Nhưng sau khi Tần Dao nghe được người đàn bà đó nhắc đến Lâm Tuyết thì trong lòng Tần Dao đã đoán được chắc chắn người đàn bà tên Mễ Tuyết này quen biết với Lâm Tuyết.
Mễ Tuyết đang nhìn tướng mạo của Tần Dao cười nói:
- Sao, có phải cảm thấy rất kỳ lạ không, tôi và cô vốn không hề quen biết nhưng tôi lại tìm cô.
- Được rồi, giữa chúng ta không cần thiết phải chơi trò đố chữ lẫn nhau, tôi vốn chẳng có nhiều thời gian lãng phí ở đây.
Mễ Tuyết húp một ngụm rượu vang nói:
- Tôi đã điều tra về cô rồi, cô chỉ là một sinh viên bình thường, hơn nữa còn không phải là người Vọng Hải, giữa cô và Lâm Tuyết không có bất kỳ mối quan hệ thân thích nào. Không biết tôi nói có đúng không?
Tần Dao gật đầu nói:
- Giữa tôi và Lâm Tuyết thực sự không hề có quan hệ máu mủ nào, nhưng chị ấy đối với tôi rất tốt, giống như đối với người em gái ruột thịt vậy, tôi đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Sau khi Mễ Tuyết nghe xong những lời Tần Dao nói, trên khóe miệng nở nụ cười thần bí, cô nhìn Tần Dao cũng chẳng nói năng gì cả, chỉ là chăm chú nhìn Tần Dao, Tần Dao bị ánh mắt chăm chú đó của Mễ Tuyết nhìn mình có chút không thoải mái, bất giác cô dời ánh mắt đi chỗ khác, nói:
- Tôi đi ra ngoài đã lâu rồi, tôi e là chị tôi tìm không thấy tôi sẽ lo lắng đó.
Tần Dao vừa dứt lời thì điện thoại của cô vang lên, trên mặt Tần Dao tươi tỉnh hẳn, vội cầm lấy điện thoại, vừa nhìn là thấy của Lâm Tuyết gọi đến, Tần Dao không bắt máy mà lại nói với Mễ Tuyết:
- Là chị tôi gọi điện thoại tìm tôi!
Mễ Tuyết cười khẽ nói:
- Tần Dao, tôi tin cô là một cô gái thông minh, có một số không cần tôi phải nói trắng ra, tôi tin cô cũng biết tại sao Lâm Tuyết lại đối xử tốt với cô như vậy, con người tôi rất thực tế, tôi vòng vo đùa bỡn với cô, tôi chỉ là nói cho cô biết, cô có tác dụng đối với tôi, còn tôi lại tin chỉ cần cô đồng ý theo tôi, tôi sẽ khiến cho cô vượt xa Lâm Tuyết, đã từng nghĩ đến chuyện thay thế cho Lâm Tuyết chưa?
Tần Dao sững sờ, cô nhìn Mễ Tuyết rồi lại nhìn điện thoại, cắn khẽ môi rồi Tần Dao nghe máy.
- Tỷ tỷ, chị tìm em à? À, chị hỏi em ở đâu hả? Em... bây giờ đang dạo phố, chị nói tối chị dẫn em đi gặp một người à, ừm, được, em dạo phố xong sẽ lập tức về, được, cứ vậy nha tỷ tỷ.
Sau khi Tần Dao cúp máy, thở dài một hơi, cô bỏ điện thoại trở lại vào trong túi xách rồi quay lại nhìn Mễ Tuyết nói:
- Chị tôi nói tối nay định dẫn tôi đi gặp một nhân vật mặt to...
Tần Dao vẫn chưa nói xong nhưng biểu tình trên mặt cô đã bán đứng cô rồi, từ trên khuôn mặt của Tần Dao có thể thấy được nhân vật mặt to mà Tần Dao muốn nói đến là ai.
Mễ Tuyết không nói gì mà là đưa tay ra cầm lấy chai rượu vang đó, rót nửa ly, cô cầm ly đó đưa cho Tần Dao lạnh lùng nói:
- Nào, thử xem rượu này thế nào?
Tần Dao nhận lấy, chỉ là húp một ngụm nhỏ liền chau mày lại. Mễ Tuyết nhìn thấy cười ha ha nói:
- Sau này cô phải học uống những thứ này, cô gọi tôi một tiếng tỷ tỷ cũng không quá đáng, tôi đã là người từng trải thì nên nói với cô những chuyện mà người từng trải nên nói. Phụ nữ chúng ta tuyệt đối không thể trở thành trò chơi của đàn ông, nếu như vậy thì cả đời này ngươi chỉ có thể là trò chơi của đàn ông mà thôi.
Tần Dao vừa nghe mở miệng ra giống như muốn nói gì đó, nhưng Tần Dao vẫn nhịn lại, lần này cô uống một ngụm to, ra sức nuốt ực vào. Mễ Tuyết khẽ lắc đầu nói:
- Tần Dao, lúc nãy tôi đã nói rồi, tôi chỉ cho cô một con đường sáng, cô có chịu đi hay không thì phải xem bản thân cô rồi.
Tay Tần Dao cầm ly rượu nhìn Mễ Tuyết hỏi:
- Tôi muốn biết rốt cuộc tôi có thể làm được gì?
- Rất đơn giản, làm một người phụ nữ nắm chắc được vận mệnh của mình trong tay!
Mễ Tuyết nói xong cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, dùng lực ném đi, ly rượu bị quăng ra ngoài, chỉ nghe tiếng bụp, ly rượu vỡ thành những mảnh nhỏ.
..................................................
Lúc Diệp Lăng Phi trở về nhà Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình cũng đã trở về rồi. Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đang ngồi ở phòng khách thảo luận tình tiết trong quyển sách "Hồng Nhan Họa Thủy", nhìn thấy Diệp Lăng Phi về Chu Hân Mính vội vàng gọi:
- Mau qua đây, mau qua đây, tìm anh có tí việc.
- Việc gì thế, anh còn chưa ăn cơm đâu!
Buổi chiều Diệp Lăng Phi đã ở cả buổi ở nhà Lý Khả Hân, Lý Khả Hân đặc biệt làm cơm cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đã ăn no rồi mới về, nhưng hắn lại lo Bạch Tình Đình phát hiện ra sự khác thường nên mới nói là chưa ăn cơm.
- Đợi lát nữa hãy ăn!
Chu Hân Mính kéo Diệp Lăng Phi đến bên ghế sô fa, cô hỏi:
- Anh quen Ôn Tình Miên Miên phải không, lúc nào hẹn ra chúng ta gặp mặt, em đặc biệt muốn gặp cô ấy.
- Từ lúc nào em cũng trở thành tộc fan hâm mộ rồi.
Diệp Lăng Phi nói.
- Cái này thật không hay chút nào, có thể tổn hại đến hình tượng nhân viên thi hành công vụ.
- Dẹp đi, đừng có nói bậy!
Chu Hân Mính chu môi nói:
- Em chính là thích sách của Ôn Tình Miên Miên nên mới muốn gặp con người Ôn Tình Miên Miên.
Bạch Tình Đình cũng chen vào:
- Đúng thế, ông xã à, em cũng muốn gặp cô ấy, cô ấy viết thật sự quá hay rồi, câu chuyện tình yêu trong sách đều rất cảm động, em rất muốn biết có phải là bản thân Ôn Tình Miên Miên nếm trải hay không.
- Tiểu thuyết đều là hư cấu, làm gì có nếm trải thực sự!
Diệp Lăng Phi nói.
- Có điều xét phương diện tụi em muốn gặp cô ấy, anh sẽ tìm số điện thoại của cô ấy, xem thử lúc nào cô ấy có thời gian.
Diệp Lăng Phi nói xong cầm điện thoại lên tìm số điện thoại của Điền Ni, sau khi hắn tìm thấy số điện thoại của Điền Ni thì gọi cho Điền Ni.
- Điền Ni, là tôi, Diệp Lăng Phi. Còn nhớ tôi không?
Đợi sau khi điện thoại thông, Diệp Lăng Phi tự giới thiệu về mình.
- Làm sao có thể không nhớ anh được chứ!
Điền Ni cười nói.
- Gần đây có thời không, bà xã tôi muốn gặp cô, cô ấy nói tiểu thuyết cô viết quá hay, muốn biết có phải là nếm trải của bản thân cô hay không?
Điền Ni nghe Diệp Lăng Phi nói vậy nhịn không được bật cười:
- Tôi chỉ dựa theo câu chuyện của anh rồi biên bậy ra thôi, làm gì có đích thân nếm trải đâu, còn như thời gian gần đây tôi không có việc gì, vừa mới từ Bắc Kinh trở về, định ở lại thành phố Vọng Hải mấy ngày, sau đó sẽ đi du lịch tiếp, ngày mai là thứ bảy, hay chúng ta hẹn ngày mai là được rồi.
- Ngày mai?
Diệp Lăng Phi nghĩ ngợi nói:
- Cô đợi một chút, để tôi hỏi bà xã tôi có thời gian không đã.
Diệp Lăng Phi nói xong liền hỏi Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ngày mai có thời gian hay không, hai người trùng hợp ngày mai chẳng có việc gì, cũng đồng ý gặp mặt vào ngày mai. Diệp Lăng Phi lúc này mới nói với Điền Ni ngày mai không vấn đề, hai người lại hẹn trước thời gian và địa điểm xong Diệp Lăng Phi mới cúp máy.
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong điện thoại, Diệp Lăng Phi đứng lên nói:
- Được rồi, bây giờ không có vấn đề gì nữa rồi. Anh phải đi ăn cơm đây!
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính cũng đứng lên, ba người cùng bước vào phòng ăn.
Diệp Lăng Phi vốn đã ăn cơm rồi, nhưng lo Bạch Tình Đình nhìn thấy sự khác thường nên hắn mới ép mình ăn thêm một bữa nữa, bụng to như cái trống, Diệp Lăng Phi vừa vỗ bụng vừa đi ra khỏi phòng ăn.
Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng khách hút thuốc, trong đầu hắn vẫn còn hiện lên cảnh mỹ miều mình và Lý Khả Hân quấn quýt lấy nhau, nhịn không được trên mặt hiện lên nụ cười **. Đúng lúc bị Chu Hân Mính vừa ăn xong từ phòng ăn đi ra nhìn thấy, Chu Hân Mính hắng giọng một tiếng đi đến bên Diệp Lăng Phi ngồi xuống.
- Anh đang nghĩ chuyện gì thế?
Chu Hân Mính hỏi.
- Không nghĩ gì cả!
Diệp Lăng Phi lắc đầu phủ nhận.
- Thật không?
Chu Hân Mính liếc về phía nhà ăn một cái không thấy Bạch Tình Đình đi ra, cô hừ lạnh một câu nói:
- Anh hãy nhân lúc Bạch Tình Đình còn chưa ra ngoan ngoãn nói sự thật đi, nếu không em sẽ mặc kệ anh đó!
- Hân Mính, anh thật không nghĩ gì cả, lúc nãy anh chỉ nghĩ gần đây anh không có thân mật với bảo bối Hân Mính của anh rồi, lạnh nhạt với bảo bối của anh, anh định tối nay thân mật với bảo bối của anh đó!
Diệp Lăng Phi biết Chu Hân Mính không phải là Bạch Tình Đình, không thể nói lơ mơ là có thể lơ mơ bỏ qua, hắn vội vàng ôm lấy vai của Chu Hân Mính, hôn một cái lên khuôn mặt mịn màng của Chu Hân Mính cố ý cười xấu xa nói:
- Anh định tối nay làm một tư thế mới, bảo đảm sướng!
Chu Hân Mính vừa nghe liền phì Diệp Lăng Phi một cái:
- Anh nghĩ cũng chẳng nghĩ, gần đây em rất mệt mỏi, không có hứng thú.
- Hân Mính, thật sự em không muốn sao, anh rất muốn đó!
Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính nói không muốn, hắn thầm vui trong bụng, vốn chiều nay đã quấn quýt tới cùng với Lý Khả Hân rồi, Lý Khả Hân cũng vừa bị phá cơ thể, Diệp Lăng Phi vào chính lúc này đã rất cẩn thận, kết quả làm cho bản thân cũng rất mệt. Diệp Lăng Phi phát hiện mấy năm nay phát sinh quan hệ với những cô gái trinh còn mệt mỏi hơn nhiều so với mấy cô gái thành thục. Hắn còn phải chú ý đến động tác của mình, tránh dùng lực quá mạnh để không làm đau Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi cảm giác bây giờ khai phá gái trinh thực sự quá mệt, nhưng xã hội hiện nay gái trinh lại thực sự quá ít, vì thế nên nói có miếng nào là nhanh chóng khai phá miếng đó, lúc bỏ lỡ mà bị người khác khai phá trước thì thật sự quá lỗ rồi.
Chu Hân Mính trừng Diệp Lăng Phi một cái nói:
- Anh chính là tên yêu râu xanh bẩm sinh. Điên cuồng như vậy!
- Điên cuồng cái gì?
Lúc này Bạch Tình Đình cũng đi ra. Cô chỉ nghe được câu sau điên cuồng của Chu Hân Mính nhưng lại không nghe rõ rốt cuộc là điên cuồng cái gì.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bạch Tình Đình đi ra liền vỗ vỗ bên trái hắn gọi Bạch Tình Đình lại ngồi. Bạch Tình Đình ngồi bên trái Diệp Lăng Phi hỏi:
- Lúc nãy nói gì thế?
- Hân Mính nói anh ** quá điên cuồng rồi. Một mình cô ấy không thỏa mãn được anh!
Diệp Lăng Phi to mồm tía lia, cái gì cũng có thể nói ra được khiến cho Chu Hân Mính trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi làm bộ không nhìn thấy Chu Hân Mính trừng mình, tay trái hắn ôm Bạch Tình Đình, tay phải hắn ôm Chu Hân Mính, quay qua bên Bạch Tình Đình nói:
- Tình Đình, lúc nào thì em mới chịu cái đó với anh đây!
Bạch Tình Đình vừa nghe Diệp Lăng Phi hỏi mình câu đó, trong lòng cảm thấy có một cảm giác đè nén xuống, hôm đó Diệp Lăng Phi làm tổn thương cô vẫn còn để lại bóng tối sâu sắc trong lòng cô, khiến cho Bạch Tình Đình cảm thấy tâm trạng trở nên kiềm chế.