- Tôi làm sao? Tôi cũng đâu có làm gì, ban nãy cô nói rất đúng, tôi vẫn đang nghe.
- Anh đang nghe?
Mộ Biến nghe Diệp Lăng Phi nói hắn đang nghe xong, Mộ Biến bĩu môi lạnh lùng nói:
- Lẽ nào anh cho rằng tôi không nhìn thấy sao, ban nãy anh cơ bản không hề nghe, anh đã nghĩ ra nguyên nhân, chỉ là anh không muốn nói với tôi mà thôi, Diệp Lăng Phi anh dám nói với tôi là anh chưa nghĩ ra nguyên nhân không?
Diệp Lăng Phi nói xong lại cười ha ha nói:
- Ừm, tôi không dám. Tôi quả thực nghĩ đến một nguyên nhân, chỉ có điều khi tôi chưa suy nghĩ kỹ, tôi sẽ không nói ra, nếu cô đã muốn biết, vậy thì tôi sẽ nói ra, nhưng nếu bếu bên trong tôi có gì nói không đúng, cô phải chĩ rõ cho tôi đấy.
Mộ Biến gật đầu nói:
- Điều đó là đương nhiên rồi. Anh nói đi!
- Tôi thấy toàn bộ sự việc này có thể hiểu là có kẻ muốn Sean biến mất.
Khi Diệp Lăng Phi nói ra câu này xong, Mộ Biến nhìn Diệp Lăng Phi trừng mắt lạnh lùng nói:
- Tôi biết ngay là anh sẽ như vậy, anh có chuyện nhưng không chịu nói ra với tôi.
Diệp Lăng Phi tỏ ra rất vô tội nhìn Mộ Biến nói:
- Tôi đã nói rồi mà. Lẽ nào câu nói ban nãy không phải là nguyên nhân sao?
- Câu nói nào?
Diệp Lăng Phi nghe Mộ Biến trả lời như vậy xong, hắn không kìm được nói:
- Mộ Biến, cô ngốc thật hay giả ngốc vậy, lẽ nào lời cô tôi cô thật sự nghe không hiểu sao?
Tôi thật không hiểu, một vấn đề đơn giản như vậy cô còn không hiểu sao?
Mộ Biến chớp mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi vốn dĩ không hiểu. Diệp Lăng Phi lẽ nào tôi không hiểu thì có gì sai sao?
- Không hiểu là lỗi của cô.
Diệp Lăng Phi nói xong câu đó không nói thêm gì với Mộ Biến nữa, hắn vừa dùng đũa gắp rau và thịt trong nồi lẩu, vừa nhìn chiếc chìa khóa đó. Mộ Biến cầm đũa lên, ăn vài miếng xong, thấy Diệp Lăng Phi quả thực không nói chuyện với cô ta nữa, Mộ Biến có phần không nhịn được, cô ta hỏi: Diệp Lăng Phi, câu nói ban nãy của anh rút cuộc là có ý gì, anh cũng không giải thích rõ ràng với tôi.
Diệp Lăng Phi nhè miếng thịt đang nuốt trong miệng ra, hắn nhìn Mộ Biến nói:
- Mộ Biến, lẽ nào điều này còn cần tôi giải thích cho cô nữa hay sao. Theo những gì Sean nói, tên đặc công người Pháp tên Mike Luner thuộc một tổ chức đen bí mật, như thế có nghĩa Mike Luner có khả năng nhận được mệnh lệnh là xử lý Sean, còn về việc tại sao lai xử lý Sean, đó là việc mà tôi không hề biết, bất luận nói thế nào chỉ có Bill là muốn xử lý Sean, gã ta không thể để Sean biến mất một cách không rõ ràng như vậy, Sean nói thế nào cũng là đặc công nước Pháp, nếu biến mất một cách không rõ ràng bên phía chính phủ Pháp nhất định sẽ có hành động, vì vậy Mike Luner phải nghĩ ra cách khác để làm Sean biến mất, chẳng hạn như vu oan hãm hại, nếu vu cho Sean và tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm có liên hệ với nhau, một khi Sean biến mất sẽ không có ai nghi ngờ gì, ngược lại còn cho rằng vì bí mật của ông ta bị lộ mà đã bỏ trốn. Như thế những đặc công của chính phủ Pháp sẽ đi điều tra đặc công sớm muộn gì cũng sẽ chết, đó chính là những gì tôi nói, cũng có nghĩa là Sean tối hôm qua đi gặp cô không hề có ác ý, còn những kẻ xuất hiện sau đó chỉ là sớm đã dự liệu trước mà thôi, mục đích trong đó là nhằm vu oan hãm hại Sean.
