Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người đi thẳng đến quảng trường bãi biển, đi dọc theo bãi biển, lúc này có không ít người dân ở thành phố đang nô đùa bên bãi biển. Diệp Lăng Phi ôm Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển đi đến trước bãi cát bằng phẳng, cởi đôi dép da ra, hất đổ đất ở bên trong dép da ra.

Vu Đình Đình mặc chiếc quần dài bằng lụa màu trắng, bị gió biển thổi khẽ lắc lư. Cả người Vu Đình Đình dựa vào người Diệp Lăng Phi, đôi mắt tú lệ nhìn ra biển xa xăm.

Cùng với chiếc quần dài của Vu Đình Đình thì chiếc váy của Đường Hiểu Uyển cũng bị gió thổi khẽ tung bay hầu như lộ ra chiếc quần lót màu hồng phấn ở bên trong. Đường Hiểu Uyển giữ mép váy dưới chân, hai chân thẳng tắp, chiếc eo nhỏ bị Diệp Lăng Phi ôm chặt, Đường Hiểu Uyển không vì có Vu Đình Đình ở bên cạnh mà ngượng ngùng, cô rất thân mật dựa vào bờ vai của Diệp Lăng Phi, đôi mắt trong sáng như ánh trăng ngước nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp đại ca, lúc nãy anh vẫn chưa nói xong, anh nói bạn học nữ đó của Vu Đình Đình tại sao lại nghĩ không thông?

Diệp Lăng Phi đầu tiên là nhìn Vu Đình Đình ở bên cạnh mình, nhìn thấy Vu Đình Đình đang nhìn ra biển xa xăm, hắn quay đầu lại nói với Đường Hiểu Uyển:

- Em có nhớ một người tên Tiền Tiêu của tập đoàn chúng ta không?

- Tiền Tiêu?

Đường Hiểu Uyển chớp mắt, hầu như đang cố gắng hồi tưởng lại cái tên này, nhưng cô nghĩ cả nửa ngày cũng không nhớ ra được.

Diệp Lăng Phi nghĩ cũng phải, tên Tiền Tiêu này đến tập đoàn chưa được mấy ngày đã bị mình đuổi đi rồi. Đường Hiểu Uyển và Tiền Tiêu lại chưa từng tiếp xúc qua đương nhiên không nhớ con người này rồi.

Diệp Lăng Phi cũng không chơi trò giải câu đố với Đường Hiểu Uyển, nói:

- Tiền Tiêu là con trai của ttn, anh thấy tên Tiền Tiêu này cũng xấu xa như ông già hắn, chính là lấy danh nghĩa Tiền Tiêu và bạn học Đình Đình yêu nhau, đã chơi cho cái bụng người ta to lên. Bây giờ lại bỏ mặc, bạn học của Đình Đình nhất thời nghĩ không thông nên nhảy lầu tự sát rồi. Vu Đình Đình lại nhìn thấy cảnh bạn học của mình tự sát, kết quả khiến cho Vu Đình Đình sợ hãi.

Nói đến đây Diệp Lăng Phi thở dài một hơi, ôm Vu Đình Đình càng chặt hơn.

Đường Hiểu Uyển nghe xong mặt phẫn nộ đầy vẻ bất bình, mắng:

- Diệp đại ca, tiểu tử đó là tên khốn nạn, sao có thể làm thế được chú, hắn còn có lương tâm nữa không.

- Những năm gần đây lương tâm đáng được bao nhiêu tiền, nếu như mấy tên tiểu tử đó có lương tâm thì thế giới này đều tốt hết cả rồi.

Diệp Lăng Phi nói xong nghiêng mặt nhìn Vu Đình Đình, nhẹ nhàng nói:

- Đình Đình, hay bảo bố mẹ em lên đây thăm em. Nhìn bộ dạng em lúc này anh rất lo lắng.

- Diệp đại ca, em không sao.

Vu Đình Đình nói.

