- Alô. Diệp Lăng Phi này, bây giờ anh ra sao rồi?
- Cũng tạm ổn, chỉ là trong nhà tôi xảy ra chút chuyện, tôi đang ở Ma Cao để xử lý!
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại di động đi vào bên trong phòng ngủ, hắn không muốn để Angel nghe được, ai biết Angel có đi nói lung tung không cơ chứ!
- Nhà anh có chuyện gì vậy, sao lại đi Ma Cao chứ?
Bành Hiểu Lộ kỳ quái hỏi.
- Việc riêng, tôi không tiện nói ra!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hiểu Lộ, bây giờ cô đang ở đâu vậy, ở trong quân đội sao?
- Anh đoán thử xem!
Bành Hiểu Lộ cười nói.
- Đoán đúng sẽ có thưởng đó!
- Chắc là cô đang ở Bắc Kinh!
Diệp Lăng Phi lơ đãng đáp, giờ phút này hắn không có tâm tình đi tán dóc với Bành Hiểu Lộ, chỉ thuận miệng đáp như vậy thôi. Bành Hiểu Lộ nghe xong, cười nói:
- Ái chà, thật không ngờ anh lại đoán chuẩn như vậy, chuyện này mà anh cũng đoán đúng được!
Bành Hiểu Lộ nói đến đây, bỗng nhiên hạ giọng, bảo:
- Anh chờ một chút, tôi quên khóa cửa phòng rồi, tôi phải đi khóa cửa phòng lại đã, vạn nhất mẹ tôi đi vào thì hỏng, mất!
Diệp Lăng Phi nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng bước chân, sau đó là một tiếng “cách”, Bành Hiểu Lộ khóa cửa phòng lại. Diệp Lăng Phi ngồi trên giường, nhân lúc Bành Hiểu Lộ đi ra khóa cửa, hắn châm một điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa chờ, Bành Hiểu Lộ nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi quay về Bắc Kinh đã được ba ngày rồi, vốn là tôi cũng không muốn gọi điện thoại cho anh đâu. Lúc đó khi ở căn cứ tôi đã nghĩ kỹ rồi, từ nay về sau khẳng định sẽ không gọi điện thoại cho anh nữa!
Trong điện thoại lại vang lên giọng nói của Bành Hiểu Lộ.
- Nhưng mà hai ngày tôi lại bị đả kích rồi nên mới nghĩ tới việc phát tiết lên người anh. Tôi vốn có ít bạn, hầu như chẳng có một người bạn nào, tôi không phát tiết lên người anh thì tìm ai bây giờ?
- Hiểu Lộ à, cái này là cô không đúng rồi. Tôi cũng không phải là cái túi trút giận, cô tức giận lại phát tiết lên người tôi, cô không sợ sẽ làm cho tôi tức giận rồi nổ tung sao!
- Có cái gì mà phải sợ chứ, dù anh có bị tôi chọc tức đến mức nổ tung thì đó cũng là chuyện của anh!
Bành Hiểu Lộ lại bật cười. Diệp Lăng Phi nghe vậy, cảm thấy dường như số lần Bành Hiểu Lộ cười so với lúc mình nghe được trong căn cứ đã nhiều hơn, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hắn đã nghe thấy Bành Hiểu Lộ cười liên tục gần như chưa dừng chút nào, tựa hồ Bành Hiểu Lộ đã thay đổi không ít, cũng không biết nguyên nhân là bởi vì chuyện về nhà hay là vì Bành Hiểu Lộ được nghe giọng nói của Diệp Lăng Phi, nói chung là tâm tình của Bành Hiểu Lộ đang rất tốt, không giống như một cô bé phiền muộn nữa. Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ thở dài, nói:
- Được rồi, ai bảo tôi có một người bạn như cô chứ! Cô nói đi, rốt cuộc có chuyện gì, nhưng mà tôi vẫn phải báo trước, đừng nói chuyện dài quá, bên chỗ tôi thực sự có chuyện, lát nữa tôi phải đi giải quyết!
- Sao vậy, lẽ nào anh rất không thích nói chuyện với tôi sao?
Bành Hiểu Lộ tựa hồ có chút không vui, nói:
- Thôi vậy, nếu anh đã không muốn nói chuyện với tôi, tôi đây cũng sẽ không gọi điện thoại cho anh nữa, để một mình tôi tức chết là được. Dù sao trên cái thế giới này căn bản là không có người bạn nào đáng tin cậy, anh cũng nằm trong số đó đấy. Tôi vốn tưởng rằng anh sẽ là một người bạn tốt của tôi, nhưng không ngờ anh lại là một người như vậy, anh khiến tôi quá thất vọng rồi!
Tút tút trong điện thoại vang lên tiếng Bành Hiểu Lộ dập máy. Cô bé Bành Hiểu Lộ này là người nói được thì làm được, nói không gọi điện thoại thì ngay cả một câu chào cũng không có, trực tiếp dập máy luôn. Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, vốn định cứ như vậy quên đi, đi ra ngoài tiếp tục bàn chuyện vũ khí với đám Dã Thú, nhưng suy nghĩ một lát thì lại không thể cứng rắn hạ quyết tâm làm như vậy, quay về phòng gọi điện thoại. Điện thoại vang lên bảy hồi chuông, đến hồi chuông thứ tám thì Bành Hiểu Lộ mới chịu nghe máy. Điện thoại vừa mới kết nối, không đợi Diệp Lăng Phi nói gì, Bành Hiểu Lộ lại giành phần nói trước:
- Diệp Lăng Phi à, anh làm gì cải gì vậy, tôi đã dập máy rồi sao anh vẫn gọi điện thoại tới đây? Vừa rồi không phải anh đã nói là anh còn có chuyện phải giải quyết sao, tôi cũng không muốn làm lỡ chuyện anh cần làm, anh mau đi làm việc của mình đi, đừng để đến lúc đó lại oán giận tôi quấy rầy anh!
Cô nàng Bành Hiểu Lộ này rõ ràng là đang giận dỗi làm nũng, trông thì như đang thúc giục Diệp Lăng Phi mau mau đi làm việc, thực thì là đang oán trách hắn. Diệp Lăng Phi sao có thể không nghe ra cơ chứ, hắn cười cười, nói:
- Hiểu Lộ, đừng nóng giận, có chuyện gì thì cô cứ nói đi, tôi nhất định sẽ kiên nhẫn nghe!
- Đây chính là anh nói đó nhé, không phải là tôi cầu xin anh đâu đấy!
Bành Hiểu Lộ nói.
- Ừ, là do tôi nói!
Diệp Lăng Phi nói rất quả quyết.
- Là do tôi tự nguyện, không ai ép buộc tôi cả!
Bành Hiểu Lộ sau khi nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi mới cảm thấy hài lòng, cười nói:
- Ừ, vậy anh lặng yên nghe tôi nói nhé.!...
Đám Dã Thú ở bên ngoài chờ Diệp Lăng Phi, nhưng chờ cả buổi mà vẫn không thấy Diệp Lăng Phi đi ra khỏi phòng ngủ. Lúc này Angel mới lên tiếng:
- Tôi thấy 80% là Satan ở trong đó hàn huyên tâm sự vui quá nên quên mất mấy người chúng ta ở ngoài này rồi!
Dã Thú phì phèo điếu thuốc, nụ cười hiện lên trên gương mặt, nói:
- Tôi thấy rất có khả năng là như vậy, nào, chúng ta đoán thử xem rốt cuộc ai là người gọi tới?
- Cái này mà còn phải hỏi sao, nhất định là tình nhân của Satan rồi!
Angel bĩu môi, hừ lạnh nói:
- Nhìn bộ dạng thần thần bí bí của anh ta biết ngay là đang nuôi bồ ở bên ngoài, nhất định là sợ mấy người chúng ta biết được!
Angel còn chua dứt lời thì thấy của phòng mở ra. Diệp Lăng Phi có vẻ rất mệt mỏi đi ra khỏi phòng ngủ. Diệp Lăng Phi ném di động lên trên giường, ngã vật ra giường, nói:
- May mà di động hết pin, bằng không bây giờ anh còn chưa được tha!
- Thấy tôi nói như thế nào chưa!
Angel nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, lập tức báo:
-Tôi biết ngay là anh ấy tâm sự với tình nhân mà!
- Ai nói vậy, anh còn chưa dám đắc tội cô ấy đâu!
Diệp Lăng Phi ngồi dậy, lấy pin dự phòng ra, vừa thay pin cho di động vừa nói:
- Người gọi tới là Bành Hiểu Lộ, mấy người còn nhớ rõ Bành Hiểu Lộ không?
- Bành Hiểu Lộ à?
Angel vừa nghe vậy, tỏ ra sửng sốt rồi lập tức cười nói:
- Satan à, xem ra anh chọc phải phiền toái lớn rồi!
- Em biết vậy là tốt rồi, đừng có ở đây tỏ vẻ hả hê nữa!
Diệp Lăng Phi thay pin xong, ngồi ở trên giường, bỗng nhiên bật cười, nói:
- Nhưng mà may là Bành Hiểu Lộ gọi điện đến đây, bằng không anh còn đang sầu não về chuyện vũ khí đây, bây giờ tất cả đều được giải quyết rồi!
- Lão đại, anh nói vấn đề vũ khí đã được giải quyết rồi sao?
Dã Thú hỏi.
Diệp Lăng Phi cười gật đầu, nỏi rằng:
- Khi nãy anh quên mất một việc, Ma Cao dù sao cũng là đất của Trung Quốc, chỉ cần là đất của Trung Quốc thì sẽ có quân đồn trú, chỗ nào có quân đội thì chỗ đó có vũ khí. Anh nghĩ mọi người đều hiểu điều anh muốn nói chứ!
Ý tứ trong lời nói của Diệp Lăng Phi rất rõ ràng, không cần hắn giải thích thì ba người Dã Lang. Angel và Dã Thú đều hiểu được Diệp Lăng Phi muốn ám chỉ gì.
- Satan, bây giờ bọn em phải làm gì?
Angel nói.
- Phải đi tìm vũ khí hay là nghỉ ngơi đây?
- Không cần vội, chờ anh gọi điện cho lão già tâm sự một chút rồi nói sau!
Diệp Lăng Phi khoát khoát tay với đám Angel, nói:
- Mấy người cứ đi chơi đi, thư giãn một chút. Chẳng phải nơi này có sòng bạc sao, đi chơi vui vẻ, lát nữa anh sẽ đến sòng bạc tìm mọi người!
- Được!
Angel đồng ý.
Angel và Dã Thú, Dã Lang đến sòng bạc, lúc ba người đi vào trong sòng bạc thì vừa lúc gặp được Mễ Tuyết cũng đến sòng bạc. Mễ Tuyết cũng trọ ở khách sạn Grand Lisboa, chỉ là thấy Mễ Tuyết xuất hiện một mình trong sòng bạc ít nhiều khiến cho đám Angel cảm thấy ngoài ý muốn. Angel gọi Mễ Tuyết lại, cười nói:
- Sao chỉ có một mình thế?
Từ lần trước ở sòng bạc Kim Quảng, Mễ Tuyết từ trong miệng Diệp Lăng Phi biết Angel được Angel là một lesbian thì đã có ý tránh xa Angel. Cô ta thấy Angel đi về phía mình, Mễ Tuyết cố ý giữ khoảng cách một chút, tay cầm số Jeton mới đổi, cười nói:
- Buổi tối không có việc gì nên muốn một mình đi ra ngoài chơi!
- Vừa lúc tôi cũng chỉ có một mình, tôi cùng cô đi chơi vài ván!
Trong lúc nói chuyện Angel đồng thời kéo tay Mễ Tuyết. Mễ Tuyết vốn định giãy ra, nhưng suy nghĩ một chút không làm như vậy nữa, chỉ nói:
- Như vậy không hay lắm đâu, tôi thấy cô đi cùng bạn, tôi không muốn quấy rầy mọi người!
- Không sao đâu, bọn họ là đàn ông, sao tôi lại muốn ở cùng với bọn họ được!
Angel nhìn ra Mễ Tuyết không muốn cùng đi chơi với mình, nhưng Angel cũng giống như đàn ông, lại là cái loại đàn ông da mặt rất dày, từ đầu chí cuối không để ý tới phản ứng của Mễ Tuyết, kéo Mễ Tuyết đi đến chỗ đánh bạc. Dã Thú thấy Angel lôi Mễ Tuyết đi, hắn huých vai Dã Lang ngồi bên cạnh, cười nói:
- Dã Lang, nhìn thấy chưa, cô nàng Angel này có mục tiêu rồi, chúng ta đánh cược 100 đồng đi, tao đoán buổi tối nhất định Angel sẽ trở về phòng với người phụ nữ đó!
- Mặc kệ mày, tao không nhàm chán như vậy!
Dã Lang vừa nói vừa cầm một đồng Jeton ném qua cho Dã Thú, nói:
- Đây là Jeton một trăm đồng, rốt cuộc là tao thua, cầm đi!
- Dễ như vậy sao?
Dã Thú cầm lấy đồng Jeton, cười toe toét, tỏ ra hơi hối hận, lẩm bẩm:
- Sớm biết như vậy thì mình đã nói là 1 triệu đô-la rồi!
Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với lão già xong lập tức chạy tới sòng bạc, hắn đi vào trong sòng bạc, thấy hai tên Dã Thú và Dã Lang đang ngồi đánh bạc. Diệp Lăng Phi đi tới sau lưng hai người, đưa tay vỗ vỗ vai Dã Thú, hỏi:
- Angel đâu rồi?
- Ai biết được!
Dã Thú nói rằng.
- Lúc bọn em tới thì thấy ả đàn bà Mễ Tuyết cũng ở đây. Angel đã lôi Mễ Tuyết đi chơi rồi, ai biết hiện giờ mấy nàng đó đang ở chỗ nào!
- Mễ Tuyết ư?
Diệp Lăng Phi vậy, ngạc nhiên nói.
- Sao Mễ Tuyết lại ở chỗ này?
Diệp Lăng Phi nhìn xung quanh, hắn đang muốn tìm bóng dáng của Mễ Tuyết. Theo Diệp Lăng Phi thì Mễ Tuyết xuất hiện một mình trong sòng bạc, chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đó, theo như bình thường. Mễ Tuyết hẳn là phải ở cùng một chỗ với Chu Hùng, nhưng trên thực tế thì Mễ Tuyết lại xuất hiện một mình trong sòng bạc.