Diệp Lăng Phi vứt điện thoại qua bên ghế phụ xe. Vừa rồi Bạch Tình Đình gọi điện đến, Diệp Lăng Phi đã nghĩ đến tâm trạng của Bạch Tình Đình.
Diệp Lăng Phi không nói cho Bạch Tình Đình biết tối qua hắn đã nghe câu chuyện giữa Chu Hân Mính và cô, là vì Diệp Lăng Phi cho rằng sự xuất hiện của người đàn ông này vẫn không đủ để có thể uy hiếp được hắn.
Hắn tin Bạch Tình Đình yêu mình. Nếu không sẽ không lo lắng như vậy, sợ mình biết người đàn ông đó. Diệp Lăng Phi cũng chẳng phải là một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi, nếu như hắn cứ một mực truy hỏi người đàn ông kia là ai, làm như thế chỉ khiến cho Bạch Tình Đình nghĩ rằng hắn là một thằng đàn ông lòng dạ vô cùng hẹp hòi, ngược lại có thể đẩy Bạch Tình Đình đến với người khác.
Diệp Lăng Phi sẽ không làm những chuyện ngốc nghếch như vậy, làm thế nào để giữ chặt trái tim của một người con gái, cách đơn giản nhất đó chính là làm cho người con gái đó cảm động. Diệp Lăng Phi tin là mình có thể khiến cho Bạch Tình Đình cảm động nhiều hơn, Bạch Tình Đình sẽ càng tăng thêm tình yêu với mình.
Diệp Lăng Phi không để tâm đến chuyện này, hắn sáng sớm đã đến công ty chỉ là muốn xme phản ứng của Thái Hạo, chính tối hôm qua, Từ Oánh đã gọi điện cho Diệp Lăng Phi, báo cho Diệp Lăng Phi biết hôm qua Thái Hạo đã đến công ty, nói là trên đường đến bệnh viện tiện thể ghé công ty xem sao.
Dựa vào những gì Từ Oánh nói, Thái Hạo rất có khả năng là muốn đến xem trò hề của Diệp Lăng Phi. Thái Hạo biết gần đây Trần Ngọc Đình rất bận, không quan tâm đến phòng tổ chức nữa, mà ông ta thân là phó giám đốc bộ phận lại nghỉ phép. Diệp Lăng Phi nhất định sẽ không quản lý tốt được bộ phận tổ chức.
Theo như Từ Oánh nói thì hôm qua Thái Hạo đến thăm phòng tổ chức thấy ngay ngắn gọn gàng, ông cũng không nói thêm câu nào, chỉ nói là sắp đi làm lại.
Hôm nay Diệp Lăng Phi đến công ty là muốn xem Thái Hạo mặt dày đến đâu để đi làm. Vì thế, tâm trạng của hắn rất tốt, cố ý chạy qua trạm xe khu nhà Thái Hạo và Đường Hiểu Uyển sống.
Diệp Lăng Phi gọi điện cho Đường Hiểu Uyển báo cho cô biết hắn sẽ đến đón cô. Đường Hiểu Uyển từ sớm đã đứng ở trạm xe chờ Diệp Lăng Phi, sau khi thấy xe của Diệp Lăng Phi tới, cô chạy qua bên kia đường.
- Thái Hạo đâu?
Diệp Lăng Phi nhìn Đường Hiểu Uyển lên xe, lại nhìn về phía trạm xe, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Thái Hạo. Thế là cười ha ha hỏi Đường Hiểu Uyển.
Đường Hiểu Uyển mặc một váy đầm màu đỏ. Mái tóc dài của cô vừa gội lúc sáng sớm xõa ngang vai, tỏa ra mùi hương thơm ngát. Đường Hiểu Uyển buộc dây an toàn lại, cong cái miệng lên cao, lầm bầm nói:
- Con người này thật phiền chết đi được. Tối qua ở nhà em tới nữa đêm, cố kiếm những chuyện bố em thích để nói, càng đáng ghét hơn là lúc đánh cờ với bố em hắn còn cố ý để bố em thắng. Ngay cả em còn nhìn ra được nữa, vậy mà bố em lại không nhận ra, còn bảo em sau này đi làm cùng với Thái Hạo, nói là có người chăm sóc, phiền chết đi được. Em không thèm quan tâm, ai biết được bây giờ hắn đang ở đâu.
Đường Hiểu Uyển tuôn một hơi dài, sau khi gặp Diệp Lăng Phi liền nói ra nỗi bực tức trong lòng, khiến cho Diệp Lăng Phi cười rộ lên. Đường Hiểu Uyển đang càu nhàu với Diệp Lăng Phi thì tiếng chuông di động vui tai trong túi xách nhỏ của cô reo lên, Đường Hiểu Uyển lè lưỡi, tinh nghịch cười bảo:
- Anh Diệp, đánh cược đi. Anh nói xem là ai gọi tới. Nếu anh đoán sai, mỗi cuối tuần phải đến tiệm cà phê làm thêm.
- Nếu anh đoán đúng?
Diệp Lăng Phi cười hỏi.
- Vậy em có chịu đồng ý một yêu cầu của anh không!
- Ừm, em đồng ý anh là được chứ gì. Việc gì cũng phải nói trước. Cơ hội chỉ có một lần.
Đường Hiểu Uyển cầm điện thoại lên nhưng không bắt máy mà lại nắm chặt điện thoại trong tay nhìn Diệp Lăng Phi.
- Thái Hạo!
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói. Đường Hiểu Uyển chu môi ra, nhẹ nhàng nói:
- Không chơi nữa, cái này quá đơn giản, không tính.
- Sao lại không tính, em đã đồng ý đáp ứng yêu cầu của anh, nếu nói không tính, có tin là anh đánh PP em ngay bây giờ không.
Diệp Lăng Phi cười với bộ mặt ranh ma nói:
- Ai bảo em lên xe anh chi.
Đường Hiểu Uyển đỏ mặt, cúi đầu xuống, cô nhớ lại cảnh thân mật tối hôm đó với Diệp Lăng Phi, trong lòng nóng rang lên, nũng nụi nói:
- Được rồi, anh Diệp, em đồng ý yêu cầu của anh là được chứ gì.
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Tốt, chỉ chọc em thôi, yêu cầu của anh là sau này em thường xuyên đến tiệm cà phê giúp Khả Hân, anh phải lừa được một nhân lực lao động miễn phí.
- Anh Diệp, anh thật xấu xa.
Đường Hiểu Uyển vừa nói vừa tắt máy điện thoại để trở vào túi xách.
- Hiểu Uyển, sao không nghe điện thoại?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Phiền phức, không thích nghe.
Đường Hiểu Uyển tức giận nói.
- Em đoán là muốn đợi xe cùng em, ai thèm đợi xe cùng với hắn chứ, lên xe buýt chen chúc như vậy, hắn nói là sẽ giúp em chen lấn, chẳng phải là muốn lợi dụng em đó sao.
Cô Đường Hiểu Uyển này tuy nói là một cô gái xinh đẹp, nhìn bề ngoài có vẻ đơn thuần, nhưng thật ra trong lòng rất rõ ràng. Đặc biệt là bộ ngực mềm mại của cô, mỗi lần chen chúc trên xe buýt, luôn có vài thằng đàn ông vô liêm sỉ cố ý đụng chạm đến bộ ngực của cô.
Bây giờ Đường Hiểu Uyển đã có kinh nghiệm chen lấn rồi, chỉ chen lấn vào đứng giữa đám mấy cô dì. Cả đoạn đường đều đứng chung với mấy cô dì đó. Nếu không sẽ có mấy thằng đàn ông vô liêm sỉ cố tình lợi dụng cô, đầu tiên là sẽ bị mấy cô dì đó mắng cho một trận, mấy cô dì này không kiêng nể ai đâu.
Nếu dám chen lấn đến chỗ bọn họ, sẽ bị chửi tới tấp vào mặt mà xông ra. Gặp phải mấy bà hung dữ thì sẽ bị chửi từ lúc lên xe cho tới lúc xuống xe, trong khoảng đó không có trùng lặp lại tình huống như vậy, đây quả thật là kinh nghiệm phong phú, kinh nghiệm thực tế chiến đấu càng dữ tợn hơn.
Đường Hiểu Uyển tắt máy, quả nhiên không lâu sau đã thấy Thái Hạo đầu đầy mồ hôi chạy tới, trên vai đeo cái ba lô màu đen. Người mặc đồ vest, bây giờ đã là tháng tư rồi, Diệp Lăng Phi đi làm chỉ mặc áo sơ mi, nhưng Thái Hạo vẫn mặc Âu phục chỉnh tề.
Diệp Lăng Phi bảo Đường Hiểu Uyển kéo cửa xe xuống, Đường Hiểu Uyển không tình nguyện kéo cửa xe xuống mấy. Cô chỉ muốn ngồi trong xe với Diệp Lăng Phi thôi, không muốn Thái Hạo cũng lên xe. Nhưng Diệp Lăng Phi đã bảo thế, cô cũng không còn cách nào khác đành phải làm theo.
Diệp Lăng Phi thò đầu ra, vẫy tay với Thái Hạo nói:
- Giám đốc Thái, ở đây!
Thái Hạo nhìn thấy Đường Hiểu Uyển ngồi trong xe liền chạy qua, khi Thái Hạo vừa chạy tới đuôi xe, Diệp Lăng Phi nói:
- Giám đốc Thái, cẩn thận nghe, bây giờ trộm trên xe buýt nhiều lắm, đừng để kẻ trộm lấy mất túi tiền, mình gặp nhau trong công ty.
Diệp Lăng Phi cố ý đợi Thái Hạo chạy đến trước cửa xe, tay của Thái Hạo vừa thò ra định mở cửa xe thì Diệp Lăng Phi lại cho xe chạy. Nhanh như chớp vượt qua chiếc xe buýt trước mặt, Thái Hạo giận dữ đứng dậm chân.
- Ha ha!
Đường Hiểu Uyển quay lại nhìn dáng vẻ của Thái Hạo, vui quá nhịn không nổi cười to lên. Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Tên tiểu tử Thái Hạo này là một nhân tài, có thể cùng hội cùng thuyền với Tiễn Thường Nam không phải đơn giản.
- Anh nói phó tổng Tiễn của công ty chúng ta?
Đường Hiểu Uyển làm sao biêt được mâu thuẫn trong nội bộ tập đoàn Tân Á, nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến Tiễn Thường Nam, cô hiếu kỳ hỏi.
Diệp Lăng Phi gật đầu, nhưng hắn lại không nói cho Đường Hiểu Uyển biết chuyện giữa các cấp cao trong nội bộ tập đoàn Tân Á. Đối với một nhân viên nhỏ như Đường Hiểu Uyển, chỉ cần chăm chỉ làm việc, kiếm tiền là đủ rồi. Mâu thuẫn trong nội bộ tập đoàn đều là chiến tranh ngầm không nhìn thấy được tiến hành giữa các cấp lãnh đạo chỉ vì quyền lực.
Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm tính thế lực trước mắt của tập đoàn Tân Á. Nếu không tính cổ phần 60 đó của mình đưa vào tập đoàn Tân Á thì e rằng Trương Tiếu Thiên khó mà thiết lập được uy quyền tuyệt đối trong tập đoàn Tân Á. Đây là tệ nạn trong cơ chế cổ phần. Cho dù là người sáng lập ra tập đoàn thì đến cuối cùng vẫn bị người khác chiếm lấy.
Tất nhiên Trương Tiếu Thiên cũng đã nghĩ đến điểm này, ông ta ra sức phô trương thực lực của mình, đồng thời hi vọng có thể âm thầm thu thập đủ số cổ phần từ trong thị trường, đáng tiếc, cổ phần của tập đoàn Tân Á trên thị trường trước mắt đều nằm hết trong tay Diệp Lăng Phi, có thể nói Diệp Lăng Phi mới chính là ông chủ to nhất đứng đằng sau.
Có bao nhiêu tiền vốn không hề quan trọng với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng không định trực tiếp vào hẳn tập toàn Tân Á, hắn chỉ muốn ngầm theo dõi bọn người do Tiễn Thường Nam cầm đầu tranh quyền nhau trong tập đoàn Tân Á, đây mới chính là mục đích chính của Diệp Lăng Phi.
Nghĩ đến Trương Tiếu Thiên, Diệp Lăng Phi mới nhớ có vẻ như Trương Tiếu Thiên đi thăm cô con gái mấy ngày nay rồi, vẫn chưa về nước, chắc là không có chuyện gì đâu. Nghe Từ Oánh nói, hôm qua Trịnh Khả Nhạc mới đi làm lại, cô ta là thư ký của Trương Tiếu Thiên, có thể nắm bắt được tin tức nhiều hơn so với những người khác trong công ty.
Chỉ có điều, Diệp Lăng Phi không định quản Trương Tiếu Thiên muốn làm gì, đó là chuyện của ông ta. Điều mà trước mắt Diệp Lăng Phi muốn thấy được, đó chính là một khi Trần Ngọc Đình đàm phán thành công hợp doanh nhà máy với công ty BMW Đức, tập đoàn Tân Á sẽ do ai đứng ra nhận chức giám đốc trung phương.
Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển đi vào tập đoàn Tân Á, mới sáng sớm đã nghe trong phòng tổ chức bàn luận xôn xao rồi. Diệp Lăng Phi thò đầu vào cửa, huýt sáo với các nam nữ đang bàn luận xôn xao trong phòng tổ chức, có vẻ hơi đanh đá, cười hì hì nói:
- Các người đẹp, có chuyện gì nói cho tôi nghe với.
- Ây da, giám đốc Diệp, anh không biết sao? Công ty chúng ta sắp phổ biến việc nghỉ phép năm, cái này vẫn chưa có quyết định, nghe nói là tuần sau sẽ có đưa xuống, sau khi trình Chủ Tịch phê duyệt, tháng năm này mình có thể nghỉ phép năm rồi.
Trương Lợi lớn tuổi nhất trong phòng tổ chức nói với Diệp Lăng Phi. Chồng của Trương Lợi làm phòng nhân sự, đôi vợ chồng này quen nhau ở tập đoàn Tân Á rồi kết hôn. Những tin tức mà Trương Lợi biết nhanh hơn những người khác, chỉ cần tập đoàn Tân Á có tin tức nội bộ gì, cô biết rất nhanh. Tin này cũng chính là do cô nói ra trước.
- Nghỉ phép năm?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Nghe nói sau này mỗi năm sẽ có thể nghỉ dài mười ngày, chỉ cần làm việc ở công ty hai năm sẽ có phép năm, hơn nữa nghỉ phép năm vẫn được cấp lương như thường, chỉ cần làm đơn xin phép là có thể nghỉ phép năm. Điều quan trọng là công ty còn chi trả phí du lịch, phí dùng cho mỗi người là hai nghìn tệ. Giám đốc, tôi muốn xin nghỉ mười ngày phép để đi một chuyến đến Quế Lâm chụp áo cưới cùng chồng tôi.
Trương Lợi vừa nói xong câu này, lập tức một đồng nghiệp nam bên cạnh cười lớn:
- Trương Lợi, chị và chồng chị đã có con rồi, còn muốn chụp áo cưới, cẩn thận kẻo bị người ta nhìn thấy lại cho rằng chị tái hôn đó!
- Thôi, thôi đi, cái miệng thối của cậu chẳng nói được câu hay ho nào cả. Cái gì mà tái hôn chứ, cái này chúng tôi gọi là bổ sung. Năm đó, khi tôi và chồng kết hôn phải gọi một từ là “nghèo”, ngay cả nhà chúng tôi cũng không có, tôi cùng chồng cưới sống với nhau với vẻ đần độn ngây thơ. Bây giờ quả thật rất hối hận, cậu xem những thanh niên trẻ như người ta ai cũng chụp ảnh cưới sặc sỡ, còn tôi và chồng ngay cả một tấm ảnh chụp chung cũng không có, sao tôi lại không chụp ảnh cưới để bù chứ, giám đốc, anh nói có đúng không?
- Ừm, rất có lý. Tôi thấy nên đi chụp. Nói không chừng khi cô đem khoe ảnh chụp áo cưới, mấy tiểu tử phòng chúng ta sẽ bu theo sau đít cô, cẩn thận kẻo truyền đi tai tiếng.
Diệp Lăng Phi đâu có giống bộ dạng của một giám đốc, càng giống một tên vô liêm sỉ, hắn đùa giỡn chẳng kiêng nể gì cả.
Nam nữ trong phòng đều biết giám đốc phòng họ tuy ngoài miệng toàn nói những lời tầm bậy, nhưng con người lại rất tốt, mọi người nói chuyện với Diệp Lăng Phi không ngại ngùng gì cả, nghe Diệp Lăng Phi nói chuyện phiếm, mọi người đều cười rộ cả lên.
Đường Hiểu Uyển ở bên kia cũng mím môi cười theo, cô lén nhìn Diệp Lăng Phi, ánh mắt tràn đầy cảm xúc, không thể nào nói hết đươc mãn nguyện dịu dàng.
Từ Oánh đúng lúc đang xách cái túi nhỏ bước vào đại sảnh, nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng ở cửa, trong đại sảnh tràn ngập tiếng cười, cô không rõ chuyện gì nên cũng chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào trong.
- Trương Lợi, mọi người đang cười gì thế?
Từ Oánh ngỡ ngàng hỏi.
- Giám đốc Diệp nói đùa ấy mà.
Trương Lợi cũng không giải thích rõ, cô chỉ nói:
- Công ty chúng ta có thể sẽ có nghỉ phép năm mười ngày. Trợ lý Từ làm ở công ty cũng đã hơn ba năm rồi nhỉ. Phép năm này cũng có đấy.
- Nghỉ phép năm?
Từ Oánh không rõ sao lại có cách nói nghỉ phép năm, cô thắc mắc hỏi:
- Tức là cho mọi người nghỉ phép. Mọi người nghỉ phép muốn làm gì thì làm, còn tiền lương vẫn như thế mà trả. À, còn có thể cho mọi người hai ngàn tệ để làm phí du lịch, cho mọi người đi chơi.
Diệp Lăng Phi giải thích.
- Nói trắng ra, tức là công ty đổ ra mồ hôi nước mắt để cho mọi người phúc lợi gì đó, tôi thấy chủ kiến này rất hay, bộ phận nhân sự của chúng ta cũng xem như là biêt làm việc vì nhân sự. Như vậy đi, nếu như tháng năm thật sự có nghỉ phép năm, tôi đề nghị phòng tổ chức sẽ đi du lịch, tìm một nơi non xanh nước biết chơi cho đã một phen, chẳng phải là cấp cho mỗi người hai nghìn tệ đó sao, cá nhân tôi bỏ tiền ra, mỗi người bỏ thêm hai nghìn tệ, chúng ta có thể chơi thoải mái rồi.
- Giám đốc, có thật không?
Người của phòng tổ chức đều vui mừng hỏi.
- Tôi có bao giờ lừa mọi người chưa, chẳng qua chỉ có mấy mươi người, cùng lắm là tôi sẽ bán hết xe công ty.
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói.
- Mọi người cứ yên tâm đi, làm việc tốt cho tôi, chỉ cần làm tốt công việc của phòng tổ chức một cách sạch sẽ, tôi bảo đảm tháng năm sẽ được tung hoành một bữa thoải mái.
- Được!
Người của phòng tổ chức đều hô to lên, mỗi người với bốn nghìn tệ có thể chơi happy có thể chơi xả láng.
- Giám đốc Diệp, anh thật sự muốn mời người của phòng đi chơi sao, phòng tổ chức chúng ta có bốn mươi sáu người, mỗi người hai nghìn tệ thì tổng cộng là hơn tám mươi nghìn tệ.
Khi Diệp Lăng Phi vừa bước đến trước cửa phòng làm việc, Từ Oánh đã đứng phía sau Diệp Lăng Phi lo lắng nói. Cô lo cho Diệp Lăng Phi, tám mười nghìn tệ này không phải là một con số nhỏ. Tuy Từ Oánh không biết tiền lương của Diệp Lăng Phi là bao nhiêu, nhưng vẫn luôn cảm giác một lần mà Diệp Lăng Phi chi ra tám mươi nghìn tệ là rất nhiều.
Diệp Lăng Phi quay người lại, đặt tay lên môi nói nhỏ:
- Sợ cái gì chứ, đây chẳng phải là tin vịt sao, vẫn còn chưa biết khi nào mới thực hiện, mà cho dù có thật sự được nghỉ phép năm đi chăng nữa, anh sẽ chủ động xin chuyển điều qua bộ phận khác, đến lúc đó anh chẳng phải là giám đốc của bộ phận này nữa rồi, như thế sẽ tránh phải trả số tiền này!
Từ Oánh mở to hai con mắt nhìn Diệp Lăng Phi, hắn cười hì hì nói:
- Đây là bí mật đó, không được đi nói lung tung, nếu như có người biết anh nói câu này, mỗi ngày anh sẽ đến nhà em bắn ná làm vỡ kính nhà em.
Từ Oánh bật cười nói:
- Giám đốc Diệp, em sống ở lầu 7, anh bắn có tới không?
- Bắn không tới thì nửa đêm anh tới trước cửa nhà em ngâm chinh phụ cho em nghe, xem em sẽ làm thế nào?
Từ Oánh cứng lưỡi, cô đành cười ha ha nói:
- Em không quan tâm, đến lúc đó cẩn thận Khả Nhạc liều mạng với anh.
Diệp Lăng Phi nói chuyện một hồi với Từ Oánh rồi mới đẩy cửa phòng. Anh rót cho mình ly cà phê trước, vừa bưng ly cà phê mở máy tính lên, thì đã nghe tiếng gõ cửa.
- Vào đi!
Diệp Lăng Phi nói.
Cửa phòng vừa mở đã nhìn thấy Thái Hạo lưng đeo ba lô đen đang đứng ngoài cửa.