Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trông bộ dạng của Vu Tiểu Vũ khi nói chuyện thì không giống như là đang nói đùa, Diệp Lăng Phi trông bộ dạng đó của Tiểu Vũ thì không nhịn được cười. Vu Tiểu Vũ hỏi:

- Anh cười cái gì vậy?

- Tôi không cười gì cả, tôi chỉ nghĩ xem lát nữa chúng ta sẽ ăn cái gì, nào, cô muốn ăn gì?

Diệp Lăng Phi cố nén ý cười, Vu Tiểu Vũ trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Tôi chẳng thèm nói chuyện với một người như anh, những người như anh chẳng biết cảm thông chia sẻ gì với người ta cả, tôi rất ghét nói chuyện với một người đàn ông như vậy!

- Vu Tiểu Vũ, tôi cảm thấy cô rất thú vị, cô nói xem, tại sao cô lại có thể có chồng được chứ, sao tôi lại chưa nghe nói đến chuyện đó nhỉ?

- Anh đã điều tra tôi?

- Không hề!

Diệp Lăng Phi nói rất thẳng thắn,

- Nhưng mà tôi chỉ suy xét theo lý lẽ bình thường mà thôi, theo như tôi thấy, cô không có chồng đâu, thử hỏi người đàn ông nào lại lấy người như cô chứ?

- Anh có ý gì vậy?

Vu Tiểu Vũ hừ lạnh nói,

- Vì sao tôi lại không thể kết hôn chứ?

- Không có, không có gì đâu, cô đã nói như vậy, tôi đồng ý là được chứ gì, chúng ta ăn sáng xong thì sẽ đi gặp chồng cô, như vậy cô đã hài lòng chưa?

- Ừm, xét một cách toàn diện thì anh cũng là người có tình cảm!

Vu Tiểu Vũ nói.

Diệp Lăng Phi và Vu Tiểu Vũ dùng bữa ở ngay nhà hàng của khách sạn, Vu Tiểu Vũ luôn tỏ vẻ thất thần không tập trung, trái lại Diệp Lăng Phi thì rất nhàn nhã, hắn chậm rãi ăn sáng, thấy bộ dạng của Vu Tiểu Vũ dường như là đang có tâm sự, hắn nhẹ nhàng nói:

- Vu Tiểu Vũ, tôi đã hứa với cô rồi mà, sau khi ăn sáng xong thì chúng ta sẽ đi gặp chồng cô. Cô có chuyện gì vậy, sao cứ thất thần như người mất hồn thế, cô lại có tâm sự gì à?

- Không có, không có!

Vu Tiểu Vũ vội vàng nói,

- Chỉ là tôi đang nghĩ đến chồng tôi, tôi không biết hiện giờ chồng tôi thế nào, tối hôm qua tôi không về, tôi lo lắng sức khỏe của chồng tôi không tốt, không thể chăm sóc cho bản thân mình, tôi cảm thấy rất lo lắng!

Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiểu Vũ nói như vậy xong, hắn liền bảo:

- Vu Tiểu Vũ, chuyện đã như thế này rồi, cho dù cô có lo lắng cho chồng cô đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm gì được đâu. Theo thôi nghĩ thì cô cứ bình tĩnh ăn hết bữa sáng đã, sau đó tôi sẽ cùng cô đi gặp chồng cô, nếu cô cứ thế này trái lại khiến tôi hoài nghi khnog biết có nên cho cô đi gặp chồng cô hay không. Vu Tiểu Vũ, tôi sợ sau khi gặp được chồng cô, tôi không thể dẫn cô đi được nữa!

- Anh muốn dẫn tôi đi? Dẫn tôi đi đâu?

Vu Tiểu Vũ cả kinh, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Chuyện này anh chưa hề đề cập đến với tôi, sao đột nhiên anh lại nói muốn dẫn tôi đi vậy. Tôi có thể nói với anh rằng, tôi không phải một người phụ nữ nghe lời đâu, đừng tưởng rằng anh có nhược điểm của tôi thì có thể áp chế tôi, cùng lắm thì...!

Vu Tiểu Vũ còn chưa nói hết lời, đã nghe thấy Diệp Lăng Phi cười nói:

- Vu Tiểu Vũ, cô hiểu lầm rồi, tôi không lợi dụng nhược điểm của cô để uy hiếp cô, tôi là một người rất coi trọng đạo lý, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, thân phận của cô bây giờ không cho phép cô ở lại tỉnh thành, cảnh sát ở đây tôi không thể nào làm gì được, nhưng nếu đổi lại một thành phố khác thì tôi có thể giúp cô, sau đó, tôi sẽ thu xếp cho cô một thân phận mới ở đó, khiến cho quá khứ của cô hoàn toàn biến mất. Vu Tiểu Vũ, cuộc sống của cô sẽ bắt đầu lại một lần nữa. Cô đã hài lòng chưa, tôi đã nói hết những việc mà tôi muốn làm cho cô nghe rồi, bây giờ cô có thể nói thật cho tôi biết, rốt cuộc thì cô đã có chồng chưa?

- Rốt cuộc thì anh có ý gì, cái gì mà tôi đã có chồng chưa, chẳng lẽ anh cho rằng tôi vẫn nói dối anh sao?

Vu Tiểu Vũ nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, cô ta tỏ ra rất không khách khí, đốp lại:

- Tôi nói cho anh biết, anh có thể sỉ nhục tôi, nhưng mà không thể sỉ nhục chồng tôi, anh ấy là người chồng tốt nhất trên thế giới này, nếu như không gặp được anh ấy, có lẽ tôi đã chết từ lâu rồi, tôi không cho phép bất cứ ai sỉ nhục anh ấy, anh cũng không thể...!

Vu Tiểu Vũ nói xong thì rơi nước mắt, xem ra đúng là thật sự, trong lòng Diệp Lăng Phi bắt đầu hoài nghi, hắn không không dám chắc là mình có đoán đúng không, trông bộ dạng của Vu Tiểu Vũ giống như là đã có chồng, nhưng Diệp Lăng Phi lại cứ cảm thấy Vu Tiểu Vũ không hề kết hôn. Tất nhiên, điều đó cũng chưa chắc, dù sao Diệp Lăng Phi cũng không phải là thần tiên, hắn không thể đoán đúng tất cả mọi chuyện được, Diệp Lăng Phi không thể khẳng định chắc chắn rằng Vu Tiểu Vũ không có chồng. Hắn nhìn Vu Tiểu Vũ đang khóc, nói:

- Được rồi, được rồi, cô đừng khóc nữa, mau ăn sáng đi!

- Tôi muốn đi WC!

Vu Tiểu Vũ bỗng nhiên đứng dậy, cô ta hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không cho phép anh sỉ nhục chồng tôi, nếu anh còn tiếp tục sỉ nhục chồng tôi ở trước mặt tôi nữa, tôi sẽ không nói thêm câu nào với anh nữa đâu, anh đừng hòng sai bảo tôi lần nữa!

Vu Tiểu Vũ nói xong câu đó, cô ta quay người bỏ đi, Diệp Lăng Phi không nói gì, Vu Tiểu Vũ đi rất nhanh, cô ta đi đến trước cửa phòng vệ sinh nữ, nhưng lại không đi vào bên trong, mà thò đầu nhìn ra ngoài, sau khi thấy bên ngoài không có người, Vu Tiểu Vũ vội vàng cầm lấy túi xách của mình vụng trộm chuồn ra khỏi khách sạn. Ở trước cửa khách sạn có rất nhiều xe taxi, Vu Tiểu Vũ lên một chiếc xe taxi, cô ta nói với tài xế:

- Đi nhà khách Đông Giao!

Vu Tiểu Vũ vừa mới nói xong câu này, không ngờ cửa sau của xe mở ra, Diệp Lăng Phi cúi người bước vào trong xe, hắn ngồi xuống bên cạnh Vu Tiểu Vũ, cười nói với cô ta:

- Chẳng phải là cô muốn đi vệ sinh à, sao bây giờ lại muốn đến nhà khách Đông Giao thế, chẳng lẽ cô không đi vệ sinh ở đây được, muốn đến nhà khách Đông Giao để đi vệ sinh sao? Cô không sợ đi đường lâu như vậy mình sẽ không nhịn được sao?