Những lời Diệp Lăng Phi nói vô cùng kín kẽ không có vấn đề gì nhưng Mộ Biến lại cau mày, về phương diện này Mộ Biến có chút vấn đề, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Nhưng tôi vẫn còn có chút nghi ngờ, Diệp Lăng Phi anh nói Sean bị kẻ khác hãm hại, tên Mike Luner làm như vậy chẳng qua chỉ muốn xử lý Sean, vậy tôi hỏi anh, tại sao Mike Luner lại gọi điện cho anh, lẽ nào anh ta cần phải để anh cũng qua đó chứng minh sự việc này sao?
- Điều này…
Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nhắc đến chuyện này xong, hắn hơi chần chừ, chuyện này Diệp Lăng Phi quả thực chưa suy nghĩ kỹ, ban nãy nghe Mộ Biến nhắc Diệp Lăng Phi mời nghĩ đến chuyện này.
Diệp Lăng Phi hơi cau mày, nói:
- Tôi thấy trong chuyện này có lẽ liên quan đến vấn đề khác nữa, giả dụ nói Sean không xử lý Mike Luner thì Mike Luner có khả năng cố tình gọi điện cho tôi, gã ta lúc đó gọi điện cho tôi nói gã ở trong phòng của Sean, nhưng thực tế gã đang ở trong phòng của gã, cũng có nghĩa là Mike Luner hy vọng tôi sẽ đến phòng của Sean, nếu nói…
Diệp Lăng Phi nói đến đây, lông mày của hắn cuối cùng đã giãn ra rồi, cuối cùng Diệp Lăng Phi đã nghĩ ra vấn đề bên trong là gì, trước đây, Diệp Lăng Phi không hề nghĩ theo chiều hướng này, mày mà có Mộ Biến nói vậy Diệp Lăng Phi mới nghĩ ra vấn đề bên trong. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nếu là như vậy thì suýt chút nữa khiến tên tiểu tử đó thành công rồi, thật nguy hiểm, thật nguy hiểm, Sean, tôi thật sự nên cảm ơn ông, may mà có ông!
Mộ Biến không hiểu rõ tại sao Diệp Lăng Phi tự nhiên lại nói năng không đầu không đuôi như vậy, Mộ Biến nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
- Diệp Lăng Phi anh rút cuộc là nói gì vậy, lẽ nào anh không thể giải thích với tôi được sao?
- Mộ Biến, cô bảo tôi giải thích thế nào chứ. Lẽ nào chuyện này còn không rõ hay sao, tên khốn Mike Luner đó muốn tôi đến đó như thế gã sẽ có cơ hội xử lý tôi, đáng tiếc là gã không đợi được đến lúc đó thì đã bị Sean xử lý rồi. Mộ Biến cô đã hiểu chưa?
Mộ Biến chớp mắt tỏ ra vẫn chưa hiểu những gì Diệp Lăng Phi nói. Diệp Lăng Phi cũng không giải thích tiếp với Mộ Biến nữa, lời của hắn đã nói đến đây rồi, cho dù hắn không giải thích thì trong lòng Mộ Biến cũng nên hiểu rõ. Diệp Lăng Phi vừa ăn vừa nhìn chiếc chìa khóa đó, hắn luôn suy nghĩ về việc Sean trước lúc chết cầm chiếc chìa khóa đó làm gì. Khi Diệp Lăng Phi ăn được một nửa, hắn dừng lại nhìn Mộ Biến nói:
- Mộ Biến, tối hôm qua khi Sean gặp cô có nhắc đến chuyện ông ta đã đi đâu không?
- Không có!
Mộ Biến trả lời rất khẳng định, cô ta nhớ rất rõ, Sean không hề nói với cô ta điều gì khác, Diệp Lăng Phi cau mày, theo lý mà nói nếu Sean ý thức được nguy hiểm, ông ta nhất định sẽ giấu thứ gì đó vào một nơi mà ông ta đã chọn, Diệp Lăng Phi vốn cho rằng tối hôm qua khi Sean gặp Mộ Biến sẽ nói đến những điều này, nhưng nghe Mộ Biến nói tối hôm qua Sean không hề nhắc đến những chuyện này, hắn trầm ngâm một lát, rồi chợt than thở nói:
- Sáng hôm nay Sean nói với tôi về cục công an, nói cách khác tối hôm qua Sean đã ở cục công an, nếu là như thế…
Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, hắn đột nhiên nắm chặt chìa khóa trong tay miệng nói:
- Mộ Biến, cô cứ ở đây ăn cơm trước, bây giờ tôi phải đến ngay cục công an một chuyến.
Mộ Biến nghe Diệp Lăng Phi nói hắn phải lập tức đến đồn công an, Mộ Biến cũng không ăn nữa, cô ta đứng dậy nói:
- Anh đến đồn công an rồi, để tôi ở đây ăn cơm một mình thì có ý nghĩa gì, tôi cũng đi, anh định bỏ rơi tôi hả, không có cửa đó đâu.
Diệp Lăng Phi cười phá lên, Mộ Biến đã nói muốn đi cùng hắn, thì Diệp Lăng Phi cũng không nói thêm gì, trả tiền ăn xong, hai bọn họ ra khỏi nhà hàng.
Trên đường đến cục công an thành phố, Mộ Biến có hỏi Diệp Lăng Phi về việc liên quan đến chiếc chìa khóa, từ những lời Diệp Lăng Phi vừa nói cho thấy Diệp Lăng Phi đã nghĩ ra nguyên do trong chuyện này, nói cách khác Diệp Lăng Phi đã nghĩ ra chiếc chìa khóa này để mở nơi nào, Mộ Biến không ngờ cô ta vừa hỏi, Diệp Lăng Phi chỉ nói với Mộ Biến hắn nghĩ đến một nơi, đó chính là cục công an, vì sáng hôm nay khi Sean gọi điện cho hắn, Sean có khả năng đang ở cục công an. Diệp Lăng Phi cho rằng tới cục công an, có thể từ đó có thể tìm ra đầu mối gì đó. Mộ Biến vốn cho rằng có đầu mối quan trọng gì đó, nói cả buổi thì ra chỉ là sự suy đoán của Diệp Lăng Phi. Mộ Biến nghĩ đến cơm của mình mới ăn được một nửa, vẫn còn chưa ăn xong thì đã đi cùng với Diệp Lăng Phi rời khỏi đó rồi, trong lòng không tránh khỏi có phần bực mình, Mộ Biến bắt đầu kêu ca với Diệp Lăng Phi. Gần đây Diệp Lăng Phi rất ít khi nghe thấy phụ nữ trách móc như vậy với hắn, trước đây người đầu tiên là Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi còn nhớ bộ dạng tranh luận của hắn và Bạch Tình Đình khi mới quen nhau, bây giờ thì khác rồi, mặc dù giữa Bạch Tình Đình và hắn thỉnh thoảng có tranh luận với nhau, nhưng so với trước đây thì còn kém xa. Ngay cả thái độ của Trương Lộ Tuyết đối với hắn lúc tốt lúc xấu, điều này không thể trách Trương Lộ Tuyết mà hoàn toàn là do bản thân Diệp Lăng Phi, bất luận nói thế nào, những người phụ nữ bây giờ ở bên cạnh Diệp Lăng Phi rất ít khi tranh luận với Diệp Lăng Phi.
Bây giờ nghe thấy những lời trách móc của Mộ Biến, Diệp Lăng Phi không đấu khẩu với Mộ Biến mà chỉ ngồi cười. Mộ Biến thấy Diệp Lăng Phi như vậy còn cho rằng Diệp Lăng Phi trong lòng day dứt, Mộ Biến càng được thể nói tiếp cho đến khi tới cửa cục công an Mộ Biến vẫn còn nói tiếp.
