Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Bội cười cười, nói:

- Diệp tiên sinh, anh bảo tiểu cô nương đó sao, chẳng phải là bây giờ cô ta vẫn anh nhiên không có chuyện gì à? Sao có thể có liên quan đến con tôi được chứ? Tôi hi vọng anh có thể hiểu được một điều, nơi này là nơi rất coi trọng pháp luật, không có người nào dám vô pháp vô thiên ở đây, nhưng đồng thời, nếu như có kẻ nào muốn tới đây để gây sự thì cũng sẽ không kết cục tốt đẹp đâu!

Diệp Lăng Phi là người nào chứ, nghe Chu Bội nói như vậy, không những không tức giận, ngược lại hắn còn bất cười. Tiếng cười của Diệp Lăng Phi khiến cho Chu Bội cảm thấy khó hiểu, Chu Bội nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Chẳng lẽ những lời tôi nói có gì đáng cười sao?

- Ông chủ Chu, những gì ông nói đúng là buồn cười, tôi không ngờ một người như ông mà cũng nói chuyện pháp chế với tôi, đó đúng là chuyện buồn cười! Chẳng lẽ những lời này của ông không phải rất châm chọc sao, ông đâu có thể hiện mình là một người công dân tuân thủ pháp luật, ví dụ như con trai ông chẳng hạn, chẳng lẽ giữa ban ngày ban mặt đi bắt cóc người khác là tuân thủ luật pháp à?

- Tôi không nghĩ rằng con trai tôi phạm pháp!

Chu Bội nói,

- Vừa rồi tôi nghĩ chắc anh cũng nghe được những gì con tôi nói rồi đấy, nó không hề làm chuyện này, Diệp tiên sinh, tôi đã nói rồi, trong chuyện này có hiểu lầm, nếu anh cứ khăng khăng nói rằng con trai tôi phạm pháp, chẳng phải là đang vu oan cho người khác sao? Diệp tiên sinh, có lẽ anh cũng biết hậu quả của việc vu oan là gì!

- Tôi thấy con ông cũng bị di truyền tính cách của ông rồi, tôi cũng chẳng cảm thấy bất ngờ gì cả!

Diệp Lăng Phi vỗ nhẹ lên vai Chu Tiểu Linh một cái, nói:

- Tiểu Linh, em còn nhớ chuyện xảy ra hôm trước không?

- Em còn nhớ!

Chu Tiểu Linh gật đầu, Diệp Lăng Phi quay sang phía Chu Bội, nói:

- Ông chủ Chu, con của ông khiến người của tôi một chết, một bị trọng thương, không biết ông giải thích thế nào về chuyện này đây?

- Anh nói cái gì?

Chu Bội nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, dường như Chu Bội không tin lắm vào những gì mà Diệp Lăng Phi nói, ông ta quay mặt sang phía Chu La Quân, hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Cha, chuyện đó không đề cập tới còn đỡ, cứ nhắc tới là con cảm thấy bực mình. Hôm đó con đi ăn cơm thì nhìn thấy cô nàng đó, cô ta nói cái gì mà trong nhà cô ta rất có thế lực, cứ khăng khăng muốn tranh chỗ ngồi của con, con thầm nghĩ thôi thì cứ nhường cho cô ta, nhưng không ngờ cô ta hình như là không vừa mắt với con, nói muốn dạy cho con một bài học, kết quả là cô ta gọi một đám người tới!

Chu La Quân nói chuyện rất có bài bản, giống như đó là sự thực vậy. Chu Tiểu Linh sốt ruột đến độ muốn xen vào, phản bác đây không phải sự thật, Diệp Lăng Phi lắc đầu cười với Chu Tiểu Linh, ý bảo Chu Tiểu Linh không cần vội vàng, hắn nhẹ nhàng vỗ vai Chu Tiểu Linh một cái, lúc đó Chu Tiểu Linh mới bình tĩnh lại, chỉ có điều, trong lòng Chu Tiểu Linh rất muốn nói. Chờ cho Chu La Quân nói xong, Chu Bội liền bảo:

- Diệp tiên sinh, tôi tin là anh nghe rõ rồi chứ, chuyện này không liên quan gì đến con tôi cả, muốn trách thì chỉ có thể trách em vợ anh quá hung hăng càn rỡ. Tôi nghĩ không biết em vợ anh có liên quan gì đến đám xã hội đen không, nếu không thì sao cô ta lại khiến người ta cảm thấy mình là một tiểu thái muội lăn lộn trong đám xã hội đen chứ! Diệp tiên sinh, bây giờ là xã hội pháp chế, nếu anh dung túng em vợ mình như vậy, nói không chừng một ngày nào đó em vợ anh sẽ chết yểu ở đầu đường đấy!

- Chuyện đó thì không cần ông chủ Chu phải lo lắng, trong lòng tôi tất nhiên có tính toán của mình. Bây giờ tôi có rất nhiều chuyện cảm thấy hứng thú muốn hỏi ông chủ Chu, ví dụ như là, phải chẳng ông chủ Chu đã điều tra tư liệu về tôi rồi, nếu không thì sao ông lại có vẻ khách khí với tôi như vậy?

Chu Bội cười nói:

- Diệp tiên sinh, anh đã đa nghi rồi, tôi vẫn luôn như vậy mà. Theo tôi thấy, tất cả mọi người đều là bạn, đối đãi với bằng hữu phải tốt một chút, Diệp tiên sinh, không biết tôi nói có đúng không?

Diệp Lăng Phi nghe Chu Bội nói như vậy, hắn cười cười, bảo:

- Ông nói không sai, ông chủ Chu, ông làm như vậy rất hợp tính hợp lý, ông điều tra lai lịch của tôi, tôi cũng có thể điều tra lai lịch của ông, có phải vậy không?

Diệp Lăng Phi nói xong nhìn liếc qua Chu Bội, sau đó hướng ánh mắt về phía Chu La Quân, cười nói:

- Đại thiếu gia à, cậu đã nghe thấy những gì tôi nói rồi chứ, bây giờ thì cậu đã hiểu chưa, cậu định xử lý như thế nào đây?

Diệp Lăng Phi nói câu này thì chỉ nhìn Chu La Quân, hắn không thèm nhìn Chu Bội, Chu La Quân thì quay sang phía cha mình, theo Chu La Quân thấy, lúc này cần phải nghe lời cha mình, có Chu Bội ở đây, tất cả mọi chuyện đều do Chu Bội làm chủ, Chu La Quân không cần phải suy nghĩ nhiều. Chu Bội nói:

- Diệp tiên sinh, tôi hi vọng anh nhớ một điều, nơi này là Chương Châu, anh đừng tưởng có thể muốn làm gì thì làm, có câu nói rất hay, cường long áp bất quá địa đầu xà, ngươi anh đừng ép người quá đáng, đối với cả hai bên chúng ta đều không tốt đâu, tôi cho rằng anh không cần phải làm như vậy!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Ông chủ Chu, những lời ông nói rất có đạo lý, chính bởi vì cường long áp bất quá địa đầu xã, cho nên là có tôi không định tự mình đứng ra thương lượng với ông, tôi tin rằng sẽ có người đến thương lượng với ông đấy!

Diệp Lăng Phi nói xong thì nhìn đồng hồ rồi lẩm bẩm:

- Cũng đã được một lúc rồi mà, sao bọn họ còn chưa tới nhỉ?

Chu Bội không rõ Diệp Lăng Phi nói như vậy là có ý gì, theo Chu Bội thấy, trong lời nói Diệp Lăng Phi bao hàm rất nhiều ý tứ, bọn họ là ai? Vì sao lại tới? Trong lúc Chu Bội còn đang nghi hoặc, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo, sau đó một số người đàn ông đi vào trong phòng, trong số đó người đi đầu lại chính là bí thư thành ủy Chương Châu Liêu Hoa Thắng. Chu Bội thật sự không ngờ Liêu Hoa Thắng lại xuất hiện ở chỗ này, điều này khiến cho ông ta cảm thấy rất kinh ngạc, lại nhìn mấy người đi đằng sau Liêu Hoa Thắng, đó là các lãnh đạo của thành ủy, điều này khiến cho Chu Bội cảm thấy rất kỳ quái, theo hắn thấy, chuyện của con mình còn chưa cần đến bí thư thành ủy tự mình tới. Trong lúc Chu Bội cảm thấy nghi hoặc, Liêu Hoa Thắng đã nói:

- Diệp tiên sinh đúng không, xin lỗi tôi tới trễ, có lẽ trong chuyện này có chút hiểu lầm!

Liêu Hoa Thắng nói xong thì đi về phía Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi thấy Liêu Hoa Thắng đã tới, hắn cười nói:

- Tôi nghĩ không có hiểu lầm gì cả, chuyện này đã rõ mồn một rồi, sở dĩ tôi bảo người của chính phủ các ông tới đây là để lấy lại công đạo cho một người từ nơi khác đến như tôi. Tôi luôn cho rằng mình là một người rất coi trọng đạo lý, nhưng bây giờ tôi lại gặp phải những kẻ không coi đạo lý ra gì, không còn cách nào, tôi cũng chỉ có thể không giảng đạo lý thôi!

- Diệp tiên sinh, anh đừng vội, nếu đã đến nơi này rồi, tất nhiên là tôi sẽ cho anh một câu trả lời xác đáng!

Liêu Hoa Thắng nhìn Chu Bội, nói:

- Ông chủ Chu, tôi nhận được điện thoại của cấp trên nên chạy tới đây, tôi tin rằng trong nhất định trong chuyện này có hiểu lầm, ông tạm thời không nói gì vội, để chờ khi nào chúng ta làm rõ mọi chuyện rồi hẵng nói!

Liêu Hoa Thắng nói xong liền đánh mắt ra hiệu với Chu Bội, ý muốn nhắc Chu Bội rằng người đàn ông tên là Diệp Lăng Phi có lai lịch rất lớn, ý bảo Chu Bội không nên dễ dàng đắc tội hắn. Chu Bội vừa thấy Liêu Hoa Thắng ra hiệu với mình, trong lòng lập tức hiểu rõ, người đàn ông tên là Diệp Lăng Phi không phải người dễ đắc tội, thậm chí ngay cả bí thư thành ủy như Liêu Hoa Thắng cũng tự mình đế chỗ này. Chu Bội hiểu rõ, ông ta liền âm thầm đánh mắt với Liêu Hoa Thắng, ý muốn nói với Liêu Hoa Thắng là mình đã hiểu rồi. Liêu Hoa Thắng ngồi xuống, lúc này Diệp Lăng Phi mới lên tiếng:

- Bí thư thành ủy đã tới đây, tôi tin rằng vụ án này sẽ được xử lý một cách công bằng. Em vợ tôi bị người ta đến khách sạn bắt cóc tới chỗ này, hơn nữa còn làm chuyện đó ngay giữa ban ngày ban mặt, tôi rất khó chấp nhận chuyện này, nơi này là Chương Châu a, hẳn là một thành phố có pháp luật, sao bây giờ lại trở nên vô pháp vô thiên như vậy, không biết chuyện này nên tính thế nào đây?

Liêu Hoa Thắng nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, ông ta quay sang nhìn Chu Bội, hỏi:

- Ông chủ Chu, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?

Chu Bội lắc đầu, nói:

- Căn cứ theo những gì tôi được biết, sự tình không phải như vậy đâu, trong chuyện này có rất nhiều hiểu lầm. Liêu bí thư, ông tạm thời không nên quyết định vội, có lẽ ông nên nghe con trai tôi nói một chút đã xem thế nào!

Chu Bội nói xong thì quay sang phía Chu La Quân, nói:

- La Quân, bây giờ con có thể nói rồi, con nói lại những gì con vừa nói với cha cho Liêu bí thư nghe một chút, Liêu bí thư sẽ làm chủ cho chúng ta đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK