- Tôi độc ác cùng là bị mấy người đàn ông xấu xa các anh dồn ép.
Diệp Lăng Phi cười ha hả:
- Đúng thế đấy, bọn đàn ông chúng tôi đều có lỗi cả. Được rồi, người đẹp, cô ngồi đây cũng chẳng phải cách, hay là mau đi biển chơi đi!
- Có gì vui đâu, mới chơi vừa xong, giờ nghỉ ngơi một tí!
Phương Linh thấy Diệp Lăng Phi không thay quần bơi, hỏi:
- Anh sao không thay quần bơi đi?
- Không đem theo!
Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi đến đây chỉ là đi dạo!
- Tôi đã nói anh đúng là người háo sắc, bây giờ còn muốn nói gì nữa. Không mang theo quần bơi, đơn giản chính là muốn nhìn mỹ nữ mặc áo tắm thôi!
- Cứ cho là cô nói đúng đi, như vậy đã được chưa?
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa mắt liếc Vu Uy một cái, nhìn thấy Vu Uy mặc đồ bơi đi đến, Diệp Lăng Phi đụng nhẹ vai Phương Linh nói nhỏ:
- Đừng nói lung tung nữa, giám đốc Vu tới rồi.
Phương Linh nhìn thấy Vu Uy tới, cô nói phớt đi:
- Chúng ta nói chuyện của chúng ta, liên quan gì đến hắn chứ.
- Nói là thế, ai biết tên này muốn làm gì đây!
Diệp Lăng Phi nhỏ giọng.
Vu Uy tươi cười đi tới chỗ Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi nói này tiểu Diệp, câu cũng thể diện ghê đó, gọi điện cho cậu cậu cũng không thèm đến công ty.
- Ày dô, giám đốc, anh hiểu lầm rồi, hôm qua em đau bụng quá, tào tháo rượt nguyên cả một ngày luôn. Em ngay cả giường cũng không xuống được, làm sao mà đi làm chứ!
Diệp Lăng Phi cố tỏ vẻ đang rất sợ sệt, vội vàng đứng dậy, nói:
- Giám đốc, thật ra là em rất muốn đến công ty, nhưng mà thực sự là không còn cách nào khác. Đúng là, cũng trách em không có báo cho anh biết trước, Tìhimg là em ngại gọi điện đến giám đốc lại đang bận việc, đó chẵng phải là sợ làm phiền anh sao. Em nói giám đốc nè, anh là một người tốt bụng khoan dung độ lượng, làm sao có thể để bụng đên một người nhò bé như em chứ, anh nói có đúng không?
Vu Uy nghe Diệp Lăng Phi nói đến đây thì biện pháp định trách móc hắn. Được Diệp Lăng Phi nói những lời này thì thấy dễ chịu. Đang định tỏ vẻ kiêu căng dạy dỗ cho Diệp Lăng Phi mấy câu để trút giận. Nhưng ông ta không ngờ Phương Linh ngồi trên bãi cát đang khì khì cười. Vu Uy lúc này đã hiểu ra, thông cảm cho Diệp Lăng Phi đang ôm bụng than thở. Vu Uy hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tiểu Diệp. Cậu đừng quên nhiệm vụ của mình. Đến lúc đó mà không đạt thì đừng có trách tôi không nể mặt!
- Cảm ơn giám đốc Vu đã quan tâm. Em nhất định sẽ cố gắng!
Diệp Lăng Phi nói. Nhìn qua Trần Tây cố ý nói thật nhỏ:
- Tôi nói giám đốc Vu nè, anh không thể suốt ngày luôn quan tâm đến Trần Tây. Em cũng là người mới đến. Anh cũng nên nhân lúc rảnh rỗi rủ tôi đi nhà hàng khách sạn chứ. À, giám đốc Vu đừng có hiểu nhầm, con người tôi không có hứng thú với đàn ông đâu, tôi cũng biết giám đốc Vu cũng là người như vậy. Tôi chỉ muốn nói anh cũng giúp tôi giới thiệu khách hàng nhiều tí chứ.
Vu Uy vừa nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này, sắc mặt, cục đỏ cục trắng nói:
- Cậu đừng có nói lung tung!
Nói xong, Vu Uy vội chuồn lẹ.
Phương Linh đưa ngón tay cái lên, khẽ cười nói:
- Anh thật là cừ đó. Giám đốc của chúng ta bị anh nói bỏ đi rồi.
Diệp Lăng Phi lại ngồi xuống, nói:
- Có gì đâu mà. Tôi lại có nói gì sai đâu. Cô nói xem có phải không?
- Cai này tôi cũng không biết. Tôi thấy sau này anh nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Phương Linh cùng Diệp Lăng Phi trò chuyện, Triệu Lượng và một số người bắt đầu chuẩn bị vài thứ cho bữa ăn trưa.
Những người đang chơi ở ngoài biển đã bắt đầu vào bờ, Diệp Lăng Phi nhân cơ hội này lướt nhìn nhanh những người nữ đồng nghiệp mặc đồ tắm.
Phương Linh nhìn thấy, chu miệng nói:
- Có phải là nhìn thấy rồi thèm không, nhưng mà tôi nói cho anh biết, hai nữ đồng nghiệp kia đều có bạn trai cả rồi, hơn nữa bạn trai họ còn có nhiều tiền, còn về Giang Nguyệt Văn kia tôi nghĩ tôi không cần phải nói nữa!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi không phải nhìn mấy cô nàng đó mà thèm, tôi há miệng là bởi vì dáng mấy cô nàng đó xấu quá, không bằng một nửa dáng của Phương Linh, nếu mà cho tôi chọn, tôi nhất định chọn cô.
Phương Linh vừa nghe xong, đánh Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Được, được, anh là đồ dẻo miệng. Tôi thấy anh tám phần ở bên ngoài đã có phụ nữ, tôi bây giờ mới thấy, anh không có tiền nhưng cái miệng anh có thể làm phụ nữ thích anh. Nếu sau này tôi không tìm được người đàn ông nào, tôi sẽ tìm anh, làm một tình nhân của anh.
- Tôi không dám lấy cô!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Cô quá xinh đẹp, tôi sợ cô ý xuân dạt dào!
-Anh...
Diệp Lăng Phi cười rồi đứng dậy, nhìn Phương Linh nắm quyền như muốn đánh hắn, nói:
- Đi thôi, qua bên kia ăn chút gì đi!
Diệp Lăng Phi và Phương Linh đứng dậy, nhìn thấy Trần Tây củng bạn trai ngồi một bên, chưa thấy có ý gì muốn qua. Diệp Lăng Phi đụng nhẹ vai Phương Linh nói:
- Cô nói xem bạn trai Trần Tây có biết chuyện của cô ấy không?
- Tôi thấy anh bà tám quá đó, đó là chuyện của người ta, anh không nên hỏi!
Phương Linh nói khẽ.
Diệp Lăng Phi nhỏ giọng nói:
- Thì tôi muốn hỏi một tí, tò mò không được sao?
Lúc này, đột nhiên nhìn thấy Trần Tây từ bãi cát đứng dậy, hướng về phía này, mà bạn trai cô vẫn còn ngồi ở bãi cát, không động đậy.
Trần Tây tới trước mặt Vu Uy, nói:
- Giám đốc, chiều nay em có chuyện, em phải đi trước rồi, mọi người tiếp tục chơi đi nhé!
Vu Uy gật đầu, Trần Tây lại nói những người kia một tiếng, sau đó quay lại, hướng về chỗ bạn trai bên kia. Phương Linh nhìn Trần Tây đi về phía bạn trai bên kia, lấy tay kéo Diệp Lăng Phi, nói nhỏ:
- Nhìn thấy không, em nghĩ bọn họ vừa rồi nhất định đã xảy ra chuyện gì không hay.
- Bà tám, còn nói tôi nữa đấy!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Cô không phải cũng rất tò mò đó sao?
Diệp Lăng Phi nói chuyện với Phương Linh ở bên này, hắn nhìn về phía Trần Tây với bạn trai của cô, chỉ nhìn thấy Trần Tây đi theo sau bạn trai, hai người dần một khoảng cách.
Cả cơ quan cùng bắt đầu khui đồ ăn, Phương Linh kề vai chuyện cười làm cho mọi người được một trận cười hả hê. Diệp Lăng Phi cầm một quả táo thật to trong tay, vừa mới cắn được một cái, nghe Phương Linh kế chuyện cười phun cả miếng táo trong miệng ra.
- Anh làm gì vậy, tôi nói nè Diệp Lăng Phi, anh có không vừa lòng tôi thì cũng không nên công kích tôi như vậy chứ!
Phương Linh cố ý nói to lên.
-Tôi..!
Diệp Lăng Phi vừa mới cười nói một tiếng, đột nhiên hắn nhìn thấy một chiếc xe dừng bên cạnh xe của mình, tiếp theo đó là cánh cửa mở ra, Tiêu Vũ Văn từ trên xe bước xuống.
Phương Linh nhìn theo hướng mắt của Diệp Lăng Phi, thấy một cô gái xinh đẹp măc chiếc váy liền màu đen. Cô gái kia có vẻ mặt lạnh nhạt, Phương Linh để ý quan sát cũng không nằm trên người cô gái, mà là vì chiếc BMW giá trị mà cô gái đó đi.
Phương Linh hừ lạnh một tiếng nói:
- Chết tiệt - nha đầu này quá phong độ, không những chạy xe ngon mà còn mang theo hai vệ sĩ, cô ta cho rằng cô ta là ai chứ!
Đổng Học Dân ngồi đối diện với Phưong Linh, nghe thấy Phương Linh nói như vậy cười nói:
- Phương Linh, sao thế, thấy con gái ngươi ta vừa xinh đẹp vừa có tiền nên chướng mắt hà, được rồi, để hôm khác anh cũng tặng cho em một con BMW.
- Thôi đi, anh còn bày đặt tặng BMW cho tôi, anh hãy lấp đầy cái dạ dày của anh trước đi rồi hay nói.
Phương Linh bĩu môi nói.
Triệu Lượng chép môi nói:
- Nếu như tôi có thể lấy được tiểu cô nương này thì há chẳng phải không cần làm lụng nữa sao, chỉ dựa vào chiếc xe này cũng đủ khiến cho tôi phấn đấu bao nhiêu năm rồi.
- Triệu Lượng, sao anh lại có được chủ ý này thế!
Giang Nguyệt Văn nhìn Triệu Lượng một cái rồi nói:
- Người đàn ông như anh ai dám lấy anh chứ!
- Giang Nguyệt Văn, hết cách rồi, tôi là đàn ông, không giống đàn bà chỉ phải một chân ra lôi hút đàn ông là không cần phấn đấu rồi, tôi không có bản lỉnh đó, chỉ hy vọng con gái nhà người ta có thể để ý đến tôi.
Triệu Lượng nói.
Giang Nguyệt Văn nghe Triệu Lượng nói vậy bất giác liếc nhìn Vu Uy một cái nói:
- Triệu Lượng, cái miệng thối của anh chẳng còn gì có thể nhắt được nữa rồi, anh mà con nói bậy nữa tôi sẽ tha cho anh chắc!
- Tôi không nói nữa là được chứ gì!
Diệp Lăng Phi vốn chẳng hề nghe mấy người này nói chuyện, hắn tập trung chú đến người xuất hiện sau Tiêu Vũ Văn. Diệp Lăng Phi cảm thấy kỳ lạ, tại sao Tiêu Vũ Văn lại đi cùng với hắn.
Tiêu Vũ Văn dẫn theo hai vệ sĩ đó đi về hướng Diệp Lăng Phi đang ở, Triệu Lượng nhìn thấy cô gái xinh đẹp măc đồ đen đi về hướng này hắn thấp giọng nói:
- Nè, mọi người ai quen cô ta?
- Ai quen cô ta chứ, nếu quen cô ta chúng ta con có thể ngồi đây sao!
Vương Đào ngồi bên cạnh Triệu Lượng nói.
- Tôi thấy Triệu Lượng có cơ hội rồi đấy, cố gắng biểu hiện nha, nói không chừng cô ta để ý đến cậu đó!
- Đừng có đoán mò, chút lợi lộc này của mọi người có phải là một cô gái có tiền không hả, đáng để cho mọi người phải như vậy, thật mất mặt!
Phương Linh nói kèm theo chút ghen tuông, cô trước giờ trong bộ phận chưa bao giờ thu hút được mạnh mẽ như vậy, bây giờ mấy người này nhìn thấy một tiểu cô nương có tiền đi về phía này bọn họ đã hưng phấn đến mức đó, làm sao mà trong lòng Phương Linh không ghen cho được chứ.
Đừng nói đến Phương Linh ghen mà ngay cả mấy bạn đồng nghiệp nữ cũng ghen, vừa trẻ trung vừa xinh đep lại có tiền, sao mà không khiến cho mấy cô đồng nghiệp ghen được chứ, mấy cô gái nay cứ người này một tiếng người kia tiếp một tiếng đều là có sự bất mãn với đồng nghiệp nam bên cạnh mình khi chú ý đến một cô gái như vậy.
Tiêu Vũ Văn đi thẳng đến trước mặt Diệp Lăng Phi, mắt cô hiện lên nụ cười lạnh tanh, lạnh lùng nói:
- Thật khéo có thể gặp anh ở đây.
Câu nói này của Tiêu Vũ Văn khiến cho những người ở đó đều sững sờ, ngay cả Vu Uy cũng ngạc nhiên, người đẹp này rốt cuộc là đang nói với ai. Mọi người dõi ánh mắt lại phía Diệp Lăng Phi, chỉ thấy Diệp Lăng Phi phun quả táo đã ăn được một nữa ra, ngẩng mặt lên nhìn Tiêu Vũ Văn cười nói:
- Thành phố Vọng Hải to lớn như thế, gặp nhau có gì kì là đâu chứ, sao lại xuất hiện ở đây, không phải là biết chắc thì không qua nên bỏ đi đó chứ!
- Thì hay không là chuyện của tôi, không liên quan đến anh
Tiêu Vũ Văn hừ lạnh nói.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Vậy cô đi qua đây là vì cái gì?
Diệp Lăng Phi nói xong liếc nhìn người đàn ông ở đằng sau Tiêu Vũ Văn đang đi về phía này, lại nói thêm:
- Tiện thế bà tám một chút, tại sao cô lại đi cùng với hắn!