái trại giam này mới làm được. Chỉ có điều, Mộ Văn, cô đã nghĩ tới chưa, trong chuyện này còn có uẩn khúc gì đó không đơn giản như vậy đâu!

Diệp Lăng Phi nói đến đây, cố ý dừng lại, Mộ Văn chớp chớp đôi mắt, cô nhìn Diệp Lăng Phi, thúc giục:

- Diệp Lăng Phi, đã đến nước này, anh đừng có úp úp mở mở với tôi như vậy, nếu anh muốn nói gì thì mau nói đi, tôi rất muốn biết rốt cuộc là chuyện gì!

- Tôi không nói thì tốt hơn, tránh để cô cảm thấy không thoải mái!

Diệp Lăng Phi đứng dậy, liếc nhìn Mộ Văn, nói:

- Mộ Văn, nghe nói người của Bắc Kinh sắp tới rồi, lần này cô quay về Bắc Kinh, nghỉ ngơi thư giãn mấy ngày, sau đó quay lại với công việc!

Khẩu khí của Diệp Lăng Phi giống như là đang sắp xếp công việc cho Mộ Văn vậy, Mộ Văn hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, bực tức nói:

- Diệp Lăng Phi, đã đến nước này rồi anh còn vòng vo với tôi làm gì, anh nói xem sao anh xấu tính như vậy hả, tôi chỉ hi vọng anh mau chóng nói với tôi!

Mộ Văn nắm lấy tay Diệp Lăng Phi, không để cho Diệp Lăng Phi rời đi, Diệp Lăng Phi chỉ có thể quay trở lại chỗ ngồi, hắn nhìn Mộ Văn, nói:

- Mộ Văn, cô nói xem, rốt cuộc cô muốn tôi phải nói thế nào, vấn đề này không phải đã rất rõ ràng sao, có người không muốn Mộ Thiên Dương nói những chuyện đó ra, cho nên bắt Mộ Thiên Dương phải chết. Chuyện như vậy còn cần tôi giải thích với cô sao, cô thử nói xem, cô làm đặc công mà lại như thế này à, tôi thực sự hoài nghi cô chỉ là một đặc công giả, sao những chuyện như thế này mà cô cũng không biết nhỉ!

Mộ Văn nghe những lời này của Diệp Lăng Phi, cô không lên tiếng, chỉ cau mày, dường như đang suy nghĩ những lời Diệp Lăng Phi vừa nói. Diệp Lăng Phi không định đi nữa, lấy một điếu thuốc lá ra, châm lửa ngay trước mặt Mộ Văn, những không ngờ Mộ Văn lại giật lấy điếu thuốc, cô ta đưa điếu thuốc lên miệng, hút một hơi. Diệp Lăng Phi nở nụ cười, không để ý đến Mộ Văn, hắn lại lấy một điếu thuốc khác ra hút. Mộ Văn cau mày, mấy câu nói của Diệp Lăng Phi dường như đã chạm đến tâm sự trong lòng cô. Diệp Lăng Phi không nghĩ rằng lúc trước Mộ Văn không biết, có lẽ Mộ Văn cũng nghi ngờ, chỉ là cô không dám khẳng định mà thôi, hiện giờ, Diệp Lăng Phi đã nói như vậy, điều đó đã chứng minh suy đoán của Mộ Văn là đúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK