- Chú Trương à, cháu thấy những việc này chú nên tự quyết. Cháu đã nói rồi, cháu không tham gia vào việc quản lý của tập đoàn, nhưng cháu sẽ luôn ủng hộ quyết định của chú.
Diệp Lãng Phi cố ý gọi Trương Khiếu Thiên bằng chú, để ông ta cảm thấy mối quan hệ giữa hai người rất sâu đậm, rồi tin tưởng vào việc hắn sẽ toàn tâm toàn ý phò tá ông ta, Diệp Lăng Phi quả thực không muốn Trương Khiếu Thiên cứ hễ có chuyện gì lại tìm đến hắn bàn bạc.
Ở đầu dây bên kia, thái độ của Trương Khiếu Thiên tỏ vẻ rất mừng rỡ, ngữ khí trong giọng nói cũng nhẹ nhàng, thân tình lên rất nhiều, thậm chí Diệp Lăng Phi còn nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của ông ta, nhất định những lời nói vừa rồi của Diệp Lăng Phi đã làm ông ta thoải mái lên rất nhiều.
- Tiểu Diệp, cảm ơn cậu.
Hắn lúc này cười nghĩ bụng: "Xem ra Trương Khiếu Thiên đã yên tâm rồi."
Buổi trưa, khi Diệp Lăng Phi cầm hộp cơm xuất hiện ở nhà ăn, thì xung quanh dậy lên tiếng thì thầm to nhỏ của vài nhân viên trong công ty. Mọi người đều biết việc Diệp Lăng Phi bị đuổi ra khỏi Tân Á, có một bộ phận không nhỏ cho rằng thật đáng đời hắn. Cũng cần phải nói rằng sự tự do, phóng túng của hắn, làm không ít kẻ nóng mắt, bình thường Diệp Lăng Phi vẫn một mình một kiểu, hành động chẳng chút phép tắc, quy củ nào làm không ít nhân viên bất mãn.
Nhất là những nhân viên ở phòng tổng hợp, quyền lực nắm trong tay cũng tương đối, có thể tùy ý kiểm tra tình hình của mọi phòng ban trong Tân Á, nên thái độ của hơn 40 nhân viên trong phòng này rất ngạo mạn. Các nhân viên của các phòng ban khác trong công ty đều rất kính nể nhân viên phòng này, thậm chí một số còn ra sức bắt quan hệ, nối liên lạc với họ, mục đích là để sau này có bị phát hiện vi phạm nội quy của công ty thì cũng có thể xin họ nhẹ tay.
Diệp Lăng Phi đứng xếp hàng lấy cơm thì có một vài nhân viên phòng tổng hơp đang đứng đằng trước hắn. Nếu là ngày trước, những kẻ này đã sớm nhường chồ cho hắn, nhưng giờ thì không buồn để ý, coi như nhìn thấy cát bụi. Nhà ăn của tập đoàn Tân Á không phân biệt chức vụ và vị trí, chỉ cần đến đây ăn cơm, kể cả anh có là phó tổng của Tân Á thì anh cũng cần phải xếp hàng nghiêm chỉnh như mọi nsười.
Đám người Tiền Thường Nam gần như chẳng bao giờ bén mảng đến nhà ăn của công ty. Bọn họ hoặc trưa ra ngoài ăn, hoặc buổi sáng chạy ra khỏi công ty, nói mình đi giải quyết công việc, những ai mà biết được những vị lãnh đạo cao cấp này có ra ngoài để xử lý công việc hay không?
Quy định của tập đoàn chỉ phù hợp với những nhân viên bình thường còn không có hiệu lực với những vị lãnh đạo cấp cao.
Khi sắp đến lượt Diệp Lãng Phi thì bỗng nhiên xuất hiện một nhỏm nhân viên phòng tổng hợp ở cửa ra vào, những tên này vừa đến đã nhanh chóng tranh lên đứng trước chỗ Diệp Lăng Phi, ngay sau chỗ đám nhân viên tổng hợp ban nãy.
- Tiểu Vương à, tên tiểu tử nhà cậu thì xếp hàng sao được, ra đây đứng đằng sau tôi đi.
Một nhân viên phòng tổng hợp nói.
Một tên nhân viên đứng trước Diệp Lăng Phi lại giục tiếp:
- Gì vậy? Tôi đang đợi các cậu đấy, thôi thì nhanh lên đây rồi lẩy cơm đi, nào, đây, đứng đây. Đừng nói nhiều nữa, lấy cơm mau đi.
Diệp Lãng Phi nhìn lên thấy trước mặt mình thay vì vài tên nhân viên tổng hợp như ban nãy thì giờ thay vào là hơn chục tên chen vào, hắn khẽ cau mày, lành lạnh nói:
- Các vị, muốn ăn cơm thì phải xếp hàng, đừng làm như thế này!
- Aiya, đây không phải là giám đốc Diệp sao? Tôi không nhìn thấy giám đốc Diệp đứng ở đây.
Trong đám nhân viên phòng tổng hợp một tên trẻ măng bỗng cất tiếng, tên này chính là kẻ mà lần trước bị Diệp Lăng Phi đánh, tên là Chương Minh. Tên tiểu tử này vẫn khắc ghi mối thù hôm đó với Diệp Lăng Phi, vẫn luôn nghĩ cách báo thù, nhưng nghẹt nỗi hắn lúc trước không dám động Diệp Lăng Phi vì địa vị của hắn trong công ty, gì chứ ít nhất hắn cũng là giám đốc một phòng ban, nhưng giờ tình hình đã đổi khác, giám đốc của bọn hắn Chu Thế Hùng đã khẳng định chắc chắn việc Diệp Lăng Phi sẽ bị đuổi ra khỏi Tân Á vậy nên chiều nay tên ngạo mạn này sẽ phải cuốn gói sớm, những ngày tháng sau này mọi người có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.
- Vì vậy lá gan của tên Chương Minh này cũng vì thế mà phồng lên, tỉnh bơ nói:
Giám đốc Diệp, có cần bọn tôi cho anh một chỗ không? Nói xong, hắn to mồm nói:
- Aiya, các anh chị em nhường lượt đi, đừng để giám đốc Diệp của chúng ta đánh. Đến lúc đấy thì đen đủi rõ rồi.
Đám người phòng tổng hợp nghe xong thì cười to, nhưng chẳng có lấy một tên nhường chỗ.
- Vân chưa biến đi nhỉ?
Chương Minh lại nói tiếp một câu, lại làm đám người xung quanh cười theo phụ họa.
Diệp Lăng Phi chỉ cười lạnh, không nói câu nào. Ba người Hiểu Uyển, Từ Oánh, Trịnh Khả Nhạc đã lấy xong đang đứng một góc, cơm ngao ngán nhìn cảnh tượng đang điễn ra, nếu theo như tính cách của Diệp Lăng Phi, họ không chắc giờ sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo. Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh liền nói với Hiểu Uyển:
- Hiểu Uyển, hay là chúng ta mời giám đốc Diệp sang đây ăn cơm đi, tôi thấy cục diện này không biết lửa trong người anh ấy sẽ bị thổi lên đến mức nào.
Đường Hiểu Uyển cũng rất lo lắng, nghe Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh đề nghị ba người cùng ra mời Diệp Lăng Phi đi ra ngoài ăn cơm, vội vàng đồng ý. Ba người bọn họ nào đã ăn cơm, vội vàng bước đến chỗ Diệp Lăng Phi, rồi ba người đẹp vây quanh hắn, cô này một câu, cô kia một câu, người lôi người kéo thì nhất định sẽ kéo được Diệp Lăng Phi ra khỏi nhà ăn.
Nhìn thấy Diệp Lăng Phi được ba mỹ nhân kéo đi, đám nhân viên phòng tổng hợp nhất là Chương Minh khinh thường ra mặt.
Vừa ra khỏi nhà ăn, Diệp Lăng Phi lầm bầm:
- Aiya, các cô làm gì vậy, tôi chỉ muốn ăn một bữa cơm thôi mà, có nhất thiết phải ra ngoài như thế này không?
- Anh Diệp à, bọn em mời anh ăn cơm.
Đường Hiểu Uyển kéo khuỷu tay hắn, ngọt ngào nói:
- Không có ý gì khác cả, chỉ là muốn cùng anh ăn một bữa cơm thôi.
- Vâng, đúng đẩy ạ, giám đốc chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.
Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc cũng thêm vào.
Diệp Lăng Phi nhìn điệu bộ hết lòng mời mọc của ba người đẹp, không nhịn được phá lên cười.
Dù ba người Đường Hiểu Uyển, Từ Oánh, Trịnh Khả Nhạc nói là mời hắn, nhưng sau khi ăn cơm xong hắn vẫn kiên quyết trả tiền. Ba người đẹp kia chẳng còn cách nào khác đành chiều theo ý hắn.
Buổi họp cấp cao diễn ra vào buổi chiều, Trương Khiếu Thiên chủ yếu nói về hướng phát triển của tập đoàn, thay đổi một vài ngành nghề. Đồng thời, tuyên bố sẽ tiến hành điều chỉnh cấp cao đổi với tập đoàn, bãi nhiệm phó tổng Vương.
- Các vị, tôi mong mọi người đã rõ, tập đoàn chúng ta đang ở trong giai đoạn then chốt, không đổi mới, chúng ra sẽ không thể tiếp tục tiến lên. Và vậy, tôi mong mọi người sẽ luôn nâng cao tinh thần cảnh giác, tuyệt đối không được lơ là trong mọi công việc.
Trương Khiếu Thiên nói xong, liền nhìn quanh khắp hội trường, nói:
- Các vị, nếu mọi người không còn câu hỏi nào nữa, thì buổi họp hôm nay của chúng ta dừng lại tại đây. Mong các vị khi trở về, sẽ suy nghĩ kĩ hơn về những điều tôi vừa nói, và đóng góp ý kiến nhiều hơn nữa cho sự phát triển của tập đoàn của chúng ta.
Tiền Thường Nam ngẩn người, hắn không ngờ Trương Khiếu Thiên lại chẳng đả động gì đến chuyện khai trừ Diệp Lăng Phi. Lòng hắn cứ bồn chồn chẳng yên, thầm nghĩ: "Lẽ nào Trương Khiếu Thiên đã quên chuyện đó."
Tiền Thường Nam nhìn sang Chu Thế Hùng, Chu Thế Hùng ngay lập tức nhận được chỉ thị từ ánh mắt của Tiền Thường Nam. hắn cao giọng nói:
- Chủ tịch, tôi có điều muốn nói.
Trương Khiếu Thiên cau mày, ông ta rất hiểu Chu Thế Hùng lúc này chắc chắn đứng lên là để phát biểu chỉ thị ngầm trong ánh mắt của Tiền Thường Nam ban nãy. Ông ta quét nhanh mắt sang phía Diệp Lăng Phi, thì thấy Diệp Lăng Phi đang ung dung ngồi trên ghế, nhắm mắt, trông như đang ngủ. Trương Khiếu Thiên không biết ý của Diệp Lăng Phi là gì. Ông ta lại nhìn sang phía Chu Thế Hùng, gật đầu nói:
- Giám đốc Chu, anh có chuyện gì muốn đề xuất thì cử nói đi.
- Chủ tịch Trương, giám đốc phòng tổ chức Diệp Lăng Phi trong thời gian qua tự tung tự tác, hoàn toàn không chấp hành những quy định đã được đặt ra của tập đoàn, đã thế còn cố ý ẩu đả với nhân viên. Nhân viên phòng tổng hợp của tôi trong quá trình làm việc đã bị giám đốc Diệp đây hành hung. Không những thế giám đốc Diệp còn ngang nhiên tuyên bố rằng trong tập đoàn không ai dám động đến anh ta, tạo ấn tượng không tốt cho hình ảnh của tập đoàn. Tôi cho rằng siám đốc Diệp phải bị khai trừ ra khỏi tập đoàn.
Chu Thế Hùng vừa dứt lời thì Tiền Thường Nam ngay lập tức phụ họa:
- Đúng, tôi đồng ý với ý kiến của giám đốc Chu, ảnh hưởng mà giám đốc Diệp gây ra cho tập đoàn quá lớn. Nếu cứ để cậu ta ở đây tiếp tục làm loạn, tôi e rằng chẳng mấy chốc tập đoàn của chúng ta sẽ phát sinh nhiều vấn đề khó giải quyết.
- Tôi không đồng ý.
Trần Ngọc Đình phản đối.
- Tôi không cho rằng hành động của giám đốc Diệp ảnh hưởng không tốt đến tập đoàn, tôi lại cho rằng cậu ấy làm vậy là đóng góp cho sự phát triển của tập đoàn.
- Phó tổng Trần, cô nói như vậy là không đúng rồi, không nên vì những tình cảm riêng tư mà bênh vực cho giám đốc Diệp.
Chu Thế Hùng lại nói tiếp:
- Theo tôi thấy nếu giám đốc Trần cứ một mực bênh vực cho giám đốc Diệp như vậy thì sẽ không tránh khỏi những lời đàm tiếu trong công ty. À, tôi cũng có nghe được vài thông tin liên quan tác phong sinh hoạt, đời sống riêng tư của phó tổng, đương nhiên đây chỉ là tin đồn vỉa hè, tôi cũng không tin, nhưng nếu lọt vào tai một vài nhân viên không hiểu rõ tính cách của phó tổng, thì chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến công việc của phó tổng.
Trần Ngọc Đình nghe xong câu nói này của Chu Thế Hùng, mặt cô ta trắng bệch, đang định phản bác lại thì nghe thấy tràng cười lạnh đến thấu xương của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi trừng mắt, lạnh lùng nói:
- Giám đốc Chu, câu nói này của anh đầy hàm súc. Tôi đặc biệt thích những người có chiều sâu như anh.
- Giám đốc Diệp, anh nói vậy là có ý gì? Chu Thế Hùng ngay lập tức cảnh giác, nghiến răng nói:
- Tôi nói vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho tập đoàn.
Bốp, bốp...
Diệp Lăng Phi vỗ tay hai cái, cười lạnh:
- Hay cho cái câu muốn tốt cho tập đoàn. Tôi vốn không định tham gia vào những chuyện tranh cãi nhặng xị của Tân Á, nhưng một vài người nào đó lại ép tôi phải chen mặt vào. Chủ tịch Trương, tôi nghĩ có vài chuyện ông nên hiểu rõ, tất cả mọi việc tôi làm cũng là vì tập đoàn của chúng ta, thân làm chủ tịch hội đồng quản trị, ông nên phân rõ thị phi trắng đen, hãy khai trừ tôi ra khỏi Tân Á đi.
Trương Khiếu Thiên nhìn bộ mặt xám xịt kia của Diệp Lăng Phi, tim đập thình thịch, nghĩ trộm: "Xem ra mình buộc phải nói ra rồi."
Trương Khiếu Thiên cười ha hả nói:
- Giám đốc Diệp, tôi biết cậu là vì muốn tốt cho Tân Á, có thể phong cách làm việc của cậu làm cho một vài người khó lý giải, nhưng tôi lại rất hiểu những đóng góp của giám đốc Diệp đây, đặc biệt là đối với phòng tổ chức dưới sự lãnh đạo của cậu ấy, và tất cả những thành tích cậu ấy đã giành được, tôi đương nhiên không thể đuổi cậu ấy ra khỏi Tân Á, mà ngược lại còn muốn trọng dụng cậu ấy hơn nữa. À, suýt nữa tôi quên một chuyện quan trọng.
Trương Khiếu Thiên nói đoạn, quay sang phía Trương Lộ Tuyết nói:
- Lộ Tuyết, từ ngày mai trở đi con xuống phòng tổ chức để học hỏi giám đốc Diệp, năng lực làm việc của giám đốc Diệp là tốt nhất trong công ty.
Tiền Thường Nam và Chu Thế Hùng nghe xong thì ngẩn cả người, lòng hoang mang không hiểu tại sao Trương Khiếu Thiên lại thay đổi quyết định chóng vánh như vậy.
Trong lúc những kẻ trên đang bàng hoàng, ngơ ngác, thì Diệp Lãng Phi lại cười khểnh nói:
- Chủ tịch Trương, tôi còn một kiến nghị, sự tồn tại của phòng tổng hợp hoàn toàn là một sự lãng phí tài nguyên, tôi đề xuất nên khai trừ phòng này, về sau tập đoàn Tân Á không cần phòng tổng hợp nữa.