Vu Tiểu Vũ quả thật không ngờ Diệp Lăng Phi sẽ xuất hiện ở đây, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Tôi muốn đến nhà khách Đông Giao để gặp chồng tôi, chẳng lẽ không được sao? ta Tôi không muốn ăn cơm với người đàn ông như anh, lúc ngồi gần anh tôi cảm thấy rất ghê tởm, bây giờ tốt nhất là anh xuống xe cho tôi, nếu không thì...!

- Nếu không thì làm sao?

Diệp Lăng Phi không hề có ý định xuống xe, hắn nghe Vu Tiểu Vũ uy hiếp như vậy trái lại còn cười, tỏ ra rất vui vẻ, nói:

- Tôi rất thích được nghe người khác uy hiếp tôi, một khi bị người khác uy hiếp, tôi sẽ trở nên rất nhát gan, nói cái gì cũng lung tung cả, cô đã nói vậy thì tôi cũng không khách khí nữa. Bác tài, đồn cảnh sát nào gần nhất nhỉ, phiền bác đưa tôi...!

Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết câu, Vu Tiểu Vũ đã đẩy cửa xe bước xuống xe taxi, Diệp Lăng Phi cười nói với tài xế:

- Bác tài, không cần nữa đâu, cảm ơn nhé!!

Nói xong, Diệp Lăng Phi cũng đẩy cửa xe taxi ra bước xuống. Vu Tiểu Vũ vừa bước xuống xe taxi lập tức chạy qua đường trước cửa khách sạn, Diệp Lăng Phi không nhanh không chậm mà đi theo sau, sau khi Vu Tiểu Vũ đi sang bên kia đường, cô ta quay đầu lại, thấy Diệp Lăng Phi đang chậm rãi bước theo sau mình, hừ lạnh nói:

- Rốt cuộc thì anh muốn làm gì, chẳng lẽ tôi sốt ruột đi gặp chồng tôi cũng là sai sao? Anh đã kết hôn chưa vậy, có nghĩ tới sự đau khổ lo lắng của người vợ dành cho chồng mình không? Tôi thấy anh đúng là một loài động vật máu lạnh, không để ý đến tình cảm gì cả!

Vu Tiểu Vũ nói xong thì đột nhiên cất tiếng khóc nức nở, trên đường có không ít người qua lại, thấy một người phụ nữ xinh đẹp như Vu Tiểu Vũ đang khóc nức nở ở ven đường, thu hút rất nhiều ánh mắt chú ý, đại đa số mọi người đưa đều hướng ánh mắt về phía Diệp Lăng Phi, giống như là nghĩ Diệp Lăng Phi đã làm cho Vu Tiểu Vũ khóc vậy. Diệp Lăng Phi rất không thích bị người khác vậy quanh nhìn mình với ánh mắt như vậy, giống như là đến vườn bách thú để nhìn động vật không bằng. Hắn bước mau đến trước mặt Vu Tiểu Vũ, đưa tay phải ra ôm lấy vòng eo của Vu Tiểu Vũ, môi hắn thì ghé đến bên tai Vu Tiểu Vũ, thì thầm:

- Vu Tiểu Vũ, cô đừng quên, bây giờ cô đang là tội phạm bị truy nã, nếu cô cứ để người khác nhìn thế này thì rất dễ bị người nhận ra đấy, đến lúc đó, cô sẽ bị tống vào trong trại giam, như vậy thì tôi không cứu được cô nữa đâu. Tự cô suy nghĩ cho kỹ càng đi, rốt cuộc có nên tiếp tục náo loạn như vậy nữa không!

Vu Tiểu Vũ nghe những lời này của Diệp Lăng Phi, cô ta liền cúi mặt xuống, không khóc tiếp nữa. Lúc này Diệp Lăng Phi hướng về những người đi đường đang nhìn hắn và Vu Tiểu Vũ, hô:

- Nhìn cái gì mà nhìn, không nhìn thấy cảnh vợ chồng cãi nhau bao giờ sao, đúng là một đám lắm chuyện, mau biến đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mấy người nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK