Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi rời khỏi đại đội cảnh sát hình sự, hắn lái xe, gọi cho Dã Thú một cú điện thoại. Sau khi an bài xong, Diệp Lăng Phi cúp máy ném di động lên ghế phụ lại, lấy một điếu thuốc lá ra, châm lửa hút. Chuyện bây giờ đã càng ngày càng sáng tỏ, giống như mây mù bị quét sạch, trời lại nắng. Cái chết của Mộ Thiên Dương càng khẳng định suy đoán của Diệp Lăng Phi, Tưởng gia và Chu Ngọc Địch có quan hệ, có thể nói chỗ dựa sau lưng Chu Ngọc Địch chính là Tưởng gia, phân tích thêm một bước nữa, người của Tưởng gia đã có quan hệ với tổ chức nước ngoài, chuyện này là một chuyện vô cùng đáng sợ, nếu thực sự như vậy, một khi Tưởng gia đắc thế, thiên hướng chính trị có thể đoán trước được. Diệp Lăng Phi lái xe gặp đèn đỏ, hắn dừng xe lại, trong thời gian chờ đèn đỏ, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, gọi cho Vu Chấn.

- Thị trưởng Vu, tình hình dạo này thế nào?

Diệp Lăng Phi cười hỏi.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói hơi mệt mỏi của Vu Chấn:

- Dạo này nhiều việc quá, tôi mới đến Bắc Kinh một chuyến, cũng chỉ vừa về thôi!

Diệp Lăng Phi nghe Vu Chấn nhắc đến Bắc Kinh, trong lòng khẽ động, hắn mơ hồ ý thức được Vu Chấn đang tính toán chuyện gì. Lần trước, Diệp Lăng Phi giới thiệu Vu Chấn cho Nhạc Lâm Sơn, lần này, Vu Chấn đến Bắc Kinh, rất khó khiến để người ta không nghĩ Nhạc Lâm Sơn và Vu Chấn đã gặp nhau, phân tích sâu xa hơn, nói không chừng Nhạc Lâm Sơn và Vu Chấn đang mưu đồ bí mật chuyện gì đó, Vu Chấn đã trở thành người của phe Nhạc Lâm Sơn. Đương nhiên, những chuyện này chỉ là suy đoán của Diệp Lăng Phi, chuyện này cần được Vu Chấn xác nhận. Chỉ có điều, những chuyện như thế này có hỏi cũng như không, những người làm quan, tất cả đều rất kín mồm kín miệng, cho dù quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Vu Chấn rất gần gũi, nhưng Vu Chấn cân nhắc những nguyên nhân khác, sẽ không dễ dàng nói chuyện này ra, cách tốt nhất là không hỏi, như vậy thì mọi người đều vui vẻ, không phải phiền muộn. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Thị trưởng Vu, ông là một người bận rộn mà, tôi đang suy nghĩ không biết có nên nói một chuyện mà mình biết cho ông không?

Vu Chấn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cười bảo:

- Tiểu Diệp, từ bao giờ cậu lại coi tôi như người ngoài vậy, chúng ta luôn là người đứng chung một chiến tuyến mà, không đúng sao?

- Nói thì nói như vậy, nhưng mà, chuyện này có thể có liên quan rất lớn, tôi không thể không cân nhắc cẩn thận!

Trong lúc Diệp Lăng Phi nói chuyện, đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh, hắn nhét tai nghe vào lỗ tai, vừa lái xe, vừa trò chuyện tiếp với Vu Chấn. Diệp Lăng Phi nói:

- Thị trưởng Vu, chính bởi vậy, cho nên tôi mới cân nhắc không biết có nên nói với ông không!

Vu Chấn nghe khẩu khí của Diệp Lăng Phi, dường như là Diệp Lăng Phi có chuyện gì đó rất quan trọng, ông ta cũng lập tức tỏ ra nghiêm túc, nói:

- Tiểu Diệp, ý cậu là việc này quan hệ trọng đại?

- Cũng có thể hiểu như vậy!

Diệp Lăng Phi nói,

- Tạm thời tôi còn chưa biết kết quả của chuyện này, nhưng từ tình hình hiện giờ những gì mà tôi biết được, có thể chuyện này có liên quan đến Tưởng gia!

Lại là Tưởng gia, Vu Chấn nghe Diệp Lăng Phi nói chuyện này có thể có liên quan đến Tưởng gia, giọng điệu của ông ta thay đổi một lần nữa, trở nên cực kỳ cẩn trọng, hỏi:

- Tiểu Diệp, có liên quan gì đến Tưởng gia?

- Tôi cho rằng Tưởng gia có quan hệ với một tổ chức nước ngoài nào đó, hiện giờ tổ chức này còn chưa bại lộ, căn cứ những tin tức tình báo mà tôi nắm giữ, thành viên của tổ chức này đại bộ phận đều là những người sưu tầm tác phẩm nghệ thuật. Bọn họ có hứng thú cực lớn với các tác phẩm nghệ thuật, thậm chí còn không tiếc thông qua các thủ đoạn phi pháp để đạt được mục đích, trong nước các tác phẩm nghệ thuật có giá trị rất nhiều, nếu tổ chức đó và Tưởng gia liên hợp chặt chẽ, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, Tưởng gia cũng nhận được sự ủng hộ rất lớn. Thị trưởng Vu, ông nói xem, đó có phải là một chuyện khó giải quyết không?

- Chuyện này khó có khả năng!

Vu Chấn nghe Diệp Lăng Phi nói xong, giọng điệu của ông ta có vẻ do dự, trong lòng ông ta hiểu chuyện đó có ý nghĩ như thế nào, nhưng Vu Chấn lại không muốn thừa nhận đây là sự thật. Diệp Lăng Phi vừa lái xe vừa nói:

- Thị trưởng Vu, ông có muốn tin chuyện này không thì tùy ông, tôi chỉ biết được đến thế thôi, những chuyện khác tôi không giúp được!

Vu Chấn nói:

- Tiểu Diệp, tôi biết rồi!

Vu Chấn nói đến đây, đổi giọng, hỏi thêm:

- Tiểu Diệp, Tiêu Tiếu ở chỗ cậu thế nào rồi?

- Tiêu Tiếu vẫn bình thường, bây giờ còn suốt ngày bận chuyện đồ cổ gì đó, tôi cũng không biết rốt cuộc em ấy làm cái gì. Thị trưởng Vu, ông có thể trực tiếp gọi điện thoại cho Tiêu Tiếu, chẳng phải em ấy là con gái của ông sao, có gì mà phải ngại chứ, ông bảo có đúng không?

Vu Chấn cười nói:

- Tiểu Diệp, tôi không gọi điện thoại cho Tiêu Tiếu thì tốt hơn, tôi đã nói với con bé ngày nghỉ là của nó, tôi sẽ không can thiệp, nó làm cái gì, tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ hi vọng cậu giúp tôi chiếu cố Tiêu Tiếu nhiều hơn, tôi không muốn Tiêu Tiếu xảy ra chuyện gì!

- Thị trưởng Vu, chuyện này thì ông cứ yên tâm, tôi sẽ giúp ông chiếu cố cho Tiêu Tiếu!

Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với Vu Chấn xong, hắn lại gọi cho Vu Tiểu Tiếu, Diệp Lăng Phi thật sự không biết rốt cuộc mấy ngay này Vu Tiểu Tiếu bận bịu cái gì, trong khoảng thời gian này, Diệp Lăng Phi còn phải lo chuyện của mình, ngược lại không có thời gian để ý tới Vu Tiểu Tiếu nữa, hắn chỉ biết Vu Tiểu Tiếu và Trương Lộ Tuyết hai người đang bận rộn về chuyện Lan Đình Tự, điện thoại của Vu Tiểu Tiếu đổ chuông ba bốn hồi, lúc đó Vu Tiểu Tiếu mới nghe máy.

- Diệp đại ca, có chuyện gì sao?

- Anh thì có thể có chuyện gì chứ, chỉ là anh vừa nói chuyện điện thoại với cha em, cha em muốn biết em đang bận chuyện gì?

Diệp Lăng Phi trực tiếp hỏi lên, Vu Tiểu Tiếu nói:

- Không bận chuyện gì cả, em chỉ đi dạo khắp nơi với chị Lộ Tuyết, chẳng phải vì cái bức Lan Đình Tự đó sao, chị Lộ Tuyết định tổ chức một hội nghị giám định, mời tất cả những nhà nghiên cứu cổ vật nổi tiếng trong nước đến thành phố Vọng Hải để giám định!

Diệp Lăng Phi thực sự không rõ chuyện này, Trương Lộ Tuyết lại tổ chức cả một hội giám định cho bức Lan Đình Tự đó, chỉ có điều, như vậy cũng bình thường. Diệp Lăng Phi vốn không có hứng thú với mấy thứ đồ cổ này, hắn cũng không quan tâm đến những chuyện như vậy, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Thế thì không có chuyện gì nữa đâu, anh chỉ định hỏi thăm xem em bận cái gì thôi, không có gì đâu!

Diệp Lăng Phi lái xe tới bệnh viện, ở bệnh viện, Chu Tiểu Linh đang trò chuyện với Chu Hân Mính trong phòng đẻ, thấy Diệp Lăng Phi đã đến đây, Chu Tiểu Linh cười nói:

- Chị, em không quấy rầy hai người nữa, chị và anh rể cứ từ từ trò chuyện đi!

Tiểu nha đầu Chu Tiểu Linh này rất hiểu đạo lý không thể làm kỳ đà cản mũi, cô nàng cười hì hì rời khỏi phòng đẻ. Diệp Lăng Phi áp tại lên bụng bầu của Chu Hân Mính, trò chuyện với sinh mệnh nhỏ đang ở trong bụng cô.

- Ông xã, chắc là trong vòng hai ngày nữa thôi!

Chu Hân Mính nở nụ cười đây hạnh phúc, nói:

- Em thật sự rất bồn chộn, ông xã, anh bảo đứa bé này sẽ giống ai?

- Tất nhiên là giống hai người chúng ta rồi, chuyện đó mà em còn phải hỏi sao!

Diệp Lăng Phi ghé môi hôn lên má Chu Hân Mính một cái, nói:

- Chờ sau khi em sinh con xong, anh quyết định sẽ ban thưởng cho em. Hân Mính, em nói đi, em muốn cái gì?

- Em không muốn gì cả, chỉ cần anh ở bên em là được rồi!

Tay phải Chu Hân Mính nắm chặt tay trái Diệp Lăng Phi, cô nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, em nghe nói dạo gần đây đã xảy ra một số chuyện, những chuyện đó em vốn không nên quan tâm, nhưng có mấy lời em không thể không nói. Thái độ của cha em không phải là thái độ của em, cha em sống trong chốn quan trường, thứ mà ông ấy truy cầu không giống em, em không hi vọng những gì cha em nói ảnh hưởng đến tình cảm của hai ta!

Diệp Lăng Phi sửng sôt, chuyện giữa hắn và Chu Hồng Sâm chưa bao giờ hắn nói với Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi lo lắng Chu Hân Mính đang mang thai, không muốn làm cho tâm tình của Chu Hân Mính gặp đả kích, bởi vậy, hắn mới che giấu Chu Hân Mính chuyện quan hệ giữa hắn và Chu Hồng Sâm đã có rạn nứt, nhưng không ngờ, Chu Hân Mính vẫn biết được. Diệp Lăng Phi đoán chắc là mẹ của Chu Hân Mính hoặc là Chu Tiểu Linh nói cho Chu Hân Mính biết, nhưng nghĩ lại, có thể Chu Hồng Sâm nói với Chu Hân Mính cũng chưa chưa biết chừng. Chu Hồng Sâm đã có ý giữ khoảng cách với Diệp Lăng Phi, thì có thể nói suy nghĩ đó cho con gái mình, hy vọng có thể có được sự ủng hộ của con gái. Bất kể như thế nào, Chu Hân Mính đã biết chuyện này, Diệp Lăng Phi không cần phải tiếp tục giấu diếm Chu Hân Mính mữa, hắn khẽ gật đầu, nói:

- Hân Mính, quả thật giữa anh và nhạc phụ có chút vấn đề, nhưng cũng không nghiêm trọng như em nghĩ đâu, anh sẽ nghĩ cách giải quyết ổn thỏa, em không cần phải suy nghĩ những chuyện này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK