Diệp Lăng Phi và Dã Thú đang bơi trong bể bơi tại biệt thự. Tôn Hồng đứng bên cạnh bể bơi đợi Diệp Lăng Phi bơi xong. Diệp Lăng Phi bơi xong một vòng, vừa mới lên bờ, Tôn Hồng liên đưa khăn bông cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi mặc quần bơi, cầm khăn bong ngồi xuống ghế bên cạnh bể bơi. Diệp Lăng Phi vừa lau nước trên người vừa hỏi:
- Có tin tức gì?
- Diệp tiên sinh, tôi đã điều tra rồi, gã đó tên là Trần Cương, trước đây không phải là người ở thành phố Vọng Hải, sau này giới xã hội đen Đông Hải mới có cái tên Cương Ca. Trần Cương hiện đang không chế hơn một nửa sản nghiệp trong thế giới ngầm. Đồng thời, gã cũng là đại ca trong giới xã hội đen.
Diệp Lăng Phi nghe Tôn Hồng ở bên cạnh nói về lai lịch của Trần Cương, thấy rằng muốn điều tra lai lịch của Trần Cương không hề khó, lai lịch của Trần Cương rất nhiều người biết rõ, chỉ là không biết tại sao Trần Cương đột nhiên trở thành đại ca xã hội đen, nhưng rất nhiều người đều biết thế lực của Trần Cương rất lớn, có người bị công an bắt, chỉ cần Trần Cương ra mặt, nhất định sẽ bình an vô sự.
Diệp Lăng Phi cầm chai nước khoáng, uống hết hơn một nửa bèn đặt ở chiếc bàn bên cạnh, đợi Tôn Hồng nói xong, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi còn nghĩ là nhân vật như thế nào, hóa ra chỉ là một tên lâu la.
“Đám lâu la?”. Tôn Hồng không hiểu ý của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi bĩu môi, hừ lạnh nói:
- Trần Cương, con người này vừa nhìn liền biết là một tên lâu la, cái gì mà đại ca xã hội đen, đều là người khác tâng bốc lên mà thôi. Muốn quét sạch giới xã hội đen ở Đông Hải, đầu tiên cần phải bắt được tên mã tử này.
Tôn Hồng lắc đầu, không hiểu ý của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đứng lên, Tôn Hồng đi cùng Diệp Lăng Phi vào trong biệt thự. Diệp Lăng Phi thay quần áo xong mới đi xuống lầu, tại phòng khách tầng dưới, Diệp Lăng Phi vừa hút thuốc vừa nói:
- Tôn Hồng, tôi vừa mới nói rồi, Trần Cương chỉ là một tên tay lâu la, gã phải nghe theo chỉ thị của người khác, người khác muốn gã như thế nào gã phải làm như thế ấy. Có điều, Trần Cương con người này rất có giá trị lợi dụng, chính là hắn biết rất nhiều, nếu như nắm được gã, những việc sau này sẽ thuận lợi nhiều.
Tôn Hồng thấy khó xử nói:
- Diệp tiên sinh, tôi nghe nói bên cạnh Trần Cương có không ít người, người bình thường không dễ tiếp cận gã.
Diệp Lăng Phi hỏi:
- Điều đó có sao, muốn đối phó với một người, cần tìm khuyết điểm của người đó. Tôi không tin Trần Cương không có khuyết điểm, lẽ nào gã ta không có đàn bà?
Tôn Hồng chần chừ nói:
- Việc này…Diệp tiên sinh, việc này tôi thật sự không rõ lắm!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Việc đó điều tra sẽ biết ngay. Tôi tin việc này rất dễ điều tra, bởi vì Trần Cương rất nổi tiếng, những tin đồn về gã nhất định rất nhiều.
Câu nói của Diệp Lăng Phi như làm Tôn Hồng thức tỉnh, Tôn Hồng vỗ đầu nói:
- Diệp tiên sinh, may mà anh nhắc nhở tôi, nếu không tôi không biết đi điều tra như thế nào?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đi làm đi, nhanh chóng điều tra ra, càng sớm càng tốt, chúng ta có thể càng sớm giải quyết mọi việc ở đây.
Tôn Hồng đồng ý, quay người rời khỏi biệt thự. Diệp Lăng Phi cầm hai cái ly, và một chai rượu tới bên cạnh bể bơi. Hắn gọi Dã Thú đang bơi ở dưới lên hỏi:
- Dã Thú, hai ngày vừa rồi có phải rất buồn tẻ không?
- Chán chết đi được! Mấy ngày rồi chúng ta đều ở trong biệt thự, thật sự rất chán, hay là chúng ta ra ngoài chơi đi?
- Hai ngày này chúng ta đừng nên ra ngoài. Nếu ra ngoài chỉ gây thêm chuyện thôi, nếu cậu thấy nhàm chán thì về Vọng Hải đi.
- Em không về đâu. Nếu bây giờ em quay về, Tuyết Hoa nhất định sẽ không tha cho em, em tốt nhất là nên ở lại đây!
Diệp Lăng Phi cầm ly rượu uống một ngụm rồi đặt ly xuống nói:
- Dã Thú, cậu đùa giỡn người ta, chuyện đó cậu là người có lỗi trước, người ta tức giận với cậu là đúng thôi!
- Đại ca, nói là như vậy, nhưng em đã dỗ dành cô ta, cô ta không những không nguôi giận, ngược lại càng hung dữ hơn.
Diệp Lăng Phi dang tay vỗ vai Dã Thú, nói:
- Cái đó anh không giúp được rồi, dù sao cậu cũng là người có lỗi, cậu cứ để Tuyết Hoa mắng thôi chứ còn biết làm sao?
Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói xong, anh ta không nói nữa, mà buồn bã uống rượu. Lúc đó ngoài cổng biệt thự có tiếng ô tô vọng đến. Diệp Lăng Phi nhìn ra cổng thì thấy xe của Vu Chấn đỗ ở đó. Diệp Lăng Phi đặt ly rượu xuống, chạy ra cổng, Vu Chấn mặc một chiếc complet nhạt màu mở cửa xa đi ra.
Khi Diệp Lăng Phi đi đến cách Vu Chấn năm sáu mét liền dừng lại, nhìn Vu Chấn đi về phía mình. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Vu Chấn liền nói:
- Thị trưởng Vu, ông hôm nay sao lại đến đây, tôi cứ nghĩ ông đi họp trên thành phố. Tôi tin là hai ngày này ông sẽ rất bận.
- Đúng vậy, bận đến mức tôi đau hết cả đầu.
Tâm trạng của Vu Chấn khá tốt, giọng nói hân hoan. Diệp Lăng Phi nhìn về xe của Vu Chấn nói:
- Thị trưởng Vu ông không cho lái xe vào sao?
- Tôi nói chuyện với cậu một lát rồi đi ngay. Tôi vừa đi họp ở Thị ủy về rẽ qua đây.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Hôm nay là thứ sáu, lẽ nào các vị lãnh đạo không nghỉ sao, thứ sáu vẫn còn làm việc. Thị trưởng Vu, tôi nghĩ ông đừng làm việc nữa, nghỉ ngơi một chút được rồi. Cần phải duy trì trạng thái tốt, để còn phục vụ những người dân thành phố chứ.
Vu Chấn cười nói:
- Tiểu Diệp, cậu đừng đùa tôi nữa.
- Được rồi, Thị trưởng Vu, tôi không đùa ông nữa. Chúng ta vào trong biệt thự nói chuyện.
Lần này mục đích Vu Chấn tìm Diệp Lăng Phi là muốn nói với Diệp Lăng Phi về những vấn đề trong cuộc họp thường ủy thành phố, hôm nay Vu Chấn trong hội nghị thường ủy thành phố đã trực tiếp chỉ ra người đại diện pháp lý của công ty cung ứng dưỡng khí Hoa Thịnh không hề có quyền bắt các bệnh viện lớn trong thành phố mua loại bình dưỡng khí công nghiệp này.
Dưỡng khí công nghiệp rẻ hơn dưỡng khí y học ít nhất hai mươi ba mươi tệ, Đó là một lợi nhuận kinh người, bởi thành phố Đông Hải mỗi ngày ít nhất dùng đến vài trăm bình oxy, vậy có thể thấy công ty cung ứng dưỡng khí Hoa Thịnh thu được lợi nhuận lớn đến thế nào.
Rất hiển nhiên, người đại diện pháp lý của công ty dưỡng khí Hoa Thịnh không thể có khả năng lớn như thế, căn cứ điều tra, Ngiêm Dược Thiên chính là ông chủ đứng đằng sau công ty dưỡng khí Hoa Thịnh.
Khi Vu Chấn nói đến người này, Nghiêm Trường Thủ đột nhiên ho lên một tiếng khiến cả hội nghị im lăng như tờ. Vu Chấn dừng lại nhìn Nghiêm Trường Thủ nói:
- Nghiêm cục trưởng có vấn đề gì vậy?
Nghiêm Trường Thủ là cục trưởng cục công an, Phó bí thư thị ủy, Vu Chấn vừa nói xong, Nghiêm Trường Thủ cầm cốc trà, đưa lên lại đặt xuống một lúc lâu, Nghiêm Trường Thủ mới nói:
- Thị trưởng Vu, tôi có một vấn đề muốn hỏi, Nghiêm Dược Thiên là người thế nào?
Vu Chấn nghe xong, ngừng một lát rồi nói:
- Cục trưởng Nghiêm, tôi không hiểu ông muốn ám chỉ gì?
- Tôi nói Nghiêm Dược Thiên đảm nhiệm chức vụ gì trong chính phủ.
- Nghiêm Dược Thiên trong chính phủ không đảm nhiệm chức vụ nào cả.
Vu Chấn đã đự cảm trước Nghiêm Trường Thủ sẽ nói đến việc này, quả nhiên không ngoài dự đoán, Nghiêm Trường Thủ cười nói:
- Nghiêm Dược Thiên không đảm nhiệm chức vụ nào trong chính phủ, vậy anh ta có bản lĩnh gì khiến những bệnh viện kia đều mua bình dưỡng khí công nghiệp? Hơn nữa, người đại diện pháp lý của công ty đó cũng đã thừa nhận rồi, đều là trách nhiệm của hắn không liên quan gì đến người khác, tôi thấy việc này cứ xử lý người đại diện pháp lý của công ty đó là được rồi, không cần thiết phải liên lụy thêm nữa.
Nghiêm Trường Thủ nói xong, Thường ủy liền nói thêm vào.
Khẩu khí của Vu Chấn không khỏi cao lên vài phần, nói:
- Việc này không thể qua loa đại khái được, cần phải thấy rằng sự việc này ảnh hưởng rất lớn, chúng ta cần có trách nhiệm với Đảng và nhân dân, Tôi biết nếu tiếp tục điều tra sự việc này có khả năng sẽ liên lụy đến một số người, nhưng, sự việc này không thể kết thúc như vậy, nhất thiết phải tiếp tục điều tra. Đặc biệt là Nghiêm Dược Thiên, tên chủ mưu đứng đằng sau toàn bộ sự việc này, nhất định phải nghiêm trị.
Oành!
Nghiêm Trường Thủ đập tay xuống bàn, ông ta nhìn thẳng vào Vu Chấn, chậm rãi nói:
- Thị trưởng Vu, xin ông xem xét lại xem mình đang nói gì, ý ông là chúng tôi đều không có trách nhiệm với Đảng với nhân dân?
Nghiêm Trường Thủ khí thế hừng hực, ông ta vừa nổi nóng, các thường ủy khác cũng nói thêm vào, lúc đó Chu Ôn Quốc bèn nói:
- Tôi thấy thị trưởng Vu nói rất đúng, chúng ta cần có trách nhiệm với Đảng với nhân dân! Nhưng, tôi thấy sự việc này nên điều tra từng tý một, hay là như vầy, tôi đề nghị để Nghiêm Dược Thiên phối hợp điều tra, nhưng nhất định phải để Nghiêm Dược Thiên hiểu rõ, ông chỉ là phối hợp điều tra!
Chu Ôn Quốc nói đến đây bèn nhìn Nghiêm Trường Thủ, nói:
- Cục trưởng Nghiêm, việc này ông nên tránh đi, dù sao Nghiêm Dược Thiên cũng là cháu ruột của ông, tôi tin cục trưởng Nghiêm nhất định sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của thị trưởng Vu, thị trưởng Vu làm như vậy cũng là vì muốn tránh ảnh hưởng đến danh dự của Cục trưởng.
Nghiêm Trưởng Thủ không ngờ Chu Ôn Quốc lại nói như vậy, ông ta ngây người, cau mày, rồi gật đầu, nói:
- Được rồi, việc này tôi sẽ tránh đi.
Nghiêm Trường Thủ vừa nói xong, các thường ủy kia cũng không bày tỏ ý kiến nữa, việc này cứ quyết định như vậy. Vu Chấn nhận thấy đây là lần đầu tiên ông ta ở Đông Hải giành được thắng lợi thực sự, ông ta không che dấu được sự sung sướng trong lòng, nên mới vội vàng đến nói với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nghe Vu Chấn nói xong, hắn ta lắc đầu, nói:
- Thị trưởng Vu, ông lúc này hơi vội vàng rồi, ông ép Nghiêm Trường Thủ như vậy, sẽ chỉ mang đến cho ông tai họa chết người mà thôi!
---o0o---