- Em nhát gan, từ nhỏ đến lớn đều không dám xem những bộ phim đẫm máu, em biết em đã làm cho Diệp đại ca lo lắng, Diệp đại ca, thật sự xin lỗi.

- Ngốc ạ, đừng nói những lời như thế với anh.

Diệp Lăng Phi dùng sức ôm chặt Vu Đình Đình, nói:

- Giữa chúng ta có cần dùng những lời khách sáo như thế không, anh nói em nên gọi điện cho bố mẹ em bảo họ đến thăm em. Anh tin có những việc anh không có cách gì khuyên bảo em cả thì hãy bảo bố mẹ em đến đây ở vài ngày, chăm sóc cho em, tiện thể cũng có thể gặp bố mẹ em. Còn về tiền, em không cần nghĩ đến, tiền phí mấy ngày này anh bao hết rồi.

Đường Hiểu Uyển cũng nói:

- Em Đình Đình à, chị cũng nghĩ như vậy, chi bằng em bảo bố mẹ em đến đây đi.

Vu Đình Đình lắc đầu nói:

- Em thật không sao mà, bố mẹ em đều phải đi làm, họ cũng không đi được mà. Hơn nữa em đã lớn thế này rồi, không thể gặp chuyện liền nghĩ đến bố mẹ.

- Hiểu Uyển, vậy phiền em ở bên cạnh Đình Đình nhiều hơn.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy Vu Đình Đình không chịu bảo bố mẹ lên, hắn liền nói với Đường Hiểu Uyển:

- Em và Đình Đình quan hệ rất tốt, hãy cùng Đình Đình đi ra ngoài chơi nhiều hơn, ừm, anh có thể cung cấp thêm tiền chi tiêu.

- Em có tiền, không cần anh đưa đâu.

Đường Hiểu Uyển nói.

- Em vốn cũng thích được cùng với em Đình Đình đi chơi.

- Vậy thì được!

Diệp Lăng Phi ôm hai mỹ nữ đột nhiên cười xấu xa nói:

- Tối nay anh không về nhà, định ở lại trong biệt thự, tụi em xem thử, có phải anh củng ngủ với tụi em không?

Vu Đình Đình vừa nghe vội cúi đầu, còn Đường Hiểu Uyển vừa nghe liền cố ý chu môi nói:

- Diệp đại ca, anh muốn ngủ cùng tụi em à, vấn đề này rất nghiêm trọng, tạm thời đừng nói em vậy, anh phải hỏi trước em Đình Đình có đồng ý không đã.

- Em… em nghe theo chị Hiểu Uyển.

Vu Đình Đình ấp úng nói.

- Diệp đại ca, anh nói chuyện trước với chị hiểu uyển đi, em đi dọc bờ biển bắt còng đây.

Nói xong Vu Đình Đình không quản Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển có đồng ý hay không đã đứng lên chạy ra bãi biển.

- Lúc này còn đi bắt còng, không nhầm đó chứ!

Diệp Lăng Phi nhìn theo bóng dáng của Vu Đình Đình, cố ý nói:

- Hiểu Uyển, xem em kìa, dọa cho Đình Đình sợ bỏ chạy rồi kìa.

- Em có nói gì đâu!

Đường Hiểu Uyển giải thích.

- Em chỉ là muốn nghe ý kiến của em Đình Đình thôi mà.

Nói xong Đường Hiểu Uyển thầm cười lén rồi nhỏ giọng nói:

- Diệp đại ca, anh và em Đình Đình rốt cuộc là có quan hệ gì thế, có phải là quan hệ cái đó.

- Tiểu nha đầu, từ lúc nào đã biết học giễu cợt anh thế hả, xem ra anh không dạy cho em bài học không được rồi.

Nói xong Diệp Lăng Phi ôm chặt Đường Hiểu Uyển, chận đầu Đường Hiểu Uyển cúi xuống, *** vừa khớp đối diện với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vén váy của Đường Hiểu Uyển ra, lộ ra chiếc quần lót bao chặt lấy nửa phần mông lớn của Đường Hiểu Uyển, đưa tay ra vỗ một cái. Miệng Đường Hiểu Uyển cầu xin tha:

- Diệp đại ca, em không dám thế nữa, tha cho em đi.

- Tha cho em hả, dễ ăn quá nhỉ.

Diệp Lăng Phi nhìn cái mông tròn trịa của Đường Hiểu Uyển, trên mặt nở nụ cười xấu xa, đưa tay ra vỗ một cái nữa, miệng hỏi:

- Em còn dám nữa hay không?

- Không dám, không dám.

Đường Hiểu Uyển liên tục nói.

Diệp Lăng Phi không vỗ nữa mà là đặt tay lên mông Đường Hiểu Uyển, dùng lực bóp cái mông mê hoặc của Đường Hiểu Uyển, Đường Hiểu Uyển không chịu được nữa rồi, miệng phát ra tiếng thở nhè nhẹ. Diệp lăng phi cảm giác bên dưới của mình lại có phản ứng rồi, thầm nghĩ lúc nãy mình và Vu Đình Đình đã liên tục chiến đấu một trận lớn, thể lực đã tiêu hao không ít, nếu như ăn tiếp tiểu yêu tinh này của Đường Hiểu Uyển, khó tránh khỏi ngày mai sẽ cảm thấy tiêu hao thể lực, thôi vậy, tối nay hay là bỏ qua tiêu ni cô này vậy.

Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, thò tay vào trong quần lót của Đường Hiểu Uyển, lại mò thêm mấy cái mới chịu để cho Đường Hiểu Uyển đứng lên. Đường Hiểu Uyển mặt đỏ ửng ngồi lên, mím chặt môi, quả nhiên không dám nói nữa. Diệp Lăng Phi nhìn thấy bộ dạng đường hiểu uyển mím môi cười ha ha nói:

- Hiểu Uyển, không giận chứ!

- Không!

Đường Hiểu Uyển vẫn mím môi nói:

- Em chỉ giận bản thân mình, ai bảo em nói nhiều, sớm biết thế này đã không nói rồi, người ta chỉ hỏi thêm có hai câu đã bị anh đánh PP rồi, con gấu nhỏ anh là tên đại khốn nạn, chuyện bắt nạt thỏ trắng nhỏ đáng yêu này.

- Thỏ trắng nhỏ?

Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong, nhịn không được bật cười.

- Biệt danh này không tồi, sau này anh sẽ gọi em là thỏ trắng nhỏ, lại đây, thỏ trắng nhỏ, đừng có giận nữa, anh cho ăn củ cải.

- Thỏ trắng nhỏ không ăn củ cải, thỏ trắng nhỏ ăn kẹo.

Đường Hiểu Uyển bị Diệp Lăng Phi chọc cho vui lên rồi, nhìn nụ cười ngọt ngào của Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi nhịn không được lại ôm Đường Hiểu Uyển vào lòng, cúi miệng xuống, chiếc lưỡi thò vào miệng của Đường Hiểu Uyển. Đường hiểu uyển phản ứng theo bản năng ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi, toàn thân hòa vào nụ hôn của Diệp Lăng Phi.

Tay phải Diệp Lăng Phi lại mò vào giữa chiếc váy của Đường Hiểu Uyển, nhẹ nhàng sờ mó xuống chỗ giữa hai chân. Đường Hiểu Uyển nghiêng người qua, hai chân khẽ giang ra, miệng phát ra âm thanh dễ chịu.

Sau một hồi hôn nồng nhiệt, môi của Diệp Lăng Phi dán lên môi của Đường Hiểu Uyển, hắn thò lưỡi ra, liếm liếm môi. Tay phải vẫn đặt bên dưới của Đường Hiểu Uyển, hai tay Đường Hiểu Uyển ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi, vùi đầu vào lòng Diệp Lăng Phi, tiếng rên khe khẽ phát ra từ miệng của Đường Hiểu Uyển.

Diệp Lăng Phi sờ mó một hồi mới mãn nguyện lấy tay ra khỏi bên dưới của Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi đưa ngón tay còn dính mùi dịch thể bên dưới của Đường Hiểu Uyển lên miệng liếm, động tác này khiến cho Đường Hiểu Uyển trở nên ngượng ngùng thêm nữa, khẽ mở đôi môi anh đào, ngọt ngào nói:

- Diệp đại ca, ở đây có rất nhiều người.

- Cũng chẳng bao nhiêu người mà!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Ừm, anh nhìn thấy Vu Đình Đình đang chơi trên bãi biển, tiểu ni cô này muốn bắt còng gì chứ, giờ cũng đã nửa đêm rồi, làm gì có còng.

Diệp Lăng Phi nhắc đến Vu Đình Đình, Đường Hiểu Uyển quên mất lúc nãy cô chính là hỏi vấn đề này liền bị Diệp Lăng Phi đánh vào mông cô, há miệng hỏi:

- Diệp đại ca, anh với em Đình Đình là quan hệ gì?

- Thỏ trắng nhỏ, em đoán xem?

Diệp Lăng Phi phát hiện cái nick name thỏ trắng nhỏ này của Đường Hiểu Uyển nói rất thuận miệng, vì thế mỉm cười gọi Đường Hiểu Uyển là thỏ trắng nhỏ. Đường Hiểu Uyển rất thích cái nick name thỏ trắng nhỏ này, cô cảm giác được Diệp Lăng Phi gọi có một sự thân mật khác. Đường Hiểu Uyển ngẩng mặt ửng đỏ lên nhẹ nhàng nói:

- Em cảm giác quan hệ giữa Diệp đại ca và em Đình Đình rất thân mật, em Đình Đình có nhắc cho em biết một chút ít, em thấy Diệp đại ca có phải là cùng với em Đình Đình cái đó rồi không.

- Tùy em đoán vậy, tóm lại em và Đình Đình đều là người rất quan trọng đối với anh, cả đời này việc may mắn nhất chính là gặp được tụi em.

Diệp Lăng Phi không phủ định cũng không khẳng định mà lại nói:

- Hiểu Uyển, anh có thể là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian này, vì anh có được em và Đình Đình là hai cô gái đáng yêu nhất trên trần gian ở bên cạnh anh, cả đời người đàn ông không ngoài quyền lực mà mọi người đều nhìn vào và mỹ nữ mà mọi người đều ngưỡng mộ.

Những lời nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho Đường Hiểu Uyển cảm động đến phát khóc, cô ôm chặt Diệp Lăng Phi nói:

- Diệp đại ca, em biết, em thật sự đã biết, em cảm giác gặp được Diệp đại ca mới là may mắn lớn nhất của em. Có thể ở cùng Diệp đại ca, em cảm thấy rất vui vẻ.

Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Đường Hiểu Uyển cười nói:

- Được rồi, đừng nói nữa, anh sẽ kiêu ngạo bây giờ. Ồ, anh thấy thời gian cũng không sỡm nữa đâu, chúng ta về thôi.

Đường Hiểu Uyển ngẩng đầu lên ừm một tiếng, Diệp Lăng Phi đột nhiên cười xấu xa nói:

- Hiểu Uyển, Đình Đình đã nói rồi, sẽ nghe theo em. Em xem tối nay chúng ta có thể ngủ cùng nhau không?

Đường Hiểu Uyển xấu hổ cúi đầu xuống, nói nhỏ:

- Em… em không biết!

Nói xong liền chạy đi. Diệp Lăng Phi cười khẽ lắc đầu gọi Vu Đình Đình đi theo sau Đường Hiểu Uyển trở về nhà

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK