- Angel, em nói rất có lý, có điều giờ anh không quan tâm đến những cái đó nữa, điều anh nghĩ lúc này là làm thế nào để bảo vệ Tình Đình và Lý Khả Hân.
- Đó là chuyện của anh rồi. Satan, em thấy bảo Dã Thú lấy ít vũ khí bên phía Long Sơn mang qua đây tương đối thích hợp, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
- Cái này anh sẽ sắp xếp!
Diệp Lăng Phi nói.
- Angel, lần này phiền em rồi!
- Nhìn anh nói kìa, giữa chúng ta còn có gì phải khách sáo chứ!
Angel cười cười, lúc cô quay người thì đột nhiên dừng lại nói:
- Bên Phi Hổ đã có tin rồi, hình như vấn đề nội bộ của Lang Nha không ít. Phi Hổ định mấy hôm nữa sẽ qua tìm anh, thương lượng với anh chuyện bên tổng bộ Anh Quốc. Satan, có khả năng cần anh quay trở về tổng bộ Anh Quốc giải quyết một số chuyện!
- Ừm, anh biết rồi, đợi Phi Hổ đến thì thông báo cho anh nghe, qua vài ngày nữa anh sẽ đi thành phố Đông Hải, nếu như Phi Hổ đến thì em bảo cậu ta đến Đông Hải tìm anh!
Diệp Lăng Phi nói.
…………………………………………
Tiểu Triệu phái hai cảnh sát hình sự mặc đồ dân thường bảo vệ Diệp Phong, so với ở cục cảnh sát, thần sắc Diệp Phong lúc này hồi phục rất nhiều. Hắn ngồi trên giường phòng trong, bên ngoài của căn phòng hai cảnh sát đang ngồi trên giường xem ti vi.
Diệp Phong cầm lấy hộp mật mã ở dưới giường lên, mở hộp mật mã ra thì nhìn thấy bên trong có đủ loại đồ vật. Diệp Phong từ trong lấy ra một lọ thuốc nhỏ màu trắng, từ trong lấy ra một viên thuốc rồi lập tức khóa hộp mật mã lại.
Diệp Phong nghiền viên thuốc đó ra bột, cẩn thận cầm chắc từ trong phòng trong bước ra. Hai cảnh sát mặc quần áo dân thường vốn nằm trên giường xem ti vi, sau khi nhìn thấy Diệp Phong từ phòng trong đi ra, bọn họ đều ngồi bật dậy.
- Hai vị vất vả rồi, lần này cảm ơn hai vị bảo vệ tôi!
Diệp Phong vừa ra thì cười nói.
Hai cảnh sát mặc thường phục đó cũng hòa nhã nói:
- Đây là công việc của chúng tôi mà!
- Tôi ngồi ở trong thật buồn chán quá, nào, chúng ta tám chuyện đi!
Diệp Phong nói xong đi đến trước tủ rượu từ bên trong lấy ra ba ly, lúc hắn bày ba ly rượu ra thì nhanh chóng rắt bột mà hắn vẫn luôn cầm chắc trong tay vào hai ly, sau đó Diệp Phong lại cầm lấy một bình nước giải khát rót vào ba ly nói:
- Chúng ta đừng uống rượu, uống chút nước giải khát đi!
Nói xong Diệp Phong cầm hai ly có bỏ thuốc trong tay, chính vào lúc này đột nhiên nghe thấy ngoài cửa phòng vọng lại tiếng “leng keng”.
“Leng keng”, từ cửa phòng vọng lại tiếng chuông. Diệp Phong vốn hai tay cầm hai cái ly, đang định bưng lên, sau khi nghe thấy giọng nói ngoài cửa vọng vào, hắn toàn thân run rẩy, lập tức buông hai cái ly, căn thẳng nhìn ra ngoài cửa.
Hai cảnh sát hình sự cũng cảm giác được, họ rút súng trên người ra hiệu cho Diệp Phong đừng có lên tiếng, hai người cầm chắc khẩu súng từ từ đi về phía cửa phòng, một cảnh sát trong số đó áp sát tai vào cánh cửa phòng lắng nghe âm thanh bên ngoài.
Thì nghe có người ở bên ngoài lầm bầm:
- Chuyện gì thế này, đi đứng chẳng cẩn thận gì hết!
Một cảnh sát hình sự mở cửa phòng thì nhìn thấy ngoài cửa có một nhân viên phục vụ đang đẩy chiếc xe nhỏ vừa đi qua, lúc nãy có người tông vào chiếc xe nhỏ nên mới phát ra tiếng kêu “leng keng”.
Hai cảnh sát đó thở thào nhẹ nhõm, rồi cất súng đi. Diệp Phong cũng thở phào, hắn lại cầm chắc hai cái ly nước uống đi đến trước mặt hai cảnh sát hình sự đó nói:
- Dọa tôi hết hồn, thật may là có hai anh đây. Cảnh sát nhân dân vì nhân dân!
Nói xong liền đưa nước uống qua, hai cảnh sát đó không nghĩ nhiều đã nhận lấy ly nước.
Diệp Phong lại quay người qua cầm lấy ly nước uống còn lại lên, trước mặt hai cảnh sát hình sự đó đã uống trước một nửa, sau đó chùi khóe miệng nói:
- Hai người làm cảnh sát cũng chẳng dễ dàng gì, còn bảo vệ loại người như chúng tôi, quả thực quá vất vả rồi!
- Không còn cách nào khác, ai bảo chúng tôi làm cái việc này chứ!
Một cảnh sát trong số đó khẽ thở dài, tên cảnh sát đó cũng đang khát nước, cầm cái ly không nghĩ ngợi gì nhiều uống một hơi cạn sạch. Bọn họ là đến bảo vệ Diệp Phong, đâu có ngờ rằng tên đối tượng cần được bảo vệ Diệp Phong này sẽ hạ độc bọn họ. Sau khi hai cảnh sát đó uống xong thì Diệp Phong còn ngồi buôn chuyện với hai cảnh sát đó một lúc rồi hắn lại trở vào phòng trong.
Diệp Phong vừa trở vào phòng trong liền khóa cửa phòng trong lại, rồi lấy ra cái hộp mật mã đó của hắn, từ trong đó tìm được một cái kính đen, đeo lên. Sau khi hắn thu dọn xong. Diệp Phong từ phòng trong bước ra thì nhìn thấy hai cảnh sát hình sự đó đã nằm hôn mê trên giường rồi.
Diệp Phong nhắm trúng một cảnh sát hình sự có dáng hình tương đương với hắn, cởi áo khoát ngoài của cảnh sát hình sự đó mặc lên người, rồi lại lấy súng và ví tiền, tờ giấy chứng nhận… của cảnh sát hình sự đó nhét trên người hắn, ngắm nhìn gương trong phòng một chút chỉnh đốn lại, suy nghĩ một lúc lại đi vào nhà vệ sinh múc ít nước làm cho ướt đầu, chải chuốt từng cọng tóc một, như vậy cảm thấy cũng tương đối rồi. Diệp Phong mới cầm cái hộp mật mã đi ra khỏi phòng.
Diệp Phong đi ra trước cổng khách sạn vẫy một chiếc taxi. Sau khi lên taxi Diệp Phong nói:
- Đi sân bay!
- Lúc này đi sân bay cũng đã không còn máy bay nữa rồi!
Người tài xế đó đã nhắc nhớ Diệp Phong.
- Tôi biết, anh cứ chạy đi!
Diệp Phong nói.
- Tôi đến đó đón người!
Người tài xế đó không có hỏi nhiều, người ta thích đi sân bay, nói không chừng ở đó có người đang đợi. Người tài xế taxi đó chạy xe đưa Diệp Phong thẳng đến sân bay.
Diệp Phong trả tiền xong thì xuống xe. Hắn nhìn theo chiếc xe taxi đó chạy đi, rồi Diệp Phong lại gọi một chiếc taxi khác. Sau khi lên taxi, Diệp Phong nói:
- Đến bến xe đường dài!
Tài xế taxi đó cũng không hỏi gì nhiều, chạy xe thẳng đến bến xe đường dài. Lúc này đã là tám giờ tối rồi, bến xe đường dài cũng không có ai, sau khi Diệp Phong xuống xe lại gọi chiếc taxi thứ ba, lần này hắn cần đến vùng ngoại ô của thành phố Vọng Hải, từ chỗ đó cách thành phố Vọng Hải khoảng hơn một trăm cây số. Người tài xế taxi đó quan sát Diệp Phong rồi nói:
- Không phải tôi không muốn chở anh đi, mà là từ đây chạy đến vùng ngoại ô chí ít cũng hơn một trăm cây số, hơn nữa trên đường…!
Người tài xế taxi còn chưa nói xong Diệp Phong đã rút từ trên người ra tờ giấy chứng nhận, tên tài xế đó vừa nhìn thấy đã sáng mắt. Diệp Phong nói:
- Tôi là cảnh sát hình sự, lần này đến đó để thi hành nhiệm vụ, anh yên tâm đi, trên đường tuyệt đối không có bất cứ chuyện gì cả. Anh có thể chạy đường cao tốc, chạy một chuyến tôi trả cho anh một ngàn tệ, thế nào, anh có chịu không?
Tên tài xế đó thầm tính, cả buổi tối hắn mới chỉ có thể kiếm được bốn năm trăm tệ, chuyến này đã được một ngàn tệ, hơn nữa khách này còn là cảnh sát, tuyệt đối không có vấn đề. Vì tiền tên tài xế đó cắn răng đồng ý chạy xe đi, vòng qua đường quốc lộ thành phố đi xuống rồi lại lên đường cao tốc.
Diệp Phong ngồi trong xe nhắm mắt lại không nói gì cả. Tên tài xế đó cũng chỉ chăm chú lái xe, chạy khoảng chừng hơn một tiếng đồng hồ tên tài xế đó đã xuống đường cao tốc, lại chạy thêm khoảng hơn hai mươi phút cuối cùng cũng đã đến huyện thành của vùng ngoại ô, đây là một huyện nhỏ. Diệp Phong không bảo tài xế đưa hắn đến nơi cụ thể, sau khi vào huyện bảo tài xế tấp xe bên lề, trả tiền xong Diệp Phong đi bộ vài bước rồi lại gọi thêm chiếc taxi nữa, lần này tài xế taxi đã đưa hắn vào khách sạn trong huyện.
Qua một hồi đi qua đi lại, đợi lúc hắn vào đến khách sạn cũng đã sắp mười hai giờ rồi. Khách sạn mà Diệp Phong ở sát bên bến xe đường dài. Hắn đứng chỗ cửa sổ nhìn ra bến xe đường dài của huyện, trong lòng đang tính tuyến xe đường dài sáng sớm ngày mai là vào lúc mấy giờ.
Sau khi Diệp Phong điều phối thời gian xong, đi tắm một cái trước rồi nằm trên giường, súng đè dưới gối. Diệp Phong vừa nằm xuống lại thấy không ổn, hắn ngồi dậy đặt một chậu nước trước cửa phòng. Chỉ cần có người đẩy cửa phòng hắn có thể nghe thấy tiếng. Sau khi hoàn thành xong mọi thứ Diệp Phong mới lên giường nằm.
Trong lúc mơ màng Diệp Phong cảm giác hình như trong phòng có tiếng vang, hắn lập tức tỉnh dậy thò tay mò khẩu sứng đặt bên gối. Chính vào lúc này cừa phòng mở ra, mấy cái bóng đen bổ nhào đến. Súng của Diệp Phong vừa cầm trong tay thì cổ tay phải hắn đột nhiên cảm giác đau dữ dội, súng rớt xuống đất. Miệng và mũi của Diệp Phong bị bịt chặt, hắn ra sức vùng vẫy. Nhưng hắn bị ba bốn tên đàn ông ấn chặt không nhúc nhích được.
Dần dần Diệp Phong cảm thấy thần chí không minh bạch nữa, cuối cùng hắn đã mất thần chí.
…………………………………………� �…
Một xô nước lạnh tưới lên đầu làm cho Diệp Phong tỉnh lại, đợi tới lúc Diệp Phong mở mắt ra thì phát hiện hắn nằm trên bãi đất bùn, xung quanh có ánh đèn của hai chiếc xe chiếu ra, ngoài ra chẳng nhìn thấy bất kỳ ánh đèn nào nữa cả. Ở đây rất hoang vu, Diệp Phong không biết hắn đang ở đâu nữa.
- Tụi mày là ai, mau thả ta ra!
Diệp Phong hét lớn lên.
- Diệp Phong, mày hét cái đm nhà mày, bình thường chẳng phải mày rất cừ đó sao, sao giờ gan lại trở nên nhỏ thế hả!
Một tên đàn ông cao để tóc ngắn, hai bên tai đều đeo khuyên tai, vành ngực để lộ ra một vùng lông rậm đen, tên đàn ông đó đạp lên ngực Diệp Phong, hắn cúi người xuống nhổ một đờm lên mặt Diệp Phong, chửi:
- Mày rất cẩn thận đấy, bọn tao đuổi theo mày từ trong thành phố Vọng Hải đến đây, nếu không phải bọn tao đuổi theo sát sao thì đã để cho tên khốn mày chạy mấy dép rồi. Diệp Phong, chả trách chị Lệ bảo tao phải cẩn thận với mày chút, tên khốn mày quả thật quá giảo hoạt rồi!
Diệp Phong vừa nhìn thấy người đàn ông này liền hét lên:
- Việt Tử, là tôi mà, tôi là Diệp Phong, có phải cậu đã bắt nhầm người rồi không!
Tên đàn ông mà Diệp Phong gọi là Việt Tử tên là Lâm Việt, lúc trước khi ở tam giác vàng. Lâm Việt chỉ là một tên đầu sỏ nhỏ, hớ miệng ra là gọi Diệp ca. Diệp Phong cũng chẳng có bạc đãi Lâm Việt. Diệp Phong vừa nhìn thấy Lâm Việt thì trong lòng nảy lên một cơ hội sống sót, vội nói:
- Việt Tử, cậu thực sự không nhận ra tôi là ai sao, tôi là Diệp Phong!
Lâm Việt lại nhổ một bãi đờm lên mặt Diệp Phong chửi:
- Việt tử là để cho mày tùy tiện gọi đó sao, tao nói mày nè Diệp Phong, mày cũng không tự nhìn lại mình, bây giờ thành bộ dạng nào rồi, chính là một con chó, còn xứng để gọi tên tao không, tao nói cho mày biết, lần này chị Lệ phái tao đến để bắt mày đó, tên khốn mày chạy nhanh thật, từ Anh Quốc chạy đến thành phố Vọng Hải, chẳng lẽ mày tưởng rằng chạy như vậy là thoát được sao, đừng có mơ!
Trên mặt Diệp Phong dính hai bãi đờm, trong ánh mắt hắn lóe lên tia tuyệt vọng. Có điều Diệp Phong không phải là người đàn ông chịu thua số phận, hắn ra sức nghĩ cách thoát thân.
Lâm Việt nhìn thấy Diệp Phong không nói gì, hắn lại chửi:
- Diệp Phong, mau giao đồ ra đây, nếu không mày đừng có mơ được nhìn thấy mặt trời ngày mai, tao sẽ dùng cái dao này cắt từng thớ thịt của mày!
Lâm Việt nói đến đây quay người lại nói với ba người đứng bên cạnh:
- Mau đem dao qua đây!
Một người trong số đó rút con dao ra đưa đến tay Lâm Việt. Lâm Việt cầm con dao lượn lờ trước mặt Diệp Phong hừ lạnh nói:
- Diệp Phong, mày đã thấy qua rồi, tao giết người không chớp mắt, lần này để cho mày ném thử mùi vị bị dao cắt vào da thịt!
Lâm Việt nói xong còn không cho Diệp Phong cơ hội nói, con dao trong tay hắn lướt xuống ngay lập tức cắt mất cái tai trái của Diệp Phong. Diệp Phong phát ra tiếng kêu thảm thiết, hắn làm sao mà chịu được nỗi đau đớn như thế này, máu tươi lập tức lan dính trên mặt hắn.
Trong lòng Diệp Phong thấy hối hận, sớm biết thế này thì không nên chạy ra. Nếu có hai cảnh sát hình sự đó ở đây thì chí ít có thể giúp hắn chống chọi, bây giờ thì tốt rồi, chỉ còn lại có mỗi mình hắn. Hắn đã để hai cảnh sát hình sự đó ở lại trong phòng rồi.
Sau khi Diệp Phong đến thành phố Vọng Hải thì phát hiện ra hắn bị người ta theo dõi. Trong lòng Diệp Phong cảm thấy bất an lo sợ, vừa nhìn thấy có người theo dõi mình Diệp Phong liền nghĩ đến cảnh sát. Hắn cần phải cầu cứu đến sự bảo vệ của cảnh sát, theo như Diệp Phong thấy được, chí ít dưới sự bảo vệ của cảnh sát địa phương, mấy người mà Sa Lệ phái tới sẽ không dám mạo hiểm ra tay. Diệp Phong làm như vậy là muốn dùng kế hoãn binh, hắn tìm Chu Hân Mính, làm gì có chuyện muốn tìm cảnh sát hình sự quốc tế hợp tác. Sao mà Diệp Phong không rõ cho được, nếu như hắn hợp tác với cảnh sát quốc tế thì không cần Sa Lệ đến giết hắn mà tự nhiên sẽ có người giết hắn rồi, những kẻ buôn bán thuốc phiện đã từng hợp tác với Diệp Phong sẽ không tha cho hắn.
Diệp Phong nhân cơ hội thích hợp đã lén chạy ra. Hắn vốn định buổi tối chạy đến vùng ngoại ô, ngày mai lại rời khỏi thành phố Vọng Hải, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn bị người của Sa Lệ phái tới bắt được.
Tai trái của Diệp Phong bị Lâm Việt cắt đứt, máu tươi tuôn chảy như nước suối, tai trái của Diệp Phong bị máu thấm đỏ tươi, đó vốn dĩ là gốc rễ xương mềm màu trắng, lúc này đã nhuộm đỏ. Sắc mặt Diệp Phong trắng bệch, miệng phát ra tiếng rên đau đớn, lấy tay bịt lấy cái tai trái không còn vành tai nữa, máu tươi lại từ các kẽ tay của Diệp Phong tuôn ra, mùi máu tanh tỏa ra khắp nơi. Tay trái của Diệp Phong biến thành bàn tay máu. Diệp Phong kêu thét thảm thiết.
Lâm Việt nhìn thấy Diệp Phong như vậy thì cười lên đắc ý. Hắn cầm con dao dính máu tươi của Diệp Phong đặt bên miệng, lè lưỡi ra liếm liếm vết máu còn dính trên mặt dao, lập tức nhếch mếp phát ra tiếng cười âm u, nói:
- Diệp Phong, công tử bột như mày, mẹ mày chỉ biết dỗ dành chị Lệ vui vẻ, ngoài việc mày có thể lên giường ra mày còn có thể làm gì được chứ. Tao thấy mày ngay cả nhìn thấy máu cũng sẽ ngất xỉu rồi. Phế vật vô dụng, tao thật không hiểu tại sao chị Lệ lại nuông chiều mày như vậy, có điều giờ mày cũng hết cơ hội rồi, chị Lệ rất giận, đương nhiên chị Lệ cũng đã ra mệnh lệnh rồi, nếu như mày ngoan ngoãn chịu giao đợt hàng đó và phương thức liên lạc với mấy nhà buôn bán đó thì sẽ tha cho mày một con đường sống, nếu không mày hãy đợi chết đi!
Trong mắt Diệp Phong lóe lên tia kinh hãi, có điều lúc ánh mắt hắn dừng lại chỗ con dao dính đầy máu của Lâm Việt. Diệp Phong đột nhiên cười ghê gớm.
- Sa Lệ tha cho tao? Dẹp đi, tao quá hiểu tính cách của cô ta, cô ta sẽ không tha cho tao đâu!
Diệp Phong gắng ngồi dậy, tay trái dính đầy máu tươi của hắn. Lúc này Diệp Phong ngược lại giống như một người đàn ông, bày ra phong thái không sao cả.
- Sa Lệ là ngươi thế nào. Lâm Việt mày chắc rõ hơn tao, bố cô ta bị người Mỹ bắt đi rồi, cô ta có muốn qua đó cứu không, thậm chí tao còn nghi ngờ bố cô ta bị đặc công Mỹ bắt hoàn toàn là do Sa Lệ bán đứng bố cô ta sau lưng. Loại đàn bà như Sa Lệ có việc gì mà cô ta không thể làm chứ, giống như lúc nãy mày nói, tao chẳng qua chỉ là một công tử bột của Sa Lệ, chẳng lẽ cô ta tha cho tao, thật nực cười, tao không ngu đến mức này đâu!
Sau khi Lâm Việt nghe xong hắn nhếch môi cười nham hiểm:
- Tao nói nè Diệp Phong, nói như vậy, mày đã chuẩn bị lãnh một nhát dao cắt thịt của tao nữa rồi?
- Đương nhiên là không phải!
Diệp Phong nói.
- Lâm Việt, xem như tao mù mắt, năm đó không nên giúp đỡ mày. Có điều, bây giờ có hối hận cũng vô dụng, tất cả đều đã muộn rồi. Tao và mày làm một vụ giao dịch thế nào, tao cho tất cả số tiền tao có cho mày, mày thả tao ra, mày có thể lấy số tiền này mà cao chạy xa bay, đến một nơi mà Sa Lệ không thể nào tìm thấy mà tiếp tục sống!
Diệp Phong nói đến đây lại nhìn mấy người đi cùng Lâm Việt nói:
- Chúng mày đều sống ở tam giác vàng, đã nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài chưa, đã nhìn thấy những cô gái xinh đẹp chưa, chúng mày không cảm thấy đời này sống không đáng sao?
Lâm Việt nghe xong những lời này của Diệp Phong hắn trợn trừng hai con ngươi lên, một nhát dao, tai phải của Diệp Phong cũng bị cắt. Diệp Phong đâu thể nào chịu được nỗi đau này, hét lớn lên một tiếng rồi lập tức ngất đi.
- Mẹ kiếp, mày xem Lâm Việt tao là người gì hả, tin lời mày chắc!
Lâm Việt chửi lớn, lập tức hét lên với người trong xe:
- Thế nào rồi, đã mở được hộp mật mã chưa?
- Ngũ bang chủ, vẫn chưa mở được!
Người ở trong xe đó nói.
- Đồ bỏ đi, đem cái hộp qua đây!
Lâm Việt chửi, người ngồi trong xe đó vội nhấc cái hộp mật mã đem ra. Cái hộp mật mã này chính là cái hộp mật mã mà Diệp Phong luôn mang theo bên người. Lâm Việt cầm cái hộp mật mã ném xuống đất, sau đó lấy súng ra, nổ hai phát súng vào ổ khóa của cái hộp, đùng, đùng, tiếng súng lanh lảnh truyền vào trong đêm tối vắng vẻ. Lâm Việt là kẻ vô pháp vô thiên, ở tam giác vàng là nơi vô pháp vô thiên đã hình thành thói quen trong hắn, cho dù đây là Trung Quốc hắn cũng mặc kệ. Mấy người này đều là những tên gian tặc, vốn không hiểu pháp luật gì cả, chỉ biết có tiền thôi.
Lâm Việt tay cầm súng nói với tênngười đ� n ông kia:
- Äi xem bên trong có gì?
Tên Äà n ông Äó vá»i quỳ xuá»ng, lục lá»a cả má»t há»i lâu, ngoà i má»t Ãt tiá»n và thẻ ngân hà ng á» bên trong còn có má»t chùm chìa khóa. Lâm Viá»t cÅ©ng không biết chùm chìa khóa Äó là Äá» là m gì, cầm lên rá»i nói sau. Lâm Viá»t bảo ngÆ°á»i của hắn lấy tiá»n vứt và o trong xe, nhìn Diá»p Phong Äã hôn mê nằm dÆ°á»i Äất, nói:
- Mẹ kiếp, tên khá»n nà y nếu chết nhÆ° váºy thì chẳng phải rất phiá»n phức sao, lúc vá» mình biết Än nói thế nà o vá»i chá» Lá»?
Lâm Viá»t từ trong táºn Äáy lòng sợ Sa Lá» chết khiếp, sá»± Äá»c ác tà n nhẫn của Sa Lá» vượt xa tÆ°á»ng tượng của ngÆ°á»i thÆ°á»ng. Lâm Viá»t nhìn Diá»p Phong má»t cái nói:
- Thá» Cẩu, cầm máu tên khá»n nà y cho tao, Äừng Äá» cho tên khá»n Diá»p Phong chết, nếu không chúng ta ai cÅ©ng Äừng mÆ¡ Äược quy trá» vá» tam giác và ng!
Tên mang biá»t danh Thá» Cẩu Äó không nói thêm lá»i thứ hai Äi Äến trÆ°á»c mặt Diá»p Phong. Từ trên Äất cà o lấy má»t vãi bùn ấn trên tai Äang chảy máu của Diá»p Phong. Lâm Viá»t lại quay ngÆ°á»i Äòi má»t Äiếu thút rá»i hút nó. Loại thuá»c lá ná»i Äá»a không giá»ng vá»i thuá»c thÆ¡m, chÃnh là dùng giấy quấn má»t Ãt sợi thuá»c. Những sợi thuá»c nà y Äá»u là m á» tam giác và ng. Sá»± kÃch thÃch của thuá»c rất mạnh, hút má»t Äiếu nhÆ° thế nà y bằng vá»i hút mÆ°á»i Äiếu thuá»c thÆ¡m.
Lâm Viá»t miá»ng ngáºm Äiếu thuá»c, nhÃu mà y, hắn kẹp Äiếu thuá»c ra khá»i miá»ng nói:
- Mẹ kiếp, ngÆ°á»i Äà n bà của tên khá»n Diá»p Phong nà y á» Anh Quá»c Äã bá» giết rá»i, hắn còn có thá» bá» thứ Äó á» Äâu chứ. Nếu không á» trên ngÆ°á»i thì nhất Äá»nh á» trong tay ngÆ°á»i khác, ngÆ°á»i thân cáºn vá»i Diá»p Phong còn có ai?
Lâm Viá»t lầm bầm trong miá»ng, má»t tên Äầu trá»c thấp lùn bÆ°á»c qua nói vá»i Lâm Viá»t:
- NgÅ© bang chủ, em thấy rất có khả nÄng là ngÆ°á»i Äà n bà tiếp xúc vá»i Diá»p Phong hai ngà y nay?
- NgÆ°á»i Äà n bà Äã tiếp xúc?
Lâm Viá»t há»i.
- NgÅ© bang chủ, trÆ°á»c khi anh Äến tụi em Äã theo dõi tên khá»n Diá»p Phong nà y, hắn Äã từng nói chuyá»n vá»i má»t bà chủ của tiá»m cà phê, sau Äó còn gặp mặt vá»i ngÆ°á»i Äà n bà nà y á» quán cà phê của khách sạn Cá»u Châu!
- NgÆ°Æ¡i nghi ngá» Diá»p Phong Äã giao thứ Äó cho ngÆ°á»i Äà n bà của hắn á» Äây?
Lâm Viá»t há»i.
- Có khả nÄng nà y!
Tên lùn Äó nói.
- NgÅ© bang chủ, lúc Diá»p Phong trá» lại Äây có gặp mặt hai ngÆ°á»i phụ nữ, không thá» không nói là không có liên quan Äược.
- Váºy ngÆ°Æ¡i có biết bá»i cảnh của hai ngÆ°á»i phụ nữ mà hắn tiếp xúc không?
Lâm Viá»t há»i.
Tên lùn Äó lắc Äầu nói:
- Không biết!
Lâm Viá»t nghe xong cho tên lùn Äó má»t bạt tai và o Äầu chá»i:
- Äá» Än hại mà y, không biết mà còn Äi nói vá»i tao, mẹ kiếp, mau Äi Äiá»u tra, xem thá» hai ngÆ°á»i phụ nữ Äó sá»ng á» Äâu?
- NgÅ© bang chủ, em nhá» tiá»m cà phê Äó!
Tên lùn Äó nói.
- Chúng ta có thá» Äến tiá»m cà phê Äó tìm thá»!
- Äược, cứ là m váºy Äi!
Lâm Viá»t vứt Äiếu thuá»c xuá»ng Äất quay ngÆ°á»i lại nhìn Diá»p Phong ngÆ°á»i Äã nhuá»m Äầy máu tÆ°Æ¡i nói vá»i Thá» Cẩu:
- Thá» Cẩu, vứt lên khá»n nà y và o trong cá»p xe, chúng ta vá»!
Nghe câu nói nà y của Lâm Viá»t. Thá» Cẩu không lên tiếng cúi ngÆ°á»i xuá»ng, hai tay tÃm lấy hai chân Diá»p Phong, kéo Diá»p Phong Äã hôn mê bất tá»nh giá»ng nhÆ° kéo con chó chết Äi ra sau Äuôi xe. Thá» Cẩu má» cá»a sau xe ra vứt Diá»p Phong và o trong Äó. Hắn nghÄ© ngợi lúc rá»i ÄÆ°a tay cá»i áo của Diá»p Phong ra trói hai tay Diá»p Phong, rá»i lại cá»i dép của Diá»p Phong ra, cá»i luôn tất Diá»p Phong Äang mang nhét và o miá»ng Diá»p Phong, sau khi là m xong tất cả Thá» Cẩu má»i Äáºy nắp xe lại, rá»i hắn lên xe, hai chiếc xe chạy thẳng vá» hÆ°á»ng và o khu Äô thá» thà nh phá» Vá»ng Hải.
â¦â¦â¦â¦â¦â¦â¦â¦â¦â¦â¦â¦â¦â¦â¦â¦â ¦â¦â¦.
Sáng sá»m ngà y hôm sau, tiá»u Triá»u gá»i Äiá»n cho Chu Hân MÃnh, báo cho Chu Hân MÃnh biết chuyá»n ná»a Äêm qua Diá»p Phong Äã cỠý hạ thuá»c cho hai cảnh sát hình sá»± bất tá»nh, sau Äó Äã lấy súng và giấy tá» chứng nháºn của má»t cảnh sát Äà o thoát rá»i. Tiá»u Triá»u biết từ sá»m, chẳng qua là hắn không dám gá»i Äiá»n cho Chu Hân MÃnh. Tiá»u Triá»u là ngÆ°á»i thông minh Äẳng cấp nà o chứ, sao có thá» không nháºn ra Äược Chu Hân MÃnh Äã có thai. Chu Hân MÃnh là phụ nữ Äang mang thai, nếu ná»a Äêm Tiá»u Triá»u gá»i Äiá»n Äến ngá» nhỡ kinh Äá»ng Äến Chu Hân MÃnh, tiá»u Triá»u có mấy cái Äầu cÅ©ng không Äá»n ná»i, tiá»u Triá»u không có cái gan ná»a Äêm canh ba Äi gá»i Äiá»n cho Chu Hân MÃnh.
Tá»i qua sau khi Tiá»u Triá»u nháºn Äược tin láºp tức dẫn theo cảnh sát hình sá»± Äến phòng Äó của khách sạn, Äầu tiên mà rÄn Äe hai tên cảnh sát Äó, sau khi quan sát hiá»n trÆ°á»ng má»t há»i lâu khẳng Äá»nh Diá»p Phong Äã bá» thuá»c gây mê và o trong nÆ°á»c uá»ng khiến cho hai cảnh sát hình sá»± bảo vá» hắn Äã mê man rá»i chuá»n mất. Kết quả nà y chẳng ai ngá» Äược, cần biết rằng chÃnh Diá»p Phong Äã liên lạc vá»i Chu Hân MÃnh nhá» cảnh sát bên thà nh phá» Vá»ng Hải có thá» bảo vá» hắn, nhÆ°ng hắn lại cỠý trá»n tránh cảnh sát bảo vá» hắn, hÆ¡n nữa còn lấy súng và giấy tá» chứng nháºn của má»t trong hai cảnh sát Äó, Äá»ng cÆ¡ nà y của Diá»p Phong tháºt khiến cho ngÆ°á»i ta khó hiá»u.
Mất súng là chuyá»n lá»n, giá» Diá»p Phong Äã là kẻ tình nghi. Tiá»u Triá»u vá»i và ng sắp xếp ngÆ°á»i Äi Äiá»u tra tin tức của Diá»p Phong. Báºn rá»n cả Äêm thì nháºn Äược tin có má»t tà i xế taxi phản ánh Äã từng có ÄÆ°a má»t ngÆ°á»i khách có ngoại hình giá»ng Diá»p Phong ra sân bay. Bá»n ngÆ°á»i Tiá»u Triá»u phân tÃch, nếu nhÆ° Diá»p Phong muá»n ngá»i máy bay Äi nhất Äá»nh phải Äợi trá»i sáng có máy bay thì má»i rá»i khá»i Äược, nói không chừng Diá»p Phong nấp trong má»t khách sạn nà o Äó gần sân bay, Äợi trá»i sáng Äáp chuyến may bay sá»m nhất rá»i khá»i thà nh phá» Vá»ng Hải.
Tiá»u Triá»u láºp tức phái ngÆ°á»i Äến sân bay Äiá»u tra, Äá»ng thá»i trá»i vừa sáng Tiá»u Triá»u tÃnh nên gá»i Chu Hân MÃnh dáºy Äã gá»i Äiá»n cho Chu Hân MÃnh, báo má»i chuyá»n cho Chu Hân MÃnh biết.
Chu Hân MÃnh sau khi nháºn Äược Äiá»n thoại của Tiá»u Triá»u vá»i và ng gá»i Diá»p LÄng Phi còn Äang ngủ ra khá»i phòng ngủ. Bạch Tình Äình còn Äang ngủ trong phòng, Chu Hân MÃnh không muá»n Äá» cho Bạch Tình Äình biết chuyá»n nà y. Lúc Chu Hân MÃnh nói chuyá»n nà y vá»i Diá»p LÄng Phi, Diá»p LÄng Phi liá»n báºt cÆ°á»i nói:
- Tên khá»n Diá»p Phong nà y, khiến cho Angel Äã nói trúng rá»i!
- Khiến cho Angel nói trúng rá»i? à gì?
Chu Hân MÃnh ngá» nghá»ch không rõ ý mà Diá»p LÄng Phi muá»n nói.
Diá»p LÄng Phi cÆ°á»i nói:
- Hân MÃnh, tá»i qua Angel Äã nói vá»i anh, ý của cô ấy là những gì Diá»p Phong nói rất có khả nÄng là giả dá»i, cÅ©ng chÃnh là nói Diá»p LÄng Phi còn giấu giếm chúng ta nữa. Lúc Äó anh vá»n không chú ý, bây giá» xem ra Diá»p Phong thá»±c sá»± Äã giấu giếm chuyá»n gì Äó vá»i chúng ta, có Äiá»u, chẳng sao cả, tên khá»n Diá»p Phong Äó sá»ng hay chết cÅ©ng chẳng liên quan gì Äến chúng ta cả!