Dã Lang nhìn thấy trên khóe miệng Dã Thú nở nụ cười nhạt. Hắn vốn không biết hai tên kia đã nói những gì, nhưng Dã Lang biết tên tiểu tử Dã Thú này hiểu rộng biết nhiều, có một số tiếng địa phương hắn có thể nghe hiểu. Nhìn phản ứng của Dã Thú hình như là Dã Thú đã nghe hiểu những gì hai tên đó nói.
Nữ phục vụ bưng lên tách cà phê và ly trà sữa, cô đặt cà phê và trà sữa xuống, người đàn ông lùn bên cạnh hỏi:
- Bà chủ của cô lúc nào có thể đến?
- Tôi không biết!
Nữ phục vụ đó đáp, cô bị tên lùn đó hỏi đến mức thấy phiền phức rồi, sau khi đáp câu đó xong không đợi tên lùn đó hỏi tiếp cô đã vội vàng đi đến trước quầy rồi. Hai tên đó lại nói một tràng gì đó, rồi nhìn thấy hai tên đó đứng lên tính tiền, rời khỏi.
Dã Lang vừa định đứng lên thì nghe thấy Dã Thú nói:
- Dã Lang, mày ngu dzậy, bây giờ nếu như mày mà đuổi theo thì người ta sẽ phát hiện ra mày đang theo dõi người ta đó, tao thấy khó hiểu, trước đây mày thông minh lắm mà, từ lúc nào đã trở nên ngu như vậy chứ!
- Mày im miệng!
Dã Lang chửi.
- Mày nghe hiểu bọn họ nói gì, còn tao nghe không hiểu, tao không đuổi theo bọn họ chẳng lẽ ngồi đây đợi bọn họ quay trở lại sao?
Dã Thú nghe Dã Lang nói vậy người lại hắn thong dong, từ từ cầm tách cà phê lên uống một ngụm lớn nói:
- Lúc này thì hãy thể hiện bản lĩnh của tao rồi, đúng. Mày nói đúng, hai tên ngốc đó sẽ quay lại nữa!
- Mày nói bọn họ sẽ quay lại?
Dã Lang hỏi.
Dã Thú gật đầu nói:
- Mày không biết lúc nãy bọn họ nói gì phải không, hai tên tiểu tử đó ngồi đợi ở đây quá chán rồi, đi ra ngoài chơi, chiều sẽ quay lại nữa, đến lúc đó…!
Dã Thú nói đến đây cố ý thừa nước đục thả câu, không nói tiếp nữa. Dã Lang cũng không ép buộc Dã Thú, nếu Dã Thú đã biết chuyện gì thì Dã Lang để cho Dã Thú tự đi quản là được rồi.
Dã Lang ở bên này vừa uống được một ngụm thì điện thoại của hắn vang lên. Dã Lang cầm lấy di động, vừa nhìn cuộc gọi đến hắn khẽ nhíu mày. Dã Thú nhìn thấy thò đầu qua, sau khi nhìn thấy tên hiển thị là Lương Ngọc, Dã Thú há miệng cười to:
- Dã Lang, người đẹp gọi đến kìa, mau nghe máy đi!
Dã Lang nhìn Dã Thú một cái nói:
- Không có chuyện của mày, mày uống cà phê của mày đi!
Dã Lang nói xong đứng lên cầm đi động đi ra phía ngoài. Dã Thú bĩu môi nói:
- Mày còn giả bộ với tao. Tao không tin mày không có hứng thú với phụ nữ!
Dã Thú lầm bầm xong lại dán mắt vào nữ phục vụ trước quầy, ngoắc tay gọi nữ phục vụ đó qua.
Nữ phục vụ đó đi tới hỏi:
- Tiên sinh, xin hỏi anh còn gọi gì nữa ạ?
- Tôi không cần đồ uống!
Dã Thú ra hiệu bảo cô gái cúi đầu xuống, hắn thấp giọng nói:
- Tôi là người mà bà chủ các cô phái tới để xem thử tình hình của những nhân viên trong lúc bà chủ không có mặt, có ăn bơ làm biếng hay không!
Nữ phục vụ đó lộ ra vẻ mặt không tin hỏi:
- Bà chủ của chúng tôi tên gì?
- Cô muốn kiểm tra tôi đấy à, cái này chẳng khó khăn gì với tôi cả. Bà chủ các cô tên Lý Khả Hân, tôi không nói sai chứ!
- Cái này cũng không thể chứng minh!
Tiểu cô nương đó nói.
- Tôi không tin, bà chủ của chúng tôi rất tốt, cô ấy sẽ không bảo anh đến giả mạo khách hàng đâu!
- Cái này thì cô không biết rồi, tâm kế của người đàn bà Lý Khả Hân này rất nhiều, ngoài mặt cô ta để cho các cô tưởng cô ta sẽ không làm như vậy, nhưng ngầm trong lòng lại không làm vậy đâu!
Dã Thú làm bộ làm tịch nói.
- Có điều tôi thấy thái độ làm việc của cô rất tốt, cô yên tâm đi, tôi sẽ nói với Lý Khả Hân, chí ít cũng tăng lương cho cô!
- Thật không?
Nữ phục vụ vừa nghe vội hỏi.
- Đương nhiên rồi, tôi có nhất thiết phải lừa cô không!
Dã Thú nói.
- À, cô tên gì, tôi về còn nói với Lý Khả Hân tăng lương cho cô!
Dã Lang lúc nghe xong điện thoại thì phát hiện nữ phục vụ đang cúi người thấp giọng nói chuyện với Dã Thú, cũng không biết hai người bọn họ đã nói gì nữa, chỉ nhìn thấy nữ phục vụ liên tục gật đầu, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Dã Lang vừa trở vào, nữ phục vụ đó vội đứng thẳng người lên, đi qua người Dã Lang. Dã Lang ngồi xuống nhìn Dã Thú một cái nói:
- Mày làm gì vậy?
- Lừa tiểu cô nương chơi!
Dã Thú cười nói.
- Tôi thấy tiểu cô nương này quá ngây thơ, lại là người thuộc hạ của đại tẩu tao, chiếm tiện nghi người khác không bằng chiếm tiện nghi tao, tao định chơi tiểu cô nương này!
- Mày cẩn thận chút, đừng chơi ra lửa đó!
Dã Lang nói.
- Cẩn thận Satan tìm mày tính sổ đó!
- Dã Lang, mày yên tâm đi, tao là loại người không biết tính toán sao. Tao bắt chuyện với tiểu cô nương này cũng đều có mục đích cả, đợi sau này mày sẽ biết, được rồi, không nói chuyện này nữa, lúc nãy tiểu thư Lương nữ cảnh sát Hồng Kông xinh đẹp của chúng ta gọi cho mày có chuyện gì thế. Có phải nói với mày là cô ta nhớ mày, nhớ đến nỗi tối không thể nào chợp mắt được, muốn đến thành phố Vọng Hải thăm mày không?
Dã Lang uống sạch ly trà sữa còn dư lại trước mặt nói:
- Lương Ngọc nói đi công tác đại lục, tiện thể đến thành phố Vọng Hải thăm!
- Khiếp, thật sự là tao đã đoán trúng rồi!
Dã Thú vừa nghe cười nói:
- Dã Lang, nữ cảnh sát đó tao thấy thuộc mẫu đói khát, đừng có nói với tao là mày thực sự tin rằng cô ta tiện thể đến thành phố Vọng Hải đó nghe, tao thấy cô ta lần này đến hoàn toàn là để tìm mày. Dã Lang, xét trên thân phận huynh đệ, tao nói với mày, loại đàn bà này mày đừng có mà mềm lòng, đã đến thành phố Vọng Hải thì lập tức ra tay, tao đảm bảo với mày, chỉ cần mày khiến cho cô ta ngoan ngoãn trên giường, thì cô ta chẳng màng đến gì cả, chắc chắn là sẽ đến thành phố Vọng Hải định cư rồi, đến lúc đó sẽ làm giám đốc ở công ty bảo hiểm của tụi mình, hai tụi mình giao công ty lại cho cô ta hết, như vậy sau này. Tuyết Hoa quản lý tài vụ. Lương Ngọc quản lý công ty, như vậy sẽ tốt biết mấy!
- Lời nào đến miệng mày cũng chẳng có gì hay ho cả!
Dã Lang nói.
- Cũng có thể lần này cô ấy đến thành phố Vọng Hải thật sự tiện thể đến thăm thôi, rất nhanh sẽ đi thôi!
- Dã Lang, đây là cái không đúng của mày, mày đâu phải là cô ta, sao mày biết suy nghĩ trong lòng cô ta chứ!
Dã Thú nói.
- Mày cứ đợi sau khi cô ta đến hãy nói vậy, à, khi nào cô ta đến thành phố Vọng Hải?
Dã Thú nói.
- Chắc là trưa nay!
Dã Lang trông có vẻ như lỡ miệng nói. Dã Thú vừa nghe suýt chút nữa phun cà phê đang ngậm trong miệng vào người Dã Lang, nói:
- Tao nói nè Dã Lang, rốt cuộc mày đang nghĩ gì vậy, còn không lái xe đến đón cô ấy!
- Nhưng bên này…!
Dã Lang chần chừ nói.
- Cái gì mà bên này, giờ mày lái xe đi đón cô ấy đi, đón cô ấy đến đây, tao bảo đảm chẳng bỏ lỡ chuyện gì đâu, tin tao đi, hai tên khốn đó trốn không được đâu!
Dã Thú vỗ vai Dã Lang nói:
- Dã Lang, là huynh đệ nên tao nói mày, con người mày cái gì cũng tốt cả, chỉ là chuyện của đàn bà mày hay dễ mắc hồ đồ lắm, đàn bà và huynh đệ đều giống nhau cả, đều cần hết không thể thiếu, mày đừng có làm bộ mặt không thèm nữ sắc trước mặt huynh đệ tao, cái đó của mày đối với lão đại có tác dụng tốt, đối với cái mông của tao cũng vô dụng, tao ở với mày bao nhiêu năm rồi, còn không rõ tiểu tử mày nghĩ gì trong đầu à, mấy năm nay không phải không có phụ nữ chịu liều mạng vì mày, nhìn lão đại thì biết, mấy phụ nữ đó đều theo lão đại, ai cũng không có xì hơi, chẳng phải là ngoan ngoãn thành thật đó sao. Tao đến Lương Ngọc cũng thuộc mẫu loại này, đừng xem cô ta là cảnh sát Hồng Kông gì gì đấy, chẳng có tác dụng gì cả, chỉ cần mày có thể chinh phục cô ta thì cô ta sẽ ngoan ngoãn theo mày thôi.
Dã Lang bị mấy câu nói này Dã Lang làm cho không do dự nữa mà đứng dậy liên, đưa tay ra vỗ thật mạnh lên vai Dã Thú nói:
- Tao sẽ về nhanh thôi!
Nói xong vội vội vàng vàng rời khỏi quán cà phê.
Dã Thú nhìn theo bóng dáng Dã Lang rời khỏi bĩu môi nói:
- Xem ra sau này mình còn phải chỉ bảo nhiều nhiều!
Dã Thú rút điện thoại ra gọi cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đang làm phục vụ ở nhà, vừa bưng trà, lại đưa nước, có lúc phải đi đổi tiền lẻ. Ý lúc đầu của Diệp Lăng Phi là mọi người đánh mạc chược trong nhà là được rồi, có thể dùng bài poker làm tiền, cũng là cái gọi là “vung tay chỉ đầu”, cuối cùng thắng nhiều thắng ít thì lấy bài poker làm chuẩn mà tính, đừng có chơi tiền. Nhưng mấy cô này đều đòi chơi tiền, không nhìn thấy tiền luôn cảm thấy chơi mạc chược chẳng thú vị gì cả.
Lúc Dã Thú gọi điện đến thì Diệp Lăng Phi vừa đi đổi tiền lẻ về. Trong nhà Diệp Lăng Phi làm gì có tiền lẻ, mấy cô này chơi một tệ một tệ, cần phải có tiền lẻ. Diệp Lăng Phi không còn cách nào đành phải lái xe đi ra ngân hàng một chuyến, đổi năm nghìn tệ tờ mười tệ với năm trăm tệ ra đồng một tệ hết, một túi tiền dày cộm, ai không biết chẳng tưởng trong túi của Diệp Lăng Phi cầm khoảng mấy chục nghìn tệ nữa.
Diệp Lăng Phi vừa đặt đống tiền lẻ vừa đổi lên bàn mạc chược thì điện thoại của Dã Thú gọi đến. Diệp Lăng Phi đành phải cầm điện thoại ra ngoài nghe. Kết quả Bạch Tình Đình làm chủ chia số tiền đó ra. Thực ra, mấy cô gái này bất luận ai thua thì tiền cũng là của Diệp Lăng Phi hết. Ai biểu Diệp Lăng Phi là đàn ông duy nhất trong nhà này, bị đàn bà bóc lột hết.
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại ra ban công tầng hai, nói:
- Dã Thú, cậu nói Lương Ngọc từ Hồng Kông qua đây?
- Vâng!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Vậy tốt rồi. Dã Lang sẽ không cô đơn nữa rồi, sau khi Dã Lang đón Lương Ngọc về thì đến nhà anh, chúng ta ăn cơm cùng nhau, sẽ náo nhiệt lắm đây!
- Không thành vấn đề!
Dã Thú nói.
- Lão đại, hai tên khốn đó em chắc chắn là đến từ bên Tam Giác Vàng, em đã từng đi qua nơi đó, học được ít từ địa phương nơi đó, em nghe thấy hai tên đó dùng tiếng địa phương ở đó để nói chuyện, lão đại, hình như họ quyết muốn tìm cho được địa chỉ của Lý Khả Hân, rất có khả năng nhằm vào Lý Khả Hân đó!
Diệp Lăng Phi sớm đã nghĩ đến điểm này, nếu không hắn cũng đã không gọi điện bảo Dã Thú theo dõi hai tên đó. Diệp Lăng Phi lúc này rất cảnh giác, sợ xảy ra một lỗ giọt nào. Hắn không muốn để cho bất kỳ là Lý Khả Hân hay Bạch Tình Đình bị thương hại. Diệp Lăng Phi nói:
- Dã Thú, cậu định làm thế nào?
- Lão đại, đợi Dã Lang và Lương Ngọc trở lại em sẽ thương lượng với Dã Lang!
Dã Thú nói.
- Em cảm thấy hai tên khốn đó định ra tay bên tiệm cà phê này, em định theo dõi tiếp!
- Ừ, cậu xem xử lý đi, có chuyện gì thì gọi điện cho anh!
Diệp Lăng Phi nói.
- Nhớ kỹ, chưa đến mức hiểu rõ tình hình thì không được mạo hiểm giết người, bây giờ chúng ta khác trước rồi, không thể động cái là đòi tính mạng người khác, nhớ rõ chưa?
- Lão đại, anh yên tâm, em biết làm thế nào mà!
Dã Thú nói.
Sau khi Diệp Lăng Phi tắt máy thì trở lại trong phòng, nhìn thấy bốn cô gái đang chơi rất phấn khởi. Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ ăn trưa rồi, hình như bốn cô gái chẳng có ý muốn dừng lại. Diệp Lăng Phi không còn cách nào khác đành mặc kệ bốn cô gái chơi tiếp.
…………………………………………� �…
Trong tầng hai của một nhà nghỉ. Lâm Việt mặc một chiếc quần cộc từ trên giường ngồi dậy. Bên cạnh hắn đang có một cô gái ** chừng hăm ba hăm bốn tuổi đang nằm, cô gái đó nằm nghiêng quay cái mông phì nhiêu của mình về phía Lâm Việt. Nhà nghỉ này chỉ cần có tiền thì những chuyện khác mặc kệ. Cô gái ** này là do nhà nghỉ này tìm đến, một đêm một trăm năm mươi tệ. Cô gái này ngực to mông to, ngoài điểm này ra chẳng có chỗ nào khác đẹp nữa cả, tướng mạo bình thường. Cái giá này ở khu trung tâm thành phố cũng có thể tìm được tiểu thư, chỉ là mấy tiểu thư đó sẽ không công khai hoạt động, nếu muốn làm chỉ có thể ở trong các khu tắm hơi, trung tâm giải trí chẳng hạn, hơn nữa một lần phải một trăm rưỡi, nếu muốn bồi cả một đêm chí ít cũng bốn trăm tệ.
Lâm Việt đương nhiên cũng sẽ không ngốc mà chạy đến trung tâm thành phố, hắn còn mang theo Diệp Phong, nếu như chạy đến trung tâm thành phố mà bị người khác nhìn thấy thì làm thế nào. Lâm Việt là người vô pháp vô thiên, nhưng điều đó không nói lên rằng hắn là người ngu ngốc.
Lâm Việt giơ tay đánh mạnh vào mông cô gái đó nói:
- Cút đi!
Nói xong rút một tờ xanh trị giá một trăm tệ từ trong túi áo ném lên người cô gái đó nói:
- Đây là tiền boa, nếu tôi cần cô nữa thì sẽ gọi cho cô!
Cô gái đó đã quen với cái nghề này rồi, đương nhiên là biết quy tắc của nghề này. Bò dậy phi nhanh ra mặc áo quần, cũng không nói thêm câu nào cầm lấy tiền phi nhanh rời khỏi phòng đó. Lâm Việt mặc quần vào đến phòng bên cạnh, vừa đẩy cửa thì thấy Thổ Cẩu và một người đàn ông khác đang nằm trên giường xem chương trình ti vi, trong phòng nồng nặc khói thuốc. Diệp Phong bị ném vào một góc sát cửa sổ, tay chân bị trói hết lại, miệng cũng bị nhét chiếc tất hôi.
Đầu Diệp Phong bị quấn hết lại, để ngăn cầm máu chảy ra bên tai Diệp Phong. Diệp Phong lúc này cuộn mình ở góc tường, nhắm chặt hai mắt không rõ có phải đang hôn mê hay không.
Vừa nhìn thấy Lâm Việt vào. Thổ Cẩu và tên còn lại nhảy ra khỏi giường. Lâm Việt đóng cửa phòng lại nói với Thổ Cẩu:
- Gọi điện cho tên ranh tiểu Hầu Tử, hỏi xem chuyện tên ranh đó làm thế nào rồi, sao tới giờ vẫn chưa có tin!
Trong lúc Thổ Cẩu cầm điện thoại gọi thì Lâm Việt đến trước mặt Diệp Phong đang cuộn mình trong góc tường, nhấc chân lên đá vào người Diệp Phong chửi:
- Đã chết chưa?
Đá một hồi mà Diệp Phong vẫn không động đậy. Lâm Việt cúi người xuống dùng tay đặt dưới mũi Diệp Phong, lập tức đứng lên dặn:
- Đi lấy một chậu nước lạnh qua đây, dội cho tỉnh tên khốn này!
Tên đó cầm một chậu nước đi ra, lấy một chậu nước đầu đem tới dội lên đầu Diệp Phong, cả người Diệp Phong khẽ động, từ từ mở mắt ra.
Lúc này Thổ Cẩu đưa điện thoại cho Lâm Việt. Lâm Việt không màn đến Diệp Phong cầm điện thoại chửi:
- Tiểu Hầu Tử, mẹ kiếp mày đi lâu như vậy đã tìm được người chưa?
Người đàn ông mà Lâm Việt gọi là tiểu Hầu Tử chính là tên đầu trọc lùn ở trong quán cà phê đó, hắn vội nói:
- Ngũ bang chủ, cô ta không đến quán cà phê, tụi em vẫn chưa gặp được cô ta!
- Có chút chuyện nhỏ đó mà cũng làm không xong, mày không biết đến nhà cô ta mà lôi cô ta về đây à?
- Ngũ bang chủ, anh đừng nôn nóng!
Tiểu Hầu Tử nói.
- Người trong quán của cô ta nhất định là biết, bọn em đợi đến tối bắt một người truy hỏi ra nhà cô ta ở đâu, sau đó sẽ lập tức bắt cô ta về. Ngũ Bang Chủ, anh yên tâm đi, tối bọn em nhất định sẽ làm ok!
- Làm mau lên đó, đừng có dài dòng với tao!
Lâm Việt không kiên nhẫn được chửi một câu, hất tay ném cái điện thoại cho Thổ Cẩu, hắn cúi người ngồi chồm hổm trước mặt Diệp Phong, đưa tay ra lấy chiếc tất hôi nhét trong miệng Diệp Phong ra. Sau đó. Lâm Việt mới cười nham hiểm nói:
- Diệp Phong, không ngờ mày cũng có ngày hôm nay, tối qua tôi có thể giết chết mày rồi, nhưng suy nghĩ kỹ hay thôi vậy, cho dù giết chết mày cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, dù gì chúng ta đã đã từng quen nhau, tao bán cho mày một nhân tình, nếu như mày chịu nói cho tao biết mày giấu thứ đó ở đâu thì tao sẽ tha cho mày!
- Mày sẽ tha cho tao?
Diệp Phong cố gắng nói.
- Tao…tao không tin đâu, nếu tao… giao thứ đó cho mày, tao sẽ chết càng… càng nhanh hơn. Việt tử, bất luận thế nào trong mắt tao mày cũng chỉ là con chó, mày… mày không xứng nói chuyện với tao!
Lâm Việt nghe xong nắm chặt nắm đấm cho một chưởng vào mồm Diệp Phong, làm cho răng trên miệng Diệp Phong gãy một nửa, miệng Diệp Phong toàn là máu gãy răng. Diệp Phong phun máu vào người Lâm Việt khiến cho mặt Lâm Việt dính máu của răng gãy. Lâm Việt đưa tay lên chùi, sau khi nhìn thấy tay dính máu tươi hắn lại bật cười, cười rất nham hiểm.
- Diệp Phong, mày đừng tưởng rằng như vậy là tao không biết thứ đó ở đâu, tao nói cho mày biết, tao đã phái người đi bắt bạn tốt của mày rồi, tiểu Hầu Tử rất nhanh sẽ dẫn cô ta về, đến lúc đó tao để cho hai người bọn mày chết cùng nhau!
Diệp Phong miệng đầy máu, đến lúc này hắn lại bật cười, chỉ là tiếng cười nghe rất bi thương, hoàn toàn là cười ra từ cổ họng khóe mắt.
- Việt…Việt Tử, mày… mày nghe… nghe rõ cho tao, cho … cho dù mày… mày có giết chết tao, tao … cũng sẽ khiến cho mày phải trả giá, tao … tao sớm đã … chuẩn bị hết cho mày rồi!
Diệp Phong nói đến đây, lại há miệng thở hồng hộc mấy hơi, lại nói tiếp:
- Tao… tao không những khiến… khiến cho mày chết, còn … còn phải khiến cho Sa Lệ chết, tụi mày… tụi mày sẽ trở thành vật mai táng theo tao!
- Mẹ kiếp, sắp chết đến nơi mà còn lắm chuyện lãi nhãi!
Lâm Việt chửi, đạp một cái thật mạnh xuống hạ thân của Diệp Phong. Diệp Phong kêu lên thảm thiết rồi ngất đi. Lâm Việt một chân đá gãy vật sinh mệnh của Diệp Phong, lúc này Lâm Việt cũng không mà ng sá»± sá»ng chết của Diá»p Phong, hắn chá» nghÄ© Äến tìm cho ra thứ hắn cần trong tay bà chủ quán cà phê Äó.