Diệp Lăng Phi đỗ xe xong, hắn vừa tháo dây an toàn vừa nói:
- Mộ Biến, cô có khát nước không, có cần tôi mua giúp cô một chai nước để uống không, dọc đường đi cô vẫn chưa nguyên thành, cô thật giống như Đường Tăng vậy.
Diệp Lăng Phi dùng lời của Lương Ngọc để nói, tối hôm qua Lương Ngọc dùng từ Đường Tăng để hình dung Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi bèn ghi nhớ và lần này dùng để nói Mộ Biến.
Mộ Biến hiểu ý nghĩa của từ Đường Tăng, cô ta trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, trên mặt tỏ vẻ không hài lòng, Diệp Lăng Phi thấy Mộ Biến như vậy, trên mặt lại lộ ra niềm hân hoan sau thắng lợi, Diệp Lăng Phi xua tay với Mộ Biến nói:
- Được rồi, nhìn bộ dạng của cô tôi biết là cô nhất định không khát rồi, vậy chúng ta đi vào thôi, cũng không biết cục trưởng cục công an có ở đây không?
Diệp Lăng Phi nói xong cũng không để ý phản ứng của Mộ Biến, rảo bước đi vào cục công an.
Mộ Biến thấy Diệp Lăng Phi đi vào cục công an, cô ta đi theo sau Diệp Lăng Phi thè lưỡi, miệng hừ lạnh lùng tỏ vẻ không hài lòng. Cô ta rất ít khi làm như thế, cần biết, động tác đó biểu thị sự ngoan cố, Mộ Biến là một nữ đặc công, thân phận của cô ta không cho phép cô ta làm động tác đó, nhưng lúc này Mộ Biến lại làm những động tác ấy để bày tỏ sự không hài lòng của cô ta đối với Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi đến cục công an vốn để tìm Triệu Đào, nhưng không ngờ lại gặp Điền Vi Dân ở đây. Là một bí thư thị ủy ở thành phố Vọng Hải, Điền Vi Dân rất quan tâm những chuyện gần đây xảy ra ở Vọng Hải, hôm nay ông ta đến cục công an là để nghe Triệu Đào báo cáo về những vụ án gần đây xảy ra ở Vọng Hải, Điền Vi Dân cùng một số lãnh đạo liên qua ngồi trong phòng hội nghị nghe Triệu Đào báo cáo, đúng lúc đó Diệp Lăng Phi đi vào. Đương nhiên, Diệp Lăng Phi cũng không phải xông vào một cách nghiêm khắc vì cũng không có cảnh sát chặn Diệp Lăng Phi lại.
Diệp Lăng Phi và Mộ Biến vừa đẩy cửa đi vào, cả hội trường tập trung chú ý vào Mộ Biến và Diệp Lăng Phi, ngay cả Điền Vi Dân cũng tập trung sự chú ý vào Diệp Lăng Phi. Đương nhiên, trong lòng Điền Vi Dân biết rất rõ, ở thành phố Vọng Hải này không có ai dám động đến Diệp Lăng Phi, Điền Vi Dân vốn cho rằng Diệp Lăng Phi là một kẻ rất khó đối phó, bây giờ xem ra Diệp Lăng Phi cũng không phải là một kẻ hay gây chuyện, ít nhất trước mắt cũng không gây khó khăn gì cho Điền Vi Dân ngược lại còn giúp đỡ Điền Vi Dân không ít chuyện. Điền Vi Dân rất vui khi thấy Diệp Lăng Phi ở thành phố Vọng Hải, trước mắt ông ta rất cẩn thận để duy trì quan hệ giữa ông ta và Diệp Lăng Phi, Điền Vi Dân là một kẻ rất lão luyện ở chốn quan trường, một kẻ lão luyện trong chốn quan trường như ông ta chỉ biết làm thế nào để bản thân có được vị trí mạnh nhất, còn cái gọi là tình cảm, đối diện với lợi ích chẳng qua chỉ là một tờ giấy mỏng, vừa chọc đã rách mà thôi.